Nam chính trò hề đã rời khỏi hiện trường, nhưng nữ chính vẫn đứng nguyên tại chỗ, chống cằm không biết đang suy ngẫm điều gì. Mọi người xung quanh cũng lục tục giải tán, chỉ còn lại dăm ba người đi qua cầu thang.
Thời Vũ lại đứng một lúc, ngây ngẩn, rồi mới xoay người lên tầng.
Cuối cầu thang tầng ba, Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan đang đứng đó nhìn Thời Vũ với vẻ mặt nghiền ngẫm và nghiên cứu. Người khác không rõ, song họ lại hiểu, Thời Vũ đứng trên ban công tầng ba, một mực nhìn Lâm Phong Dự vào tòa nhà, còn tính toán thời gian, rồi đột ngột chạy xuống, nếu không phải cố ý thì chắc chắn không hợp lý.
Thời Vũ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phức tạp của hai đồng bọn, đi thẳng đến phòng học lớp 11/12. Liễu Phi Phi đuổi theo như bay, một tay ấn Thời Vũ lại. “Bà định làm gì? Chẳng lẽ thật sự có hứng thú với Lâm Phong Dự hả?”
Liễu Phi Phi rõ ràng rất không coi trọng chuyện này.
Trường Trung học Trường Duệ quả thực bị bên ngoài lan truyền một cách “yêu ma hóa”, cho rằng đây là một ngôi trường thoáng, quản lý vô cùng lỏng lẻo, nhà trường chưa từng hỏi han chuyện quần áo, tóc tai của học sinh, thậm chí thái độ với chuyện học sinh yêu đương cũng có vẻ không ủng hộ cũng không phản đối. Nhưng đây chỉ là một phần sự thật.
Học sinh có thể vào Trung học Trường Duệ, ngoài kiểu con nhà giàu gia đình quyên tặng các tòa nhà dạy học hoặc trang thiết bị cho nhà trường như Liễu Phi Phi, thì phần lớn đều là kiểu “con cưng” tự nỗ lực thi vào, kiểu học sinh này trời sinh đã biết mình muốn gì hơn người khác, luôn đặt việc học lên hàng đầu.
Trong môi trường như thế, nhà trường quản lý lỏng lẻo, càng thiên về phía để học sinh học tập trong môi trường bận rộn và áp lực lớn trút bỏ áp lực thông qua bề ngoài, chẳng hạn như mặc những bộ đồ quái dị, chẳng hạn như hóa trang thành hề vân vân. Cái gọi là lỏng lẻo này, chẳng qua là một cách để phục vụ việc học.
Đương nhiên, bởi sự quản lý và phong cách nhà trường như thế nên trường Trung học Trường Duệ quả thực là thiên đường của những học sinh học kém.
Lâm Phong Dự là người chiếm ngôi vị số một trong khối, lãnh đạo nhà trường và các thầy cô gần như đều gửi gắm niềm mong mỏi lớn lao với anh, hi vọng anh lấy được chiếc vòng nguyệt quế của thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thành phố trong kì thi đại học năm sau, từ đó trấn áp mấy ngôi trường chuyên khác trong thành phố.
Cũng tức là, Lâm Phong Dự là đối tượng được nhà trường quan tâm đặc biệt, không để anh xuất hiện bất cứ điều ngoài ý muốn và sai lầm nào. Với tiền đề đó, bất cứ ai muốn có ý gì với Lâm Phong Dự, phía nhà trường không thể thật sự “lỏng lẻo” như thế, nhất là khi đối tượng còn là người đẹp học hành bết bát có tiếng cả trường như Thời Vũ.
“Hai bà không hiểu đâu.” Thời Vũ vừa lắc đầu vừa thở dài, trông rất bí hiểm.
Ngôn Nhan đi lên từ phía sau, vỗ đầu Thời Vũ. “Đầu óc vốn đã không thông minh thì đừng nghĩ linh tinh nữa, học bết bát cũng có nguyên tắc của học bết bát, đừng đi phá hoại học sinh giỏi học tập.”
Thời Vũ cắn môi, nhấn mạnh từng chữ từng từ: “Tôi tự thi đỗ vào Trường Duệ, khác với bọn bà.”
Liễu Phi Phi lườm cô một cái. “Ồ, bây giờ thì khác với bọn tôi, không phải là học hành bết bát hả?”
“Tôi tự thi đỗ, không mất tiền.”
Liễu Phi Phi cười phì. “Vậy thì bạn Thời Vũ này, xin hỏi bạn từ thánh học tụt xuống thành học hành bết bát thế nào vậy?”
