Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 20

Hoa Khanh Trần căn cứ vào điều kiện của Tả Khâu, sắp xếp quyết định danh sách đi cùng chỉ có năm người: Doãn Triển Bằng, Nam Cung Tuấn, Ấn Phi, Gia Vũ Trạch và Vinh Phong.

Nhưng khi xuất phát lại có ba người đi theo.

Đỗ Thắng, Hồ Hướng Vũ và Bao Thừa Nghiệp đã sớm chặn ở đường ra khỏi huyện thành, Tả Khâu ngồi xe ngựa vừa ra tới, bọn họ đã xúm lại đứng đó, nhiệt liệt yêu cầu được đi theo.

Tả Khâu xuống xe ngựa, liên tục khước từ: “Cảm ơn ý tốt của chư vị, lần này ta đi, hung hiểm cực kỳ, các ngươi nếu không phải con trai độc nhất trong nhà thì cũng là có thương tích trên người, vẫn nên ở lại đi. Vi đại nhân còn cần các ngươi giữ gìn trị an của huyện Kỳ Dương.”

“Đại nhân, tuy trên người ta còn thương tích nhưng đã không đáng lo nữa, hơn nữa võ công ta tốt, đúng lúc có thể bảo vệ ngài trên đường đi.” Hồ Hướng Vũ nói.

“Đại nhân, ta đã nói với mẹ ta rồi, mẹ ta nói ngài có ơn với huyện Kỳ Dương, để ta bảo vệ ngài đi, trong nhà vẫn còn cháu trai nhỏ giúp đỡ trông nom, không cần phải nhọc lòng.” Đỗ Thắng nói.

“Đại nhân, cha ta nói nếu ta không đi cùng ngài sẽ đánh gãy chân ta.” Bao Thừa Nghiệp nói.

“Cảm ơn, năm người đã đủ nhiều rồi, Vi đại nhân còn cần các ngươi.” Tả Khâu vẫn không chịu.

Lục Thường đánh xe ngựa chậm rãi đi phía trước, Hoa Khanh Trần bảo Tả đại nhân lên xe, còn mình tự ngăn cản ba người này: “Các huynh đệ, trên đường có chúng ta là đủ rồi, người nhiều mục tiêu lớn ngược lại sẽ không tốt, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ trở về mời các vị huynh đệ uống rượu.”

Ba người vẫn không đi.

Lúc này, Mạc Tuyết Dao đeo một tay nải, xuất hiện phía trước xe ngựa: “Đại nhân, ta cũng muốn đi cùng ngài.”

“Ngươi đến xem náo nhiệt gì đấy, không phải hôm qua không cho ngươi đi theo sao?” Hoa Khanh Trần có chút bực bội, sao đứa nào cũng không nghe lời vậy, đặc biệt là Mạc Tuyết Dao– Một cô gái– Đến nơi nguy hiểm kia có thể làm gì.

“Ta đâu có nói chuyện với ngươi, ta đang nói chuyện với Tả đại nhân!”

Tả Khâu không thể không xuống xe một lần nữa, nói với Mạc Tuyết Dao: “Dao nha đầu, chờ ta có cơ hội rời khỏi Lư Long, ta sẽ để ngươi làm bộ khoái, bây giờ chỗ kia thật sự không phù hợp với ngươi.”

“Chỉ cần đại nhân còn làm quan, ta sẽ đi theo ngài làm bộ khoái!”

Hoa Khanh Trần mời Tả Khâu lên xe, nói với ba người kia và Mạc Tuyết Dao: “Thật sự không thể dẫn các ngươi theo, chúng ta lên đường đây, hẹn gặp lại!”

Hoa Khanh Trần bảo Lục Thường đánh xe đi mau.

Mạc Tuyết Dao bĩu môi, huýt một tiếng, hai chiếc xe ngựa thoải mái, năm chiếc xe ngựa to chở đầy hàng hóa, một đội áp tải giỏi giang theo thứ tự đánh xe ra từ rừng cây bên cạnh.

Mạc Tuyết Dao nhảy lên chiếc xe ngựa đầu tiên, nói với ba người Đỗ Thắng, Hồ Hướng Vũ và Bao Thừa Nghiệp: “Muốn đi theo Tả đại nhân thì lên đây!”

Ba người vô cùng vui sướng, nhanh chóng nhảy lên xe ngựa: “Ngươi đã chuẩn bị hết cả rồi?” Đỗ Thắng khen Mạc Tuyết Dao.

