Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 179

So ra thì Thân Giác là người trấn định nhất trong đây. Trong đám kỹ nữ có một người ít tuổi nhất nhìn nhìn Thân Giác một lúc, chậm rãi lại gần.

"Ngươi... Ngươi không sợ hãi sao?" Nàng hỏi.

Ngữ khí Thân Giác bình tĩnh, "Sợ cũng vô dụng." Cậu dừng một chút, thấy biểu tình của kỹ nữ này thật sự rất sợ hãi thì mới bổ sung, "Hơn nữa, nếu như bọn họ muốn giết chúng ta thì đã không tốn nhiều thời gian đem chúng ta đến chỗ này như vậy."

Những người mà đại hán kia chọn đều có tư sắc không tệ lắm, đem về đây khẳng định có chỗ hữu dụng, nhưng trong lời thủ vệ có lộ ra được một tin tức, bọn họ có khả năng sẽ chết, cũng có thể sẽ không chết. Vậy thì nhóm người kia có khả năng sẽ cho bọn họ lựa chọn, chỉ là chọn cũng chết mà không chọn cũng chết.

Nhưng theo như phong cách của Ảm Hồn Môn thì chỉ sợ sẽ không có người sống sót ra ngoài.

Kỹ nữ kia nghe câu nói đó thì cười cười với Thân Giác, "Ngươi tốt bụng quá, chỉ là ví sao những người kia cũng dẫn ngươi đến đây?"

Sắc mặt Thân Giác bất biến, "Không biết."

Kỹ nữ cười một tiếng, đột nhiên thấp giọng nói, "Ở chỗ chúng ta cũng có một tiểu tỷ muội đặc biệt xấu, nhưng khách nhân cũng rất nhiều. Những vị khách nhân tìm nàng đều nói muốn gặp thử một lần để xem thử rốt cuộc là có bao nhiêu xấu, ngươi có lẽ cũng có điểm ý tứ."

"Ừ." Thân Giác không có hứng thú đối với loại đề tài này, có lệ mà lên tiếng, nhưng kỹ nữ kia tựa hồ muốn nói chuyện để quên đi sợ hãi nên vẫn luôn nói chuyện cùng với Thân Giác. Trước thì chính mình nói, sau hỏi lại Thân Giác, nàng hỏi Thân Giác là người địa phương nào, Thân Giác tùy tiện nói bừa một chỗ, nàng lại hỏi trong nhà Thân Giác có bao nhiêu người, tóm lại đều là những chủ đề vụn vặt. Hỏi nhiều quá, Thân Giác nhịn không được liếc nhìn nàng một cái.

Kỹ nữ thấy Thân Giác nhìn nàng, cười cười, "Làm sao vậy?"

Thân Giác cảm thấy có chút cổ quái, nhưng không nói ra mà chỉ lắc lắc đầu, "Không có gì."

Lúc sau kỹ nữ kia tựa hồ nhận ra Thân Giác không thích nói chuyện liền tránh đi. Ước chừng khoảng hai canh giờ sau thì cửa rốt cuộc cũng bị mở ra.

Đám kỹ nữ toàn bộ đều bị mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thân Giác cùng với gã ma tu kia.

Sau khi ma tu mặt trắng tới Ảm Hồn Môn thì cái gì cũng đều không nói, phảng phất ba hồn cũng đã mất đi hai hồn.

Lại một lát sau, tên ma tu mặt trắng kia bị nâng ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi mình Thân Giác.

Thân Giác đợi đến đêm mới có người đến đem cậu ra ngoài.

Cậu bị đưa đến trước một cung điện, người đưa cậu đến đây mở cửa điện ra, đẩy Thân Giác vào bên trong, ở phía sau đóng lại cửa điện.

Sau khi Thân Giác đi vào liền cảm nhận được một trậm âm lãnh. Mấy kiếp trước cậu đều chết trong đại điện này, Tiết Vấn Xuân tên này là một kẻ biến thái, cho dù là đang dâm loạn cũng muốn làm chuyện đó trước mặt mọi người, phảng phất như vậy mới thú vị, cho nên những ngày đó Thân Giác đều bị nhốt trong đại điện này.

Mắt cậu bị che lại, tuy rằng không nhìn thấy được những ma tu đang vây xem kia, nhưng có thể nghe thấy được thanh âm của chúng.

Bọn họ đều đang cười, ca ngợi Tiết Vấn Xuân.

