Tâm phòng bị của Giải Trầm quá nặng, cho nên Thân Giác chỉ có thể tạm hoãn lại một chút.
Mấy ngày tiếp theo, Thân Giác lén lút đi theo hai người Giải Trầm, cậu sợ đối phương phát hiện ra mình nên chọn một khảng cách khá xa.
Lại qua thêm vài ngày, thiếu nữ sau khi định khế ước với một con yêu thú thì cáo từ với Giải Trầm để rời đi. Thân Giác thấy thiếu nữ đã rời đi thì cái đuôi hơi đung đưa, chuẩn bị tìm thời gian xuống tay với Giải Trầm trong mấy ngày này.
Cậu trong khoảng thời gian này vẫn luôn luyện tập cách sử dụng Khốn Tiên Thằng. Bởi vì cậu muốn khi đến thời điểm trói người thì có thể thành công trong một lần đầu tiên. Nếu như Giải Trầm không muốn cùng cậu ký kết khế ước, thì cậu sẽ tỏ ý muốn giết chết đối phương.
Còn nếu cứng rắn không được, thì chuyển sang mềm nhẹ. Đến lúc đó liền nói nơi này khép kín rất nhiều năm, cậu đã ở trong này rất lâu rồi, có rất nhiều yêu thú muốn bắt cậu làm đồ ăn, cho nên cậu muốn đi ra ngoài.
Nghĩ xong lý do để thoái thác rồi, cậu liền tìm một cơ hội để xuống tay.
Giải Trầm ban đêm ngủ đều là kiếm không rời tay, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ nhanh chóng mở mắt ra, cực kỳ cảnh giác. Thân Giác đều đã đợi vài ngày nhưng vẫn không chờ được cơ hội thích hợp, cho đến lúc Giải Trầm đụng phải một con Song Mặt Xà Nam.
Song Mặt Xà Nam là con rắn ở phần đầu xuất hiện hai mặt người, ngày thường thích nhất là là trang điểm thành bộ dáng nữ tử nhu nhược, câu dẫn một ít tu sĩ háo sắc, rồi nhân lúc người ta không kịp chuẩn bị thì biến thành nguyên hình, đem đối phương sống sờ sờ treo cổ đến chết.
Thân Giác ở chỗ này hơn sáu mươi năm, đã từng gặp qua Song Mặt Xà Nam rất nhiều lần. Gia hỏa này vào thời điểm đối mặt với tu sĩ thập phần hung mãnh, nhưng khi đối mặt với yêu thú thì ngược lại, dị thường ngại ngùng. Mỗi lần nhìn thấy Thân Giác thì đều sẽ cho Thân Giác một ít trái cây.
"Đây là nô gia hiến cho Cửu Vĩ Hồ đại nhân cùng với ngài." Nó nũng nịu cất lời. Song Mặt Xà Nam rất thích Phù Cửu Âm, thậm chí thích đến nỗi muốn tự nguyện bị Phù Cửu Âm ăn nó, nhưng Phù Cửu Âm nhìn thấy hai khuôn mặt trên đầu nó thì bị ghê tởm muốn nôn, một đá lập tức đá bay nó đi.
Mắt thấy không có cơ hội để lấy lòng Phù Cửu Âm, nó liền đánh chủ ý tới trên người Thân Giác. Lúc đầu nó đưa cho Thân Giác một ít đùi người cùng với tay người.
Tu sĩ cứ năm năm là tiến vào một đống, nó sẽ giết rất nhiều tu sĩ ở trong khoảng cách một trăm thiên lý này. Sau đó nó sẽ cuốn đối phương đến hố băng dự trữ lương thực của nó. Ngày thường, vào thời điểm nó không vui thì mới lấy ra ăn một ít.
Lúc nó đem vô số đùi người cùng tay người bị đóng băng cho Thân Giác, Thân Giác thiếu chút nữa đã bị hun đến ngất xỉu, chỉ có thể xoay người chạy trốn. Song Mặt Xà Nam tặng như vậy vài lần thì phát hiện Thân Giác chỉ cần nhìn thấy nó liền chạy, nó cũng phát hiện được vấn đề. Chờ đến lần tiếp theo, nó khôn lên, bắt đầu đưa cậu trái cây.
Bất quá khi Thân Giác đem trái cây của Song Mặt Xà Nam đến trước mặt Phù Cửu Âm, Phù Cửu Âm một cái liếc mắt cũng không nhìn, trực tiếp bắt Thân Giác vứt đi.
"Thúi muốn chết, cũng không biết đào ra từ nơi nào."
Phù Cửu Âm vẫn luôn nói trên người của Song Mặt Xà Nam có một cỗ mùi thối rất nồng, nhưng Thân Giác không ngửi thấy, cho nên những trái cây đó cuối cùng đều tống vào trong bụng Thân Giác.
