"Phù Cửu Âm!"
Thời điểm Thân Giác lớn tiếng quát, Phù Cửu Âm nhanh chóng thu hồi hàm răng của mình, liếm liếm hai cái rồi mới ngẩng đầu, "Thúc thúc, không có đau nha."
Mỗi khi ra ngoài Thân Giác đều sẽ đội đấu lạp, khi Phù Cửu Âm phát hiện mình không nhìn được biểu tình của Thân Giác thì hơi nhíu mi, sau đó liền mạnh mẽ dùng đầu nhỏ chen vào trong đấu lạp, chen đến mức mặt của hai người cơ hồ là dán chặt vào nhau.
Thân Giác nhăn mày, đầu hơi ngã về phía sau, "Ngươi làm gì vậy?"
"Thúc thúc, vì sao thúc lại phải đội thứ này vậy?" Đôi mắt Phù Cửu Âm chớp chớp, nhìn lên phía trên, "Là vì
cái sừng* phía trên này ạ?"
*Gốc: góc đối. Mình không hiểu cho lắm nên chém bừa, đoán là để che đậy đi sừng nên Thân Giác mới đội đấu lạp.Hắn duỗi tay muốn chạm vào, Thân Giác giả vờ muốn buông tay thả hắn xuống.
"Phù Cửu Âm, nếu như ngươi lại nghịch nữa thì tự mình đi bộ." Ngữ khí của Thân Giác có chút hung dữ, Phù Cửu Âm nghe được thì lập tức rút tay về, đầu cũng rụt xuống, ngoan ngoãn ngồi im như cũ.
Hắn mềm như bông mà ghé bên người Thân Giác, quay đầu nhìn về phía cổ của Thân Giác, bên trên là dấu răng nhợt nhạt hằn vừa mới cắn ra.
.......
Thân Giác ra khỏi thị trấn, đi đến nơi không người thì thả Phù Cửu Âm xuống, sau đó liền biến thành hình rồng. Chân trước bắt lấy cổ áo của Phù Cửu Âm xong liền chuẩn bị bay lên.
"Khoan đã, thúc thúc, ta muốn cưỡi thúc cơ," Dưới móng rồng, Phù Cửu Âm điên cuồng uốn éo cơ thể, "Ta không muốn bị xách bay lên đâu."
Thời điểm Thân Giác phát hiện mình có thể bay được là vào tháng trước, bởi vì sừng rồng của cậu đã mọc hết, tuy thời gian qua cậu bận rộn nuôi dưỡng Phù Cửu Âm, nhưng cậu cũng không ngừng việc tu luyện và hấp thụ Tiềm Long châu.
Phù Cửu Âm giãy dụa cực kỳ lợi hại, Thân Giác không còn cách nào khác, chỉ có thể buông hắn ra, dặn dò: "Vậy thì lát nữa ngươi nhớ phải ôm chặt ta."
"Ừm ừm." Phù Cửu Âm lập tức đáp lại hai tiếng, nhanh chóng xoay người bò lên lưng Thân Giác, hắn cực kỳ lớn mật đi đến vị trí cổ mà ngồi xuống, hai tay nắm chặt sừng rồng của Thân Giác, "Bay đi, thúc thúc."
Thân Giác bay đến đại thành cách đó không xa, bên ngoài thành trấn có một tông môn, tên là Thu Sơn Tông. Thu Sơn Tông tuy không thể so được với Thiên Thủy Tông nhưng cũng không quá tệ. Nguyên nhân chính khiến cậu chọn đáp xuống thành trấn này chính là vì Thu Sơn Tông. Thu Sơn Tông lợi hại nhất trong việc gieo trồng linh thảo linh quả, đến nơi đó thì cậu có thể tìm mua nhiều hơn một chút cho Phù Cửu Âm.
Sau khi Thân Giác vào thành thì mua cho Phù Cửu Âm một chút đồ ăn để lấp đầy bụng, sau liền tìm thuê một căn nhà để ở. Hiện tại Phù Cửu Âm đã có thể biến thành người, không thể ở trong căn nhà chỉ có một gian phòng ngủ giống như trước được, cậu thuê một căn hai gian trong hai gian ngoài, trong viện còn có một cây anh đào.
Người sống ở cách vách là một tên thư sinh, thời điểm Thân Giác ôm Phù Cửu Âm vào cửa thì chạm mặt tên thư sinh nọ đang đi ra. Thư sinh nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, trên gương mặt
bình phàm gầy gò* nở một nụ cười, "Các ngươi vừa mới dọn đến đúng không? Bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau nếu có việc gì thì có thể tìm đến ta, ta họ Hoàng."
*Gốc: Lược hiện hoàng gầy. Này mình cũng không hiểu lắm.Thân Giác gật gật đầu với Hoàng thư sinh, Phù Cửu Âm đang gác đầu trên vai Thân Giác, nghe thấy Hoàng thư sinh nói chuyện thì hướng ánh mắt nhìn qua.
Một cái liếc mắt này lập tức bị vị thư sinh họ Hoàng kia phát hiện. Hoàng thư sinh sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phù Cửu Âm thì há miệng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Lúc này Thân Giác đã ôm Phù Cửu Âm vào cửa.