Đó thật sự là một lịch sử bi thương, Thời Vũ trừng Liễu Phi Phi, không nói gì, hùng hổ đẩy cửa phòng học ra, xồng xộc về chỗ ngồi của mình.
Sự thực rằng Thời Vũ tự thi đỗ vào Trung học Trường Duệ vẫn luôn là chuyện kiêu ngạo nhất của cô trong nhóm đồng bọn học kém này. Nhưng chuyển biến lớn từ thánh học đến học hành bết bát thực sự khiến người ta bối rối, khiến mỗi lần cô kiêu ngạo xong lại thấy bị nghiệp quật, đau khổ, khó chịu.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn nhau, cùng lắc đầu. Họ đã quen biết Thời Vũ lâu như vậy, đương nhiên hiểu tính cách của cô, cứ thích được người ta nịnh nọt, dỗ dành, tốt nhất là cho rằng cô nói gì cũng đúng, không làm trái lại cô.
Tiết tự học của lớp 11/12 không yên tĩnh, với tiếng giấy bút ma sát sột soạt và tiếng thảo luận bài khe khẽ của học sinh, đương nhiên, trong những âm thanh ấy, cũng có cả tiếng mấy học sinh hàng cuối cùng tám những chuyện không liên quan đến học hành.
Mấy học sinh hàng cuối, hoặc tám chuyện hoặc chơi di động hoặc đọc tiểu thuyết, các trò tiêu khiển đã được coi là phong phú đối với việc học khô khan, hơn nữa bố mẹ họ hoàn toàn không ôm bất cứ kì vọng nào với họ, nên các thầy cô đương nhiên cũng không cưỡng cầu. Vì thế, cuộc sống của họ trôi qua vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, làm một vài chuyện không liên quan đến học tập cũng không có ai làm phiền.
Thời Vũ nhoài người ra bàn học, vừa không chơi di động, cũng không định nói cười với Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi.
Thời Vũ nhớ lại khoảnh khắc đụng phải Lâm Phong Dự ban nãy, tuy chỉ là cái chạm ngắn ngủi, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thở thanh mát của chàng trai, và cả mùi bột giặt nhàn nhạt bay tới từ áo anh.
Cô cố gắng nhớ lại nét mặt anh khi nãy, muốn tìm ra chút dấu vết, kiểm chứng rằng nhân vật tài hoa của Trung học Trường Duệ này cũng có ấn tượng sâu sắc với mình. Nhưng nét mặt hờ hững và thái độ trốn còn không kịp của anh lại khiến cô cảm thấy chỉ một mình mình nghĩ vậy.
Chung quy cô chẳng thể quên được, kiếp trước hai người họ gặp nhau trong bữa tiệc, anh mặc bộ vest phù hợp, phong thái cao quý, nét mặt thờ ơ, chậm rãi đi qua người cô, sau đó dường như anh cảm thấy điều gì, từ từ khựng người lại, chầm chậm nhìn sang cô, nét mặt khá ngờ vực, dường như đang xác định điều gì.
Khoảnh khắc đó, tim cô chưa từng đập mất tiết tấu như thế, dường như đang đợi chờ, kì vọng điều gì. Cho đến khi anh lên tiếng nói câu đầu tiên, cô vẫn chưa hồi hồn.
“Cô là vợ sắp cưới của Tô Viễn Trạch à?”
Cô hoảng loạn, sau đó gật đầu.
Bấy giờ Lâm Phong Dự mới nói: “Tôi thấy cậu ta và một cô gái hôn nhau, cô gái đó có vẻ không phải cô.”
Cô chưa từng dự liệu được anh sẽ nói câu này, song đồng thời cũng chẳng hề có bất cứ sự kinh ngạc nào với nội dung mà anh nói.
Ánh mắt thản nhiên đó của Lâm Phong Dự khóa trên khuôn mặt cô hai giây, sau đó anh chẳng hề che giấu vẻ thấu hiểu, có vẻ cũng xác định rõ thực ra cô biết chuyện này.
Chồng sắp cưới của cô có người phụ nữ khác, nhưng cô không bận tâm, bởi vì thứ cô vốn xem trọng là tiền của người đàn ông đó, và cô cũng chưa từng hỏi han đến những cô gái dây dưa với chồng sắp cưới của cô, tựa như làm một cô mọt gạo xinh đẹp không biết phấn đấu chỉ mong nương tựa vào đàn ông.