Trên đường Thân Giác đi đến phòng Dục Thanh có chạm mặt vài người hầu. Khi nhìn thấy Thân Giác thì bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên, vì vốn dĩ mấy căn nhà ở thấp bé phía sau trang viên này là nơi mà những người hầu như bọn họ ở. Trong trí nhớ của họ, công tước chưa bao giờ tới đây.
Bọn họ chào Thân Giác, trong đó có người nhịn không được hỏi Thân Giác, “Công tước, ngài có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Thân Giác nói lời cự tuyệt.
Cậu không để tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của người hầu, lập tức đi tới trước cửa phòng Dục Thanh. Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây, lần trước vào ban ngày cậu đã tới rồi.
Thân Giác gõ cửa, qua một lúc lâu sau, cậu mới nghe được bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn.
“Ai đó?”
“Ta.” Thân Giác trả lời.
Một từ này vừa thốt ra, động tĩnh đằng sau cửa nháy mắt im bặt. Một lúc lâu sau, cửa mới được mở ra. Dường như là Dục Thanh vội vàng mặc đại áo sơ mi và quần vào, có một đoạn áo sơ mi lộ ra bên ngoài, còn khóa quần thì vẫn chưa kéo lên hết, càng khỏi phải nói đến trên mặt hắn vẫn còn một mạt ửng đỏ đáng ngờ.
Hắn không dám nhìn Thân Giác, chỉ thấp giọng hỏi: “Tại sao công tước lại tới đây?”
Thân Giác quét mắt qua thân thể hắn một lượt: “Không mời ta đi vào ngồi sao?”
Bàn tay Dục Thanh đặt ở then cửa yên lặng nắm chặt, hắn cắn chặt răng, mới nói: “Phòng tôi có hơi bừa bộn, sợ dọa đến công tước. Nếu công tước có chuyện gì cần sai bảo, ở chỗ này phân phó tôi là được rồi.”
“Vậy mệnh lệnh của ta chính là mời ta vào.” Thân Giác bình tĩnh nói, thuận tiện bước lên phía trước một bước.
Cậu vừa bước lên trước, Dục Thanh đã vội vàng lui lại về sau mấy bước, như thể Thân Giác là virut gây bệnh gì vậy. Thân Giác thấy thế, dứt khoát đi vào trong phòng, còn nhân tiện đóng cửa lại.
Cửa vừa bị đóng lại, biểu tình Dục Thanh lập tức trở nên khẩn trương hơn nhiều. Thậm chí hắn còn nắm chặt ven quần của mình, niết nhíu nó đến biến dạng. Thân Giác đánh giá phòng của Dục Thanh, trừ bỏ giường đệm có hơi rối loạn một chút, cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Cuối cùng cậu đặt tầm mắt ở trên mặt Dục Thanh.
Khuôn mặt Dục Thanh rất đỏ, đôi mắt xinh đẹp chỉ chăm chú nhìn sàn nhà.
Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, mới nói: “Thức uống ngày đó ngươi uống đã bị bỏ thuốc, tên là Thập Thiên Tình. Y như tên gọi, dược tính kéo dài đến tận mười ngày, ngươi…… hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Tôi không có việc gì!” Dục Thanh ngẩng đầu buột miệng thốt ra, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của Thân Giác, hắn lại hoảng loạn gục đầu xuống, lẩm bẩm nói, “Tôi…… đã quen rồi, nhịn một chút là qua thôi. Chỉ là, mấy ngày nay tôi không thể làm việc, nhưng tôi cũng đã nói với quản gia cứ trừ một tháng tiền lương của tôi rồi."
“Phải không?” Thân Giác cố ý vô tình nhìn lướt qua thân dưới của Dục Thanh.
Dục Thanh dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Thân Giác, thân thể mất tự nhiên co lại về phía sau. Kế tiếp, hắn thấy Thân Giác ngồi xuống sô pha, còn nói với hắn: “Lại đây.”
Dục Thanh ngẩn người, nửa ngày mới ngẩng đầu lên nhìn Thân Giác, có chút bất an. Hắn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng lại không dám xác định, lỡ đâu lại là hắn tự mình đa tình thì sao? Lần trước Thân Giác cũng đã nói rõ ràng là cậu không thích đàn ông rồi.
“Dục Thanh, ngươi không cần ta giúp thật sao?” Thân Giác vừa hỏi vừa lấy một viên kẹo trong túi quần mình ra. Lần đó ở cửa hàng kẹo cậu mua rất nhiều, hiện tại cậu cũng quen đem theo bên người mấy viên.
