Thời Vũ đau lòng, tuyệt vọng, sau đó vẫn phải đắn đo, nên đau lòng vì thể diện của mình hay nên đau lòng vì thành tích thi đại học hơn…
Sau đó cô quyết định đau lòng vì thành tích thi đại học vẫn hơn, có thể thể hiện cô tuyệt không phải người trọng ngoại hình, và cũng có thể phô bày sự tôn trọng và coi trọng chuyện thi đại học.
Dẫu sao thì cũng thật sự đau lòng, chỉ thiếu một điểm…
Thời Vũ khóc thê thảm, dứt khoát ngồi xổm xuống khóc, nước mắt tí tách rơi, đau lòng không chịu nổi.
Lâm Phong Dự đợi một lúc lâu, phát hiện cô không định dừng lại, đưa chân khẽ đá cô. “Đừng khóc nữa.”
Thời Vũ lau nước mắt, vẫn khóc, đau lòng quá đi mất.
“Tôi chỉ thiếu một điểm, chỉ thiếu một điểm thôi…”
“Rốt cuộc cậu khóc vì thi trượt hay vì thiếu một điểm thì không thể để cậu làm màu?”
Thời Vũ đắm chìm vào suy nghĩ. “Cả hai. Người như cậu không hiểu được đâu.”
Lâm Phong Dự thành thực gật đầu, anh quả thật không hiểu.
Thời Vũ càng đau lòng. “Cậu thi được bao nhiêu?”
“Hơn bảy trăm, nghe người ta nói thế, thầy giáo còn chưa đọc điểm cậu đã chạy vào rồi…”
“Cậu không tò mò cụ thể mình thi được bao nhiêu à?”
“Như nhau cả, dù sao thi được bao nhiêu thì cũng là thứ nhất thành phố.”
Thời Vũ trừng anh hồi lâu. “Cậu đương nhiên không hiểu, bởi vì cậu chưa từng làm màu, cậu chính là trâu bò…”
Còn giả vờ cái cuộn len.
“Nói năng kiểu gì đấy?”
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Người như cậu quá đáng ghét, rõ ràng người như bọn tôi tôn các cậu lên thành cao xa vời vợi, lại còn xem thường tôi, còn cảm thấy tôi ngu tôi dốt…” Thời Vũ đứng dậy, chẳng muốn đến với người này nữa, tôn anh lên thông minh trâu bò biết mấy.
Cô không làm bàn đạp đâu.
Thời Vũ còn chưa đi được thì đã bị Lâm Phong Dự kéo lại. “Cứ thế đi à?”
“Hừ.”
“Thời Vũ mà tôi biết, không phải người dễ dàng từ bỏ như thế.”
“Hừ.”
“Một lần thất bại không chứng tỏ điều gì, cậu có thể tiếp tục nỗ lực chứng minh bản thân. Tôi cảm thấy đây chắc chắn không phải tất cả thực lực của cậu, nếu cậu nghiêm túc hơn, cố gắng hơn chút nữa, chắc chắn sẽ khác.”
Thời Vũ bị nịnh đến mức tâm trạng khá tốt. “Nỗ lực thế nào?”
“Học lại.”
Thời Vũ không vui, những ai học lại có thi tốt hơn nữa thì người khác đều sẽ cảm thấy như một lẽ đương nhiên, bởi vì dẫu sao cũng học lại mà!
Thế thì không dễ làm màu.
Lâm Phong Dự nhẫn nhịn, không nhắc nhở cô suy nghĩ hơi nhiều rồi, đó là chuyện chỉ có tư cách suy xét trên cơ sở thi tốt.
—————————–
Lúc có điểm của Thời Vũ, nhà họ Thời coi thi đại học và điểm số thành từ cấm, tuyệt đối không được nhắc đến trong nhà.
Chủ yếu là vì Thời Vũ cứ một mực khóc, bố mẹ cô có thể làm thế nào được, chỉ có thể an ủi cô.
Kể ra cũng lạ, nếu Thời Vũ thi được thêm một điểm thì tình hình chắc chắn sẽ khác, cô sẽ dương dương tự đắc cảm thấy mình rất tài giỏi. Sau đó bố cô sẽ đả kích cô, con của đồng nghiệp và họ hàng nhà họ thi được điểm cao thế nào. Mẹ cô cũng sẽ chê cô – Cái số điểm lèo tèo của mày mà cũng không biết ngại khi dương dương tự đắc à?
