Biên tập: Mr.Downer
Mặt trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt biển tối đen, hiện ra ánh bạc trong trẻo, đồng thời chiếu sáng chiếc thuyền đồ sộ như toà nhà kia.
Trên thuyền, có một gian phòng không đóng kín cửa sổ, đèn đuốc chập chờn trong làn gió lạnh lẽo, một nửa căn phòng bị bao phủ trong bóng tối, tựa như một vết sẹo đã lâu không thể lành, mà người ở bên trong cũng giống như ngưng trệ với thời gian, không hề nhúc nhích.
Trên đầu gối của Diệp Phong Thành bày một cái tráp đen nhánh dài hẹp, còn ánh mắt cũng không biết đã trôi về phương nào.
Vân Nguy Dịch đẩy cửa ra, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
“Diệp thành chủ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Lão kéo dài giọng điệu, cố ý làm ra tiếng ồn ào thật to, muốn lôi kéo sự chú ý của Diệp Phong Thành.
“Tiên sinh, mời vào.”
Diệp Phong Thành hồi phục tinh thần từ trong cơn trầm tư, nâng tay ý bảo Vân Nguy Dịch tiến vào nói chuyện.
Cái tráp kia được chế tạo bằng huyền thiết, đen nhánh hút sáng. Tựa như để niêm phong vật bên trong, bên trên còn dán một tờ giấy bùa màu vàng do Diệp Phong Thành tự tay viết, nhưng mặc dù như vậy, thứ gì đó trong tráp vẫn không chịu an phận mà cứ gây nên chấn động.
“Nhân lúc thuốc còn nóng thì uống, còn lại ngươi biết nên làm thế nào.”
Thuốc kia phối hợp với châm cứu, Diệp Phong Thành mở vạt áo, xoay qua chỗ khác, tấm lưng trần trụi lộ ra trước mắt Vân Nguy Dịch. Làn da của hắn trắng bệch bất thường do lâu ngày không gặp ánh mặt trời, dưới ánh đèn ảm đạm rọi xuống, trở nên càng trong suốt, như một khối bạch ngọc lạnh lẽo.
Vân Nguy Dịch đi qua đóng cửa sổ lại, thêm dầu một lần nữa cho ngọn đèn bạc, đợi đến khi trong phòng hơi sáng hơn, lão mới tìm ngân châm từ trong rương rồi bày ra, chuẩn bị châm cứu điều trị cho Diệp Phong Thành. Người lão trông phúc hậu, nhưng ngón tay lại đẹp, thon dài như cây hành, khớp xương cân xứng, móng tay được cắt êm nhẵn, từng cây ngân châm nhỏ như lông trâu được kẹp giữa kẽ ngón tay, không chút nào do dự, đâm thẳng vào huyệt đạo.
“Diệp thành chủ, ngươi kéo Vân mỗ ra biển, phí trị bệnh này…”
Mấy ngày trước, lúc Diệp Phong Thành được Diệp Hoài Cẩn tìm trở về, sắc mặt hắn không ổn, cả người lảo đảo, phải dựa vào mới giữ được hô hấp. Dù vậy, hắn không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, trái lại chuẩn bị để đi ra biển. Tuy Vân Nguy Dịch là người chua ngoa, nhưng đã đáp ứng chữa bệnh cho Diệp Phong Thành nên lão sẽ không xem nhẹ bỏ đi, thu thập đồ đạc ra biển với hắn.
“Nhất định sẽ không thiếu tiên sinh.”
Nhận được đáp án hài lòng, Vân Nguy Dịch tập trung thi châm.
Cho dù trên biển xóc nảy sóng gió, nhưng lão vẫn châm không lệch, không để cho Diệp Phong Thành chịu nửa điểm đau đớn.
“Thuốc kia ta đưa cho ngươi, ngươi đã uống bao nhiêu?”
Đến lúc rút châm, Vân Nguy Dịch hững hờ hỏi hắn.
Diệp Phong Thành mím môi, không trả lời.
“Lấy cái bình ra!”
Không chờ được đáp án mình mong muốn, Vân Nguy Dịch dứt khoát tự mình động thủ.
Thấy Vân Nguy Dịch dường như nổi giận thật sự, Diệp Phong Thành mới móc chiếc bình ngọc nhỏ kia đặt lên bàn. Vân Nguy Dịch đoạt đi, đặt ở bên tai mà lắc lắc, nghe âm thanh ở bên trong.
