Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 134

"Bảo bối ngoan, có phải con muốn mẫu hậu đi cùng con có đúng không? Sao con có thể nhẫn tâm vứt bỏ mẫu hậu lẻ loi sống một mình trên cõi đời này được?"

Bên tai Thân Giác bên cứ luôn văng vẳng tiếng khóc than của nữ nhân, quá mức ồn ào, khiến cậu không thể không mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra đã trực tiếp đối diện với một cặp mắt phượng đỏ bừng lên vì khóc quá nhiều.

Chủ nhân của đôi mắt phượng nhìn thấy cậu mở mắt ra, biểu tình đột ngột thay đổi, ai da ai da kêu to, càng ôm chặt Thân Giác vào trong lòng mình hơn.

"Ôi bảo bối ngoan, quả nhiên là con vẫn còn luyến tiếc mẫu hậu." Nữ nhân quay đầu liền hô, "Thái y, còn mau tới đây, bắt mạch cho Giác Nhi của ai gia."

Trong lúc thái y tiến lên bắt mạch, Thân Giác nằm ở trên giường, ý thức dần dần rõ ràng, cũng tường tận mình đang ở kiếp nào.

Ở kiếp này, cậu là một vị bạo quân người người đòi đánh, ai cũng muốn cậu chết đi, chỉ ngoại trừ mẫu hậu của cậu, Đồng Mộng Nhi.

Đồng Mộng Nhi cũng không phải nữ nhi nhà quan lại đứng đắn gì cho cam, nàng chỉ là cung nữ, lại có thể bò lên trên long sàng, còn sinh hạ long tử. Tuy rằng nàng gia thế hèn mọn, nhưng trời sinh lại có một gương mặt xinh đẹp cùng với trái tim thất khiếu linh lung*, am hiểu nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, cho nên chẳng mấy ngạc nhiên khi chủ nhân của hậu cung này cuối cùng lại là nàng, còn con trai của nàng, Thân Giác, thì thành hoàng đế kế vị đời tiếp theo.

(*: chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm)

Cho dù năm đó toàn bộ văn võ bá quan đều phản đối lễ lập hậu, nhưng tiên đế vẫn vô cùng quyết tâm. Trong thời gian mười năm Đồng Mộng Nhi nhậm chức Hoàng Hậu, nữ nhân ở hậu cung không ai có con, đừng nói là long tử, ngay cả công chúa cũng không. Cho dù có hoài thai, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị sảy mất, không thì vào ngày lâm bồn một thi hai mệnh.

Văn võ bá quan dâng rất nhiều tấu chương, chờ lệnh phế Đồng Mộng Nhi đi, nhưng tiên đế lại toàn làm ngơ, đến trước khi lâm chung, còn truyền giang sơn lại cho nhi tử của Đồng Mộng Nhi, Thân Giác.

Lúc đó Thân Giác cũng mới chỉ mười lăm tuổi, mấy vị hoàng huynh của cậu thì đều đã gần cập quan. Nhưng cố tình sau khi cậu đăng cơ được ba năm, mấy vị hoàng huynh ấy đều chết sạch, không chết thì điên, không một ai thoát khỏi.

Tính tới bây giờ thì Thân Giác đã kế vị được mười lăm năm, trong dân gian không thiếu những bài ca dao châm chọc cậu và Đồng Mộng Nhi, nói bọn họ là bạo quân và yêu hậu, đến để gieo họa cho giang sơn Đại Ngụy.

Có lẽ là trời cao cũng nhìn không vừa mắt đôi mẹ con bọn họ, Thân Giác từ lúc mới sinh ra thân thể đã suy yếu, vào đông hàn có đến mười ngày nửa tháng không dậy nổi khỏi giường.

Thân thể như vậy lại lên làm hoàng đế, văn võ bá quan dù lòng có câu oán hận cũng đành bó tay không biện pháp.

Tuy rằng thân thể Thân Giác không tốt, nhưng thân thể Đồng Mộng Nhi lại hoàn toàn khoẻ mạnh. Nàng mười lăm tuổi đã sinh hạ Thân Giác, bây giờ cũng mới gót nghét 44 tuổi, nhưng thoạt nhìn qua lại chỉ khoảng tam tuần, mỹ mạo như cũ.

