Sau khi lên lớp Mười hai, bầu không khí học tập vô cùng khác, ngay cả lớp của Thời Vũ cũng có cảm giác căng thẳng được biểu hiện cụ thể sờ sờ. Mấy người Thời Vũ, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng ngại to tiếng ồn ào trong lớp, luôn cảm thấy sẽ làm phiền người khác học tập. Đây thật sự là bầu không khí học tập vô cùng kì lạ.
Thời Vũ muốn tiếp tục mời Lâm Phong Dự ăn cơm trưa, kết quả là học sinh lớp 12/19 ăn cơm cũng thảo luận chuyện học hành, cô hoàn toàn nghe không hiểu, cảm thấy ngồi bên cạnh quá thừa thãi, hơn nữa sự xuất hiện của cô như thể sẽ làm phiền đối phương vậy, vì thế cô từ bỏ suy nghĩ cùng thưởng thức cơm trưa với Lâm Phong Dự.
Thời Vũ đáng thương nghĩ về thời gian có thể tiếp xúc với Lâm Phong Dự, buổi sáng đưa bữa sáng, sau đó thời gian ăn trưa xong và ăn tối xong, hai quãng thời gian này giữ lại, rất có thể Lâm Phong Dự sẽ bị bạn anh đoạt đi, cuối cùng là thời gian tiết Thể dục, thế thì phải cần Thời Vũ trốn tiết rồi.
Thời Vũ ăn cơm ở chỗ cách xa Lâm Phong Dự, ăn một miếng lại lườm người bên cạnh Lâm Phong Dự cháy mắt, đều là mấy người đáng ghét, học hành là chuyện tranh phút đoạt giây như vậy hả? Chẳng trách chỉ có Lâm Phong Dự mới có thể đứng thứ nhất, bởi vì người ta biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Khó khăn lắm người bên cạnh Lâm Phong Dự mới giải tán, Lâm Phong Dự cũng đã ăn cơm xong.
Ăn cơm xong, anh bưng khay lên định mang đến chỗ thu hồi khay.
Trước phải nói, phía sau chỗ Thời Vũ ngồi có một nơi thu khay, cách cô rất gần, thực ra cô chỉ lười biếng mà thôi, sau đó, đợi cô đuổi theo ra ngoài, Lâm Phong Dự đã bị người ta nẫng tay trên rồi.
Thời Vũ thực sự không biết nên trách mình lười biếng hay là trách đối phương quá đáng, bỗng chốc tức điên người, nhưng cô vẫn chưa làm rõ được trình tự trách người.
Cuối cùng cô quyết định, bản thân cô chắc chắn không sai, vậy thì người sai là chắc chắn là cô bạn đã gọi Lâm Phong Dự đi kia.
Tội nhân đầu tiên là cô bạn đó; tội nhân thứ hai là Lâm Phong Dự, ai bảo anh đi cùng người ta; tội nhân thứ ba là bản thân cô, chuyện này thì xin hãy xem nhẹ, lười biếng là bản tính trời cho, ai ai cũng phạm phải, vì thế cũng coi như vô tội.
Thời Vũ tức giận đùng đùng, sau đó cô thậm thụt bám theo hai người kia.
……
Người gọi Lâm Phong Dự đi là một em gái lớp Mười.
“Anh ạ…” Em gái mặt đỏ tim rộn ràng, ngay cả bàn tay cũng không biết đặt ở đâu.
Lâm Phong Dự mang khuôn mặt không gợn cảm xúc gật đầu.
Em gái hít sâu một hơi, như thể nơi này đã cho người em can đảm vô hạn. “Em là học sinh lớp Mười năm nay, em muốn nói với anh, vì anh nên em mới nỗ lực học tập, mới thi vào Trường Duệ, em cảm ơn anh, và em cũng làm được rồi.”
“Chúc mừng em. Nhưng đừng nói vậy.”
“Gì ạ?”
“Học tập là chuyện của bản thân em, không phải là em nỗ lực vì người khác, cũng không phải là học tập vì người khác.”
“Nhưng… là anh đã cho em động lực.”
“Vậy anh cùng lắm được coi như một nguồn động lực, em có thể thi đỗ Trường Duệ là dựa vào bản thân em.”
