Xuân Dã - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 4

Tên nàng ta quả nhiên là mang theo mong ước tốt đẹp, có hoa gió, có trăng sáng, cho dù ta và nàng ta đã tráo đổi với nhau nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, nàng ta có thể lấy được những thứ mà ta vĩnh viễn cả đời này không thể lấy được dễ như trở bàn tay.

Ta cảm thấy bàng hoàng, bèn im lặng một lúc.

Đích mẫu cho rằng ta không tình nguyện, bà ta lập tức thay đổi thái độ:

“ Nếu ngươi dám làm chậm trễ nhân duyên tốt của Ngưng Ngọc thì những món đồ mà tiểu nương ngươi để lại đều sẽ bị vứt đi, ta sẽ cho một mồi lửa đốt sạch sẽ.”

Ta đưa mắt nhìn bà ta: “Mẫu thân đang uy hiếp con sao?”

Bà ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta:

“Đường Tiểu Nhị, ngươi chỉ là một đứa mệnh tiện, nếu ngươi có thể làm nên chuyện đừng nói là đồ còn lại do tiểu nương ngươi để lại, mà thậm chí sự trong sạch của nàng ta, ta đều có thể trả lại. Nếu không thành thì…”

“ Ngươi cho rằng nếu Nhiếp Chính vương phát hiện chuyện tân nương bị thay thế thì Nhiếp Chính Vương sẽ để ngươi sống sao?”

Đích mẫu đi trước, trong phòng chỉ còn lại ta và Đường Thính Nguyệt.

Nàng ta vẫn ngồi ở đó, khuôn mặt giống ta đến 7 phần nhìn qua có vẻ như rất nhàn nhã, thoải mái.

Chỉ thấy nàng ta dùng đầu ngón tay dính chút nước trà, ở trên mặt bàn viết xuống từng dòng: “ Muội muội, đây chính là số mệnh của ngươi.”

“Cho dù bây giờ ngươi đổi thân phận với ta nhưng ngươi không bao giờ có thể trở thành ta.”

Lúc ta rời khỏi Đường gia, thứ duy nhất ta đem theo chính là bình ngọc kia.

Ngồi trên xe ngựa quay về phủ, ta nắm chặt bình ngọc trên tay, trầm ngâm suy nghĩ: ‘Tuy Cảnh Hành là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã nhưng hắn đã đắc tội không ít người, chắc chắn hắn ở trong phủ đã gây thù chuốc oán khắp nơi.

Bây giờ người muốn cưới Đường Ngưng Ngọc chính là Thế tử của phủ Trường Ninh Hầu, hẳn là có kẻ đứng sau chuyện này.

Huynh đệ của đương kim bệ hạ, mẫu tộc của Thất vương gia chính là phủ Trường Ninh Hầu.

Như vậy, kẻ muốn ta đầu độc Cảnh Hành là phủ Trường Ninh Hầu hay là …’

Ta không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Sau khi về phủ, trời đã tối, thế mà Cảnh Hành vẫn đợi ta ăn cơm.

Có lẽ hắn phát hiện ta đang thất thần, hắn đưa tay qua nắm lấy tay ta: “Phu nhân, nàng làm sao vậy? Bệnh tình của nhạc mẫu rất nghiêm trọng sao?”

Ta lắc đầu rồi thở dài.

Nếu bà ta bị bệnh nặng thì tốt rồi.

Ta cầm bình rượu lên muốn chúc mừng hắn.

Cảnh Hành lại ra lệnh cho Tú Nhi đang đứng một bên đem giấy bút đưa qua, ta do dự một chút, cuối cùng vẫn ghi lên tờ giấy:

“ Sau khi ta xuất giá, phụ mẫu ta vốn dĩ nuôi một thứ nữ ở trong thôn trang, ta xuất giá rồi thì đưa nàng về lại trong phủ, phụ mẫu ta dốc lòng dạy dỗ nàng, đặt tên là Ngưng Ngọc. Chỉ là, chỉ là ta…”

Ta chần chừ không biết phải viết tiếp như nào, đột nhiên Cảnh Hành đưa tay vén tóc mái lộn xộn của ta qua một bên, giọng nói hắn dịu dàng nhẹ nhàng như từng viên ngọc rơi vào trong tim ta: “Phu nhân, nàng đã từng có nhũ danh chưa?”

Ta lắc đầu.

