Giải Trầm nhìn thấy Phù Cửu Âm trước, y không nói tiếng nào nâng tay chạm vào bên mặt vừa bị đánh, vừa chạm đến liền nhịn không được hít hà một hơi.
Một tát này ra tay cũng đủ ác.
Khi Thân Giác phát hiện Phù Cửu Âm thì trở tay giữ lại tay Giải Trầm, tăng tốc độ phi hành. Hai chân vừa tiếp đất, cậu liền nhanh chóng buông tay, nhìn về phía Phù Cửu Âm đang đi ở phía sau.
Hiện tại đã thoát khỏi Độc Vụ Cốc, cũng không cần phải đồng hành cùng nhau nữa, tuy rằng cả ba người bọn họ đều là người của Thiên Thủy Tông.
"Các ngươi muốn trở về Thiên Thủy Tông không?"
Thân Giác không biết Phù Cửu Âm có muốn đến Ảm Hồn Môn báo thù trước hay không, dù sao Tiết Vấn Xuân khiến hắn với Giải Trầm lăn lộn chật vật đến nhường này rồi, thậm chí Giải Trầm suýt chút nữa đã bỏ mạng tại đây.
"Về Thiên Thủy Tông trước, hiện tại thương thế của Giải Trầm vẫn chưa lành, để tiểu tử Hàn Dã xem qua cho Giải Trầm đã." Hàn Dã trong miệng Phù Cửu Âm chính là tên của một vị chưởng môn trong Thiên Thủy Tông.
Chuyện này rất không phù hợp với tính cách của Phù Cửu Âm. Tên cáo già này xưa nay đều có thù tất báo, hiện giờ khẩu khí của hắn có thể vì Giải Trầm mà nhịn xuống như thế này. Ánh mắt Thân Giác không khỏi có chút tối tăm, xoay người đi trước một bước.
Phù Cửu Âm liếc mắt nhìn sang bóng dáng Thân Giác, sau mới đi đến bên cạnh Giải Trầm, ánh mắt quét một vòng trên mặt đối phương, "Lúc nãy các ngươi đang nói đến chuyện gì vậy? Vì sao cậu ấy lại muốn đánh ngươi?"
Giải Trầm không trả lời, khuôn mặt trầm xuống đi về phía trước.
Phù Cửu Âm bị ném lại cuối cùng, sắc mặt có chút cổ quái, ánh mắt hắn đảo lui đảo tới giữa hai người Thân Giác và Giải Trầm, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm một câu, "Nào đã được liếm chứ? Còn chưa đến bước đó nữa."
......
Vì ghét bỏ tốc độ phi thuyền quá chậm, Phù Cửu Âm vào thành Tương Bình, ghé cửa tiệm pháp khí mua một phi kiếm trung đẳng, trực tiếp phi kiếm trở về.
Ngày hay đêm cũng không dừng bước, chỉ mới ba bốn ngày đã đến được chân núi của Thiên Thủy Tông. Khi bọn họ phi kiếm bên trên sơn môn thì bị đệ tử canh phòng sơn môn phát hiện.
Mấy tên đệ tử trợn to mắt cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện đúng là ba người Phù Cửu Âm trở lại thì lập tức kinh hô một tiếng, một người trong đó nhanh chóng quay đi, "Ta đi thông báo cho chưởng môn cùng với các vị trưởng lão."
Thời gian trước, lúc Đại hội thi đấu Tiên Ma còn chưa kết thúc thì ba người Phù Cửu Âm, Giải Trầm, Thân Giác đều đồng thời mất tích, điều này là một đả kích kịch liệt đối với Thiên Thủy Tông lúc đó. Bọn họ đã phái người tìm kiếm trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh thành Tương Bình nhưng vẫn không phát hiện được bất kỳ tung tích nào.
Lúc này đã là sáu tháng sau kể từ lúc Đại hội thi đấu Tiên Ma kết thúc, hiện tại vẫn còn đệ tử đang tìm kiếm bên ngoài.