Nhưng vì bản thân Thời Vũ đã hận không thể bóp chết mình nên ngược lại, những người khác không thể nói gì.
Dù rằng cả nhà đều cảm thấy tình huống này rất lạ, nhưng lại không tìm ra điểm lạ ở đâu.
Cho đến khi cu cậu Thời Vũ đưa ra thắc mắc. “Chị, người ta đau buồn, là vì thi trượt. Người phát huy vượt qua trình độ như chị, tại sao còn khóc thống thiết như thế?”
Thời Văn Tài và Đới Hân lập tức nhận ra tại sao lại cảm thấy lạ.
Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới việc Thời Vũ đơn phương quyết định cắt đứt quan hệ chị em với cu cậu Thời Vũ.
Thời Văn Tài và Đới Hân đều đau đầu nhức óc.
Bởi vì ngày nào Thời Vũ cũng hỏi họ: “Con và thằng Thời Vũ, bố mẹ chỉ có thể chọn một, nói đi, bố mẹ chọn ai? Có nó không có con, có con không có nó.”
Cu cậu Thời Vũ ngày nào cũng bị bố mẹ mình nhìn bằng ánh mắt quái lạ.
Dịch thành lời như sau – Ai bảo mày vạ miệng!
……
Khi Thời Vũ không ở nhà ầm ĩ, Thời Văn Tài và Đới Hân cùng cu cậu Thời Vũ đều cảm thấy mình lại sống lại.
Thời Vũ hoàn toàn nghĩ thông suốt, khi điền nguyện vọng đại học, cô thật sự không muốn làm một sinh viên cao đẳng.
Tuy cô bị Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan tâng bốc vô cùng, nhưng thiếu một điểm khiến cô không nói được thành lời rằng – Tôi thi đại khoa này thôi, tôi cũng không biết sao tôi lại thi đỗ được…
Quá chi là làm bộ làm tịch, nhưng cô thích, thích lắm ấy.
Song lại không có phần của cô.
Cho nên cô gọi điện thoại cho Lâm Phong Dự, nói với điệu bộ ông lớn: “Tôi đột nhiên cảm thấy đề nghị của cậu cũng ổn, không phải cậu nói nếu tôi học lại thì tìm cậu đấy sao?”
“Ừ.”
“Tôi nói cậu nghe, với thành tích như thế mà tôi học lại thì cực kì nhẹ nhàng. Tôi tìm cậu, chủ yếu là cho cậu một cơ hội để thể hiện thôi.”
Lâm Phong Dự câm lặng một thoáng. “Ừ, vậy thì cảm ơn nhé?”
“Mà này… Nếu tôi học lại mà đỗ Đại học Trường Minh, chuyện cậu nói còn tính nữa không?”
“Còn.”
“Được, vậy thì tôi học lại, nhất định phải tóm gọn Đại học Trường Minh.”
……
Suy nghĩ của Thời Vũ rất đơn giản, cô chỉ thiếu một điểm, học lại một năm thì thi đỗ ngon lành, những trường đó chắc chắn tranh nhau cần cô.
Nhưng cô cùng Lâm Phong Dự đến chỗ tuyển sinh của Trung học Trường Duệ.
“Trường mình nhận học sinh học lại chỉ nhận người có điểm trên mức đỗ đại học hạng một.”
Thời Vũ sốc nặng, nghi ngờ đối phương nghe nhầm, vậy mà cô bị chê, vậy mà lại có người chê cô.
“Trường mình tuyển sinh rõ là có vấn đề. Người ta đã đỗ rồi thì việc gì phải đi học lại? Tuyển sinh như vậy có vớ vẩn không hả!”
Lâm Phong Dự đỡ trán, kéo Thời Vũ, bảo cô đừng nói nữa.
Thời Vũ nhíu mày. “Thật sự có vấn đề còn gì. Thi không tốt thì mới học lại, người ta đã đỗ đại học, trừ phi não có vấn đề, nếu không sẽ chẳng đi học lại.”
Lâm Phong Dự nhìn mấy bạn khác tới đăng ký học lại, tâm trạng vi diệu. Còn mấy người đó cũng bị lời Thời Vũ nói làm cho sốc, sau đó trầm mặc.
Bầu không khí trong văn phòng không rộng trở nên kỳ lạ.
“Quả thực là thi trượt thì mới học lại.” Cuối cùng có người lên tiếng, là một trong số những người tới đăng ký học lại.