"Thúc thúc, sau này chúng ta sẽ ở nơi này à?" Phù Cửu Âm nhỏ giọng nói.
"Ừ." Thân Giác thả Phù Cửu Âm xuống, chỉ vào phòng ngủ chính bên cạnh, "Căn phòng kia là của ngươi, ngươi ra ngoài sân chơi một lúc đi, ta sẽ quét dọn lại một chút."
Thân Giác vất vả quét dọn xong, ra ngoài sân thì phát hiện Phù Cửu Âm không biết từ khi nào đã bò lên cây rồi, hình như còn đang nói chuyện với ai đó. Cậu đi qua xem thử thì phát hiện hắn là đang nói chuyện với Hoàng thư sinh ở cách vách, nói đúng hơn thì chính là Hoàng thư sinh đang không ngừng nói, còn Phù Cửu Âm thì đang nghe.
"Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Đã đi học lần nào chưa? Vẫn nên học vỡ lòng sớm chút mới tốt..." Lời của Hoàng thư sinh gần như không dừng lại giây phút nào, Phù Cửu Âm bên cạnh vẫn còn đang ghé trên cây nghe, chân lắc qua lắc lại, lâu lâu lại trả lời, "Ồ?"
"Phù Cửu Âm, xuống đây." Thân Giác đứng dưới tàng cây nói.
Phù Cửu Âm nghe thấy Thân Giác gọi thì lập tức đổi tư thế trên cây, sau đó thì trực tiếp nhảy xuống. Nếu không phải Thân Giác nhanh tay đỡ lấy thì thằng nhãi này đã có thể té ngã trên mặt đất rồi.
Thân Giác nhíu mi, "Tại sao ngươi lại nhảy xuống?"
"Bởi vì làm như vậy là nhanh nhất nha." Phù Cửu Âm đáp, có lẽ cảm thấy biểu tình của Thân Giác không thay đổi thì tròng mắt xoay chuyển, vươn hai tay áp vào mặt của Thân Giác, "Thúc thúc, đừng tức giận mà, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Chân mày của Thân Giác càng nhăn chặt hơn, cậu thả người xuống, "Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi..."
"Con đi cùng với thúc thúc!" Phù Cửu Âm đáp rất nhanh.
Thân Giác suy nghĩ một chút, "Ngươi ở lại nơi này đợi đi, ta rất nhanh sẽ trở lại, nếu ngươi chán thì có thể nói chuyện với người ở cách vách. Nhưng chú ý là..." Cậu đè thấp thanh âm lại, "Đừng biến về nguyên hình, phần lớn người ở đây đều là người thường, nếu có người nhìn thấy nguyên hình của ngươi thì sẽ bắt ngươi đấy, có hiểu không?"
Phù Cửu Âm nhăn mặt, "Con muốn đi ra ngoài với thúc thúc cơ."
"Không được, ở lại đây đợi ta." Thân Giác không muốn tiếp tục thảo luận với Phù Cửu Âm về vấn đề này nữa, cậu vào phòng cầm lấy đấu lạp, sau khi hạ kết giới cho căn nhà thì liền đi ra ngoài.
Vì phải ghé qua cửa hàng bán linh thảo linh quả, cậu không muốn mang theo Phù Cửu Âm đến đó, sợ rằng sẽ có tu sĩ nào đó thấy được nguyên hình của Phù Cửu Âm. Hiện tại Phù Cửu Âm chỉ được tính là một tiểu yêu mà thôi, Thân Giác không muốn gặp chuyện không đâu ở nơi này.
.......
Thời điểm nuôi hồ ly cậu còn cảm thấy ổn, đến khi dưỡng Phù Cửu Âm trong hình người, Thân Giác mới hiểu được cái gì là tiêu tiền như nước. Quả nhiên, Phù Cửu Âm chỉ khi ăn linh thảo linh quả gia tăng linh lực mới có thể no được, còn Thân Giác thì tuy rằng trong tay có không ít Giao châu, nhưng nếu vẫn không chịu đi kiếm tiền thì rất có thể sẽ miệng ăn núi lở. Vì vậy Thân Giác liền nhận nhiệm vụ của Thu Sơn Tông dán ở ngay cửa thành.
Đệ tử của Thu Sơn Tông không nhiều, cho nên bọn họ sẽ chia một ít nhiệm vụ cho tán tu bên ngoài, khen thưởng nhận được cũng khá phong phú. Cứ bảy ngày Thân Giác sẽ nhận nhiệm vụ một lần, nhiệm vụ nguy hiểm có khen thưởng khá nhiều, trong số khen thưởng nhiệm vụ kiểu này sẽ có thêm một loại trái cây, gọi là đa nhạc quả.
Đa nhạc quả so với linh quả lại có càng nhiều linh lực hơn, cơ bản rất ít khi thấy trên thị trường. Thân Giác cho Phù Cửu Âm ăn một lần, Phù Cửu Âm liền mê mẩn hương vị của loại quả này.