Khi Thân Giác đến Tương Bình thành thì phát hiện y phục bá tánh trong thành đã chuyển thành y phục mùa đông, lúc này mới nhận ra có điểm không thích hợp. Sau khi hỏi lão bản cửa hàng pháp khí mới biết, bọn họ ở Độc Vụ Cốc chưa đến một tháng, nhưng ở bên ngoài đã qua sáu tháng rồi.
Phù Cửu Âm muốn đem Giải Trầm đến gặp chưởng môn, còn Thân Giác trực tiếp trở về Tam Chỉ Phong. Thời điểm cậu về đến nơi, dường như Tam Chỉ Phong vẫn chưa nhận được tin tức, cả phong đều rất im ắng.
Thân Giác đi đến viện của Giang Vân Tích trước.
Cậu trở về rồi, theo lý thì phải báo cho Giang Vân Tích đầu tiên.
Giang Vân Tích ở chung viện với hai vị sư đệ khác, trên đường Thân Giác gặp phải những đệ tử khác của Tam Chỉ Phong, mọi người nhìn thấy Thân Giác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thân Giác gật đầu xem như chào hỏi, rất nhanh đã đến nơi ở của Giang Vân Tích.
Cổng viện không khóa, thời điểm Thân Giác tiến vào trong viện rất im ắng. Cậu đã từng đi đến nơi này, biết được gian nào là phòng của Giang Vân Tích. Cậu đi đến trước cửa phòng gõ nhẹ hai tiếng.
Một lát sau, phía sau cánh cửa truyền đến thanh âm có chút lạnh nhạt.
"Ai?"
Thân Giác khựng lại, cậu chưa từng thấy Giang Vân Tích dùng giọng điệu này nói chuyện, ngay lúc này, cửa được mở ra từ bên trong.
Thời điểm Giang Vân Tích nhìn thấy Thân Giác rõ ràng cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh thiếu niên lập tức duỗi tay ôm lấy Thân Giác, "Ngọc Khuynh, cuối cùng huynh cũng trở về rồi, ta còn cho rằng bản thân sẽ không thể gặp lại huynh được nữa."
Thân Giác muốn đẩy đối phương ra, nhưng Giang Vân Tích ôm rất chặt, luôn mồm nói về việc vì Thân Giác mà thiếu niên đã phải đi rất nhiều nơi, điên cuồng tìm cậu. Nếu không phải trưởng lão Tam Chỉ Môn kiên quyết bắt thiếu niên trở về thì hiện tại thiếu niên vẫn còn đang ở bên ngoài để tìm kiếm.
"Huynh đã đi đâu vậy? Vì sao đến giờ mới quay về?" Một hồi lâu sau Giang Vân Tích mới buông Thân Giác ra, lôi kéo người vào nhà ngồi, "Huynh ngồi đi, ta pha trà cho huynh."
Bày trí trong phòng Giang Vân Tích rất đơn giản, cơ hồ không có vật trang trí nào. Thiếu niên vội vàng rót trà cho Thân Giác, lại lấy quả tùng từ trong ngăn tủ ra, nhưng khi lấy ra rồi thì chính thiếu niên lại là người ngẩn ra trước.
"Đều... Đều mốc hết rồi." Giang Vân Tích xấu hổ cười một tiếng, "Ta không biết quả tùng có thể bị mốc, một lát nữa ta sẽ mua những trái mới cho huynh."
"Không cần, ngươi ngồi xuống đi." Thân Giác không muốn thấy Giang Vân Tích bận rộn vì cậu như vậy.
Giang Vân Tích có chút do dự, sau mới ngồi xuống bên cạnh Thân Giác. Thiếu niên nhìn Thân Giác một lúc mới chần chừ nói: "Trên đầu ngươi là sừng rồng sao?"
"Ừ." Đối với chuyện sừng rồng thì Thân Giác có chút khó nói, vì vậy rất nhanh đã chuyển sang một đề tài khác.
Thân Giác kể lại chuyện cậu bị Tiết Vấn Xuân bắt đi rồi bị đẩy xuống vực cho Giang Vân Tích nghe, tuy cậu có nhắc đến việc Phù Cửu Âm và Giải Trầm rơi xuống Độc Vụ Cốc với cậu nhưng lại không đề cập đến những lời của Tiết Vấn Xuân khi gã đẩy cậu xuống vực.