Cậu lột giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo vào trong miệng, lúc cậu định tìm chỗ vứt giấy gói kẹo đi, Dục Thanh đã đi tới.
Dục Thanh lấy mất giấy gói kẹo trong tay Thân Giác rồi đi đến chỗ thùng rác cạnh mép giường ném vào đó, lại chậm rãi dịch tới trước mặt Thân Giác. Thân Giác ngồi, còn hắn thì đứng, thành ra là hắn nhìn xuống đối phương. Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt Thân Giác từng chút một, sau đó mới chủ động ngồi lên đùi Thân Giác.
Sau khi hắn ngồi lên thì không động đậy gì nữa, chỉ an tĩnh nhìn Thân Giác.
Thân Giác khẽ nhíu mày, cũng không hé môi.
Khóa quần được kéo xuống.
Dục hỏa bị cầm lấy.
Dục Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó thì khẽ cắn răng. Nhưng không giống như lần trước, lần này ngoại trừ ngồi lên đùi Thân Giác thì hắn chẳng làm gì cả, có điều ánh mắt thì vẫn luôn yên lặng nhìn Thân Giác.
Mà Thân Giác cũng không làm ra động tác dư thừa gì, cậu chỉ trầm mặc động tay, thỉnh thoảng liếm liếm kẹo trong miệng.
Vị ngọt của kẹo lan tràn ngập trong khoang miệng, phảng phất như tất cả những chuyện này cũng không khiến người ta chán ghét như vậy, đầu mày nhíu lại của cậu cũng dần dần giãn ra, khôi phục bình thường.
Dục Thanh đạt cao trào, hắn có chút không khống chế được, mà chờ lúc hắn ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì đồng tử cũng lặng yên phóng đại. Thân Giác cũng không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhắm mắt lại, thân thể cứng đờ.
Ở các cảnh khác đâu có phát sinh loại chuyện này, đây là lần đầu tiên. Đang lúc cậu vì thế mà cứng đờ cả người, cậu cảm nhận được mí mắt của mình hình như bị thứ gì đó chạm vào, sau đó là chóp mũi, cằm. Cuối cùng, thứ đó dừng ở trên môi cậu.
Vị ngọt trong miệng bị cướp mất một nửa.
Thân Giác nhíu mày, vẫn nhắm hai mắt lại như cũ. Một lát sau, cậu thấy đối phương vẫn chưa có ý định dừng lại thì nhịn không được cắn một cái.
“A.” Đối phương nhanh chóng dứt ra, hít hà một hơi.
Nửa ngày, trọng lượng trên đùi Thân Giác biến mất. Ngay sau đó có người lấy khăn lông thấm nước nóng cẩn thận lau mặt giúp cậu, kế tiếp lại đổi một cái khăn khác giúp cậu lau tay.
Dục Thanh lau tận vài lần, thẳng đến khi mặt và tay Thân Giác đỏ ửng lên thì hắn mới dừng lại, thấp giọng nói: “Xong rồi.”
Hắn biết đối phương để ý, bằng không cũng sẽ không nhắm hai mắt lại.
Thân Giác rốt cuộc cũng mở mắt ra. Chuyện đầu tiên sau khi mở mắt là lập tức đứng lên bỏ đi. Dục Thanh vừa thấy, không biết lấy đâu ra dũng khí mà lại dám chắn trước mặt Thân Giác, hắn nuốt một ngụm nước bọt, mới run run hỏi: “Công tước, không phải là ngài không thích đàn ông sao? Vậy tại sao…… tại sao lại muốn……”
Muốn giúp tôi?
Kỳ thật một mình hắn cũng có thể nhịn được, chỉ là tương đối khó chịu mà thôi.
Thân Giác không nhìn Dục Thanh, “Bởi vì ngươi cùng ta đi ra ngoài mới bị bỏ thuốc, ta lại không muốn nợ nần gì ngươi.”
Dục Thanh nghe vậy lại lắc đầu, “Không đúng, ngài rõ ràng có thể kêu những người khác……”
Lúc này hắn còn chưa nói xong, Thân Giác đã đánh gãy lời hắn, “Ta cũng đã kêu người khác rồi, nhưng không phải là chính ngươi không chịu còn gì? Dục Thanh, ngươi đang chờ mong cái gì đây?” Khóe miệng cậu khẽ nâng, lộ ra điệu cười khinh miệt, “Ngươi cảm thấy ta coi trọng ngươi? Muốn làm tình nhân của ta?”
Cậu bước về phía trước, Dục Thanh cầm lòng không đậu lui về phía sau. Thẳng đến khi đã thối lui đến cửa, không còn đường lui nữa.