“Không bằng ta giúp nàng đặt một cái, được không?” Hắn cầm bút lên bắt đầu viết: “Lúc nàng cười rực rỡ* động lòng người biết bao, không bằng nhũ danh của nàng ta gọi bằng Yến Yến được không?”

(*) Yến Yến = rực rỡ, an nhàn

Đột nhiên ta ngẩn người, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Giờ khắc này, khuôn mặt của hắn gần trong gang tất như trùng với nụ cười dịu dàng của tiểu nương lúc ta còn nhỏ, không biết vì sao ta lại thấy trùng khớp đến lạ như vậy.

Khi đó ta còn nhỏ, bà ôm ta đọc sách viết chữ, học được từ “manh”, bà vuốt v3 mái tóc của ta, dịu dàng nói:

“ Yến Yến, con nhìn đi đây chính là nhũ danh của con”

“Nói cười yến yến, thủ hoà nhã ý. Chỉ là ta không mong con đừng quá hòa nhã kính cẩn nghe lời, như vậy không tốt lắm.”

Từng câu từng chữ của tiểu nương như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

Chỉ trong chớp mắt, thân thể lạnh lẽo của tiểu nương đã ở trước mặt ta, phụ thân ta trong cơn tức giận cầm theo một chiếc roi đi tới nhưng lại bị đích mẫu khuyên can:

“ Nói sao đi nữa thì Tiểu Nhị cũng là thứ nữ của Đường gia…”

“ Tiểu nương nó không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, rốt cuộc nó có phải là nữ nhi ruột thịt của Đường gia hay không thì khó mà nói.”

Phụ thân ta chán ghét liếc nhìn ta một cái: “Sau này nuôi dưỡng nàng ta như một nô tì thô sử là được, ở Đường gia chỉ có một tiểu thư duy nhất chính là Thính Nguyệt.”

“Yến Yến” Giọng nói mang theo tiếng thở dài của hắn vang lên bên tai ta.

Ta giật mình bình tĩnh lại, hơi hoảng loạn đưa tay lau nước mắt.

Hắn đưa tay, ôm ta chặt trong lòng, tay hắn vuốt tóc ta rất dịu dàng:

“ Nàng đã xuất giá, phụ mẫu nàng quan tâm đến người khác cũng là lẽ thường tình. Bây giờ nàng đã là thê tử của ta, nàng có chuyện gì muốn làm cứ nói với ta, nàng không làm được, ta sẽ làm giúp nàng.’’

5.

Ta có chuyện gì muốn làm sao?

Ta muốn, muốn tiểu nương ta sống lại.

Ta còn muốn mạng của những kẻ ở Đường gia.

Nhưng những thứ như vậy, ta không có cách nào nói ra được.

Ta sợ hắn phát hiện, Đường Ngưng Ngọc đưa ta bình ngọc màu trắng kia, ta đã cất cẩn thận trong người.

Nhưng ta chưa kịp ra tay thì Cảnh Hành đã xảy ra chuyện trước.

Chiều hôm đó, hắn hạ triều trở về phủ, ăn tối cùng ta.

Hắn mới ăn được nửa chén canh cá rô đột nhiên mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn quay đầu đi rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Cảm giác lạnh lẽo đột ngột dâng trào, ta đứng dậy, nhìn hắn chằm chằm, lòng ta như chìm sâu xuống tận đáy.

Cảnh Hành đỡ bàn đứng lên, từ từ nhìn ta.

Dưới ánh nến mờ ảo, mái tóc dài của hắn rối tung xoã trên vai khiến khuôn mặt vốn đã trắng nõn của hắn trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết, làm vết máu dính trên môi hắn càng chói mắt hơn.

“ Phu nhân” Hắn cố cất tiếng yếu ớt gọi ta nói với ta: “Nàng tới đỡ ta, ta sắp đứng không nổi nữa.”

Ta bức ép bản thân đè nén nỗi đau khi nghe câu nói của hắn, ta vươn tay đỡ lấy thân thể hắn, ta há miệng muốn gọi Tú Nhi nhưng rốt cuộc ta không có cách nào cất giọng.

Cũng may Tú Nhi rất lanh lẹ, Tú Nhi bưng tô canh bước vào thấy cảnh tượng trong phòng, Tú Nhi đã phản ứng rất nhanh.