Thời điểm Giang Vân Tích biết Tiết Vấn Xuân trói Thân Giác đi thì trên mặt lộ ra vài phần tức giận, "Vì sao gã lại có thể làm như vậy chứ? Thật là quá đáng."
Thân Giác lấy hộp vàng ra khỏi nhẫn trữ vật để lên bàn, nói ra cũng thật kỳ lạ, cậu vừa rời khỏi Độc Vụ Cốc thì chiếc hộp này lập tức có thể mở ra được. Cậu thừa dịp Phù Cửu Âm và Giải Trầm không chú ý đã mở hộp ra xem thử, bên trong thật sự là linh đan cực phẩm.
Những kiếp trước đây cậu đã từng nhìn thấy viên linh đan cực phẩm này, tuy viên đan dược này có mùi hoa sen phảng phất, nhưng hoa văn bên ngoài là hoa thược dược.
"Đây là linh đan cực phẩm, có thể hỗ trợ tăng lên hai trăm năm tu vi, vốn dĩ muốn đưa cho ngươi vào lúc đang diễn ra Tiên Ma đấu, nhưng đến sau này ta mới lấy được." Thân Giác đẩy hộp vàng về phía Giang Vân Tích.
Giang Vân Tích nhìn chiếc hộp, tựa hồ có chút sửng sốt, "Cài này... Quý giá như vậy, huynh thật sự muốn cho ta sao?"
"Ừ." Ngay từ đầu, Thân Giác mua viên linh đan này là vì muốn đưa cho Giang Vân Tích.
Giang Vân Tích đối với cậu có chút hảo cảm, nhưng cậu không cách nào đáp lại, chỉ có thể đền bù một chút bằng cách khác. Cậu đúng là lợi dụng Giang Vân Tích, nhưng trong lòng vẫn sinh ra áy náy với thiếu niên.
Không lâu sau, trưởng lão của Tam Chỉ Phong chạy đến viện của Giang Vân Tích, chuyện Thân Giác mọc sừng khiến ông rất hưng phấn, vẫn luôn khen Thân Giác chăm chỉ tu luyện, chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi đã mọc được sừng rồng dài như vậy. Sau đó Thân Giác lại gặp không ít người, ai cũng đều hỏi đi hỏi lại một lượt những câu hỏi mà trưởng lão đã hỏi, chờ đến tối khuya Thân Giác mới có thể trở về thác nước.
Sau thác nước có hang động, bên trong có một chiếc giường đá, đôi lúc Thân Giác ngâm mình chán chê thì sẽ tu luyện và ngủ trên giường đá.
Thác nước chảy xiết tạo thành một chiếc màn nước, ngăn cách trong và ngoài động thành hai thế giới khác nhau.
Thân Giác đang nằm trên giường thì bất chợt nghe được động tĩnh bên ngoài, cậu vừa ngồi dậy thì nhìn thấy Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm xuyên qua màn nước đi vào trong, trên người hắn sạch sẽ, không ướt dù chỉ một chút.
"Ngươi đến đây làm gì?" Thân Giác nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm, ngữ khí không tốt cũng không kém.
"Giải Trầm ở lại chỗ của tiểu tử Hàn Dã kia rồi, ta đến đây tìm ngươi." Phù Cửu Âm đi đến bên cạnh giường, còn chưa kịp ngồi thì bên cổ đã xuất hiện một thanh trùy băng.
Sau khi rời khỏi Độc Vụ Cốc, tu vi Phù Cửu Âm đã biến về như trước, hắn trực tiếp biến trùy băng trong tay Thân Giác thành một con cá.
Con cá tung tăng vùng vẫy trong tay Thân Giác, Thân Giác nhất thời không cầm chắc, con cá kia liền rơi xuống, ngay cả khi bị rơi xuống đất nó vẫn tiếp tục vùng vẫy nhảy ra ngoài, cho đến khi nhảy vào trong nước rồi lặn mất.