“Anh ơi…”
……
Thời Vũ tức điên người, vậy mà Lâm Phong Dự lại nói nhiều với bạn nữ kia như thế, đối phương rốt cuộc trẻ trung hay xinh đẹp hơn cô? Hay là vì giọng nói ngọt xớt biết nũng nịu?
Lâm Phong Dự quá đáng quá thể lắm rồi!!!
Thời Vũ không trốn nữa mà đi ra, sau đó chạy đến chỗ Lâm Phong Dự nói chuyện.
Sau đó cô lại băn khăn, nên trừng Lâm Phong Dự giấu mình gặp nữ sinh khác, hay nên trừng bạn nữ kia dám tranh đoạt Lâm Phong Dự với cô?
Người phát hiện ra Thời Vũ trước là em gái lớp Mười kia, cô nàng bị dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Thời Vũ làm cho hết hồn, những lời muốn nói cũng đã quên mất.
Thực ra cũng không được coi là sợ hết hồn, mà cũng là rất kinh ngạc, vậy mà thật sự có cô gái xinh đẹp đến vậy.
Thời Vũ tức nổ phổi, hình như thật sự trẻ hơn cô…
Đàn ông thật sự đều yêu những cô bé trẻ trung hơn sao?
Thời Vũ nhìn sang Lâm Phong Dự với vẻ ai oán, sau đó cực kì không biết xấu hổ đi qua khoác cánh tay Lâm Phong Dự, ôm rịt lấy, e hèm, chủ yếu là sợ anh đẩy mình ra thì sẽ quá mất mặt.
“Em mượn bạn trai chị lâu như thế, nên trả chị rồi chứ?” Thời Vũ trừng cô bé kia.
“Dạ?” Cô bé càng đỏ mặt hơn, bỗng luống cuống không biết làm sao. “Cái đó… Em… xin lỗi.”
Sau đó cô bé kia vội chạy đi.
Thời Vũ phẫn nộ trừng Lâm Phong Dự.
Lâm Phong Dự đang nhìn sang cô với vẻ bất mãn, sau đó chạm phải ánh mắt còn phẫn nộ hơn…
Ặc… thứ cảm giác “vậy mà cậu dám giấu tôi ngắm mèo khác” này rốt cuộc ở đâu ra…
Lâm Phong Dự khẽ thở dài. “Bỏ tay ra.”
Thời Vũ không quá bằng lòng, khó khăn lắm mới có chút tiếp xúc cơ thể như vậy, có dễ dàng không?
Lâm Phong Dự nhíu mày. “Cậu có biết tôi có thể kiện cậu đã hủy hoại danh dự của tôi không?”
Thời Vũ vội thu móng vuốt về, đôi mắt xinh đẹp của cô chớp không ngừng, dáng vẻ đáng thương, sau đó dẩu miệng, bất mãn nói: “Lâm Phong Dự, không phải vì bản thân mình tôi mới nói thế, đều là vì cậu thôi…”
“Thế à?”
“Cậu xem cậu đấy, ai bảo cậu đẹp trai thế, học giỏi thế làm gì, vậy thì thôi, dáng người còn đẹp như thế, còn có phong thái như thế, khiến vô số cô gái đều yêu thầm yêu tỏ cậu. Bây giờ đã lên lớp Mười hai rồi, cậu phải dồn tâm tư vào việc học, không thể để những người vớ vẩn đó tới làm phiền cậu, hôm nay người này tỏ tình, ngày mai người nọ thổ lộ, cậu còn muốn học nữa hay không? Cho nên, cậu cần một cô bạn gái, như thế thì mới có thể khiến người khác biết khó mà lui, cậu cũng có thể dành ra được thời gian để học. Tôi biết, cậu nhất định sẽ hỏi, tại sao người đó là tôi? Tôi nói cậu hay, bắt buộc phải là tôi, như thế mới có thể trấn yểm cả vùng được, bằng không nếu cậu tìm người khác, người ta đều biết là cậu cố ý. Nếu không tin là cố ý thì còn thê thảm hơn, cô gái tệ như thế mà còn thích, họ sẽ cảm thấy mình còn có cơ hội hơn, càng quấn cậu hơn…”
Lâm Phong Dự khẽ day trán, ánh mắt nhìn cô có chút khó tin.
Một là vì cô nói đến vấn đề học tập, chuyện như cần nỗ lực học hành, nói ra từ miệng cô đầy sự quái lạ.