Thuốc trong bình chẳng còn lại bao nhiêu, mấy viên thuốc đụng vào thành bình mỏng như cánh ve, vang lên lách cách lanh lảnh.
Sau khi ước chừng dư lượng, Vân Nguy Dịch trừng mắt nhìn hắn, một lúc không nói nên lời, hoàn toàn không cần biết rốt cuộc là ai đưa thuốc này cho hắn.
“Chính ngươi muốn chết, việc gì phải kéo Vân mỗ xuống nước?”
“Tiên sinh hà cớ gì lại nổi giận?” Từ đầu đến cuối, nét mặt của Diệp Phong Thành chưa từng biến hoá, “Mỗ tự có chừng mực.”
“Đại phu khác còn lo lắng cho thân thể hư nhược của ngươi, chỉ có Vân mỗ tới làm kẻ ác, cho ngươi loại thuốc đoản mệnh này,” Vân Nguy Dịch giận dữ cười, những lời cay nghiệt đều thốt ra ngoài, “Vân mỗ luôn luôn căn dặn không được lạm dụng, nhưng ngươi giỏi lắm, mới ít hôm đã uống nhiều như vậy. Nếu thật sự muốn chết, thì dùng cái thứ trên tay ngươi tự mình kết liễu là được rồi, còn muốn làm bại hoại danh tiếng của Vân mỗ!”
Dường như nghe hiểu được lời của Vân Nguy Dịch, vật gì đó trong cái tráp trên đầu gối của Diệp Phong Thành càng đập liên tục kịch liệt.
Một tay Diệp Phong Thành đặt trên tráp, động tác của hắn nhìn như vô lực, nhưng lại làm cho vật trong tráp cảm thấy uy hiếp, không còn làm loạn.
“Coi như không có thuốc này, mỗ còn mấy ngày để sống?” Diệp Phong Thành hoà nhã nói, “Mỗ chỉ cầu có thể làm xong chuyện muốn làm trước khi chết.”
“Vân mỗ chỉ am hiểu chữa bệnh, không am hiểu cách giải chú, thành chủ, nghe Vân mỗ khuyên một tiếng, thử đi tìm cái người có thể hoá giải bùa chú này.”
Diệp Phong Thành chết, một mạch trực hệ của Diệp gia cũng chỉ còn lại Diệp Duy Viễn đã bỏ trốn, nhìn thế nào cũng sắp diệt môn.
Vân Nguy Dịch hiếm thấy nói được vài câu nhẹ nhàng, nhưng nói xong câu lại trở về giọng điệu hung dữ, “Nếu như ngươi chết, ngươi sẽ là người đầu tiên Vân mỗ trị bệnh mà lại chết, Vân mỗ thật sự vô cùng oan uổng.”
“Diệp Phong Thành, sắp tới nơi, mau chuẩn bị.”
Cuộc đối thoại này đang rơi vào tình thế căng thẳng, Diệp Hoài Cẩn đến gọi khiến cho hai người thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hoài Cẩn lại đây gọi người. Ngoại trừ lần thứ nhất Doãn Tĩnh không ngăn cản được, Diệp Hoài Cẩn không gõ cửa đã trực tiếp xông vào, gặp được Vân Nguy Dịch đang châm cứu cho Diệp Phong Thành, chọc cho lão nổi trận lôi đình, suýt chút nữa thì hỏng chuyện, cho nên về sau hắn đã rút ra được giáo huấn, chỉ ở bên ngoài gọi người.
Bọn họ đã ngồi trên chiếc thuyền phúc gỗ đào này lênh đênh trên biển hai ngày một đêm, mắt thấy sắp sửa tới nơi.
Diệp Phong Thành mặc lại xiêm y, sửa sang thành bộ dạng như ban đầu, ôm cái tráp kia ra cửa.
Tự cảm thấy gặp phải khắc tinh, Vân Nguy Dịch chỉ biết trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, cắn răng đi theo.
Chưa đầy một tháng, bọn họ lại một lần nữa bước chân lên đảo Diêu Lộc, nhưng tâm tình lần này của bọn họ khác hẳn với lần trước.
Diệp Phong Thành không nghĩ tới chính mình sẽ còn sống bước lên hòn đảo này, còn trong đầu óc đám người của Diệp Hoài Cẩn thì hoàn toàn mơ hồ, không biết trong hồ lô của Diệp Phong Thành bán thuốc gì*, tại sao nhất định phải trở lại đây một chuyến.
