Văn Hồng Âm phái ra hai chiếc xe ngựa lớn, một chiếc cho Mạc Tuyết Dao, một chiếc cho Ngô bá, bốn hộ vệ phân ra hai xe, một người cưỡi ngựa, một người đánh xe.
"Dì Văn thật là hào phóng!" Đan Tầm ngồi trong xe ngựa rộng rãi với Mạc Tuyết Dao, liên tục khen Văn Hồng Âm: "Lần trước chúng ta đi kinh thành, Tả đại nhân chỉ phái một chiếc xe ngựa nhỏ, không thể nằm thẳng người mà phải ngủ ngồi, lần này thì ngon rồi, nếu không có gì hai chúng ta có thể đánh một giấc say sưa."
"Chuyến đi lần trước, dù căng thẳng nhưng cũng có chậm trễ việc ngươi ngủ đâu nhỉ?" Mạc Tuyết Dao sửa đúng lời nói sai của Đan Tầm, những ngày đó, nước miếng trên đầu vai và cổ tay áo của nàng chẳng biết là ai để lại.
"Ta đây chẳng phải vui thay cho ngươi sao, dì Văn là muốn hướng về ngươi." Đan Tầm thần bí bò đến bên tai Mạc Tuyết Dao: "Nói cho ngươi một bí mật, ngươi đừng có đỏ mặt đấy."
"Nói đi, ta có gì phải đỏ mặt chứ?" Mạc Tuyết Dao phản đối. Đan Tầm thích nghe chuyện góc tường nhà người ta, biết khá nhiều chuyện riêng tư, Mạc Tuyết Dao đã không còn cảm thấy kinh ngạc với những bí mật mà Đan Tầm nói.
"Tối hôm qua ta nghe được, dì Văn nói với Văn Ngạn Xung, nói bà ấy đã bàn xong với mẹ của ngươi, khoảng hai năm nữa, nếu ngươi và Văn Ngạn Xung chưa có người yêu thì sẽ định thân cho hai người!" Đan Tầm liếc nhìn Mạc Tuyết Dao: "Vui không? Văn Ngạn Xung là cử nhân, bao nhiêu bà mối đạp vỡ cả ngạch cửa, dì Văn đều từ chối."
Lòng Mạc Tuyết Dao hơi xao động, nhưng lại khẳng định: "Mẹ ta nói, chuyện chưa đến quyết định cuối cùng sẽ luôn có biến số, chuyện này, ngươi đừng nói bừa."
"Ngươi cảm thấy, ta có thể nói với ai được, nói với người khác, người khác có thể nghe được à? Hơn nữa, tối hôm qua ta cố ý chạy đến chỗ Văn Ngạn Xung để khảo sát, hình như tên nhóc này có ý với ngươi, trong ngăn tủ của hắn có bức vẽ của ngươi đấy."
“Thôi đi, sao ngươi biết hắn vẽ ta chứ?"
"Ở huyện Kỳ Dương này, không có cô nương nhà ai lại vác bọc sách leo cây!"
Mạc Tuyết Dao hơi ngượng ngùng, nàng chuyển đề tài: "Lần này đến kinh thành ngươi thật sự có thể tìm được thuốc giải sao?"
"Có thể, không thể cũng phải thành có thể! Ta là Đan Tầm!" Đan Tầm vô cùng tự tin, giơ nắm tay nhỏ lên: "Ta có kế hoạch rồi, nhưng chưa thể nói trước với ngươi được, tránh cho ngươi dông dài, nói ta không tuân theo quy định."
"Vậy ngươi đừng nói, có thể lấy thuốc giải là được." Không hiểu sao Mạc Tuyết Dao lại tin Đan Tầm, nàng mong chuyến đến kinh thành lần này có thể mã đáo thành công.
Vì muốn cứu người nên xe ngựa chạy không ngừng, chạy suốt ngày đêm đến kinh thành.
"Lần này chắc là không có người ám sát nhỉ?" Đến gần núi Hắc Phong, Đan Tầm hơi xúc động nói.
"Đừng có miệng quạ đen."
