“Loảng xoảng” một tiếng, giá cắm nến bằng đồng rơi xuống đất.
Mộ Dung Tu bị thanh âm kia làm bừng tỉnh, cảm giác may mắn lúc trước đã biến mất hoàn toàn, nội tâm bây giờ chỉ còn sót lại khủng hoảng. Hắn có chút kinh hoảng thất thố mà nhìn ra ngoài điện. Nhiếp Chính Vương giờ không thể chết được, nếu chết, người của Nhiếp Chính Vương còn chưa kịp giết hắn, mấy phiên vương hoàng thúc kia của hắn phỏng chừng sẽ là người ra tay đầu tiên.
Hắn thấy không có người tiến vào, hơi cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Nhiếp Chính Vương đang bất động trên ghế quý phi. Nhiếp Chính Vương phủ phục ở trên giường, cái gáy vẫn còn đang chảy máu.
“Hắn…… đã chết sao?”
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu bị dọa đến hoảng loạn, trước tiên giúp Mộ Dung Tu mặc lại quần áo cho tử tế, mới đỡ đối phương đi đến bên một chiếc giường khác ngồi xuống.
“Bệ hạ, đừng sợ.”
Mộ Dung Tu bị biến cố tối nay dọa đến, hơn nữa còn uống rượu, đối với sự biến hóa của Thân Giác thực trì độn, hắn thậm chí là bản năng nghe theo lời đối phương nói. Thân Giác trấn an Mộ Dung Tu xong, mới đi kiểm tra sống chết của Nhiếp Chính Vương. Cậu đưa tay lên mũi của Nhiếp Chính Vương, vẫn còn hô hấp.
“Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương còn sống.”
Thân Giác nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Tu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà nhẹ nhõm không được bao lâu, tâm lại nâng lên một lần nữa.
“Thân Giác, nếu như hắn tỉnh lại, chúng ta……”
Nhiếp Chính Vương sẽ không bỏ qua bọn họ.
Mộ Dung Tu cắn răng, quả thực không dám tưởng tượng hậu quả.
Biểu tình Thân Giác ngược lại vô cùng bình tĩnh, cậu đi đến trước mặt Mộ Dung Tu, ngồi xổm xuống dưới. Trên mặt cậu vẫn còn dính máu của Nhiếp Chính Vương, nhìn qua làm cho người ta vô cùng sợ hãi, “Là Nhiếp Chính Vương đã mạo phạm bệ hạ trước, việc này cũng không có liên quan gì đến bệ hạ, đánh cũng là nô tài đánh, đến lúc đó bệ hạ giao nô tài ra là được.”
“Không được.” Mộ Dung Tu lập tức phản bác, “Ngươi là vì bảo vệ trẫm, trẫm…… bên cạnh trẫm chỉ còn có ngươi.”
Tối nay nếu không phải có Thân Giác, chỉ sợ là hắn đã phải chịu nhục.
Mộ Dung Tu chuyển mắt nhìn về phía Nhiếp Chính Vương vẫn còn đang hôn mê, trong mắt hiện lên hận ý. Vì cái gì mà nam nhân này lại coi trọng hắn, rõ ràng hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn là thiên tử, không phải là đồ chơi ở trên giường.
“Nhưng nếu bệ hạ không giao nô tài ra, Nhiếp Chính Vương sẽ không bỏ qua.” Thân Giác rũ mắt, “Chỉ là nô tài không ở đây nữa, về sau không biết lấy ai che chở cho bệ hạ.”
Mộ Dung Tu nghe vậy, tay nhịn không được nắm chặt thành nắm đấm, móng tay hắn cơ hồ muốn khảm sâu vào trong da thịt, “Tại sao trẫm phải giao ngươi ra? Nhiếp Chính Vương hắn…… là hắn trước đây gây rối với trẫm trước, trẫm chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.” Loại lời nói này, nói ra chỉ cảm thấy thật nhục nhã, hắn rõ ràng là một đại nam nhân, lại phải thời thời khắc khắc lo lắng cho trinh tiết của chính mình.
Coi như lần này hắn thật sự giao Thân Giác ra, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Mộ Dung Tu nghĩ đến đây, đột nhiên bắt lấy tay Thân Giác, “Thân Giác, ngươi có biện pháp gì có thể khiến Nhiếp Chính Vương không còn hứng thú với trẫm nữa không?”
Tối nay hắn bị kinh hách, sợ hãi đến nỗi coi Thân Giác như cọng rơm cứu mạng.