Hai tháng sau, Phù Cửu Âm lại mọc thêm một cái đuôi, hiện tại đã có tám đuôi, tốc độ nhanh đến mức Thân Giác cũng phải líu lưỡi. Mà sau khi có thêm đuôi thì sức ăn của Phù Cửu Âm lại càng tăng thêm, Thân Giác không thể không rút ngắn lại khoảng thời gian tiếp nhận nhiệm vụ, có điều Phù Cửu Âm tương đối bất mãn với việc này, hắn muốn đi cùng với Thân Giác.
"Tại sao con lại không thể đi chung với thúc thúc chứ? Con không muốn mỗi ngày đều phải chờ ở trong nhà đâu, không vui một chút nào." Phù Cửu Âm méo mặt lên án Thân Giác, "Ban đêm còn không được ngủ với thúc thúc nữa, con thật sự rất bực bội."
Thân Giác liếc hắn một cái, "Không phải mỗi tối ngươi đều chạy qua phòng ta sao?"
"Nhưng mỗi lần như vậy thúc thúc đều đá con xuống giường mà." Nói đến khúc này thì hắn xoa xoa mông chính mình, "Đều đã bị đá đến sưng hết lên rồi."
"Chờ đến khi nào ngươi cao đến ngực ta thì ta sẽ mang ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ." Thân Giác nói.
Nhiệm vụ lần này Thân Giác phải ra ngoài hai ngày, trước khi đi cậu để lại cho Phù Cửu Âm rất nhiều đồ ăn, còn cẩn thận dặn dò đối phương nếu thật sự nhàm chán thí có thể trèo lên cây nói chuyện cùng với Hoàng thư sinh cách vách, nhưng không được phép biến nguyên hình, cũng không được hù dọa người khác. Nhưng cậu không ngờ rằng, Phù Cửu Âm đã có thể phá giải kết giới của cậu từ lâu, lén lút chạy ra ngoài chơi rồi trộm trở về. Lần này Thân Giác phải ra ngoài hai ngày, lại không muốn đem theo Phù Cửu Âm, Phù Cửu Âm liền tức giận cực kỳ, phá giải kết giới, đi ra ngoài chơi cả ngày, đến tận khuya mới trở về, ngày hôm sau cũng giống như vậy.
Thời điểm hắn vừa trở về thì đúng lúc Hoàng thư sinh ra cửa. Nhìn thấy Phù Cửu Âm thì ánh mắt sáng lên. "Sao con lại ra đây? Muốn qua nhà ta ngồi chơi một chút không nào? Nhà ta có nước đường để uống nha, nước đường uống rất ngon đó."
.........
Thân Giác hoàn thành xong nhiệm vụ, chạy về nhà trong đêm. Nhiệm vụ lần này cực kỳ phức tạp cho nên khen thưởng cũng nhiều hơn một chút, ngay cả đa nhạc quả cũng được nhận tận ba quả.
Như thường lệ cậu đi đến cửa nhà, mở cửa ra, phát hiện Phù Cửu Âm vốn dĩ đã phải sớm chạy ra đón lại không thấy đâu, Thân Giác không khỏi sửng sốt một chút. Những lần trước dù cho cậu về có trễ như thế nào thì Phù Cửu Âm cũng sẽ tỉnh giấc, vọt ra ngoài ôm lấy cậu.
Hôm nay là do ngủ quá sâu hay sao?
Thân Giác ghé vào phòng ngủ của mình trước, tuy rằng là phòng của cậu nhưng Phù Cửu Âm vẫn thường hay ngủ tại đây. Trong phòng vậy mà lại không có ai, Thân Giác xoay người tiến vào phòng bên cạnh, đệm chăn không khác gì lúc cậu rời khỏi nhà, căn bản chưa từng có người ngủ qua.
Không thấy Phù Cửu Âm đâu.
Thân Giác lập tức thi thuật truy tìm hơi thở, vậy mà lại phát hiện có hơi thở của Phù Cửu Âm ở nhà bên cạnh, kết quả này không khỏi khiến cho cậu sững sờ. Ngay lúc này, đột nhiên cậu nghe được tiếng hét chói tai của nam tử truyền đến từ căn nhà cách vách.
Ánh mắt Thân Giác nháy mắt liền biến đổi, trực tiếp phi qua tường viện cách đó không xa, cậu vừa nhảy xuống sân nhà của Hoàng thư sinh cách vách thì nhìn thấy cửa nhà chính mở ra, thân ảnh nho nhỏ màu đỏ chạy ra từ bên trong. Thân ảnh kia một đường không dừng lại mà vọt về phía Thân Giác, còn dùng hết sức lực ôm lấy chân Thân Giác.
Phù Cửu Âm đem mặt mình chôn trong quần áo của Thân Giác, không nói nhiều như mọi ngày.
Hàng mi dài của Thân Giác run rẩy, dùng sức mím môi, cậu sờ làn tóc dài không biết đã bị bung ra từ lúc nào của Phù Cửu Âm, nhẹ giọng nói: "Phù Cửu Âm, ngươi về nhà trước đi, một lát nữa ta sẽ về."
Phù Cửu Âm không chịu buông tay, Thân Giác đành phải ôm người trở về trước, sau mới có thể quay lại nhà của Hoàng thư sinh.
Chờ đến khi Thân Giác quay lại đã là mười lăm phút sau, thời điểm cậu quay về phòng, Phù Cửu Âm vẫn còn đang ôm chân rúc vào một góc tường.