Từ lúc Thân Giác đăng cơ, Đồng Mộng Nhi một tay khống chế triều chính, cho dù Thân Giác bệnh nặng không dậy nổi, Đồng Mộng Nhi cũng sẽ buông rèm chấp chính. Tuy rằng các đại thần đưa tấu chương đến Thừa Đức Điện của Thân Giác, nhưng thực tế người phê duyệt đều là Đồng Mộng Nhi.

Tuy ở vai Thái Hậu, Đồng Mộng Nhi thủ đoạn mạnh mẽ, cũng đủ cứng rắn, nhưng khi vào vai mẫu thân thì lại quá mức cưng chiều nhi tử duy nhất của mình. Nàng lo đọc nhiều tấu chương sẽ làm đau mắt Thân Giác.

Từ nhỏ Thân Giác đã bị Đồng Mộng Nhi cưng chiều mà lớn lên. Sau khi Đồng Mộng Nhi lên làm Hoàng Hậu, vài vị hoàng huynh đều phải nhìn sắc mặt của cậu, chẳng trách tính tình cậu bị dưỡng đến tàn nhẫn thô bạo, một câu không hài lòng sẽ đánh chửi nô tài, số nô tài đang sống sờ sờ bị đánh chết không phải ít, nhưng Đồng Mộng Nhi có biết, cũng sẽ chỉ cười nói bảo bối ngoan của mẫu hậu giỏi quá.

Tuy rằng Thân Giác làm hoàng đế mười lăm năm, nhưng mười lăm năm này chưa hề tuyển tú nữ. Nguyên nhân không liên quan gì đến cậu cả, đơn giản là vì Đồng Mộng Nhi cho rằng dưới bầu trời này không có một nữ nhân nào có thể xứng đôi với nhi tử của nàng cả.

Thẳng đến khi Thân Giác gần chạm mốc 30 thì lâm bệnh nặng một trận, trận bệnh này khiến Thân Giác hôn mê không dậy nổi, gần như là sắp buông tay nhân gian.

Lúc này Đồng Mộng Nhi mới bắt đầu ý thức được nàng sắp bảo vệ không nổi nhi tử của mình nữa rồi. Nàng có thể đưa nhi tử lên làm hoàng đế, nhưng lại bất lực trong việc định đoạt nhi tử nàng có thể sống được bao lâu, cho nên Đồng Mộng Nhi tìm tới Tư Thiên Giám lệnh.

Đồng Mộng Nhi cho rằng thuốc và châm cứu đã vô tác dụng với Thân Giác rồi, có lẽ chỉ có thể tìm một cách khác.

Tư Thiên Giám lệnh tính bảy ngày bảy đêm, cuối cùng nói cho Đồng Mộng Nhi hay, trên đời này chỉ còn một cách duy nhất có thể kéo dài thọ mệnh cho Thân Giác, đó chính là tìm một người có bát tự phù hợp nhất với Thân Giác, xung hỉ cho cậu.

Lúc ấy Đồng Mộng Nhi đã lâm vào tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng mà bất kì cái gì cũng có thể thử, bất cứ cái gì cũng có thể đánh đổi. Vừa nghe xong, nàng lập tức giao trách nhiệm cho Tư Thiên Giám, phải tìm cho bằng được cái người có bát tự thích hợp nhất kia.

Cuối cùng cũng tìm được, nhưng người kia không chỉ là một nam nhân, mà còn là Trạng nguyên vừa mới tuyển ra trong kỳ thi đình mùa xuân, chi tử của thừa tướng đương triều Ôn Ngọc Dung.

Cái tên Ôn Ngọc Dung này là do tiên đế ban cho, nghe nói khi đó Ôn Ngọc Dung vẫn còn quấn tã lót, tiên đế cải trang đi vi hành có đi ngang qua phủ Thừa tướng, vua vừa vào cửa thì thấy đứa bé này, liền ban cho hai chữ "Ngọc Dung".