Cảnh Hành trúng độc, là một loại độc cực mạnh, may mắn là hắn uống ít canh nếu nhiều thêm một chút sợ tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Tâm phúc của hắn dẫn người đi điều tra vậy mà lại tìm thấy trong tráp trang sức của ta bình ngọc màu trắng kia.

Mở bình ra bên trong đúng là chứa kịch độc.

Tên thị vệ A Nhiên nhìn ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí giống như hắn muốn tiến lên dùng một kiếm giết ta để xả cơn giận:

“ Vương gia đối với Vương phi vô cùng tốt, ngài ấy chưa từng bạc đãi, đối xử tệ với người, tại sao Vương phi lại phải hạ độc thủ với Vương gia như vậy?”

Giờ khắc này, ta thật sự rất căm hận việc giả câm ngu xuẩn này.

Giờ đây đến cả một câu biện minh cho bản thân, ta cũng không có cách nào nói ra.

Thấy ta không nói được, A Nhiên vung đao lên: “Kéo nàng ta xuống, giam vào ngục tối, chờ Vương gia tỉnh lại rồi xử lý tiếp.”

Đám người phía sau lưng A Nhiên xông tới chỗ ta muốn kéo ta đi thì ở trên giường có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Không cần.”

Không ai biết Cảnh Hành vốn dĩ đang hôn mê trên giường tỉnh lại lúc nào, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt hắn khi dừng trên người ta vừa sáng, vừa dịu dàng như ánh sao giữa bầu trời đêm.

“Yến Yến, tới đây.”

Ta đi qua chỗ Cảnh Hành dưới ánh mắt của một đám người chăm chú nhìn ta, ta ngồi sát bên cạnh hắn, sau đó ở trong lòng bàn tay hắn viết xuống từng nét chữ: “Không phải ta.”

Hắn che miệng, thấp giọng khụ khụ hai tiếng, mỉm cười, giọng nói vẫn rất yếu: “Tất nhiên ta sẽ tin nàng.”

“ Vương gia, chúng thuộc hạ đã tìm thấy bình ngọc chứa kịch độc trong tráp để đồ của Vương phi…”

A Nhiên không nhịn được, sốt ruột nói với hắn lại còn giơ tay lên chỉ bình ngọc, ý nói rằng đó là chứng cứ cho thấy ta hạ độc hắn.

“ Không phải Yến Yến làm, nàng luôn luôn nhớ tới ta, làm sao nàng có thể hạ độc ta được? Nói như ngươi thì bình ngọc này có lẽ cũng là do có kẻ hãm hại”

Cảnh Hành lạnh nhạt nói tiếp: “ Việc này cứ giao cho ngươi tiếp tục điều tra rõ đi.”

A Nhiên trừng mắt, liếc nhìn ta một cái sau đó rất không tình nguyện, nhận mệnh lệnh: “ … Vâng”

Chờ tất cả hạ nhân đã rời khỏi phòng, cửa phòng vừa khép lại, ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Hành dưới ánh nến, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn ta chăm chú.

“ Yến Yến, lúc này ta không còn sức để ôm nàng.”

Hắn nhẹ giọng nói tiếp: “Nàng đừng sợ, ta chưa bao giờ nghi ngờ kẻ làm chuyện này là nàng.”

Ta vẫn im lặng nhìn hắn cho đến khi hắn vì quá mệt mỏi nằm xuống giường.

Có lẽ là tác dụng của thuốc do đại phu kê đã phát huy công dụng của nó, hoặc là do di chứng để lại của việc trúng độc.

Không phải là ta không biết ơn hắn.

Lúc A Nhiên định kéo ta đi để ném ta vào ngục, Cảnh Hành đã lên tiếng ngăn cản A Nhiên, không chút do dự nói rằng hắn tin tưởng ta vô điều kiện.

Đôi mắt dịu dàng, tràn đầy ấm áp của hắn khi nhìn vào ta khiến ta có cảm giác có lẽ hắn thật sự yêu ta sâu đậm, hơn nữa còn tin tưởng ta vô điều kiện.

Mọi chuyện trên đời làm sao có thể trùng hợp đến vậy.

Thủ đoạn của hắn tàn độc, suy nghĩ chu toàn mọi việc, hắn phải đề phòng vạn lần khắp nơi, sao hắn có thể dễ dàng bị trúng độc như vậy.

Trừ khi…

- ---------------------------------------

Tối mình đi chơi nên tầm 12h đêm up tiếp nhé:3 
Bình Luận (0)
Comment