Tóc dài rơi rụng, quần áo hỗn độn, trên mặt trên cổ vẫn còn những dấu vết mờ ám. Lúc sau, khi Thân Giác múc nước để tắm cho Phù Cửu Âm thì phát hiện, trên cổ tay tinh tế kia đều đã bị siết đến xanh tím.
"Thật xin lỗi." Lần đầu tiên Thân Giác cảm thấy chính mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhất trần đời, cậu biết rõ gương mặt này của Phù Cửu Âm rêu rao đến mức nào, vậy mà lại mặc kệ đối phương ở nhà chờ đợi, nghĩ rằng chỉ cần có kết giới cũng đủ giữ an toàn cho hắn. Cậu muốn làm nhiều nhiệm vụ, khiến Phù Cửu Âm có thể lớn nhanh lên một chút, lại không nghĩ rằng sẽ để cho người xấu có cơ hội xuống tay với Phù Cửu Âm.
Thật ra cậu cũng cảm thấy Hoàng thư sinh có chút kỳ quái, nhưng Phù Cửu Âm là người nào cơ chứ? Trong ý thức của cậu, Phù Cửu Âm trước sau đều là Phù Cửu Âm của lúc trước, dù đã bị biến nhỏ nhưng hẳn sẽ như cũ là Phù Cửu Âm thương tổn người khác trước chứ không phải là người khác thương tổn hắn.
Cho đến hiện tại Thân Giác mới chân chính ý thức được rằng, Phù Cửu Âm cũng có thể bị thương tổn bởi những người khác, là do cậu đã không bảo vệ tốt Phù Cửu Âm.
Thân Giác nói xin lỗi với Phù Cửu Âm nhiều lần liên tục, Phù Cửu Âm mới nhỏ giọng nói, "Thúc thúc ơi, vì sao vị thúc kia lại muốn hôn hôn ta? Thúc kia nói là vì thích mới muốn hôn ta, nhưng ta lại không muốn, thúc ấy liền nhéo ta, lại còn cởi y phục của ta ra. Ta nhớ thúc thúc có nói rằng ta không được phép đánh người khác, cho nên ta chỉ trốn đi mà thôi, nhưng thúc ấy vẫn luôn đuổi theo ta, lại còn cởi quần cho ta xem..."
"Đừng nói nữa." Thân Giác đánh gãy lời nói của đối phương, cậu lấy khăn bao lấy Phù Cửu Âm trong nước rồi ôm lên, "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa, thúc cam đoan với ngươi."
Biểu tình Phù Cửu Âm uể oải, đem đầu tựa lên vai Thân Giác, "Thúc thúc, ta thật sự không thể nhịn được, cho nên mới đánh trả, thúc sẽ không trách ta chứ?"
"Lần này ngươi làm rất đúng, làm sao thúc có thể trách ngươi được?" Thân Giác ôm Phù Cửu Âm chặt hơn một chút.
Đối phương vừa mới xảy ra chuyện, cho nên tối nay Thân Giác không yên tâm để cho Phù Cửu Âm ngủ một mình, cậu ôm Phù Cửu Âm vào phòng ngủ của mình. Vốn cậu còn muốn đi tắm một chút rồi quay lại, khi ra ngoài làm nhiệm vụ cậu đã lăn mấy vòng trong bùn đất rồi, tuy đã dùng thuật thanh tẩy nhưng vẫn cảm thấy không sạch cho lắm, nhưng cậu vừa rời đi thì Phù Cửu Âm liền giương đôi mắt ngập nước nhìn cậu, phảng phất như bị vứt bỏ vậy.
Thân Giác không còn cách nào, chỉ có thể mang theo Phù Cửu Âm đi đến phòng tắm, cậu chuẩn bị cho Phù Cửu Âm một chiếc ghế nhỏ, để đối phương ngồi bên cạnh.
Tối nay Phù Cửu Âm an tĩnh hơn rất nhiều so với mọi ngày, không ồn ào cũng không nghịch ngợm, chỉ ngồi trên ghế nâng má nhìn Thân Giác.
Chờ khi Thân Giác tắm xong thì hắn chủ động thò tay nắm lấy tay Thân Giác, đi về phòng ngủ cùng nhau.
Ở trên giường, tuy Thân Giác rất mệt mỏi, nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ về chuyện lúc nãy. Cậu đã giết chết Hoàng thư sinh rồi, nhưng đối phương lại là dân cư thường trú ở đây, nếu cứ mất tích như vậy nhất định sẽ khiến cho người ở gần đây sinh nghi, ngày mai cậu phải biến thành bộ dáng của đối phương, giả vờ như sẽ đi xa nhà một chuyến mới được.
Đột nhiên, Phù Cửu Âm dán lại gần Thân Giác, hơi nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Thúc thúc."
"Hửm?" Thân Giác cúi đầu.
"Thúc thúc, sau này thúc đi đâu thì mang theo con với, được không?" Phù Cửu Âm nhỏ giọng nói.
Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, sau mới đáp: "Được."
Phù Cửu Âm lại nói: "Thúc thúc, thúc ôm con đi."