“Đương nhiên, dựa vào cái kiểu như tên Hoa bổ đầu kia chắc chắn sẽ không để chúng ta đi. Nhưng chúng ta cứ đi theo sau, hắn sẽ không có cách gì với chúng ta.”

“Hay!”

Hồ Hướng Vũ nhìn phía sau: “Mấy chiếc xe ngựa và đội áp tải kia đều đi cùng chúng ta sao?”

“Ừ. Văn gia muốn mở đường kinh doanh ở Doanh Châu, ta trùng hợp đi nhờ xe cùng họ.”

“Chắc ở đó cũng không kiếm được tiền nhỉ?”

“Lần này mục đích chủ yếu là để dò đường, tiếp nữa là dẫn ta đi, con đường này vẫn mong mọi người phối hợp với nhau.”

“Tất nhiên rồi.”

Hoa Khanh Trần cưỡi ngựa chạy tới: “Các ngươi có ý gì đây?”

“Ngươi đi đường của ngươi, chúng ta đi đường của chúng ta, dù sao chúng ta cũng đi theo đội buôn, ngươi không quản nổi đâu.”

“Ngươi!” Hoa Khanh Trần không có cách gì với Mạc Tuyết Dao, cưỡi ngựa chạy về.

Mạc Tuyết Dao đắc chí mà giơ nắm đấm về phía bóng lưng của Hoa Khanh Trần.

“Được rồi, không có việc gì, ta dẫn các ngươi đi gặp quản sự thương đội và đại thiếu gia Văn gia.”

Mạc Tuyết Dao dẫn ba người xuống chiếc xe trước, nhảy lên chiếc phía sau.

“Ngạn Hướng ca, Ngô bá, có hai đại ca ở huyện nha muốn đi hộ tống Tả đại nhân, Hoa bổ đầu không cho, ta tự quyết định để bọn họ gia nhập vào đoàn xe của chúng ta, các ngươi thấy có được không?”

Đã làm rồi còn hỏi, Mạc Tuyết Dao này. Văn Ngạn Xung cười: “Ngươi cũng đã đồng ý rồi, chúng ta có thể phản đối thế nào nữa. Để bọn họ ngồi chiếc xe đằng trước, ngươi và chúng ta đi cùng một chiếc xe.”

“Được.”

Mạc Tuyết Dao giới thiệu hai bên, tự giác ngồi bên cạnh Văn Ngạn Xung: “Ngạn Xung ca, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta đến Lư Long sao? Nơi đó không có học đường, sang năm ngươi có thi hội không?”

“Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, ta chưa từng đến Bắc Cương, lần này trùng hợp có thể đi nhìn thử.”

“Nhưng chỗ đó rất nguy hiểm.”

“Ngươi còn đi được, vì sao ta không thể đi.”

“Ta không có ý đó, ta đang nói...” Mạc Tuyết Dao khẽ cắn môi, tiết lộ nguyên do mà nàng không dám nói với dì Văn: “Ta là vì bảo vệ Tả đại nhân nên mới đi, trên đường chắc chắn có ám sát, ta sợ chuyện lỡ như, ngươi bị thương sẽ không hay.” Không thể ăn nói với dì Văn.

Văn Ngạn Xung nhướng mày: “Ngươi sợ sao?”

“Không sợ.”

“Ngươi không sợ, sao ta có thể sợ.”

“Ta có chuẩn bị rồi, nhìn thứ này đi…”

Mạc Tuyết Dao gỡ tay nải của mình xuống, mở ra, bên trong đều là mấy thứ chai chai lọ lọ: “Mấy thứ này là Đan Tàm dạy ta chuẩn bị, tự chế ra thuốc mê, thuốc mềm cơ bắp vân vân, các ngươi muốn đi thì ta chia cho các ngươi một nửa.”

“Ai đang gọi ta?” Đan Tầm mơ màng ló đầu khỏi hầu bao, duỗi người, nhảy ra, nhìn quanh bốn phía: “Đã xuất phát rồi à?”

“Cuối cùng ngài cũng tỉnh.” Mạc Tuyết Dao đẩy đống chai lọ vào lòng Văn Ngạn Xung: “Ngươi chia ra đi. Ta làm cơm sáng cho Đan Tầm.”