Mà hiện tại, sau khi Thân Giác khôi phục ký ức, mỗi ngày đề có rất nhiều việc, mấy ngày này vẫn luôn không gặp được Song Mặt Xà Nam.
Hôm nay nó cũng giống như mọi ngày, huyễn hình thành bộ dáng thiếu nữ mỹ mạo, ngã ngồi dưới tàng cây, bụm mặt khóc sướt mướt. Mấy năm nay nó lừa nhiều tu sĩ, thẩm mĩ cũng tiến bộ hơn, y phục trang sức bên ngoài đều theo sát đó mà phát triển.
Thân Giác ngồi trên cây ôm quả phỉ gặm, một bên xem Song Mặt Xà Nam lừa Giải Trầm. Song Mặt Xà Nam có sức chiến đấu rất mạnh, những tu sĩ bị nó treo cổ đều không có một chút đường sống nào.
Nhưng đánh với Giải Trầm thì phần thắng của nó lại không cao lắm, bất quá Thân Giác vẫn hi vọng nó có thể đem Giải Trầm đánh đến nửa chết nửa sống, sau đó cậu liền có thể đi xuống nhặt của hời.
.......
Một thiếu nữ mỹ mạo đột nhiên xuất hiện trong cấm địa, còn khóc đến thê thảm như vậy. Nếu là người bình thường thì đều sẽ nhìn qua nhiều hơn vài lần, nhưng Giải Trầm nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp nhìn thẳng đi qua.
Song Mặt Xà Nam hiển nhiên khựng lại một chút, ngẩng đầu khỏi khăn tay, trong mắt hàm chức lệ quang nhìn bóng dáng Giải Trầm, "Vị sư huynh này, xin hỏi trên người huynh có giải độc đan dược không? Muội vừa mới bị rắn cắn."
Bước chân Giải Trầm thoáng dừng, hơi hơi quay đầu, nhìn rắt hai mặt, ngữ khí bình tĩnh: "Rắn bị rắn cắn cũng muốn ăn đan dược giải độc sao?"
Thân Giác trên cây nghe được câu nói đó, nhất thời quên cả việc gặm quả phỉ. Giải Trầm người này quả là không hổ thẹn với thiên phú của bản thân, y cư nhiên ngắn ngủi trong nháy mắt liền nhìn thấu nguyên hình của rắn hai mặt.
Song Mặt Xà Nam nghe được những lời này của Giải Trầm thì trực tiếp biến thành nguyên hình, há miệng to như bồn máu nhắm thẳng đầu y táp tới.
Nó có hai gương mặt người, nhưng miệng rắn chân chính nằm ở khuôn mặt trên cùng, cũng chính là gương mặt trên đầu.
Đây là lần đầu tiên Thân Giác nhìn thấy Song Mặt Xà Nam đi săn, Phù Cửu Âm đi săn quá nhẹ nhàng khiến cậu chẳng có chút hứng thú quan sát. Trận này thì lại khác, Song Mặt Xà Nam có đạo hạnh không thấp, đối thủ Giải Trầm lại là thiếu niên thiên tài của tu chân giới. Hai người này nếu đánh một trận thì khẳng định sẽ là một trận đấu hay.
Thân Giác đối với việc tu luyện thập phần thích thú, những kiếp trước phần lớn đều dựa vào nội lực, dị năng. Còn kiếp này lại gần giống với Thiên Đình nơi Thân Giác sinh hoạt ban đầu, cho nên cậu không khỏi bò lên nhánh cây cao cao phía trên, vui vẻ quan sát trận chiến.
Nhưng trận này diễn ra cũng rất ngắn, Giải Trầm ra tay không lưu tình chút nào. Song Mặt Xà Nam ban đầu có thế công rất mãnh liệt, nhưng lúc sau liền từng bước yếu đi, cuối cùng cư nhiên cúi thấp đầu rắn đối với Giải Trầm.
Đây là ý tứ chịu thần phục.
"Ta nguyện ý cùng ngươi ký kết khế ước." Song Mặt Xà Nam đem cái giọng nói nũng nịu ngày thường vẫn hay dùng với Thân Giác ra để nói, hai tay còn chưa ôm lại hết đuôi rắn sắc bén thì đã tựa lại gần làm nũng.
Giải Trầm thu lại pháp thuật, lui hai bước về phía sau, lãnh đạm nói: "Xin lỗi."
Song Mặt Xà Nam nghe vậy thì một gương mặt của nó khóc lên, một gương mặt khác thì nhìn Giải Trầm cầu xin, "Vì sao lại không mang ta theo?"