Thân Giác làm theo, Phù Cửu Âm đem mặt dán sát vào cổ cậu, tựa như người sắp đuối nước cố gắng ôm lấy khúc gỗ cứu mạng vậy.
Không biết là qua bao lâu Phù Cửu Âm mới ngủ được, nhưng giữa chừng lại gặp phải ác mộng, hắn nói mớ khiến Thân Giác bị đánh thức. Thân Giác nghe được hắn lẩm bẩm kêu "Không... Không được đến đây." thì ánh mắt không khỏi buồn bã. Phù Cửu Âm lúc này dù là tâm trí hay dáng vẻ đều còn là một đứa nhỏ, việc này tất cả đều là do lỗi của cậu.
.......
Thời gian tiếp theo, Thân Giác đi đâu cũng sẽ mang theo Phù Cửu Âm, dù cho là đi làm nhiệm vụ. Vốn cậu còn muốn cho Phù Cửu Âm đôi đấu lạp giống mình, nhưng Phù Cửu Âm lại ngại vướng, Thân Giác chỉ đành phải lén dịch dung cho đối phương.
Phù Cửu Âm suốt ngày chỉ biết ăn vạ trong lòng Thân Giác, một lần nọ lúc đang đi ngang qua cửa nhà đã đóng đầy mạng nhện của Hoàng thư sinh, hắn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó lại siết chặt lấy cổ tay của Thân Giác, nhu nhu nhược nhược khẽ nói: "Thúc thúc, vị thúc kia vẫn sẽ quay trở lại sao? Con sợ."
Lời này vừa dứt thì quả nhiên, hắn lập tức liền được cậu dịu giọng an ủi, còn được xoa đầu nữa.
Thời gian thoi đưa, đảo mắt họ đã ở lại thành trấn này được một năm rồi, chiếc đuôi thứ chín của Phù Cửu Âm cuối cùng cũng đã mọc xong hết. Hình người của hắn cũng từ hài tử năm sáu tuổi biến thành bộ dáng của thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Phù Cửu Âm thời thiểu niên bớt đi vài phần đáng yêu so với lúc còn nhỏ, nhưng lại có nhiều thêm vài phần mị hoặc, khi sóng mắt chuyển động gần như có thể nhìn ra được dáng vẻ trong thời kỳ đỉnh cao trước kia của hắn.
Vì biến hóa của Phù Cửu Âm quá lớn, cho nên Thân Giác không thể không rời khỏi thành trấn mình đang ở, chuyển qua một nơi ở khác. Thân Giác còn cố ý quan sát kỹ láng giềng xung quanh hết rồi mới quyết định nơi ở.
Nhà phía bên trái là một gia đình cô nhi quả phụ, tuổi của đứa trẻ kia không sai biệt lắm với Phù Cửu Âm hiện tại, còn căn nhà bên phải là nhà của một bà lão lớn tuổi, trượng phu của bà đã qua đời mấy năm trước, nhi nữ cũng ở nơi khác, vì vậy hiện tại cũng chỉ có một mình bà sống.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Vì Phù Cửu Âm đã trưởng thành, Thân Giác cũng không gò bó đối phương như trước, cậu cố ý nuôi Phù Cửu Âm thành một con người bình thường, hiểu được lễ nghĩa liêm sĩ là gì chứ không giống như nuôi một con vật nào đó. Nhưng chính bản thân cũng có một chút vấn đề, nếu như không cần thiết thì cậu không thích nói chuyện, Phù Cửu Âm theo cậu một thời gian cũng dần dần không thích nói chuyện theo, nhưng trước sau như một vẫn thích dính lấy cậu.
Thân Giác cũng không nghĩ nhiều về việc đó của Phù Cửu Âm, điều khiến cậu để ý lúc này chính là thiếu niên ở cách vách.
Thiếu niên kia tên là Đinh Hòa Viễn, vì gia cảnh bần hàn cho nên từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo mẫu thân ra ngoài buôn bán. Mỗi sáng sớm đều sẽ ra bày quán, nhìn thấy ai cũng sẽ tuoi cười chào hỏi trước tiên, Thân Giác với Phù Cửu Âm vừa mới dọn đến thiếu niên đã mang theo điểm tâm đưa qua.
"Ngươi cảm thấy Đinh Hòa Viễn kia như thế nào?" Thân Giác hỏi Phù Cửu Âm, "Thi thoảng ngươi có thể trò chuyện với cậu ấy, hoặc là ra ngoài chơi cùng nhau."
Phù Cửu Âm lười biếng dựa lên người Thân Giác, "Chẳng ra gì, thoạt nhìn rất giống một tên ngốc to con."
"..." Thân Giác nói, "Cậu ấy vẫn luôn giúp mẫu thân làm lụng, là một cậu bé hiếu thuận." Phù Cửu Âm nghe vậy thì hơi nhổm người ngồi dậy, chuyển mắt nhìn về phía Thân Giác, "Ta cũng có thể giúp đỡ thúc thúc làm việc nha, không thì hôm nay để ta giúp thúc thúc tắm rửa nhé!"
Thân Giác lại một lần nữa nghẹn lời.
Nửa ngày sau, cậu duỗi tay đẩy Phù Cửu Âm ra một đoạn, "Cái này thì không cần, ta còn chưa già, chuyện này vẫn có thể tự mình làm được."