"Ầy, sao ta cảm thấy mình rất có thiên phú miệng quạ đen nhỉ, không chừng đời trước ta là một con quạ đen đó."
Nơi xa có mười người mặc đồ đen đứng trong nắng trưa chói chang, chúng bao vây tấn công, xung quanh không có người đi đường nào.
Rất nhanh, bốn hộ vệ kia và mười người mặc đồ đen cùng nhào vào đánh nhau.
"Có phải dãy Hắc Phong này khắc chúng ta không vậy, sao lại để chúng ta gặp những hai lần thế này." Đan Tầm vừa cào mắt người ta vừa kêu.
Mạc Tuyết Dao không có hơi sức để ý đến Đan Tầm, nàng bận chém giết với đám đồ đen này, bây giờ e là không có Hoa Khanh Trần giúp đỡ, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự bỏ mạng ở đây sao?
Mặc dù bốn hộ vệ do Văn Hồng Âm phái đến võ công cao cường, nhưng đối phó với mười người mặc đồ đen rõ ràng là không địch lại. Không lâu sau, họ đã bị đánh gục trên đất, người mặc đồ đen bắt Mạc Tuyết Dao và Ngô bá dễ như bắt gà con, trói hai người lại.
Đan Tầm bị một tấm lưới khít từ trên trời rơi xuống chùm lại.
"Chuyện gì thế này?" Với tình huống đột ngột không thể đoán được này, bị tấm lưới nhốt lại, Đan Tầm bắt đầu mở miệng ồn ào: "Các ngươi đánh lén, hay ho gì hả?!"
Một người mặc áo đen buộc chặt tấm lưới lại, vui vẻ nói: "May là lão đại chuẩn bị tấm lưới, lần này chắc chắn chúng ta sẽ nhận được thưởng lớn. Hiện giờ Hầu phu nhân đang chờ bắt con chuột này, lột da nó."
"Ngươi cũng đừng chủ quan." Một người mặc đồ đen nổi bật hơn nói: "Ngươi dẫn bốn huynh đệ đi trước, giao con chuột này cho Hầu phu nhân, trên đường nhất định phải cẩn thận, con chuột này rất xảo trá."
"Được, yên tâm đi. Các ngươi nhanh làm xong chuyện này, chúng ta gặp ở kinh thành."
"Đi đi!"
Người nọ xách lưới rời đi, Đan Tầm ở trong tấm lưới vô cùng uất ức, đây là nguy hiểm lớn nhất mà nàng chuột gặp phải từ khi xuất đạo đến nay.
Mạc Tuyết Dao và Ngô bá bị bịt mắt, chỉ nghe Đan Tầm đang kêu la: "Áu áu, đừng sợ, đừng lo cho ta, ta đã tính rồi, mệnh ngươi dài lắm, lần này chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, sau khi thoát hiểm thì đừng đến kinh thành, về thẳng huyện Kỳ Dương chờ ta."
Tiếng la ó dần đi xa, Mạc Tuyết Dao và Ngô bá bị đẩy đi, đưa đến một sơn động, bị ép quỳ xuống.
Khăn đen trên mắt Mạc Tuyết Dao được lấy xuống, lão đại kia cầm một cây chủy thủ đưa tới trước mắt nàng: "Trên cây chủy thủ này, còn có gì nữa?"
Mạc Tuyết Dao nhìn chủy thủ, nàng đoán đây là cây chủy thủ giả kia, cãi lại: "Chủy thủ thì là chủy thủ, còn có thể có gì nữa?"
Người nọ gác cây chủy thủ lên cổ Ngô bá, nói với Mạc Tuyết Dao: "Nếu ngươi không nói, đầu của vị này sẽ lập tức không còn."
Mạc Tuyết Dao sốt ruột, bốn hộ vệ không rõ sống chết, nàng không thể khiến Ngô bá mất mạng nữa: "Để ta suy nghĩ đã."
"Cho ngươi một nén nhang, đừng có mà dùng mánh khóe."