Thân Giác nhìn xuống Mộ Dung Tu đang nắm chặt cánh tay cậu, đáy mắt chợt lóe qua ý cười. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, thành kính mà nhìn mỹ nhân trước mặt, thanh âm cực thấp, “Bệ hạ, đương nhiên là có.”
Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác trước mắt, ngẩn ra một chút.
Vì sao hắn lại cảm thấy người trước mắt giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác? Người trước mặt hắn dường như không còn là Thân Giác nữa, mà là một nhân yêu. Mặc dù con yêu quái đó đối với hắn ôn nhu săn sóc, an ủi tâm ý bất an của hắn, nhưng hắn cảm thấy đối phương rất nguy hiểm, phảng phất như cậu cứu hắn ra khỏi vực sâu, chỉ vì muốn mang hắn đi tới một vực sâu khác, một vực sâu vĩnh viễn không thể đi ra.
Thân Giác không thèm để ý đến Mộ Dung Tu lúc này đang ngẩn người, cậu tiếp tục nói: “Nhiếp Chính Vương chính là yêu gương mặt này của bệ hạ, nếu bệ hạ không có gương mặt này, Nhiếp Chính Vương tự nhiên sẽ không lại đây dây dưa không rõ với bệ hạ nữa.”
Ánh mắt Mộ Dung Tu hơi lóe, “Là.... sao?”
Ngữ khí Thân Giác vô cùng chắc chắn: “Đúng vậy, bệ hạ còn không phát hiện sao? Lúc trước Nhiếp Chính Vương rõ ràng là hướng về Nhị hoàng tử, nhưng sau khi nhìn thấy bệ hạ thì lập tức sửa lại chủ ý, thậm chí còn không màng đến thủ hạ phản đối. Bệ hạ chưa bao giờ cho Nhiếp Chính Vương một sắc mặt tốt, nhưng Nhiếp Chính Vương vẫn luôn đối với bệ hạ dây dưa không rõ, bệ hạ cho rằng Nhiếp Chính Vương là thích cái gì của bệ hạ?”
Chân mày Mộ Dung Tu nhíu lại, cảm thấy Thân Giác nói vô cùng có đạo lý.
Nhiếp Chính Vương coi trọng hắn, chỉ vì tướng mạo xinh đẹp.
Nếu hắn không có tướng mạo quỷ mị này, Nhiếp Chính Vương sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn nữa.
Phải, chỉ cần hắn không có gương mặt này thì thiên hạ sẽ thái bình, hắn sẽ không cần phải lo lắng trinh tiết của chính mình nữa.
Ánh mắt Mộ Dung Tu dần dần thay đổi, con ngươi phản chiếu hình ảnh Thân Giác trở nên điên cuồng, “Ngươi nói đúng, trẫm là nam nhân, vì sao phải chú trọng tướng mạo? Chỉ cần không có gương mặt này, trẫm sẽ có thể tiếp tục làm thiên tử của trẫm, mà không phải là một thứ đồ chơi phụ thuộc vào kẻ khác."
Hắn sẽ không còn bị Nhiếp Chính Vương dùng cái loại ánh mắt ái muội kia đối đãi nữa.
“Thân Giác, trẫm nên làm như thế nào? Thế nào mới có thể phá hủy gương mặt này đây?” Mộ Dung Tu vội kêu lên.
Thân Giác trở tay nắm lấy tay của Mộ Dung Tu, vỗ nhẹ trấn an, ôn nhu nói: “Nếu bệ hạ tin tưởng nô tài, hãy để nô tài làm, chẳng qua là sẽ có chút đau.”
Mộ Dung Tu nở nụ cười, “Trẫm không sợ đau, ngươi đến đây đi, trẫm tin tưởng ngươi.”
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu, thật sự muốn cười to ra tiếng.
Thật sự là cỡ nào ngu ngốc, nhưng cậu chính là vì một Mộ Dung Tu ngu ngốc như thế mà trả giá mấy đời.
Sư huynh luôn miệng nói ái tình, thật là một chút ý nghĩa cũng không có.
Thân Giác đứng lên, đi đến trước chuỗi ngọc trên mũ miện của Mộ Dung Tu, đó là mũ quan của thiên tử. Thân Giác liếc mắt một cái, chậm rãi rút kim thoa trên mũ miện xuống. Cậu nắm chặt kim thoa ở trong tay, vừa lòng mà khẽ cong môi cười.
Thân Giác có chút bận tâm với thân thể của Mộ Dung Tu, cho nên còn dùng ngọn nến hơ qua dưới đuôi kim thoa.