Hai là vì cô có thể nói mấy chuyện vớ vẩn một cách hợp lý như thế, khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
“Cho nên tôi còn nên cảm ơn cậu?”
Thời Vũ gật đầu. “Con người tôi lòng dạ tốt bụng, không cần cậu cảm ơn đâu.”
Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật.
Vì thế Thời Vũ lại đề cử mình với anh. “Lâm Phong Dự, cậu cân nhắc về tôi nhé. Cậu xem tôi đấy, trông cũng được, mấu chốt nhất là tôi còn rất chăm chỉ, có thể mua bữa sáng hộ cậu, càng tiết kiệm được nhiều thời gian cho cậu hơn… Với lại, thậm chí tôi không chê cậu có em trai, không chê nhà cậu nghèo.”
“Câu cuối cùng, cậu nhắc lại lần nữa đi.”
“Tôi không chê nhà cậu nghèo.”
Lâm Phong Dự nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt cô cực kỳ trong trẻo, cứ nhìn anh một cách ngây thơ như thế, khiến anh ngẩn người một lát. “Cậu cảm thấy nhà tôi nghèo đến mức nào?”
“Có phải tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu rồi không?”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ: “Tôi cảm thấy, cậu đừng có tự ti, chuyện nhà mình nghèo không phải lỗi của cậu, là lỗi của bố mẹ cậu…”
Khóe miệng Lâm Phong Dự lại giần giật một lần nữa. Anh vô cùng muốn biết, cặp bố mẹ chỉ biết kiếm tiền không biết tiêu tiền của anh mà nghe thấy lời này thì sẽ sụp đổ đến mức nào, có lẽ là sẽ hoài nghi cả cuộc đời mất.
Thời Vũ vẫn đang tiếp tục: “Chỉ là em trai cậu hơi đáng thương, sớm vậy đã phải đi làm để kiếm tiền học phí cho cậu. Tôi biết cậu gánh áp lực rất lớn, không chỉ phải học hành chăm chỉ thì mới xứng với em trai cậu, mới không phụ lòng tin của bố mẹ và người thân của cậu, ngoài ra cậu bắt buộc phải lăn lộn cho tốt, sau này chu cấp cho em trai cậu. Áp lực của cậu chắc chắn rất lớn. Nhưng mà, cậu xem đấy, nếu tôi mời cậu bữa sáng mời cậu ăn cơm trưa, cậu có thể tiết kiệm tiền, như thế thì cũng có thể để em trai cậu học xong lớp Mười hai rồi mới đi làm, chứ bây giờ đã đi làm thì hơi đáng thương…”
Lâm Phong Dự nhắm chặt mắt lại. “Ai nói với cậu là bây giờ em trai tôi đi làm… Làm tuyển thủ thể thao điện tử hả?”
“Hả, không phải à?”
“Tốt nghiệp cấp Ba xong nó mới đi làm.”
“Ồ ồ ồ, tôi đã bảo ngay mà, bây giờ không cho người ta học xong thì quá mất nhân tính… Nhà cậu vẫn rất lương thiện, với lại bố mẹ cậu vô cùng thoáng, bình thường đều là anh trai không đi học mà đi làm còn em trai đi học, nhà cậu thì ngược lại…”
Lâm Phong Dự cảm thấy thói quen của con người ta thật đáng sợ, chỉ một lát thôi mà anh đã quen với nội dung Thời Vũ nói, đã có thể tỏ ra mặt không đổi sắc rồi.
Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì có khi sau này gặp được nội dung “đáng sợ” hơn, anh cũng có thể không biến sắc.
“Cảm ơn cậu đã không chê.” Lâm Phong Dự gằn từng chữ từng từ.
“Không cần khách sáo.” Thời Vũ vui như mở cờ trong bụng, đàn ông quả nhiên thích nghe con gái nói thích anh ta vì con người anh ta chứ không phải vì tiền trong nhà anh ta. Nhưng, chủ yếu là không được lựa chọn mà, Lâm Phong Dự chỉ có một mình anh, bởi vì anh không có tiền.
Lâm Phong Dự thở dài một hơi. “Cậu xem, cô gái xuất sắc như cậu, có phải nên tìm chàng trai xuất sắc hơn không?”