*Không biết trong hồ lô bán thuốc gì: Không biết trong lòng người đó nghĩ gì.
Trong rừng rậm ban đêm chỉ nghe thấy tiếng kêu nhỏ xíu của côn trùng, chướng khí hồng phấn kịch độc trở nên dày đặc, gần như đến mức độ giơ tay ra thì sẽ không thấy được năm ngón, khiến cho mỗi bước đi của bọn họ đều phải xác định phương hướng, để tránh bị lạc đường.
Tuy nói bọn họ cũng không phải người thường, nhưng Vân Nguy Dịch vẫn lấy ra mấy viên thuốc toả mùi cay nồng nặc từ trong ngực, dặn mấy người còn lại đặt dưới lưỡi.
“Ngậm lấy, có thể đề phòng độc chướng.”
Càng đi vào trong tâm đảo, phản ứng của vật trong tráp càng lớn. Cái tráp này thoạt nhìn cực nặng, một chút cũng không chịu để cho Doãn Tĩnh đụng vào, Diệp Phong Thành phải ôm nó vào trong ngực, mới có thể miễn cưỡng đè lại những chấn động nóng nảy của nó.
Đi ra khỏi cánh rừng đầy nguy cơ tứ phía, trước mắt thoáng trống trải hơn một chút.
Một đường đi của bọn họ thật sự yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đạp sàn sạt trên lá rụng.
“Xem thiên tượng này, có thể nhìn ra cái gì?”
Diệp Phong Thành đột nhiên nói một câu, làm cho Doãn Tĩnh và Diệp Hoài Cẩn không kịp phản ứng.
Như cảm thấy rét lạnh, Vân Nguy Dịch bỗng dưng rụt cổ. Lão nhìn theo phương hướng ngón tay của Diệp Phong Thành, hoá ra là một ngôi sao màu đỏ u ám đang lơ lửng ở chân trời, nếu như không nhìn kỹ thì chỉ sợ sẽ bị bỏ qua.
“Diệp thành chủ còn am hiểu chiêm tinh sao?”
Vân Nguy Dịch còn đang nổi nóng nên lời nói có phần âm dương quái khí, kèm theo mùi thuốc súng bên trong, khiến Doãn Tĩnh đi đầu ở trước cũng không nhịn được phải liếc mắt nhìn.
“Là tiên sinh nói, mỗ chỉ thích hợp tu luyện pháp thuật. Những thứ như cầu hồn, chiêm tinh, mỗ đều có đặt chân, nhưng không tinh thông.”
“Ma tinh sắp xuất thế.” Diệp Phong Thành càng trấn định, càng làm cho Vân Nguy Dịch cảm giác tự chuốc lấy nhục nhã, dứt khoát không muốn tranh cao thấp cùng một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, “Hiện tại thế đạo vẫn xem như bình yên, ma tinh sơ sinh này cũng còn đang lờ mờ, nhưng chỉ cần ngọn lửa chiến tranh bùng lên, máu chảy càng nhiều, ma tinh càng sáng rực, là điềm xấu.”
Hắn xoa tay, hà hơi sưởi ấm cho lòng bàn tay.
“Thiên hạ này, đã thái bình quá lâu, lâu đến mức quên mất uy hiếp của Ma Vực.”
Các thế hệ của Diệp gia đều được an táng trên đảo này, nhìn qua một loạt bia đá, trông rất đồ sộ.
Diệp Phong Thành không biết có nhìn hay không mà trực tiếp xuyên qua một hàng bia, đi tới chỗ xa nhất, tìm mộ táng của người hắn muốn tìm.
“A Tĩnh, là chỗ này.”
Doãn Tĩnh đã được dặn dò trước, ngay lập tức lấy dụng cụ ra, chuẩn bị đào xới.
“Ngươi tính làm cái gì?”
Vừa không thay đổi được vừa không bỏ qua được, người chỉ đi theo như Diệp Hoài Cẩn đã có suy đoán đại khái trong lòng, nhưng cảm thấy chuyện này thật sự hoang đường, lớn tiếng hô lên. Âm thanh của Diệp Hoài Cẩn vang vọng nhiều lần trong rừng không rộng lớn, trống trải vô cùng.
“Ta muốn mở quan tài.”
“Ngươi điên rồi! Đây là việc đại nghịch bất đạo! Diệp Phong Thành!”