Mạc Tuyết Dao muốn bịa chuyện nói dối, nhưng nói dối kiểu gì mới có thể khiến đám người này tin được đây? Quan trọng là, dù bọn chúng tin, bọn chúng có thể tha cho mình sao? Mạc Tuyết Dao cảm thấy không thể nào. Hôm nay dù thế nào nàng cũng phải viết di chúc ở đây rồi, điều tiếc nuối duy nhất là liên lụy đến Ngô bá.
"Ngô bá, con xin lỗi, làm liên lụy đến ngài rồi!"Trước khi chết nói thêm với Ngô bá vài câu vậy.
Ngô bá vẫn còn bị bịt mắt, ông ấy nói: "Con à, ta đã sống đến chừng này tuổi, đủ vốn rồi, con cố gắng sống sót đi."
"Đừng có dông dài, nhanh nghĩ xem cây chủy thủ này có gì đặc biệt đi!" Người áo đen kia thúc giục Mạc Tuyết Dao. Thừa Ân Hầu không nhìn ra được bí mật của cây chủy thủ này, nhưng biết nó liên quan đến một số bí ẩn, cho nên bảo hắn cầm cây chủy thủ này đến huyện Kỳ Dương điều tra, tìm hỏi những người có liên quan.
"Ta không nghĩ ra, ngươi lấy khăn che mặt của Ngô bá xuống đi, để Ngô bá nhìn thử cây chủy thủ, không chừng ông ấy có thể nhìn ra manh mối gì đó." Mạc Tuyết Dao muốn dùng hết khả năng để kéo dài thời gian.
Người thiếu niên nhìn thử hai người trước mắt, một thiếu nữ, một ông già, đều là kẻ yếu, chắc chẳng thể gây ra sóng gió gì, vì vậy hắn ta giật khăn che trên mặt Ngô bá xuống một cách thô bạo, quăng cây chủy thủ đến trước mặt ông ấy: "Nhanh nhìn đi, ta không có kiên nhẫn."
Ngô bá chớp mắt vài cái, thích ứng với ánh sáng đột nhiên mạnh lên, ánh mắt ông ấy rơi lên cây chủy thủ trước mặt, cây chủy thủ chế tạo từ sắt tinh luyện, ông ấy đã thấy một lần, đó là mười tám năm trước, khi phu nhân mới thành thân, Vương Hổ bên cạnh lão gia đã lấy ra, nhưng mà hình như hơi khác với cây chủy thủ này, tay cầm cũng khác.
Ông ấy không biết cây chủy thủ này có bí mật gì, nhưng ông ấy nhớ rõ bí mật trên người lão gia đã mất tích, thế là ông ấy nói: "Nhiều năm trước, ta từng thấy cây chủy thủ này trên người một thương gia."
Người áo đen kia lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn: "Nói cụ thể chút đi."
"Khi ở kinh thành, ta thường tới quán trà buôn bán với người ta, có một người khoảng mười mấy tuổi lấy cây chủy thủ này ra gọt vỏ đào." Ngô bá không muốn dẫn sự chú ý của người mặc đồ đen đến nhà mình, vậy là đổi địa điểm đến kinh thành, nhưng việc gọt vỏ đào lại là thật.
Người mặc đồ đen kia rõ ràng tin lời của ông ấy, hỏi tiếp: "Người nọ tên gì, bộ dạng thế nào?"
"Tên Ngô Cương." Ngô bá bịa bừa một cái tên: "Hắn ta cao tám thước, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt rất sáng."
"Lúc đó hắn đang làm gì?"
"Không nhớ cụ thể, chỉ nhớ lúc ấy hắn mượn danh hợp tác mua gạo lừa ta năm trăm lượng bạc, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, nếu ngài biết hắn là ai xin báo cho ta biết, ta chết cũng an tâm."
"Lão già, biết nhiều quá không tốt cho ông đâu, đến giờ rồi, các ngươi cũng nên lên đường."
Người mặc đồ đen giơ kiếm lên chém về phía cổ Ngô bá, Mạc Tuyết Dao nhắm mắt, chợt nghe "keng" một tiếng.