“Thì đúng rồi!” Thời Vũ cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được người chung chí hướng.
Lâm Phong Dự lập tức có dự cảm không lành.
Thời Vũ: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“Năm trăm năm mươi mấy… Thi quá kém nên đi học lại.”
Thời Vũ: …
Hai bạn khác tự báo số điểm.
“Sáu trăm hai mươi điểm, thi không lý tưởng nên đi học lại.”
“Sáu trăm bốn mươi mấy, không thi vào được trường mong muốn nên học lại.”
Thời Vũ: …
Thời Vũ nước mắt lưng tròn nhìn Lâm Phong Dự, hu hu hu, bị người ta giết gọn trong một giây rồi.
Lúc này, Thời Vũ đã trở nên ngoan ngoãn. “Họ bắt nạt người khác.”
“Ai bảo cậu nói họ như thế?”
“Cậu còn bênh họ. Tôi đâu có nói xấu người ta sau lưng.”
“Đúng ha, cậu không nói sau lưng, cậu nói ngay trước mặt…”
……
Với thành tích như thế, Thời Vũ quả thực không thể đăng ký được lớp học lại, nhưng có Lâm Phong Dự ở đây, tình hình chắc chắn sẽ khác.
Anh gọi một cuộc điện thoại, hiệu trưởng đích thân gọi điện tới: bạn trẻ Thời Vũ vốn là học sinh Trung học Trường Duệ, trước đây không nghiêm túc học hành cho lắm, bây giờ muốn nỗ lực học, quả thực nên cho một cơ hội.
Ai cũng biết, đó là nể mặt Lâm Phong Dự.
Là thủ khoa năm nay, khiến Trung học Trường Duệ nở mày nở mặt, lại một lần nữa lấy lại danh hiệu thủ khoa, tăng thêm không ít vinh quang cho Trung học Trường Duệ, mặt mũi như thế, đương nhiên phải nể.
Cứ vậy, Thời Vũ trở thành một học sinh học lại, kỳ nghỉ vừa bắt đầu đã kết thúc.
Điều đáng sợ là khi Thời Vũ muốn đi học, bố mẹ cô còn rất tò mò hỏi cô đi làm gì.
“Đi học ạ.”
Thời Văn Tài và Đới Hân đều nghi ngờ con gái không bình thường, bây giờ là kỳ nghỉ, là kỳ nghỉ đấy, đi học cái gì, chẳng lẽ bị điểm thi đại học kích thích ư?
Thời Văn Tài cũng trở nên vô cùng nghiêm túc. “Đi học gì?”
“Ồ, đúng rồi, con đi học lại, quên nói cho bố mẹ biết.”
Thời Văn Tài: ……
Đới Hân: ……
—————————-
Thời Vũ học lại, đi học vẫn coi như khá nghiêm túc. Chủ yếu vì là bầu không khí học tập trong lớp quá đậm, mọi người đều học lại nên học hành cực kì chủ động, bởi so với các bạn cùng trang lứa, họ đã muộn hơn một bước rồi, nếu còn không nỗ lực thì họ không thể gánh chịu được hậu quả.
Áp lực học hơi lớn, mỗi lần tụ tập với Ngôn Nhan, Liễu Phi Phi và cả Tô Viễn Trạch, Thời Vũ đều bị đả kích.
Nhìn họ sống sung sướng như thế, chỉ có mình sống cực khổ đến vậy.
Nhưng Thời Vũ tin rằng, mình nhất định có thể xay nát họ bằng điểm thi đại học, xay ra cám luôn.
Bây giờ Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng chẳng đả kích Thời Vũ nữa, nhìn xem Thời Vũ đáng thương biết mấy, họ đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục lớp Mười hai, còn Thời Vũ lại đạp lên cuộc sống lớp Mười ba còn địa ngục hơn.
Liễu Phi Phi: “Thời Vũ, nếu bà thi học viện điện ảnh gì đó thì với điều kiện ấy bà sẽ nổi, giới giải trí thiếu kiểu mỹ nữ như bà.”
Ngôn Nhan và Tô Viễn Trạch không hẹn mà cùng gật đầu.
Nghiêm Thư Lâm cũng muốn gật đầu, bị Liễu Phi Phi trừng nên không dám.
Thời Vũ rất tức giận. “Hừ, tôi chẳng học học viện điện ảnh gì đâu, mấy ông bà đừng có mơ nữa.”