Suy nghĩ trong lòng được xác minh, Diệp Hoài Cẩn không chút nào vui vẻ nổi, muốn đi lên ngăn cản Doãn Tĩnh, nhưng bị Diệp Phong Thành chặn lại ở phía trước.
Rõ ràng là một bệnh nhân có thần sắc ốm yếu đầy mặt, nhưng khí lực của Diệp Phong Thành lại không nhỏ, hoặc Diệp Hoài Cẩn không dám động vào hắn, chỉ có thể thở hồng hộc trừng Diệp Phong Thành, không thể vượt qua nửa bước.
“Chủ nhân của Diệp gia là ta, Diệp Hoài Cẩn, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Một là ngươi đứng đây nhìn, hai là bước qua xác ta.”
Trong rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng đào đất của Doãn Tĩnh vang lên, từng xẻng từng xẻng, rất nhanh đụng tới quan tài gỗ lim kim ti cứng rắn.
“Chủ nhân?”
Doãn Tĩnh nhìn Diệp Phong Thành, lần cuối xác nhận với hắn có cần làm vậy hay không.
Diệp Phong Thành gật đầu, “Doãn Tĩnh, mở quan tài ra.”
Phủi đi đất cát bên ngoài, mấy cây đinh dài lần lượt bị cạy lên, đầu tiên là lớp quách ngoài cùng, rồi đến quan tài. Giữa hai lớp quan tài là châu báu ngọc khí bồi táng, nhưng Doãn Tĩnh liếc cũng không liếc, chỉ chăm chú làm việc trên tay mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Biết Diệp Phong Thành cố chấp, Diệp Hoài Cẩn đành nhượng bộ, “Có phải liên quan đến mấy hôm ngươi mất tích?”
“Ta nhìn thấy vài chuyện cũ của Diệp gia bên trong bức hoạ, bây giờ chỉ là xác minh lại một chút suy nghĩ trong lòng ta.”
Trong tổ tiên của Diệp gia, chỉ có đôi huynh đệ Diệp Lang Thuỷ và Diệp Lang Tuyên là huynh trưởng mất trước, khôi lỗi thuật tổ truyền của Diệp gia hình như là cũng vào thế hệ này. Hắn còn chú ý tới, phần lớn những quyển sách ghi chép về Diệp Lang Thuỷ đều bị người tận lực xé đi vài trang, làm cho người ta khó tránh khỏi bộc phát vài điểm khả nghi trong lòng.
Những gì hắn có thể tìm được trong sách vở ghi lại đều là sự tích thời trẻ của Diệp Lang Thuỷ: Gã đã từng chém bạch xà trong biển, quyết tử chiến đấu với ma vật, là một thiên tài hiếm thấy trong toàn bộ Diệp gia, chỉ tiếc chết sớm, để lại một mình người em ruột Diệp Lang Tuyên còn sống thương tiếc cho huynh trưởng.
“Ngươi…”
Rất nhanh, đã đến lớp quan tài nhỏ cuối cùng dành cho người nằm.
“Thất kính.”
Doãn Tĩnh hành lễ xong mới bắt đầu khai quan.
Vật bồi táng đều còn ở trong, nhưng quan trọng nhất là thi thể thì lại không có.
Được bọc trong kim ti không phải là di hài của Diệp Lang Thuỷ như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một người rối bằng gỗ trông rất sống động.
Người rối này lớn bằng một nam tử trưởng thành, khuôn mặt trông rất giống thật, chắc là được làm theo dáng dấp khi còn sống của Diệp Lang Thuỷ.
Cái gì đó trong quan tài được tiếp xúc với không khí bên ngoài, màu sắc nhanh chóng rút đi, chỉ có người gỗ kia sống lại, tròng mắt chuyển động, hàm trên va vào hàm dưới lộp cộp, như không nói gì mà cười nhạo đám người trước mắt.
“A Tĩnh lùi ra sau!”
“A!”
Doãn Tĩnh muốn tiến lên sờ thử, nhưng nghe được tiếng quát lớn của Diệp Phong Thành, vội vã lùi về sau.
Nếu như Doãn Tĩnh không lui lại, chỉ sợ ngọn lửa màu đen trên người con rối kia đã thiêu sống hắn cùng vô số pháp bảo được bồi táng đến sạch sẽ.
“Chuyện gì… Chuyện gì thế này?!”