Giải Trầm không giải thích, xoay người nhanh chóng bỏ đi. Nhưng vào lúc này, đồng tử của Song Mặt Xà Nam đột nhiên biến nhọn, cái đuôi nhanh chóng hướng đến người Giải Trầm cuốn lại.
Giải Trầm không nghĩ tới Song Mặt Xà Nam đảo mắt một cái liền phản bội, rất nhanh đã bị quấn lấy cẳng chân. Thời điểm đuôi rắn đang muốn cuốn đến vòng eo, tay trái Giải Trầm vốn dĩ không cầm kiếm xuất hiện một cái pháp khí. Pháp khí lia xuống, hung hăng đánh lên chiếc đuôi của rắn hai mặt.
Khối da rắn nơi đó lập tức bị đốt cháy, Song Mặt Xà Nam hét lên một tiếng, lập tức muốn thu đuôi rắn lùi lại. Nhưng Giải Trầm lúc này bắt được phần đuôi nhọn của nó, tay phải vung kiếm hung hăng cắt xuống.
Máu bắn tới trên mặt, trên môi y.
Rắn hai mặt lúc này mới phát ra tiếng như tiếng trẻ con khóc nỉ non. Đầu rắn phẫn nộ hướng đến Giải Trầm mà táp, nhưng lại bị đánh một quyền pháp thuật ở chính diện. Đau đớn khiến nó kêu rên lên một vài tiếng rồi vô lực nằm trên mặt đất.
Giải Trầm thấy đối phương không còn công kích được nữa thì mới buông lỏng tay.
"Về sau chớ biến thành bộ dáng con người lừa gạt người khác." Y lãnh đạm nhìn xuống con rắn đang đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, giơ tay lau vết máu trên mặt rồi bỏ đi.
Trận chiến này kết thúc quá nhanh, Thân Giác mới ăn được một nửa quả phỉ liền nhét vào trong miệng. Sau khi thấy Giải Trầm đi xa thì mới nhảy xuống khỏi cây, chạy đến bên cạnh Song Mặt Xà Nam.
"Ngươi có ổn không?" Cậu nhìn Song Mặt Xà Nam khóc đến thương tâm, cả hai gương mặt đều đang khóc đến thê thảm.
"Không ổn." Song Mặt Xà Nam đánh cái nấc, "Tiểu diêm vương này là từ đâu tới vậy? Vì sao lại hung hăng vậy chứ?"
Thân Giác đã thấy Giải Trầm đánh nhau với những yêu thú khác. Cậu phát hiện Giải Trầm thông thường đều chỉ đánh đến khi đối phương chịu thua liền rời đi, giống như Song Mặt Xà Nam bị thiêu đuôi lúc nãy thì y hẳn là sẽ thu tay lại, đằng này Giải Trầm vẫn tiếp tục công kích, hành vi này của y thật ra cũng tương đối hiếm thấy.
Cậu suy nghĩ một chút lại nghĩ không ra lý do, nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, lúc này nên trở về chỗ Phù Cửu Âm, liền nói với Song Mặt Xà Nam: "Ngươi hảo hảo dưỡng thương, ta đi đây."
"Ai, ngàn vạn lần đừng nói việc ta bị thương cho Cửu Vĩ Hồ đại nhân nhé, ta không muốn hắn lo lắng." Song Mặt Xà Nam lại trở về thanh âm nũng nịu.
Thân Giác cũng chưa kịp nghe, nhanh chóng chạy đi.
Thời điểm cậu về tới sơn động, Phù Cửu Âm còn đang ngủ, cậu nhìn thoáng qua một chút rồi lại quay ra ngoài sơn động. Ở trong ổ của chính mình ngây người một chốc, khi nghe được tiếng vang trong sơn động thì mới bò đi xuống.
Phù Cửu Âm đã tỉnh, đối mắt hồ ly hơi híp, hắn biến thành hình người, khoác một kiện áo choàng màu xanh lỏng lẻo, lộ ra một tảng lớn da thịt phần ngực, trắng đến chói mắt.
Hồ ly này cả ngày chỉ ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, cơ hồ không có phơi nắng qua, trên người không một chỗ nào là không trắng. Bất quá, cho dù là hắn có phơi nắng thì phỏng chừng vẫn là trắng như thế này, dù gì nguyên hình của hắn cũng là một thân lông trắng.
Phù Cửu Âm vươn người ngáp một cái, chân đang muốn giẫm trên mặt đất thì Thân Giác liền nhanh chóng kéo giày của hắn lại đây. Hắn cúi đầu nhìn con sóc tuyết địa đang bận rộn phía dưới, đôi mắt mị mị, trong nháy mắt tiếp theo, Thân Giác đã bị một trận gió cuốn ra ngoài hang động.