Bởi vì nhớ lại hồi ức không được tốt đẹp mấy, hô hấp của Thân Giác có chút dồn dập, phía trước cậu chính là vô số những miếng vải đen rũ xuống, những miếng vải đen tầng tầng lớp lớp, chặn đi tầm mắt cậu.

Thân Giác không tiến lên phía trước, chính là cậu nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước miếng vải đen phía trước mặt cậu.

"Lại đây."

Người đó nói.

Thân Giác còn chưa động thì đấu lạp trên đầu đã bị gió thôi bay, lộ ra đôi tai của sóc. Đến nước này, Thân Giác hiển nhiên biết bản thân đã sớm bại lộ thân phận, cậu nhấp môi, chậm rãi đi về phía trước.

Đợi đến khi cậu đi đến trước miếng vải đen, còn chưa kịp vén lên thì miếng vải đen đã tự động rơi xuống đất.

Là Tiết Vấn Xuân.

Tướng mạo Tiết Vấn Xuân cực kỳ độc đáo, sắc mặt của gã rất trắng, ngay cả lông mi cũng là màu trắng, đồng tử là một đôi màu nâu rất nhạt. Thứ duy nhất trên mặt có màu sắc chính là đôi môi tựa như màu máu của gã.

Gã không thích vấn tóc, cho nên hằng năm đều xõa xuống, tóc đã dài đến tận mắt cá chân.

Lúc này Tiết Vấn Xuân liếc mắt nhìn đến lỗ tai Thân Giác một cái, liền đem ánh mắt phóng lên Khốn Tiên Thằng màu đỏ Thân Giác đang dùng để buộc tóc.

Chỉ bằng một cái liếc mắt của gã, Không Tiên Thằng liền đến trong tay của Tiết Vấn Xuân.

Gã nhìn chằm chằm Khốn Tiên Thằng trong tay một hồi thì mới nhìn về phía Thân Giác, ngón tay vừa động, Thân Giác liền bị áp bách biến trở về nguyên hình.

Ở trước áp bức của thực lực một cách tuyệt đối, tất cả ngụy trang đều không thể dùng được.

Sau khi Thân Giác biến trở về nguyên hình thì bị Tiết Vấn Xuân bắt vào trong tay.

Tiết Vấn Xuân cầm lấy Thân Giác tiến về phía trước, đi ngang qua những miếng vải đen đó. Thân Giác sau đó mới phát hiện, thì ra ở trong đại điện còn có rất nhiều người. Chỉ là những người đó ở bên trong kết giới, cho nên Thân Giác mới không nghe được âm thanh nào.

Tiết Vấn Xuân vung tay, kết giới bị phá mở.

Thân Giác nhìn thấy tên ma tu mặt trắng kia lúc này đang ngồi trong lồng ngực một tên ma tu cao lớn khác, sắc mặt tái nhợt. Mà quần áo trên người hắn ta cũng đã bị đổi thành một bộ bạc sam. Những kỹ nữ trước đó cũng như vậy, chỉ là tốt hơn so với ma tu mặt trắng một chút.

Tiết Vân Xuân đi đến vị trí trên cùng rồi ngồi xuống. Gã ở Ảm Hồn Môn tuy rằng chỉ là một trưởng lão, nhưng trên thực tế lại là người cầm quyền, môn chủ Ảm Hồn Môn bế quan suốt năm, cơ hồ đều không xuất hiện được bao nhiêu lần, ma tu môn hạ đã sớm đem Tiết Vấn Xuân vi tôn.

Gã ngồi xuống, Than Giác bị vứt lên trên bàn phía trước, cùng lúc đó thì chân sau của Thân Giác liền nhiều thêm một vòng Khốn Tiên Thằng, một đầu khác của Khốn Tiên Thằng thì cột vào cổ tay của Tiết Vấn Xuân.

Ma tu bên dưới thấy một màn như vậy, có người tiến lại kính rượu Tiết Vấn Xuân, "Chúc mừng trưởng lão thu được yêu thú đến tay. Yêu thú này giảo hoạt thật sự, nếu không phải trưởng lão thần thông quảng đại, nó đã chạy thoát rồi."

Tiết Vấn Xuân cũng không nói gì, ma tu ở bên cạnh cũng đứng lên, "Trưởng lão, con yêu thú này có chút vô dụng, tiểu tử Giải Trầm kia gần đây mang theo một con Cửu Vĩ Hồ đến vùng Giang Thành, không thì chúng ta dẫn người đến giết Giải Trầm để đoạt lấy Cửu Vĩ Hồ đi."