Tất cả mọi thứ đã bị ngọn lửa nuốt chửng, nước sơn trên quan tài gỗ bong xuống, tiếng cháy lộp bộp, như pháo nổ mừng năm mới. Diệp Hoài Cẩn tiến lên trước, muốn xem rõ cái gì đó ở đằng sau màn khói dày đặc, nhưng đã bị Doãn Tĩnh mạnh mẽ kéo lại.
“Không phải lửa bình thường, nguy hiểm.”
Doãn Tĩnh vừa mới tránh được một kiếp, giọng nói trở nên khô khốc, nuốt xong vài ngụm nước bọt mới có thể miễn cưỡng lên tiếng.
“Người ở bên trong đâu?!” Diệp Hoài Cẩn không thể nào tiếp thu được, “Trộm mộ? Không, không thể nào, đồ bồi táng vẫn còn, không thể nào là trộm mộ!”
Cấm chế ở đây được gia cố bởi người của mỗi thế hệ Diệp gia, nếu bị ai đó cưỡng chế xông vào, không thể không lưu lại nửa điểm dấu vết.
“Còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngay từ đầu, được chôn cất trong ngôi mộ này chính là người gỗ, mà không phải Diệp Lang Thuỷ.”
Từ đầu đến cuối, Diệp Phong Thành luôn bình tĩnh, như đã đoán được hết thảy mọi thứ từ lâu.
“Vậy cái gã tóc bạc kia…”
Lúc này Doãn Tĩnh mới nhận ra thân phận thực sự của gã tóc bạc nọ.
“Ừ, chính là Diệp Lang Thuỷ.”
Đến đây, Diệp Phong Thành rốt cuộc có thể khâu lại câu chuyện cũ của Diệp gia thành hình: Đối mặt với huynh trưởng đã nhập sâu vào ma đạo, ngang nhiên nuôi dưỡng thi sống, Diệp Lang Tuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chặt cổ tay làm liệt sĩ*, lựa chọn liên kết với người ngoài để diệt trừ huynh trưởng của mình. Thế nhưng Diệp Lang Tuyên không biết, kế hoạch của bản thân đã sớm bị Diệp Lang Thuỷ nhìn thấu. Diệp Lang Thuỷ tương kế tựu kế, dựa theo kế hoạch của Diệp Lang Tuyên mà kim thiền thoát xác*, để lại một mình Diệp Lang Tuyên cả ngày sống trong sự đau khổ hối hận vì đã giết huynh.
*Liệt sĩ đoạn oản: Khi bị rắn cắn vào cổ tay thì người lính dứt khoát chặt cổ tay đi để độc không lan ra khắp cơ thể, nghĩa bóng để chỉ hành động thẳng thắn, dứt khoát.
*Kim thiền thoát xác: Ví với việc dùng mưu để trốn thoát mà không bị phát hiện.
“Làm sao gã có thể lừa gạt được nhiều người như vậy?”
Tuy nói phép che mắt là loại pháp thuật cực kỳ đơn giản, nhưng để lừa gạt càng nhiều người, thì càng thử thách bản lĩnh của ngươi thi thuật, chỉ cần có một người nhận ra được điểm dị thường, vậy coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đặc biệt là muốn lừa gạt dưới mí mắt của đám người Diệp Lang Tuyên, quả thật khó càng thêm khó.
“Bởi vì gã thật sự có thiên phú dị bẩm.”
Bên trong ghi chép, bao gồm khôi lỗi thuật, cầu hồn, kiếm pháp, bùa chú, không có gì Diệp Lang Thuỷ không giỏi không thông, đáng tiếc thiên phú này đã bị gã dùng hết vào chuyện ác.
Ngọn lửa lớn quỷ dị này tạm thời không ngừng lại, còn có xu hướng càng cháy càng mạnh.
Ánh lửa gay gắt chiếu rọi rõ ràng từng biến đổi dù chỉ là nhỏ nhặt trên vẻ mặt của bọn họ. Không giống với hai người vừa sợ vừa kinh ngạc kia, có thể nói Diệp Phong Thành lãnh tĩnh đến mức tựa như một bức tượng điêu khắc lạnh lẽo.
“Xem đủ chưa? Được rồi, tiếp tục, thời gian không còn nhiều.”
Sao mai phía đông trở nên lờ mờ, là dấu hiệu trời sắp sáng. Thời gian cấp bách, không tiện lưu lại lâu trước phần mộ của Diệp Lang Thuỷ, Diệp Phong Thành muốn chiếm được đáp án nên không chút nào lưu luyến mà xoay người rời đi.
“Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Vẫn còn kinh hãi đối với hành động tối nay của hắn, Diệp Hoài Cẩn vội vã gọi Diệp Phong Thành từ đằng sau.
Diệp Phong Thành cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Ta muốn mở quan tài của Lý Tương Quân, ngươi tự quyết định có muốn đi theo hay không.”
“Ngươi!”
Dù có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nghe được cái tên này, Diệp Hoài Cẩn cũng không nhịn được mà mất bình tĩnh.
Lý Tương Quân chính là thê tử mang thai của Diệp Cao Sầm, còn chưa kịp sinh nở thì đã bị giết. Xét trên bản chất mà nói thì không giống với người xa lạ như Diệp Lang Thuỷ, Diệp Hoài Cẩn có quan hệ thân thiết với Diệp Cao Sầm khi còn sống, tự nhiên đối với thê tử của Diệp Cao Sầm yêu ai yêu cả đường đi.
Từ lúc chôn cất nàng đến bây giờ chỉ mới hơn một tháng, Diệp Phong Thành lại muốn quấy nhiễu nàng yên giấc, cho nên dù hắn nói cái gì, Diệp Hoài Cẩn cũng không chịu đồng ý.
Diệp Hoài Cẩn oán hận nói: “Ngươi thật sự điên rồi.”
“Ta điên hay không điên, chính ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở.”
Diệp Hoài Cẩn đã được lĩnh giáo qua sự cố chấp của Diệp Phong Thành từ lâu, biết rõ hắn, thế nhưng vẫn không từ bỏ khuyên nhủ.
“Ngươi không thể để cho nàng mồ yên mả đẹp sao, nhất định phải làm cho người chết không nhắm mắt?”
“Xuống đất rồi, nàng thật sự có thể nhắm mắt sao?”
Nghe ra trong lời nói của Diệp Phong Thành mang theo thâm ý, Diệp Hoài Cẩn cũng không bị lừa.
“Chẳng lẽ mở quan tài thì có thể làm cho nàng nhắm mắt? Biện pháp duy nhất làm cho nàng nhắm mắt chính là để Diệp Duy Viễn nợ máu phải trả bằng máu!”
“Diệp Duy Viễn hẳn có nỗi khổ tâm trong lòng.”
“Ngươi hiểu rõ y như vậy?”
Diệp Hoài Cẩn nhịn không được mà cười xì thành tiếng. Trong lời này của Diệp Hoài Cẩn dùng tới mười phần mười trào phúng —— Dù sao ai cũng biết, Diệp Phong Thành chưa bao giờ thân cận với Diệp Duy Viễn, muốn nói hiểu rõ con người Diệp Duy Viễn, chỉ sợ một hạ nhân tuỳ tiện bên cạnh Diệp Duy Viễn còn biết nhiều hơn Diệp Phong Thành.
“Không, ta không có chút nào hiểu rõ y.” Đối với lần này, Diệp Phong Thành bình tĩnh đáp lại, “Nếu như ta hiểu rõ y, ta với y kiên quyết sẽ không đi đến một bước này. Ta chỉ biết là, y không phải kẻ lạm sát người vô tội.”
“Sự thật là chính y đã giết một nhà Diệp Cao Sầm!”
Nghe thấy Diệp Phong Thành giải vây vì Diệp Duy Viễn, Diệp Hoài Cẩn không nói được trong lòng nhiều thất vọng hơn một chút, hay là nhiều phẫn nộ hơn một ít.
“Ngươi nói y có thể có nỗi khổ tâm gì trong lòng? Cao Sầm đã cứu mạng của y, không chỉ một lần, A Tương mang thai cốt nhục của Cao Sầm, lẽ nào ngươi cảm thấy bọn họ đáng chết sao? Diệp Phong Thành, ngươi thật sự khiến ta đau lòng.”
“Ngươi nhìn cái này.”
Diệp Phong Thành đột nhiên dừng bước, Diệp Hoài Cẩn ở đằng sau suýt chút nữa đụng vào hắn.
Hắn đưa cái tráp mình ôm theo dọc đường đưa cho Diệp Hoài Cẩn, để chính Diệp Hoài Cẩn mở ra xem.