......
Vì Thân Giác vẫn thường nhắc đến Đinh Hòa Viễn trước mặt Phù Cửu Âm, điều này khiến Phù Cửu Âm có chút giận dỗi, hắn chủ động tìm đến Đinh Hòa Viễn, muốn xem thử đối phương rốt cuộc là ưu tú ở điểm nào.
Tuy lúc Đinh Hòa Viễn nhìn thấy Phù Cửu Âm liền ngây người, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, nở nụ cười hiền lành, "Ngươi chính là cháu trai của vị ở nhà kế bên đúng không?"
"Ngươi biết ta?" Phù Cửu Âm nhướng mày.
Đinh Hòa Viễn gật đầu, "Ta từng nghe thúc thúc ngươi nhắc qua, nhưng mà thúc thúc ngươi nhìn trẻ quá ha."
Phù Cửu Âm nghe vậy thì đôi mắt hồ ly không khỏi híp lại, "Ngươi nhìn thấy mặt của thúc thúc ta rồi ư?"
Hắn biết Thân Giác vì muốn che giấu sừng rồng trên đầu cho nên mỗi khi ra ngoài đều sẽ đội đấu lạp.
"Lần trước, khi ta trèo cây hái táo thì có nhìn thấy..." Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì Đinh Hòa Viễn đã không dám nói nữa, vì thiếu niên cảm thấy ánh mắt của Phù Cửu Âm có chút dọa người.
Mặt Phù Cửu Âm trầm xuống, "Vậy ngươi có nhìn thấy được cái gì không nên thấy không?"
Đinh Hòa Viễn ngây người, hơn nửa ngày nới nói: "Cái gì gọi là không nên thấy?"
"Chính là..." Phù Cửu Âm có chút nghẹn lời, "Thúc thúc với ta không giống nhau."
Đinh Hòa Viễn nghiêm túc nhớ lại, "Hẳn là không có, lúc đó thúc thúc của ngươi nghe được âm thanh thì xoay người lại, còn cười với ta nữa, ta không thấy có điểm nào không giống cả."
"Còn cười nữa?!" Phù Cửu Âm nghe không nổi nữa, giận đùng đùng xoay người trở về nhà.
Hôm sau, Phù Cửu Âm lại đến tìm Đinh Hòa Viễn thêm một lần nữa.
"Này, thường ngày ngươi sẽ làm những việc gì vậy?"
Bất kỳ ai cũng đều sẽ thích cái đẹp, đặc biệt là những thiếu niên tựa như Đinh Hòa Viễn vậy, đối mặt với Phù Cửu Âm dung mạo như hoa như trăng, thiếu niên vẫn luôn kiên nhẫn hơn bình thường, không ngại đối phương vẫn luôn dùng "ê ê này này" để gọi mình.
"Bình thường ta sẽ giúp đỡ cho nương ta, giúp nương ta bán đậu hủ xong sớm một chút." Đinh Hòa Viễn nói.
"Vậy sau khi bán đậu hủ xong thì sao?" Phù Cửu Âm lại hỏi.
Đinh Hòa Viễn do dự một lúc, sau mới chậm rãi lắc đầu.
Phù Cừu Âm hừ một tiếng, xem ra hắn không cần phải học hỏi thêm điều gì từ Đinh Hòa Viễn nữa, mà tại sao hắn lại cứ phải học hỏi theo Đinh Hòa Viễn chứ?
Mắt thấy Phù Cửu Âm lại bỏ đi, Đinh Hòa Viễn cuối cùng vẫn cắn chặt răng, kêu đối phương quay lại.
"Khoan đã, ta..."
Phù Cửu Âm quay đầu lại, "Ngươi làm sao?"
Mặt Đinh Hòa Viễn đỏ lên, "Ta có một cuốn sách nhỏ, ngươi có muốn xem không?"
Ở độ tuổi thiếu niên, trong lúc nhàm chán nhất thường sẽ nghĩ đến chuyện gì? Hiển nhiên là rất dễ đoán được, cho dù có là Đinh Hòa Viễn là một thiếu niên chất phác đi chăng nữa. Gia cảnh thiếu niên bần hàn, những người cùng tuổi cậu ta đều đã đính hôn hết rồi, thậm chí có những người chỉ lớn hơn cậu ta một hai tuổi cũng đều đã cưới tức phụ rồi sinh con. Nhưng thiếu niên cái gì cũng chưa có, nương của cậu ta đôi lúc sẽ khó chịu mà khóc lúc đêm về, nói xin lỗi với cậu ta vì ngay cả việc cưới vợ cho cậu ta cũng không làm được.
Đương nhiên Đinh Hòa Viễn sẽ an ủi nương mình, nhưng đôi lúc cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu như cậu ta có một tiểu tức phụ, thì cậu ta sẽ sống một cuộc sống ra sao. Có một ngày nọ, cậu ta đến hỗ trợ cho một lão bản tiệm sách nọ, thời điểm đối phương đưa tiền công cho cậu ta còn lén lút đưa cho một quyển sách nhỏ, bảo cậu ta về nhà bí mật xem thử.