Mộ Dung Tu nhìn thấy Thân Giác cầm kim thoa tiến lại đây, có chút phản ứng không kịp.
Lòng bàn tay của Thân Giác hướng lên trên, nằm trên bàn tay cậu là một chiếc kim thoa bằng vàng, đó là kim thoa ngày thường Mộ Dung Tu vẫn dùng để cố định tóc mai.
“Bệ hạ, nô tài sẽ dùng kim thoa trên mũ miện này để huỷ đi gương mặt của bệ hạ, bệ hạ hiện tại đổi ý, vẫn còn kịp.” Cậu nhẹ giọng nói, “Chẳng qua là Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Mộ Dung Tu nhìn kim thoa bằng vàng kia, cánh môi hơi run, đáy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một loại. Hắn kiên định bướng bỉnh nhìn Thân Giác, “Ngươi động thủ đi, trẫm muốn làm thiên tử.”
Thân Giác nghe vậy nâng tay lên, tay cậu nhẹ nhàng sờ lên mặt của Mộ Dung Tu.
Cậu đã từng ái mộ gương mặt này mấy đời, hiện tại chính tay cậu sẽ phá huỷ nó.
“Vô luận bệ hạ biến thành cái dạng gì, nô tài đều sẽ tận trung với bệ hạ. Cả cuộc đời này nô tài chỉ biết có một chủ tử là bệ hạ. Nếu có trái lời thề, lập tức để nô tài nghiền xương thành tro, thân xác và linh hồn toàn diệt.” Thân Giác tuyên thệ từng câu từng chữ, tay phải cầm kim thoa khẽ nâng lên.
Mộ Dung Tu dư quang liếc đến kim thoa bằng vàng kia, hàng mi dài khẽ run lên, cuối cùng hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn tin tưởng Thân Giác, Thân Giác sẽ không lừa hắn.
Thân Giác nhấp môi cười, khóe mắt có chút đỏ lên. Chờ ý cười trên mặt cậu nhạt đi, ánh mắt chỉ còn lại túc sát. Cậu nâng tay lên, đối với gương mặt của Mộ Dung Tu, nặng nề cắt xuống. Mộ Dung Tu kêu thảm thiết một tiếng, Thân Giác gắt gao ấn chặt Mộ Dung Tu xuống, “Bệ hạ, đừng sợ.”
Thanh âm của cậu ôn nhu như thế, nhưng nếu lúc này Mộ Dung Tu mà đang mở mắt thì sẽ nhìn thấy ánh mắt của Thân Giác bây giờ không khác gì ác quỷ.
Thân Giác đã sớm không còn là tiên nữa.
Hiện tại cậu càng giống ác quỷ khoác lớp da người hơn.
Thân Giác liếm máu bắn trên khóe môi, tiếp tục cắt nhát thứ hai lên mặt Mộ Dung Tu.
Mộ Dung Tu đau đến cả người phát run, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng kêu tên Thân Giác.
“Bệ hạ, nô tài ở đây.” Thân Giác một bên trấn an Mộ Dung Tu, một bên chậm rãi hủy diệt gương mặt của mỹ nhân trước mắt.
Nếu trời cao không muốn cậu thành tiên, cậu đọa ma cũng chẳng sao.
Thân Giác hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có một tâm tràn ngập ý chí báo thù.
Đau đớn cậu từng trải qua, cậu sẽ đòi lại gấp mười lần, gấp trăm lần, ngàn lần.
Mộ Dung Tu đau đến bật khóc, nước mắt trộn lẫn với máu tươi đầy trên mặt, nhìn qua vô cùng thê thảm. Thân Giác thấy thế, liền bỏ kim thoa đi, thương tiếc mà ôm lấy mỹ nhân đáng thương, ôn thanh an ủi nói: “Bệ hạ, không có việc gì nữa, tất cả đã qua rồi.”
“Đau, Thân Giác, ta đau quá.” Đôi mắt Mộ Dung Tu không thể mở ra, mắt hắn đã bị rất nhiều máu khô dính lại.
Đau đớn làm hắn quên luôn tự xưng.
Tay Thân Giác ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, thanh âm như từ một nơi xa xôi thổi tới.
“Nô tài sẽ ở cạnh bệ hạ, vẫn luôn ở cạnh bệ hạ.”
Cho nên, hãy mau mau mà yêu ta đi.
Bởi vì, ta đã gấp không chờ nổi muốn lôi ngươi đi xuống địa ngục rồi.