“Cậu xem cậu đấy, lại tự ti rồi chứ gì? Tôi đã không chê cậu, cậu còn tự ti gì nữa? Cậu là cổ phiếu tiềm năng, cổ phiếu blue chip trong truyền thuyết, cậu nhất định có thể dựa vào sự nỗ lực của cậu để thay đổi hoàn cảnh gia đình cậu, thay đổi cuộc đời cậu, giúp đỡ bố mẹ và em trai cậu. Tuy con đường sau này khó khăn, nhưng cậu không được từ bỏ, càng không được tự ti… Nếu cậu tự ti thì bố mẹ cậu phải làm sao?”
Lâm Phong Dự: “Cậu còn quan tâm đến chuyện học hành và cuộc sống của tôi hơn bố mẹ tôi.”
“Cậu đừng cảm động… Bố mẹ cậu như thế, chắc chắn là vì không muốn tạo áp lực cho cậu, họ thật sự rất yêu cậu.”
Vẻ an ủi trong mắt Thời Vũ khiến Lâm Phong Dự bỗng cảm thấy mình là một tên nhóc vừa nghèo lại không có ai yêu thương.
Lâm Phong Dự phát hiện, hình như mình cũng chẳng thốt được nên lời nữa.
“Cho nên cậu nhất định phải theo đuổi tôi, đúng không?”
Thời Vũ kiên định gật đầu.
“Vậy được, tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”
Thoáng chốc, đôi mắt Thời Vũ phóng ra ánh sáng – Chỉ một yêu cầu, lãi to rồi.
“Cậu nói đi, đừng nói là chỉ một yêu cầu, một nghìn một vạn yêu cầu tôi cũng đồng ý.”
“Cậu cố gắng học, thi đỗ Đại học Trường Minh.”
“Gì cơ!” Hai mắt Thời Vũ trợn tròn. “Trường Minh… Nó sẽ lấy mạng của tôi mất…”
“Là ai nói một nghìn một vạn yêu cầu cũng đồng ý?”
Thời Vũ giơ bàn tay bé nhỏ lên. “Tôi… Nhưng mà…”
“Biết tại sao tôi vẫn luôn từ chối cậu không? Dù rõ ràng các phương diện của cậu đều rất ưu tú.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi thích con gái xinh đẹp, tốt tính, không chê nghèo yêu giàu, còn vô cùng thích học và học giỏi. Cậu chỉ có mỗi khoản học giỏi là không đạt tiêu chuẩn thôi, nếu cậu có thành tích tốt thì hoàn hảo rồi. Chuyện tôi thích con gái học giỏi không ai biết cả, tôi chỉ nói với cậu thôi.”
Thời Vũ vội bụm miệng mình. “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Lâm Phong Dự gật đầu. “Cho nên cậu phải cố gắng đấy. Cậu cũng biết con gái thích tôi nhiều mà, tôi cũng rất ảo não về chuyện này. Cho nên coi Đại học Trường Minh làm bài thi nhé, nếu cậu có thể đỗ Đại học Trường Minh thì coi như qua bài thi, có thể làm bạn gái tôi…”
“Nhưng mà…” Thời Vũ sắp khóc đến nơi rồi. “Nhưng Đại học Trường Minh cũng khó lắm.”
Lâm Phong Dự nghiêm mặt. “Đại học B khó hay Đại học Trường Minh khó?”
“Đại học B.”
“Cậu nói xem tôi có thể đỗ Đại học B không?”
Thời Vũ gật đầu.
“Cậu xem đấy, rõ ràng tôi có thể đỗ Đại học B, nhưng vì cậu, tôi lựa chọn lấy Đại học Trường Minh làm tiêu chuẩn. Đó đều là vì nể mặt cậu phù hợp với những yêu cầu khác, cho nên dành cho cậu chính sách ưu đãi. Nếu cậu cảm thấy khó quá thì thôi, không làm chậm trễ thời gian của nhau, cũng chứng minh cậu chẳng thích tôi là bao, ngay cả chuyện thi đỗ Đại học Trường Minh cũng chẳng muốn nỗ lực vì tôi.”
Thời Vũ đột nhiên sinh ra can đảm. “Được… Tôi nhất định sẽ thi đỗ Đại học Trường Minh.”
“Ừ. Cậu cố lên nhé!”