"Hung dữ như vậy làm gì?" Phù Cửu Âm ngồi xuống giường đá, ánh mắt đánh giá xung quanh, "Động phủ này của ngươi không tồi, thanh tịnh, khá hơn rất nhiều so với chỗ kia của ta."
Lời hắn nói cũng không được đáp lại, Phù Cửu Âm quay đầu nhìn thoáng qua phía Thân Giác, phát hiện Thân Giác vậy mà đã nằm xuống giường xoay lưng về phía hắn, có chút xấu hổ mà xoa xoa mũi của bản thân.
Nhưng rất nhanh sau hắn lập tức mặt dày lại gần, "Tiểu xú long, đừng ngủ mà, dậy tu luyện nào, ngươi nhìn sừng rồng trên đầu ngươi đi, đã rất lâu rồi không dài ra."
Đôi mắt Thân Giác đang nhắm bỗng mở choàng ra.
Hiện tại Giải Trầm không ở đây, không có cách nào để nhìn chằm chằm hắn cho nên Phù Cửu Âm liền nhớ đến cậu, đến đây vào đêm khuya thế này cũng chỉ vì song tu.
Chuyện này là như thế nào?
Tựa như cậu đang lén lút ngoại tình với Phù Cửu Âm vậy.
Cậu giống như tình nhân mà Phù Cửu Âm đang nuôi bên ngoài, chính thất vừa đến thì Phù Cửu Âm không thèm nhìn cậu một cái, chính thất đi vắng thì Phù Cửu Âm mới có chút thời gian để tìm đến tình nhân nhỏ đang nuôi bên ngoài này.
Không đúng, tình nhân còn có một chữ "tình", cậu trong mắt Phù Cửu Âm, một chút "tình" cũng không có, cũng chỉ là vui sướng nhất thời mà thôi.
Móng vuốt Phù Cửu Âm mới vừa đáp lên cánh tay Thân Giác thì nhìn thấy đối phương xoay đầu nhìn lại.
"Phù Cửu Âm." Thân Giác ngồi dậy, sắc mặt cậu nghiêm túc khiến Phù Cửu Âm phải dừng lại.
Mắt hồ ly chớp chớp, mang vài phần vô tội, "Sao vậy?"
Thân Giác trườn qua ngồi bên cạnh. Cậu duỗi tay nắm lấy tai Phù Cửu Âm, chỉ vừa sờ soạng vài cái thì tai người nọ đã biến thành tai hồ ly.
Đỉnh tai hồ ly có chút hồng.
Phù Cửu Âm khẽ nhấp môi đỏ, lại hơi mở ra, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị hôn lên.
Đôi môi đang xâm lược rất lạnh, lộ ra vài phần hương mai lạnh lẽo.
Chín chiếc đuôi cáo lén lút xông ra ngoài, một cái trong đó còn vỗ vỗ vào sau eo Thân Giác, ý vị thúc giục hiện rõ. Thời điểm mắt Phù Cửu Âm đang híp lại thành một đường hưởng thụ, Thân Giác đột nhiên rời khỏi.
Hắn nhíu mi, vừa mới mở mắt thì nhìn thấy Thân Giác giơ tay chùi môi dưới của mình, đứng cách đó một trượng.
Hoàn toàn tương phản với bộ dạng của hắn hiện tại, trong ánh mắt Thân Giác một chút biến đổi cũng không có, càng không cần nói đến hai chữ động tình.
"Ngươi có thể rời đi rồi." Thân Giác đạm mạc nói.
Phù Cửu Âm ngồi dậy từ trên giường, có chút không vui híp mắt, "Ngươi có ý gì?"
"Là ý này, Phù Cửu Âm, ta không phải người mà ngươi muốn gọi thì đến muốn đuổi thì đi, trên đời này, không phải chuyện gì ngươi muốn cũng có thể làm được. Ngươi muốn song tu với ta, nhưng hiện tại ta không muốn, lúc nào ta nghĩ lại thì ta sẽ nói với ngươi." Thân Giác đứng sang một bên nhường đường, "Hiện tại ngươi nên đi rồi."