Thứ bên trong quyển sách nho nhỏ kia đối với Đinh Hòa Viễn chính là một thế giới hoàn toàn mới, nó khiến thiếu niên kinh ngạc, thẹn thùng, thậm chí còn có chút không kìm được mà tò mò, nhưng chuyện về quyển sách này thiếu niên không dám nói cho ai cả, cho đến khi gặp phải Phù Cửu Âm, một người thoạt nhìn có vẻ là một bằng hữu cùng tuổi với mình.
Thời điểm Phù Cửu Âm nghe về quyển sách kia thì có chút sửng sốt, nửa ngày sau mới nói: "Được nha."
Lúc đưa quyển sách ra, Đinh Hòa Viễn cẩn thận đóng lại tất cả các cửa sổ cửa chính trong nhà, sau mới mười phần quý trọng lôi từ đáy tủ quần áo của mình một quyển sách nho nhỏ.
"Ta cho ngươi coi, nhưng ngươi không được nói cho người khác đó." Đinh Hòa Viễn cẩn thận cường điệu lên.
"Được rồi." Phù Cửu Âm không kiên nhẫn nói, "Nhanh lên, đừng có lề mề nữa."
Đinh Hòa Viễn nghe được lời đồng ý của đối phương thì mới đem quyển sách nhỏ quý giá của mình đưa qua. Thời điểm Phù Cửu Âm đang lật xem, Đinh Hòa Viễn nhịn không được mà nhìn qua theo, vô luận là xem đi xem lại bao nhiêu lần thì mỗi lần xem qua, khuôn mặt thiếu niên đều sẽ đỏ thấu.
Ban đầu Phù Cửu Âm chau mày lại, lúc sau liền trở thành dáng vẻ suy tư, sau khi xem xong hắn liền hỏi thiếu niên, "Cái người trong đây tại sao lại làm chuyện này?"
"Bởi vì thích." Đinh Hòa Viễn rất nhanh liền đáp, thiếu niên sợ Phù Cửu Âm đi sai đường, lúc ra ngoài sẽ khi dễ cô nương nhà người khác liền vội vàng cường điệu thêm một câu, "Việc này cần lưỡng tình tương duyệt mới có thể làm."
"Lưỡng tình tương duyệt là cái gì?" Phù Cửu Âm lại hỏi.
Vấn đề này vậy mà lại làm khó Đinh Hòa Viễn, thiếu niên vắt hết óc mới đáp được một câu, "Hẳn là ở cùng đối phương vĩnh viễn không rời."
Phù Cửu Âm thu hồi ánh mắt, chậm rãi khép quyển sách lại, "Cảm ơn ngươi đã cho ta xem cái này, nhưng mà lúc này ta phải về nhà ăn cơm rồi."
"Không có gì, không có gì." Đinh Hòa viễn vội vàng cầm lấy quyển sách, có chút khẩn trương nói, "Ngươi ngàn vạn lần không được tiết lộ cho ai khác đâu đấy."
Phù Cửu Âm liếc mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương của thiếu niên, cười nhạo một tiếng, "Được."
Sau khi về đến nhà, Phù Cửu Âm vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện quyển sách kia, ngay cả lúc Thân Giác nói chuyện với hắn, hắn cũng không nghe thấy. Cho đến khi thấy Thân Giác im bặt thì hắn mới nhận ra, vội vàng nở nụ cười với cậu, "Thúc thúc, thúc vừa nói gì vậy ạ?"
Thân Giác rũ mắt, "Ta vừa mới hỏi ngươi là ngươi cảm thấy như thế nào khi ở chung với Đinh Hòa Viễn?"
"Cũng tạm." Phù Cửu Âm nghe thấy cậu hỏi về chuyện liên quan đến Đinh Hòa Viễn, trong nháy mắt liền không có tinh thần, tên đó quê mùa chết được, có điều cuốn sách kia cũng có chút thú vị.
Hôm sau, sau khi Phù Cửu Âm dịch dung đơn giản một chút thì lên thị trấn mua một chút đồ. Sau khi hắn trưởng thành thì Thân Giác liền cho hắn tiền tiêu vặt, để hắn mua những thứ mình thích. Có điều Phù Cửu Âm đối với việc mua sắm không có chút hứng thú nào. Tuy nhiên, hôm nay hắn muốn mua một vài quyển sách cho bản thân, cũng thuận tiện đưa cho Đinh Hòa Viễn một cuốn, miễn cho đối phương cứ coi cuốn sách sắp bị lật rách kia là của quý.
Phù Cửu Âm đi đến tiệm sách, trực tiếp hỏi lão bản có loại sách kia hay không.
Lão bản khựng một lát, sau mới rút một vài cuốn từ trong quầy hàng ra, "Những quyển này đều là hàng mới, ngươi muốn mua quyển nào?"
"Tất cả." Phù Cửu Âm nói xong, lại hỏi thêm một câu, "Những quyển này của người đều là nam nữ sao?"
Lão bản lại dừng một chút, lại lấy ra một quyển khác, "Cuốn này là Long Dương."
Phù Cửu Âm sảng khoái trả tiền, đem tất cả những quyển sách kia thu vào trong nhẫn trữ vật. Trên đường về nhà, hắn nhìn thấy một cửa hàng pháp khí thì không khỏi cảm thấy hứng thú, đi vào bên trong.