Sau khi Thân Giác kế vị, các bá tánh không chỉ kiêng dè chữ "Giác", ngay cả chữ "Ngọc" cũng không thể dùng, duy độc Ôn Ngọc Dung là ngoại lệ. Bởi vì tên của hắn là do tiên đế ban tặng, nên không cần kiêng dè tên của Thân Giác.

Ôn Ngọc Dung tuy là Trạng Nguyên, nhưng cũng chỉ mới vừa đến tuổi cập quan, lại bị đưa đến thâm cung "xung hỉ" cho hoàng đế đương triều. Sau khi thừa tướng phu nhân hay chuyện thì lâm bệnh liệt giường. Tuy thừa tướng lòng đau như cắt, nhưng lại không thể làm trái lại thánh ý, chỉ có thể đưa trưởng nam ưu tú nhất của mình vào thâm cung.

Kỳ thật Đồng Mộng Nhi có hơi để ý chuyện Ôn Ngọc Dung là nam nhân, nhưng chỉ cần có thể giúp Thân Giác sống lâu hơn một chút, nàng sẽ không để bụng những tiểu tiết này. Nhưng nam nhân không thể sinh hài tử, tuy rằng có tiến cung xung hỉ, thế nhưng danh phận Hoàng Hậu lại không thể ban, cho nên Đồng Mộng Nhi đành phải ban cho Ôn Ngọc Dung một phong hào tự nghĩ ra -- "Phụng Quân".

Sau khi Ôn Ngọc Dung tiến cung, thứ chờ đón hai mẹ con Đồng Mộng Nhi không phải vận may, mà thanh đao sắp chém xuống đầu.

Tuy Ôn Ngọc Dung tuổi còn trẻ nhưng đã là đối tượng ái mộ của nhiều quý nữ chốn kinh thành. Số quý nữ muốn gả vào phủ Thừa tướng nhiều không đếm xuể, thế nhưng cuối cùng Ôn Ngọc Dung lại bị một đạo thánh chỉ đưa vào trong cung. Nhiều danh gia vọng tộc trong kinh không khỏi có câu oán hận.

Bên cạnh đó, mỹ danh của Thừa tướng vẫn luôn được dân gian ca tụng, thế mà trưởng nam của ông lại bị đưa vào cung xung hỉ cho bạo quân, việc này làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng.

Trừ cái này ra, Ôn Ngọc Dung còn có một tiểu đệ đệ nhà bên từ bé đã quấn quýt lớn lên bên nhau, tên là Sư Chu. Sư Chu mười hai tuổi đã đi theo phụ thân lên chiến trường, mười bốn tuổi nổi danh tại biên cương. Đến năm y 17 tuổi, đã là thiếu niên tướng quân chiến công hiển hách.

Sư Chu từ sớm đã rễ tình đâm sâu với Ôn Ngọc Dung, biết Ôn Ngọc Dung phải xung hỉ cho bạo quân, há có thể nhẫn nhịn? Cuối cùng cũng là do Sư Chu phất cờ khởi nghĩa, lật đổ ách thống trị của yêu hậu Đồng Mộng Nhi, còn ở trên long ỷ một đao chém đầu Thân Giác, quăng cho tướng sĩ thủ hạ treo đầu của Thân Giác trước chợ, để bá tánh vây xem.

Còn Đồng Mộng Nhi thì bị ném vào hang rắn, sống sờ sờ bị cắn chết. Thi thể cũng không được nhập vào hoàng lăng, mặc cho tiên đế đã sớm xây phượng quan ngay bên cạnh để lại cho Đồng Mộng Nhi, nhưng kết cục cuối cùng của nàng chỉ có một tấm chiếu bọc thân, ném ra bãi tha ma.

......

Trong đầu Thân Giác đã vội vàng lướt qua xong cả đời, chỉ có Đồng Mộng Nhi vẫn đang mở trừng trừng hai mắt nhìn chằm chằm thái y, giống như một con sói mẹ dốc tận lực ra để bảo vệ con, chỉ cần thái y nói ra một câu không tốt, nàng sẽ lập tức xông lên cắn xé cần cổ đối phương.

"Mẫu hậu." Thân Giác hữu khí vô lực gọi Đồng Mộng Nhi một tiếng.