Phù Cửu Âm rất ít khi bị người dỗi đến mức này, huống hồ hắn vừa bị trêu chọc cho nổi lửa, đến mức tai và đuôi hồ ly không thể khống chế được mà lộ ra, cuối cùng đối phương lại một bộ dáng không có chuyện gì.
Dù hắn da mặt dày thì cũng không ngu ngốc nhịn xuống lúc này.
Phù Cửu Âm đứng lên, không nhìn qua Thân Giác mà trực tiếp đi ra ngoài.
Thân Giác đưa lưng về phía cửa động, cậu nâng tay lên chà xát môi mình, lúc này cậu mới thật sự dùng sức mà chà, gần như là chà đến chảy máu mới dừng tay lại.
.......
Từ ngày đó trở đi, Phù Cửu Âm không đến Tam Chỉ Phong nữa. Mỗi ngày Giang Vân Tích đều đến thăm Thân Giác, đem đồ ăn cho Thân Giác, chỉ là Thân Giác đã tích cốc thành công rồi.
"Vậy huynh không ăn quả tùng hay quả phỉ nữa sao?" Giang Vân Tích nhìn một bọc to mình vừa mua thì có chút buồn bực.
"Ăn một lần cuối vậy." Thân Giác cầm túi lại gần, lại hỏi Giang Vân Tích, "Ngươi uống viên linh đan cực phẩm kia chưa?"
Giang Vân Tích nghe vậy thì lắc đầu, "Chưa uống, ta tính để một thời gian nữa rồi uống cũng được."
"Vẫn nên dùng sớm một chút, giữ càng lâu thì nguy hiểm càng nhiều." Thân Giác suy nghĩ một chút, "Ngày mai ngươi đem theo linh đan đến đây, ngươi uống ở chỗ ta, ta sẽ hộ pháp cho ngươi."
Giang Vân Tích đáp một tiếng, sau đó tựa như vô tình mà nhắc đến Giải Trầm.
"Vết thương của Giải sư huynh cuối cùng cũng khỏi hẳn, chưởng môn đúng là lợi hại mà, lần trước chữa lành vết thương của huynh, lúc này cũng trị được thương thế của Giải Trầm sư huynh rồi."
Vết thương của Giải Trầm tốt lên rồi?
Không biết người đang khống chế thân thể của Giải Trầm là bản tôn hay là gia hỏa bản mạng kia nhỉ?
Lần trước cậu đuổi Phù Cửu Âm đi, tên cáo già kia chỉ cảm thấy mặt mũi bị mất sạch, hiện tại vết thương của Giải Trầm đã khỏi hẳn, tên cáo già Phù Cửu Âm đại khái sẽ không tìm đến cậu nữa.
Giang Vân Tích cẩn thận nhìn Thân Giác vài lần, đột nhiên nói: "Ngọc Khuynh, huynh thích Giải Trầm sư huynh hay tiền bối Phù Cửu Âm?"
Thân Giác có chút ngạc nhiên nhìn về phía Giang Vân Tích.
Giang Vân Tích chạm phải ánh mắt cậu thì lộ ra nụ cười thẹn thùng, thanh âm nhỏ nhẹ, "Ta cảm thấy huynh có vẻ rất thích bọn họ, mỗi lần ta nói đến chuyện của họ huynh đều im lặng rất lâu."
Thân Giác nhìn chăm chú vào Giang Vân Tích một lúc lâu, không phản bác lời nói của thiếu niên, nhưng cũng không đáp lại một câu nào.
Cậu suy nghĩ, có lẽ cậu nên đi một chuyến để tìm Tiết Vấn Xuân.
Có vẻ Tiết Vấn Xuân biết được rất nhiều chuyện mà cậu không biết, lần trước, Tiết Vấn Xuân đẩy cậu xuống vực nhưng lại cho cậu đồ vật để tự bảo vệ bản thân, chuyện đó thật sự có chút kỳ lạ. Hơn nữa, Tiết Vấn Xuân sao lại đề cập đến vấn đề Phù Cửu Âm muốn cứu ai trước tiên.