"Ai đó?!"
Mạc Tuyết Dao mở mắt ra, một dã nhân cầm cây chủy thủ đen sì đang đánh nhau với mấy người áo đen kia, trên người dã nhân này chỉ quấn mấy mảnh da thú, đầu bù tóc rối, nhưng rõ ràng võ công của hắn cao hơn bọn người áo đen. Không lâu sau, năm người mặc áo đen ào ào ngã xuống, dã nhân tiến lên bổ thêm mỗi người một đao, đảm bảo tất cả đều chết không thể chết thêm nữa.
Mạc Tuyết Dao hơi sợ, nàng sợ tiếp theo dã nhân này sẽ giết mình.
Kì lạ là dã nhân này không giết nàng, tất nhiên cũng không cứu nàng ra, hắn chặt đứt dây thừng cột Ngô bá, sau đó dùng chất giọng ồm ồm hỏi đứt quãng: "Hình như ta từng gặp ngươi ở đâu rồi, ngươi biết ta không? Ta không còn nhớ chuyện trước kia nữa."
Ngô bá khom người cảm ơn vị dã nhân này, sau đó cẩn thận quan sát, đột nhiên ông ấy vui mừng reo lên: "Ngươi là Vương Hổ?!"
"Vương Hổ?!" Dã nhân gãi đầu: "Tên này hơi quen tai, Vương Hổ là ai?"
"Vương Hổ là thị vệ của lão gia nhà ta, hắn và lão gia mất tích rất lâu rồi, ngài xem có phải trên vai phải của ngài có cái bớt lớn khoảng cái bát không, giống trăng khuyết."
"Ta không để ý."
"Ta xem cho." Ngô bá mặc kệ lịch sự hay không lịch sự, bẩn hay không bẩn, kéo da thú trên vai dã nhân ra, một cái bớt hình trăng khuyết chợt hiện ra trước mắt.
"Ngươi thật sự là Vương Hổ sao? Lão gia đâu?" Ngô bá kích động khóc không thành tiếng.
"Không biết, ta không nhớ gì cả." Dã nhân lẩm bẩm: "Ta thấy ngươi hơi quen mặt, thấy đám đồ đen đó hình như là kẻ thù của ta, ta bèn giết bọn chúng, ta chỉ nhớ, đám ngã xuống đất nếu không chém thêm một đao, chúng sẽ nhảy lên giết người."
Ngô bá bình tĩnh lại, quyết đoán kéo tay dã nhân: "Đi, về nhà với ta."
"Ngô bá, còn ta thì sao?" Mạc Tuyết Dao vội lên tiếng, nàng còn đang bị trói đó.
"Xem ta này." Ngô bá vội cởi trói cho Mạc Tuyết Dao.
Mấy người chôn qua loa năm người mặc áo đen rồi đi ra ngoài rừng rậm, Mạc Tuyết Dao từng học đôi chút về truy vết, cộng thêm sự giúp đỡ của dã nhân "Vương Hổ", họ nhanh chóng tìm được xe ngựa và thị vệ nằm trên đất.
Đám người mặc đồ đen chưa nghĩ đến chuyện kết thúc công việc, không hề đụng tới đồ đạc trong xe ngựa. Bốn hộ vệ nằm trên đất có hai người đã chết, hai người còn sống. Ngô bá và Vương Hổ khiêng họ lên xe ngựa.
Sợ bọn người mặc đồ đen lại tìm đến, Ngô bá tự đánh một chiếc xe, bảo dã nhân Vương Hổ đánh chiếc còn lại, vội vàng chạy về huyện Kỳ Dương.
Đến huyện Kỳ Dương, Mạc Tuyết Dao lao thẳng đến huyện nha báo án, Ngô bá thì dẫn Vương Hổ quay về Văn gia.
Nhìn thấy Vương Hổ mất trí nhớ, Văn Hồng Âm vui buồn đan xen, nói thẳng Mạc Tuyết Dao là phúc tinh của Văn gia, tìm được Vương Hổ về, ngày tìm được cha Văn Ngạn Xung cũng không còn xa.