Liễu Phi Phi: “Tôi chân thành đề nghị mà.”
“Thôi đi, đừng tưởng tôi không biết, mấy ông bà muốn chỉ trỏ bàn tán về tôi một cách quang minh chính đại thông qua cách đó chứ gì. Tôi sẽ không cho ông bà cơ hội để ông bà có thể thỏa thích mắng tôi, chê mặt tôi, chê kĩ năng diễn xuất của tôi, chê lời tôi nói… Với lại còn có thể chửi bố mẹ và thằng em tôi… Không, chủ yếu là tôi không thể tiết lộ bí mật trọng nam khinh nữ của gia đình tôi ra ngoài, nếu không bố mẹ tôi nhất định sẽ bị mắng. Họ đối xử với tôi cũng được, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện như thế…”
Ngôn Nhan: Cô chú thật sự oan uổng vãi nồi.
Liễu Phi Phi: ……
Tô Viễn Trạch: ……
Nghiêm Thư Lâm: ……
Thời Vũ tưởng họ không tin, lắc đầu. “Được rồi, chủ yếu là tôi không thể để người ta tiết lộ chuyện tôi theo đuổi Lâm Phong Dự. Mấy ông bà nghĩ mà xem, một siêu minh tinh như tôi, kết quả lại bị bạn cùng trường tiết lộ là chủ động theo đuổi người ta, mấu chốt là còn chưa theo đuổi được thì rõ là mất mặt. Càng khủng bố hơn là, tôi còn số nhọ như thế, thỉ thiếu một điểm là đỗ trường hạng nhất…”
Lời này nghe thế nào cũng thấy sai sai.
Tô Viễn Trạch: “Chuyện này… hình như phải nổi rồi mới có thể suy xét đến chứ?”
“Tôi vào giới giải trí mà lại không nổi chắc?” Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Tô Viễn Trạch lập tức cảm thấy, cảm ơn trời đất là giới giải trí không có bà.
————————–
Trong một năm nay, Thời Vũ thật sự rất nỗ lực học hành, dù rằng cũng sẽ tận dụng mọi thời gian để cùng hội Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đi chơi, nhưng là để càng cố gắng học hơn sau khi đã vui chơi thoải mái.
Lại một lần thi đại học nữa, cô cực kì có lòng tin.
Sau đó…
Thành tích thiếu một điểm là đỗ vào trường tốp đầu, khiến Thời Vũ thật sự muốn khóc, chạy thẳng đến Đại học Trường Minh tìm Lâm Phong Dự, khóc phải gọi là đứt ruột đứt gan.
“Tôi thiếu một điểm… hu hu hu, tôi không sống nữa.”
Lâm Phong Dự kéo người đang ngồi xổm lên. “Đừng khóc nữa.”
Thời Vũ vội bụm miệng mình, sợ lại bị anh bịt miệng.
Cô đã nghĩ xong xuôi rồi, sau khi thi đỗ Đại học Trường Minh thì đến với Lâm Phong Dự, nhất định phải làm cho thật rình rang, rầm rộ, sau đó đá anh.
Hừ, lớp Mười ba khổ biết mấy, cô cũng phải khiến anh đau khổ.
Giờ thì hay rồi, thiếu một điểm, lại không thể làm màu, lại không đáp ứng được nhu cầu của mình.
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Chỗ đăng ký tuyển sinh của Trung học Trường Duệ, tiếp tục học lại thôi!
Nội tâm Thời Vũ rất suy sụp.
Lớp Mười ba vẫn chưa đủ, còn phải học lớp Mười bốn nữa?
Thời Vũ kéo Lâm Phong Dự ra ngoài. “Chuyện này không đúng, cậu nên bàn bạc với tôi, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ là có muốn học lại hay không.”
“Được, bây giờ bàn bạc. Cậu mà học lại tôi sẽ đợi cậu thêm một năm.”
“Không học lại thì sao?”
“Tôi có thể đi mở những bức thư tỏ tình chất đầy ngăn kéo của tôi rồi.”
Thời Vũ: ……
Thời Vũ vừa khóc vừa đi đăng ký học lớp Mười bốn.
Nhưng lần này, Thời Vũ kiên quyết không chịu thừa nhận là học lại vì Lâm Phong Dự, cô muốn cùng em trai mình tham gia thi đại học thôi.