“Ta không đói, đây là tình huống gì vậy?” Tối qua đã nói chuyện xong xuôi, Mạc Tuyết Dao sẽ ngồi một mình một chiếc, sao ngủ một giấc dậy đã thành ngồi chung cùng người khác, hơn nữa Văn Ngạn Xung cũng đến, mấy chiếc chai lọ bảo Mạc Tuyết Dao chuẩn bị để bảo toàn tính mạng cũng lấy ra luôn?

Mạc Tuyết Dao thuật lại tình hình cho Đan Tầm: “Mọi người đều tập trung ở đây, náo nhiệt.”

Đan Tầm sao cũng được, dù sao chỗ nàng chiếm cũng nhỏ: “Đến trạm dịch, dựa theo cách bào chế thuốc mê ta đưa ngươi, ngươi hãy chuẩn bị nhiều một chút.”

“Được.”

Đan Tầm vừa tỉnh lại, trong xe lập tức náo nhiệt hơn, Ngô bá cười tủm tỉm nói: “Chiếc xe áp tải phía sau vẫn còn chỗ, ta qua đó chợp mắt một chút, đám người trẻ tuổi các ngươi trò chuyện đi.”

Hoa Khanh Trần nhảy từ trên lưng ngựa đến xe ngựa của Tả Khâu, chui vào thùng xe: “Mạc Tuyết Dao dẫn theo một đội buôn, ba huynh đệ kia cũng cùng lên rồi.”

Tả Khẩu mở cửa sổ sau xe ra, dở khóc dở cười: “Trận của bọn họ còn lớn hơn cả chúng ta, tới giao lộ tiếp theo chờ bọn họ, cùng đi luôn đi.”

“Hay cho bọn họ, không có quan điệp sẽ không ở trạm dịch được. Ta xem bọn họ làm gì đây.”

Tả Khâu cười lắc đầu: “Bọn họ cũng là vì đi theo ta, đi cùng đi, không chừng sau này còn phải dựa vào bọn họ.”

“Nghe theo đại nhân.” Hoa Khanh Trần âm thầm nhịn cơn tức, đoạn trước chưa từng có biểu cảm dễ chịu với Mạc Tuyết Dao.

Còn đoạn sau…

Ở vùng hoang dã, Mạc Tuyết Dao dựng nồi xào, bỏ nguyên liệu nấu ăn đem theo cùng rau dại ngắt bên đường đảo chung với nhau, mùi hương bay mười dặm, người đi chung đều vây quanh cái nồi chờ ăn cơm, chỉ có Hoa Khanh Trần đứng phía xa xa, mặt xanh lè.

Văn Ngạn Xung làm chủ, đưa cho Hoa Khanh Trần một mâm đồ nướng, cái miệng nhạt nhẽo nhiều ngày của Hoa Khanh Trần lúc này mới có mùi vị, không được tự nhiên mà đi vào đám người, cùng ăn cơm.

Tả Khâu nhìn hết mọi chuyện, cười mà không nói.

Biết Văn Ngạn Xung chuẩn bị đi thi vào sang năm, hắn bèn ngồi cùng một xe với Văn Ngạn Xung, chỉ điểm văn chương và học thức cho Văn Ngạn Xung những lúc có thời gian, Văn Ngạn Xung có thể được Thám hoa năm xưa ra sức chỉ điểm cũng coi như là may mắn, cho nên không dám lơi lỏng phút giây nào, ngược lại càng chăm chỉ hơn lúc ở nhà.

Vốn Ngô bá còn tưởng chuyến này sẽ làm chậm trễ việc học hành thi cử của thiếu gia, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng ngoài ý muốn như vậy nên vô cùng vui mừng, mỗi lần đến chỗ nào cũng mua nguyên liệu nấu ăn, nhờ Mạc Tuyết Dao làm thêm chút đồ ăn ngon cho mọi người, để thiếu gia nhà mình được ăn no.

Đi được hai mươi ba ngày như vậy, còn mấy ngày nữa sẽ đến Lư Long nhưng vẫn chưa gặp cảnh ám sát trong tưởng tượng, Mạc Tuyết Dao âm thầm nói nhỏ với Đan Tầm: “Có phải chúng ta quá căng thẳng rồi không?”

“Ôi, ta phát hiện ngươi cũng thành miệng quạ đen rồi.”

“Có ý gì?”

“Nhìn ngày mai và ngày kia, bảo mọi người chú ý chút đi.”

“Có chuẩn không?”

“Ta là truyền nhân của Đạo gia, đoán hung cát là kiến thức cơ bản!”

Mạc Tuyết Dao nửa tin nửa ngờ.
Bình Luận (0)
Comment