"Mùi vị thối hoắc, trước tiên tắm rửa đi rồi trở về đây."
Phù Cửu Âm đem đôi giày đá ngã lăn, chân trần dẫm trên mặt đất thô ráp.
Chờ khi Thân Giác trở về, Phù Cửu Âm đã không còn ở trong hang động.
Không biết đã qua bao lâu, Phù Cửu Âm mới trở về, hắn biến trở lại thành nguyên hình, cái đuôi còn đang kéo phần thịt vẫn chưa ăn xong.
"Xử lý cái này một chút đi, ta muốn ăn nó vào sáng mai."
Phù Cửu Âm đối với đồ ăn ngon thì sẽ đem kéo về, chờ đến ngày hôm sau lại ăn tiếp.
Hắn nói xong liền nằm xuống, Thân Giác nhìn xuống khối thịt còn chưa lột da kia, lấy Khốn Tiên Thằng cột khối thịt lên, mang ra ngoài.
Thân Giác ở bờ sông lột da khối thịt, lại lấy pháp thuật làm đông lạnh lại rồi mới chuyển về sơn động. Sau khi trở về sơn động, cậu còn thiết kế một cái kết giới cho khối thịt, khiến cho mùi tanh tản hết. Lúc này Phù Cửu Âm vẫn chưa ngủ, chỉ là lười biếng ôm ba cái đuôi của mình, còn mấy cái đuôi khác thì tùy ý xõa dưới giường. Hắn nhìn thấy Thân Giác trở về thì mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
Thân Giác lại biết rõ Phù Cửu Âm đang đợi cậu, cậu bò lên trên giường đá, từ trên vách đá lấy ra một cái lược nhỏ, chải lông cho Phù Cửu Âm.
Hiện tại đã vào hè, Phù Cửu Âm rụng lông đến lợi hại, tùy tiện chải vài cái trên người thì trên giường liền lưu lại một đống lông hồ ly. Lông hắn dài, nếu không chăm chải chuốt thì sẽ bện lại với nhanh, cho nên Thân Giác vào những thời điểm đổi mùa đều phải cách vài bữa lại chải lông cho Phù Cửu Âm.
Dùng hình thái sóc để chải lông thật sự quá mệt mỏi.
Thân Giác còn đang nghĩ về Giải Trầm, dứt khoát biến thành hình người chải lông cho Phù Cửu Âm.
Đương nhiên cậu cũng không quên mặt quần áo vào.
Trong sơn động có quần áo của con người, Phù Cửu Âm lấy được từ nhẫn trữ vật của tu sĩ.
Đến lúc chải đến phần bụng, hồ lỳ thả lỏng ngửa mặt lên, Phù Cửu Âm hiếm khi thấy Thân Giác biến thành hình người, lúc này nhìn thấy, chân trước giật giật, lười biếng nói: "Như thế nào lại biến thành hình người?"
"Hình người chải lông nhanh hơn." Thân Giác đáp.
Một phen chải từ ngực đến bụng, Cửu Vĩ Hồ phối hợp duỗi chân ra sau.
Kỳ thật yêu thú phần lớn thời gian đều có thói quen sinh hoạt dưới bộ dáng nguyên hình. Ví dụ như Phù Cửu Âm hay như Song Mặt Xà Nam. Phù Cửu Âm sau khi cùng với Giải Trầm định thành khế ước, rời đi cấm địa thì mới luôn sinh hoạt dưới bộ dáng con người.
Dù gì thì hình thái Cửu Vĩ Hồ cũng gây quá nhiều chú ý, bất quá bộ dáng con người của hắn cũng không điệu thấp hơn được tí nào.
Chải lông được khoảng nửa canh giờ, dưới giường đã tích một tầng lông thật dày.
Cuối cùng là chải đuôi, Thân Giác cầm lấy cái đuôi đầu tiên, vừa mới bắt đầu chải thì hai chân sau của Phù Cửu Âm giật nảy. Bởi vì đang nghĩ đến Giải Trầm nên tốc độ chải lông của Thân Giác nhanh hơn rất nhiều. Chờ khi chải đến cái đuôi thứ chính, hắn đột nhiên biến thành hình người.
Phù Cửu Âm mị nhãn như tơ mà nhìn chằm chằm Thân Giác, chậm rì rì đem cái đuôi mình thu trở về, "Nơi này vậy mà không có hồ ly cái."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Tra chuột ở nhà qua loa với kiều thê, nguyên nhân thế nhưng lại là...
Kiều thê nọ không muốn lộ ra tên họ: Khẩu tử nhà ta càng lúc càng nhanh, ta còn chưa kịp hưởng thụ thì hắn liền kết thúc. Ngươi nói xem, cuộc sống này còn có thể tệ hơn được nữa sao?