Vừa bước vào, hắn lập tức nhìn thấy một dải lụa đỏ được treo ở trên tường.
Ánh mắt Phù Cửu Âm hơi đổi, "Đây là cái gì?"
Chưởng quầy quay đầu nhìn theo ánh mắt của Phù Cửu Âm, "Ánh mắt của khách nhân ngài thật tinh tường, đây chính là Khốn Tiên Thằng, trên trời dưới đất, tất cả mọi thứ Khốn Tiên Thằng đều có thể trói lại được. Nghe nói chủ nhân đời trước của Khốn Tiên Thằng chính là ma tu đại danh đỉnh đỉnh Tiết Vấn Xuân. Nếu không phải Tiết Vấn Xuân đã thân vẫn thì thứ tốt này sao có thể được đem ra bán như thế này chứ?"
"Ta muốn nó!" Phù Cửu Âm nói thẳng.
Sự sảng khoái của Phù Cửu Âm khiến chưởng quầy giật mình hoảng sợ, ông ta còn cố ý tăng giá lên, nào biết sắc mặt Phù Cửu Âm không thay đổi chút nào. Trong lòng liền biết đây chính là một vị khách lớn, sau lại lấy ra thêm một vài thứ khác, bên trong có một phi kiếm đã gây chú ý đến Phù Cửu Âm.
"Đây là..." Hắn duỗi tay sờ lên thanh kiếm nọ, không nghĩ đến thân kiếm kia vừa bị hắn chạm vào kiền phát ra âm thanh ong ong vang dội.
Kỳ thật chưởng quầy đã bán những món này từ rất lâu rồi, đặc biệt là hai món Khốn Tiên Thằng cùng với phi kiếm này, nhưng hai món này vẫn luôn vừa bán xong lại bị trả về, nguyên do là không nhận chủ. Không nghĩ ra vậy mà hôm nay lại gặp phải khách nhân có thể khiến cho phi kiếm này nhận chủ.
"Khách nhân, ngài tuyệt đối chú định chính là chủ nhân của thanh kiếm này rồi, thanh kiếm này đã ở lại trong quán ta ít nhất cũng đã hai năm. Ta khẳng định đây chính là một thanh kiếm tốt, được tạo thành bởi vô số tài liệu tốt, nhưng nó lại không nhận chủ, chưa bao giờ nghe sai sử của người khác cho nên ai cũng không nguyện ý mua về. Hôm nay vậy mà gặp được ngài, bảo kiếm quả thật phải xứng tầm với một chủ nhân tốt." Chưởng quầy nhiệt tình nói.
Phù Cửu Âm cầm thanh kiếm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy như được lấp đầy, hắn ngẩn người một lúc mới nói với chưởng quầy: "Khốn Tiên Thằng cùng thanh kiếm này, ta lấy cả hai."
Thời điểm hắn về đến nhà, Thân Giác vẫn chưa trở về.
Hiện tại Thân Giác vẫn sẽ nhận nhiệm vụ làm, có đôi lúc Phù Cửu Âm sẽ đi cùng cậu, có đôi lúc Thân Giác không cho phép.
Phù Cửu Âm về đến nhà, lập tức lấy Khốn Tiên Thằng với phi kiếm ra. Khốn Tiên Thằng vừa ra ngoài liền chủ động quấn lấy cổ tay hắn. Sau khi vòng vài vòng trên cổ tay hắn xong thì lại chủ động rúc vào ống tay áo hắn. Còn phi kiếm bên cạnh, Phù Cửu Âm vừa lấy nó ra, thanh kiếm kia lập tức ầm ầm vang lên, nhìn qua có vẻ kích động mười phần.
"Kỳ lạ..." Phù Cửu Âm như suy nghĩ điều gì, "Hình như đã từng thấy qua ở đâu đó rồi..."
Không biết vì lý do gì, Phù Cửu Âm lại không đem chuyện hắn mua những món này nói cho Thân Giác biết, mà mỗi ngày, nhân lúc Thân Giác không có nhà, hắn sẽ lén lút nghiên cứu.
Những quyển sách mà lão bản tiệm sách kia bán cho hắn có thể nói là kích thích hơn cuốn của Đinh Hoài Viễn nhiều, tư thế gì cũng đều có hết. Phù Cửu Âm còn xem được cả cách dùng dây thừng trói lại, nhưng hắn không nỡ dùng dây thừng trói lại Thân Giác. Bất quá, cũng không sao, hắn còn có Khốn Tiên Thằng mà.
Từ lúc Đinh Hòa Viễn cho hắn xem loại sách kia, Phù Cửu Âm bắt đầu sinh ra một chút cảm giác xúc động không nói rõ đối với Thân Giác.
Lưỡng tình tương duyệt là gì, hắn không hiểu, nhưng hắn lại nghĩ đến việc hắn càng thêm thân mật hơn nữa với Thân Giác, không phải là kiểu thân mật giữa chú cháu. Hắn từ lâu đã biết Thân Giác không phải là thúc thúc ruột của mình. Thân Giác là rồng, hắn lại là hồ ly, sao có thể là thúc thúc được.