Đồng Mộng Nhi vội vàng quay đầu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thân Giác, cánh môi phát tím, lòng nàng đau như cắt, thương tiếc nói: "Bảo bối ngoan, mẫu hậu ở đây, làm sao vậy?"

"Bảo bọn họ đi ra ngoài hết đi!" Thân Giác tăng thêm chút ngữ khí.

Đồng Mộng Nhi vội vàng đáp ứng, quay đầu lại liền trừng mắt, "Còn không mau cút đi, một đám phế vật!"

Mọi người sôi nổi rời khỏi cung điện, lúc này trong điện cũng chỉ còn lại hai người Thân Giác và Đồng Mộng Nhi.

Thân thể này của Thân Giác thật sự suy yếu, dưới ảnh hưởng kéo dài của bệnh tật, nói một câu mà phải thở dốc mấy lần mới nói xong, "Mẫu hậu, nhi thần nằm mơ một giấc mộng, trong mơ có một vị thần tiên, thần tiên nói nhi thần nghiệp chướng nặng nề, cho nên mới có thân thể bỏ đi như vậy........"

"Nói bậy!" Đồng Mộng Nhi nghe không nổi nữa, "Bảo bối ngoan, con làm gì mà nghiệp chướng nặng nề? Có phải là con lại nhớ tới mấy cái tên hoàng huynh không nên thân kia đúng không? Tất cả đều là do mẫu hậu làm, liên quan gì đến con chứ? Trời cao có muốn báo ứng thì báo ứng lên người mẫu hậu là được rồi. Thân thể con không tốt, đều là do ả tiện nhân Đinh Nguyệt Dung kia làm, nếu không phải do ả ta cho mẫu hậu uống thuốc dưỡng thai bị hạ độc, con cũng sẽ không vừa mới sinh ra thân thể đã suy yếu như vậy."

Đinh Nguyệt Dung là Hoàng Hậu trước kia của tiên đế, Đồng Mộng Nhi hận độc ả ta, mỗi lần nhắc tới đều hận đến ngứa răng.

“Mẫu hậu, người trước hết nghe nhi thần nói xong đã.” Thân Giác lại thở hổn hển một hơi.

Đồng Mộng Nhi vội vàng đáp ứng, “Được được được, con nói, con nói đi.”

“Thần tiên đó nói nếu nhi thần muốn sống lâu hơn một chút, thì cần phải có một người.” Ánh mắt Thân Giác dần trở nên thâm u.

Thần sắc Đồng Mộng Nhi ngưng trọng, “Ai?”

“Sư Chu.” Thân Giác gằn từng câu từng chữ “Gϊếŧ y.”

……

Ở trong lòng mọi người, Đồng Mộng Nhi là yêu hậu, nên bị trừng trị thích đáng, nhưng đối với Thân Giác trong kiếp này mà nói, Đồng Mộng Nhi là mẫu thân luôn bảo vệ cho cậu được an toàn lớn lên.

Trong năm năm Đồng Mộng Nhi chưa lên làm Hoàng Hậu, kỳ thật Thân Giác cũng chưa từng trải qua ngày tháng được nhân nhượng hay tôn trọng gì, ngược lại còn bởi vì cậu là nhi tử của Đồng Mộng Nhi mà lúc nào cũng bị người xa lánh. Lúc chịu cảnh khốn cùng nhất, cậu và Đồng Mộng Nhi phải ăn cơm thiu, uống nước tự mình đun, giặt quần áo bằng nước giếng.

Thân Giác từ nhỏ đã ốm yếu, khi còn bé thường xuyên bị bắt nạt, Đồng Mộng Nhi thấy được cảnh ấy, lòng đau muốn quặn lại, lúc này nàng mới thề thốt phải tranh đoạt vì nhi tử của chính mình.

Nhưng hậu cung ba ngàn giai lệ, đến khi nào Hoàng Thượng mới có thể nhìn đến nàng đây?

Đồng Mộng Nhi đánh chủ ý lên đại thái giám bên người Hoàng Thượng.

Trước đây đã nói Đồng Mộng Nhi trời sinh có gương mặt vô cùng xinh đẹp, là xinh đẹp đến mức nào? Đến mức ngay cả thái giám nhìn cũng động tâm.