Tiết Vấn Xuân nghe những lời này thì mới nâng mắt lên, "Giết thì khẳng định sẽ giết, nhưng không cần vội, hiện tại người có chủ ý đối với con Cửu Vĩ Hồ đó rất nhiều, trước để bọn họ tàn sát lẫn nhau đã." Gã dừng một chút, ánh mắt phóng đến trên người Thân Giác, "Con chuột này cũng vậy, trước tiên nuôi đã, sau có chỗ dùng."

Lần thứ hai bị cho là chuột, Thân Giác cũng không có chút bất mãn nào, có điều Thân Giác có một loại cảm giác không ổn khi nghe Tiết Vấn Xuân nói, cậu cảm thấy Tiết Vấn Xuân tựa hồ biết một chút gì đó.

Kế tiếp đó, đại điện phảng phất như biến thành thanh lâu sở quán, khi Thân Giác nhìn thấy ma tu mặt trắng kia bị xé mở quần áo rồi bị ấn lên trên bàn, cậu liền chuyển mắt đi. Đàn biến thái này của Tiết Vấn Xuân tựa hồ rất thích loại tiết mục như thế này, Thân Giác nghe thấy thanh âm vui cười của những người đó, chỉ muốn nôn.

Thời điểm Thân Giác đang cố nhẫn nại, một quả nho đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.

Phần dưới tay áo nơi bàn tay đang cầm quả nho đưa đến ẩn ẩn có những vân đen phù chú, Thân Giác từng thấy qua phù chú đó, toàn thân của Tiết Vấn Xuân đều mọc đầy, trừ những chỗ mà quần áo không thể che khuất được.

Những phù chú đó giống như đàn sâu đang du tẩu, người có tâm lý thừa nhận kém nếu nhìn qua liền cảm thấy buồn nôn.

Thân Giác liền nôn ra, lúc ấy sắc mặt Tiết Vấn Xuân trầm xuống, sau đó thì động thủ bóp chết Thân Giác.

"Nếu muốn nôn, vậy thì đến âm phủ rồi nôn." Đõ là câu cuối cùng mà Thân Giác nghe được tại thời điểm vẫn còn sống.

.....

Thân Giác nhìn chằm chằm quả nho rồi chớp mắt, vẫn là vươn móng vuốt nhận lấy. Bây giờ cậu không muốn ăn cái gì, chỉ muốn nôn ra, nhưng Tiết Vấn Xuân vẫn luôn tự mình đưa nho cho cậu. Khi cậu vừa ăn xong thì gã lại lấy một trái khác qua đây, thẳng đến khi màn bạo lực ở bên dưới kết thúc, Tiết Vân Xuân mới ngừng lại.

Gã câm lấy khăn tay lau bọt nước dính trên tay, nhìn xuống dưới, "Đủ rồi, kéo xuống đi."

Ánh mắt hơi đổi nhìn xuống mấy kỹ nữ đang rúc thành một đoàn, "Mấy phụ nhân này... quá xấu, ném xuống núi đi."

Rất nhanh, toàn bộ người trong điện đều lui ra ngoài, Tiết Vấn Xuân nâng tay, hương vị khiến người buồn nôn ở trong điện liền biến thành hương vị dược liệu.

Ánh mắt của Tiết Vấn Xuân lại một lần nữa đặt ở trên người Thân Giác, gã câu môi dưới, "Ăn no chưa?"

Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, sau mới gật gật đầu.

"Cửu Vĩ Hồ biết ngươi mất tích, sẽ đến tìm ngươi sao?" Tiết Vấn Xuân làm Thân Giác cứng cả người, cậu nhìn về phía Tiết Vấn Xuân, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Thời gian cậu rời khỏi cấm địa với Phù Cửu Âm cũng không dài, mới được mấy tháng. Cho là mọi người đều biết được Phù Cửu Âm đang ở Thiên Thủy Tông, thì cũng không nhất định sẽ biết bên cạnh Phù Cửu Âm có một con sóc, còn nếu biết được, thì như thế nào Tiết Vấn Xuân lại có thể chắc chắn rằng cậu chính là con sóc bên cạnh Phù Cửu Âm?

Chẳng lẽ kỳ thật Tiết Vấn Xuân có thám tử ở trong Thiên Thủy Tông? Nhưng lần ra ngoài này cậu cũng không tiết lộ cho ai cả, bị bắt trói lại đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.