Bất quá, trước khi đến tìm Tiết Vấn Xuân, cậu phải trở về Huyền Hàn Sở một chuyến, Tiềm Long châu trong nhẫn trữ vật đã sắp hết. Cậu phải trở về lấy Tiềm Long châu, còn phải sao chép công pháp của Thiên Thủy Tông mà cậu học được để giao cho đám Giao nhân kia nữa.
Chỉ là cậu cần có một lý do để rời khỏi Thiên Thủy Tông, hiện tại trưởng lão của Tam Chỉ Phong đang nhìn cậu sát sao, vì sợ chỉ cần không chú ý một chút thì cậu lại bị người khác bắt trói đem đi.
Mà khi Thân Giác còn đang nghĩ cách thì đã có người tìm đến trước.
Là Giải Trầm.
Thời điểm Thân Giác nhìn thấy đối phương liền biết, bản tôn Giải Trầm tỉnh lại rồi.
Giải Trầm mặc y phục thuần trắng của đệ tử Thiên Thủy Tông, chậm rãi đi đến bên cạnh thác nước. Y nhìn vào Thân Giác vẫn đang ngâm mình trong nước, tay nắm chặt kiếm, sau mới mở miệng: "Ngươi lên đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Thân Giác liếc mắt thấy y cầm kiếm thì chậm rãi bơi lên bờ, thong thả biến lại thành người. Thời điểm cậu mặc quần áo, Giải Trầm nhanh chóng xoay mặt đi, cả người có chút cứng đờ. Trước kia Thân Giác cũng từng mặc quần áo trước mặt y, nhưng phản ứng lúc đó cũng không lớn như thế này.
"Được rồi." Một bên Thân Giác tùy ý xõa tóc ướt ra sau lưng, một bên mở miệng cất lời.
Một lúc sau Giải Trầm mới xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Thân Giác cực kỳ phức tạp, không thể hình dung được bằng lời. Thân Giác tùy tiện để đối phương nhìn, không biết qua bao lâu, Giải Trầm bắt đầu nói.
"Những sự tình kia ta đều biết hết rồi, có phải ngươi liên thủ với Tiết Vấn Xuân hay không?"
Thân Giác vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Giải Trầm đã thô bạo đánh gãy lời cậu.
"Ngươi cũng không cần phủ nhận, lúc người của Ảm Hồn Môn xuất hiện, ngươi hạ thuật hôn mê cho ta, ngươi cố ý."
Quả nhiên, Giải Trầm tỉnh lại thì một số chuyện không thể nào giấu được nữa. Thân Giác đã đoán được sẽ có ngày hôm nay cho nên cậu cũng không kinh ngạc. Hiện tại có vẻ kiếp này của cậu lại thất bại rồi.
"Ta đã hợp tác cùng gã." Thân Giác nói, "Nếu chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể giết được ta đâu, Phù Cửu Âm đâu rồi? Ngươi hẳn là nên gọi hắn đến đây cùng ngươi."
Lời cậu vừa dứt thì sắc mặt Giải Trầm lập tức tái nhợt.
Ánh mắt Giải Trầm nhìn về phía Thân Giác càng thêm phức tạp, đột nhiên y tiến gần thêm vài bước, Thân Giác đã sớm cảnh giác nên lập tức muốn thi pháp. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cậu nhìn thấy Giải Trầm ném kiếm trong tay đi.
Động tác ném kiếm rất bất ngờ khiến Thân Giác không khỏi ngẩn người, còn Giải Trầm thì đã chạy đến trước mặt cậu.
"Ngươi..." Giải Trầm duỗi tay bắt lấy bả vai Thân Giác, "Hẳn là ta nên giết ngươi mới đúng, nhưng ta vậy mà lại không thể hạ thủ được, một con rắn độc như ngươi, đáng lẽ ta nên nói cho cả thiên hạ biết được bộ mặt thật của ngươi mới đúng, nhưng ta lại..."
Hàng mi dài của y run lên, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm tái nhợt, bàn tay đang đặt trên vai Thân Giác hết buông lỏng rồi lại nắm chặt.
"Vì sao ngươi lại giả thành bộ dáng Phù Cửu Âm mà lừa gạt ta?"
- -----
D: Thương Giải Trầm quá, thích người không nên thích =((