Thân Giác vươn tay nâng cằm Dục Thanh, nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ gương mặt này có thể nhìn tạm ra, thì ngươi có chỗ nào xứng làm tình nhân của ta? Cho dù ta có thật sự thích đàn ông đi chăng nữa, thì cũng sẽ không chọn một bán huyết tộc như ngươi. Lui một vạn bước mà nói, nếu như ngươi thật sự được làm tình nhân của ta, chỉ là về sau ta sẽ thành hôn, vậy ngươi định như thế nào? Tiếp tục làm tình nhân ngầm của ta sao? Vĩnh viễn không thấy ánh sáng cũng có thể à?”
Lông mi Dục Thanh khẽ run rẩy, hắn há miệng thở dốc, thân thể run bắn lên. Một lát sau, hắn mới thấp giọng nói: “Nếu công tước không muốn tôi, tại sao phải cho tôi hút máu? Vì sao lại dẫn tôi cùng tham gia yến hội? Vì sao phải mua quần áo cho tôi? Còn…… Còn gọi tôi là bảo bối……”
“Thú vị mà thôi.” Thân Giác nói thẳng, “Ngươi tưởng cái gì?”
Dục Thanh nghe vậy thì nói không nên lời nữa. Hắn muốn nói đối phương nói dối, nhưng hắn lại không có lý do gì để nói những lời này.
Thú vị sao?
Hình như cũng thú vị thật.
Cũng chỉ là vui đùa với hắn một chút thôi, hắn đã ngây ngốc đi cầu hoan, còn tưởng rằng đối phương muốn mình, thì ra người ta chỉ là cảm thấy chơi đùa mình rất vui mà thôi.
Dục Thanh nhìn Thân Giác, nửa ngày, hắn mới mím môi, hơi hơi mỉm cười, “Tôi…… đã biết, về sau tôi sẽ không hiểu lầm nữa, nhưng công tước…… ngài có thể đừng làm những việc này nữa hay không? Tuy rằng tôi là bán huyết tộc, nhưng tôi cũng có nhân cách vẹn toàn.”
“Dục Thanh, ngươi là nô lệ của ta, ta muốn làm gì thì ngươi cũng không có quyền phản đối.” Thân Giác cự tuyệt, ánh mắt cậu bình tĩnh mà lãnh khốc. Dưới ánh mắt này, Dục Thanh cảm thấy mình dường như không phải một người sống, mà chỉ là một đồ vật.
Dục Thanh không biết phải bày ra phản ứng như thế nào mới đúng. Hắn không thể cự tuyệt, cũng không thể chủ động, chỉ có thể lặng yên thừa nhận tất cả.
Thân Giác nhìn chằm chằm Dục Thanh một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cởi quần ta ra, sau đó thì quỳ xuống.”
Dục Thanh nghe vậy, ánh mắt lập tức hoảng loạn, hắn vội vàng lắc đầu, “Tôi…… Tôi……” Hắn có hơi muốn chạy trốn.
Rõ ràng là không muốn hắn, vì sao lại sai hắn làm loại chuyện này?
Nhưng Thân Giác lại nhẹ nhàng ấn bờ vai của hắn xuống, đè thấp thanh âm, “Ngươi là nô lệ của ta, Dục Thanh, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi bắt buộc phải tuân theo.”
Là một quý tộc huyết tộc thuần chủng, thính lực của Thân Giác tốt hơn bán huyết tộc như Dục Thanh rất nhiều. Cậu đột nhiên phân phó nhiệm vụ này, là bởi vì cậu nghe thấy có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này cậu vô cùng quen thuộc, vì cậu đã từng chăm chú nghe nó rất nhiều lần. Mấy đời trước cậu thường xuyên cố ý ăn vạ trong nhà Kiều Giang Nguyên, nhưng Kiều Giang Nguyên rất bận, mỗi lần đều phải để cậu chờ thật lâu. Cậu muốn giả bộ là mình không thèm để ý, nhưng mỗi lần có người đi ngang qua, cậu sẽ đều nghiêm túc lắng nghe tiếng bước chân. Lâu dần, cậu có thể chuẩn xác nhận ra tiếng bước chân của riêng Kiều Giang Nguyên.
Trước nặng sau nhẹ, khoảng cách thời gian vĩnh viễn là nửa giây.
Tuy rằng không biết vì sao Kiều Giang Nguyên lại đi đến đây, nhưng Thân Giác vẫn sẽ lợi dụng cơ hội này. Cậu ấn bả vai Dục Thanh, hơi dùng lực, ấn người quỳ gối trên mặt đất. Mà Dục Thanh trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng run tay giúp Thân Giác tháo khóa quần.