Đồng Mộng Nhi bồi đại thái giám kia bảy đêm, mới đổi được một lần lật thẻ bài của Hoàng Thượng vào tháng sau.

Ngay đêm hôm đó, Đồng Mộng Nhi khiến Hoàng Thượng phải hoàn toàn nhớ kỹ nàng, từ đây dần dần bước đi trên con đường yêu hậu. Còn tên đại thái giám kia sau khi nàng kế vị Hoàng Hậu một năm thì chết bất đắc kỳ tử, ngay cả thi cốt cũng tìm không ra.

Đương nhiên Đồng Mộng Nhi cũng có điểm tốt, nàng buông rèm chấp chính mười lăm năm, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, mà cho dù có đại thần lén mắng nàng là yêu hậu, truyền đến  tai nàng, nàng cũng chỉ khẽ cười một tiếng.

Trừ cái này ra, Đồng Mộng Nhi còn giảm bớt tô thuế, khí thế đao to búa lớn tiến hành cải cách quân đôi, không cho một bộ phận con cháu nhà phú quý rơi vào sinh hoạt sa đọa, không lấy xuất thân nhìn người, hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh.

Ở trong cung, nàng làm gương dẫn đầu thắt lưng buộc bụng, ngay cả đại thọ cũng chỉ làm một bàn. Nhưng nàng lại quá yêu đứa con trai này, sủng ái quá mức. Tuy nàng có thể tàn nhẫn với chính mình, nhưng lại hận không thể gom hết thiên hạ chí bảo đưa cho Thân Giác.

Thân Giác không có tư cách nói Đồng Mộng Nhi không tốt, huống chi bản thân cậu cũng không phải là một minh quân. Có điều Sư Chu không có quyền tự tay đẩy Đồng Mộng Nhi vào hang rắn, không có quyền cười xem Đồng Mộng Nhi sống sờ sờ bị cắn chết. Có lẽ Đồng Mộng Nhi thực sự mang tội với thế nhân, nhưng Sư Chu không nên dùng loại phương thức tàn nhẫn bực này để gϊếŧ Đồng Mộng Nhi.

Thế nhân đều có thể nói một câu Đồng Mộng Nhi chết rất tốt, nhưng Thân Giác không có tư cách. Cậu có thể chấp nhận chuyện về sau ách thống trị của cậu và Đồng Mộng Nhi bị lật đổ, nhưng cậu hy vọng cái chết Đồng Mộng Nhi không tàn nhẫn như vậy, đây là nguyên nhân thứ nhất phải gϊếŧ Sư Chu.

Thứ hai, vào đêm đầu tiên của Thân Giác và Ôn Ngọc Dung, Sư Chu thượng Ôn Ngọc Dung ở ngay trên long sàng của cậu. Lúc ấy cậu bị điểm huyệt ngủ, khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy Ôn Ngọc Dung một thân chật vật ngủ ở bên cạnh mình.

Sự thật này vẫn là vào lúc Sư Chu gϊếŧ cậu đã chính miệng nói ra.

Ánh mắt Sư Chu nhìn cậu mang theo khinh miệt, “Tên hôn quân phế vật, ngươi có biết ta đã thượng Ngọc Dung ca trên long sàng của ngươi bao nhiêu lần rồi không? Ngươi còn ngây ngốc tưởng mình đã chạm vào Ngọc Dung ca, ha ha ha, thật là đồ ngu ngốc. Mẫu hậu ngươi thương ngươi như thế, sao lại không dạy bảo ngươi về phương diện này một chút nào vậy?”

Kiếp chủ lần này là Ôn Ngọc Dung, sao Thân Giác có thể để Sư Chu có cơ hội tiếp cận Ôn Ngọc Dung chứ? Cách tốt nhất bây giờ chính là gϊếŧ chết Sư Chu.

*************

Tác giả có lời muốn nói: Kiếp này giai đoạn trước Thân Giác có hơi không ngoan.

Tra tác giả: Nhưng mà vẫn phải chúc mừng, cuốn sách này rốt cuộc cũng xuất hiện nhân vật nữ tính chiếm phần lớn sàn diễn rồi, vỗ tay!!!

Bình Luận (0)
Comment