Lý do này, suýt thì khiến cu cậu Thời Vũ sợ phát ngất – Thật sự không cần đâu.
……
Khi mấy người Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi biết Thời Vũ lại một lần nữa muốn học lại thì lập tức choáng, vậy mà còn muốn học lại nữa hả.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chúc mừng Thời Vũ rồi, trường hạng hai cũng được mà, cũng có thể học được những kiến thức hay.
Nhưng Thời Vũ đã nói rồi, nếu cô đã học lại thì phải học trường tốt nhất.
Ngôn Nhan cảm thấy rất đáng sợ. “Thời Vũ, bà nhất định phải cố gắng nhé, lần đầu tiên thiếu một điểm trường hạng nhất, lần thứ hai thiếu một điểm trường tốp đầu… Lần này nếu vừa khéo thiếu một điểm vào Đại học Trường Minh…”
“Thế thì tôi sẽ nghỉ chơi với bà, bà đang nguyền rủa tôi.” Thời Vũ rất tức giận.
Ngôn Nhan: ……
Liễu Phi Phi: “Thời Vũ, nếu bà vẫn không đỗ Đại học Trường Minh thì chẳng lẽ còn muốn tiếp tục học lại hả? Thế thì quá đáng sợ.”
“Tôi còn chưa chê, mấy ông bà chê cái gì.”
“Bọn tôi thương bà mà.”
Thời Vũ lau nước mắt. “Bản thân tôi cũng thương cho tôi.”
……
Trước khi đi học lớp Mười bốn, Thời Vũ khóc to một trận ở nhà, khiến cu cậu Thời Vũ rất áy náy, cậu thật sự không cần chị mình học cùng mà.
Thời Vũ thấy em trai mình áy náy như thế thì không nhịn được mà nói lời thật lòng, quả thực là học lại vì một người, song lại vì một người đàn ông khác.
Sau đó, tuy rất tổn thương, nhưng cu cậu Thời Vũ vẫn không nhịn được hỏi cô: “Thế chị có một chút xíu nào là vì cùng em đi thi đại học không?”
Thời Vũ yên lặng.
Cu cậu Thời Vũ: “Một tí tẹo tèo teo cũng không có?”
Thời Vũ đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với cu cậu Thời Vũ, vì một người đàn ông xa lạ mà học lại, nhưng vì em trai mình thì lại chẳng làm gì.
“Có… một tí tẹo.”
“Vậy được. Em tha thứ cho chị rồi.”
Thời Vũ cảm động đến nỗi ôm lấy cu cậu Thời Vũ mà khóc. “Tao sẽ không chê mày nữa, có một thằng em trai đúng là tốt, mày là thằng em tốt nhất trần đời.”
Người bị phạt bằng danh hiệu em trai tốt bày tỏ mình không vui.
Nhưng, cu cậu Thời Vũ vẫn bình tĩnh lại, phân tích với Thời Vũ chuyện học lớp Mười bốn rốt cuộc có đáng hay không.
Cu cậu Thời Vũ phân tích một cách rất bình tĩnh.
Trước tiên, Lâm Phong Dự là thủ khoa năm ấy, điều này chứng tỏ một điều, anh có thể chọn mọi trường đại học trong cả nước đều được, nhưng anh lại từ bỏ những ngôi trừng tiếng tăm lẫy lừng đó, chọn ở lại thành phố Trường Minh, học Đại học Trường Minh.
Điều này chứng tỏ tuy Lâm Phong Dự trông thì có vẻ không đánh đổi gì, nhưng vẫn hy sinh rất nhiều vì cô.
Hơn nữa còn chứng minh nhân phẩm của Lâm Phong Dự rất tốt.
Thời Vũ chỉ cần học hai lần lớp Mười hai là có thể trở thành bạn gái của người đàn ông như thế, thật sự tính ra thì Thời Vũ đã hời.
Thời Vũ lập tức hiểu đạo lý này. “Thời Vũ, không nhìn ra mày vẫn rất thông minh. Chỉ là, tính ra thì tao còn hời ấy. Nhưng mà học tập là chuyện của mình, tao thi Đại học Trường Minh là có lợi cho bản thân tao mới phải…”
“Đúng là thế.”
“Vậy thì tao không buồn lòng nữa.”
Cu cậu Thời Vũ thở phào một hơi, cảm ơn trời đất, chỉ cần không buồn lòng là được.
Thế là Thời Vũ vui vẻ đi học lớp Mười bốn…