Tiết Vấn Xuân tựa hồ nhìn ra được nghi hoặc của Thân Giác, kéo kéo Khốn Tiên Thằng trong tay, "Ngươi sẽ không quên mất nguyên chủ của Khốn Tiên Thằng này đi?"

Mã Hữu?

Tiết Vấn Xuân quen biết Mã Hữu sao?

"Cửu Vĩ Hồ lúc trước báo thù vì ngươi, đã hủy hoại mất một con rối của ta, lần này ta bắt được ngươi, hắn sẽ trút giận lên Ảm Hồn Môn để báo thù cho ngươi ư?" Tiết Vấn Xuân ngân nga nói, còn duỗi tay sờ soạng đuôi của Thân Giác, "Nếu không thì, ta cắt đuôi của ngươi, đưa qua cho hắn?"

Thân Giác không nghĩ đến bởi vì lần ra cửa này cư nhiên lại đẩy nhanh cốt truyện lên. Vậy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu rất nhanh liền chết đi sao?

"Ta chỉ là lương thực dự trữ của hắn mà thôi, ngươi có giết ta thì hắn cũng không đến đây. Lần trước hắn giết Mã Hữu là bởi vì Mã Hữu làm trễ giờ ăn của hắn." Thân Giác vì để Tiết Vấn Xuân không giết cậu, chỉ có thể nói nửa thật nửa giả, "Nếu nói rằng hắn để ý đến ta, vậy thì tại sao lại để ta rời đi? Lần này chính là ta nhân lúc hắn đi ra ngoài thì trộm trốn ra, bằng không thì đến một ngày nào đó hắn không có gì ăn, hắn liền đem ta ra ăn. Dù sao thì hắn cũng từng nói như vậy, chờ đến khi ta mập lên, hắn sẽ ăn thịt ta mất."

Cậu đúng là thức ăn dự trữ của Phù Cửu Âm, nhưng cậu rời đi không phải vì Phù Cửu Âm nói sẽ ăn thịt cậu.

Cũng không biết Tiết Vấn Xuân có tin hay không, tóm lại gã vẫn nhìn chằm chằm Thân Giác, nhất thời không nói gì. Một lát sau, gã mới nói: "Ta không tin, trừ phi ngươi làm ta tin rằng Cửu Vĩ Hồ thật sự không để tâm đến ngươi."

Thân Giác suy nghĩ một chút, "Có giấy viết thư không? Ta có thể viết thư cho Phù Cửu Âm, nói là ta bị ngươi bắt lại, nếu hắn để ý đến ta thì liền sẽ đến đây cứu ta, nhưng ta đoán hắn sẽ không đến."

Tiết Vấn Xuân kéo kéo môi, "Được nha."

Gã gọi người đưa bút mực đến, nhưng móng vuốt sóc của Thân Giác căn bản không cầm được bút lông, hiện tại cậu không dám ở trước mặt Tiết Vấn Xuân biến thành người, cho nên dứt khoát dùng móng vuốt chấm mực, dùng móng viết chữ.

Ma tu đến đưa bút mực thấy được một màn như vậy thì phụt một tiếng cười ra tiếng, chờ đến khi ánh mắt Tiết Vấn Xuân liếc lại thì lập tức đem môi trên môi dưới khép lại, khắc chế ý cười của chính mình.

Cuối cùng, Tiết Vấn Xuân nhìn trên giấy viết thư tràn đầy một đống dấu móng vuốt của sóc, gã trầm mặc một lát rồi tiện đà đẩy Thân Giác ra, đổi một cái giấy viết thư mới, chính mình động thủ viết một phong thư bắt cóc.

Chỉ thấy nét chữ vặn vẹo bay lượn, cùng với ba chữ "Ảm Hồn Môn" không chút khác nhau nào.

Tiết Vấn Xuân viết ngắn gọn –

"Chuột ở đây, nếu muốn sống, nhanh đến Ảm Hồn Môn."

Viết xong, gã bắt lấy Thân Giác nhúng vào nghiên mực một cái, lại hướng đến trên giấy ấn một cái, ấn ra được một dấu mông sóc đầy màu mỡ.

Ma tu bên cạnh lúc này thật sự không nhịn được nữa, ha ha ha mà phá lên cười.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Công chúa tóc dài – Xuân muội online.

....

Tích, thư uy hiếp trong truyền thuyết đến rồi.

Hồ ly:???
Bình Luận (0)
Comment