Vật bên trong náo loạn một đường, bây giờ lại yên tĩnh khác thường, im lặng đến độ không giống nó. Huyền thiết này như hàn băng ngàn năm, nên Diệp Phong Thành ôm một đường đều không nóng. Diệp Hoài Cẩn tiếp nhận cái tráp, phản ứng đầu tiên chính là lạnh thấu vào trong xương tuỷ.
Diệp Hoài Cẩn mạnh mẽ kiềm chế lửa giận trong lòng, tính tìm tòi hư thực đến cùng, nhưng sau khi mở ra xem thì lại trở nên giận dữ không thể nén.
“Ngươi cho ta xem thứ hung khí này có ích gì?”
Hoá ra vật trong tráp chính là bội đao Diệp Duy Viễn thường dùng.
“Ngươi thử rút nó ra xem.”
Dù Diệp Hoài Cẩn sử dụng sức lực như bú sữa mẹ, vẫn không thể rút nó ra khỏi vỏ đao.
“Ngươi ngó thử coi, chỉ sợ thứ đồ chơi này đã trở nên vô dụng rồi?”
Diệp Hoài Cẩn cẩn thận nhìn chằm chằm vào khe hở giữa vỏ đao và chuôi đao, giống như muốn xác nhận có bị gỉ hay không, “Bằng không thì sao không rút ra được?”
“Vẫn là để ta.”
Diệp Phong Thành nhận lấy thanh đao, không tốn một chút khí lực nào mà rút nó ra.
Ánh trăng rơi trên lưỡi đao hẹp, đao bạc ánh tuyết, sáng đến mức người ta không mở mắt nổi.
“…”
Diệp Phong Thành rũ ánh mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Người đã đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như Doãn Tĩnh mơ hồ phát hiện hắn đang khổ sở, chỉ là không biết vì sao hắn lại khổ sở.
Vì chủ nhân của cây đao này không có ở đây sao?
“Thật sự kỳ lạ, Diệp Duy Viễn không thể nào thích ngươi, tại sao ngươi lại có thể?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tại sao chỉ Diệp Phong Thành có thể? Nghi vấn như vậy chợt loé lên trong lòng của Doãn Tĩnh và Diệp Hoài Cẩn, nhưng sự chú ý rất nhanh bị những thứ khác hấp dẫn, không tiếp tục suy nghĩ đáp án của vấn đề này.
Thanh đao bạch ngọc dát vàng này là Diệp Cao Sầm đưa tặng cho Diệp Duy Viễn, trên lưỡi đao được gia chú minh văn có thể trừ khử tà yêu.
Ngón tay của Diệp Phong Thành trượt dọc theo lưỡi đao sắc bén, khiến Doãn Tĩnh nhìn thấy hãi hùng, nhưng Diệp Phong Thành lại hoàn toàn không sợ bản thân sẽ bị cắt trúng.
“Có gì đáng xem… Đây là cái gì?”
Minh văn ánh lên kim quang chậm rãi lưu động, nhưng thứ thật sự khiến người ta chú ý chính là vài sợi hắc khí dính trên đầu lưỡi đao.
“Là quỷ khí.” Diệp Phong Thành thu đao vào vỏ, “Trên lưỡi đao để lại quỷ khí, rất khó làm cho người ta phớt lờ là ở đâu ra.”
Không giống với yêu khí và tà khí, phần lớn quỷ khí bắt nguồn từ tiểu quỷ. Diệp Phong Thành nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến thai nhi chưa xuất thế kia trong bụng Lý Tương Quân.
“Bất kể như thế nào, ta không cho ngươi mở quan tài, ai biết quỷ khí này là do Diệp Duy Viễn mang đến từ đâu.”
Tính cách ương bướng của Diệp Hoài Cẩn cũng nổi lên.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, một nữ nhân có mang quỷ thai bao giờ cũng là đại hung. Diệp Hoài Cẩn khăng khăng quỷ khí này là do những thứ dơ bẩn khác mang đến, không để cho Diệp Phong Thành làm hỏng thanh danh của Lý Tương Quân.
“Diệp Hoài Cẩn, ngươi cần hiểu rõ, ta đây không phải đang thương lượng với ngươi cái gì.”
“Chủ nhân, người nghe, đây là tiếng gì?”
Doãn Tĩnh kinh hoảng nói xen vào một câu, cũng làm cho Vân Nguy Dịch nãy giờ đang đứng ngoài cuộc chú ý, ba ánh mắt đều tập trung trên người Doãn Tĩnh.
Diệp Hoài Cẩn cho rằng đây là oai chiêu Doãn Tĩnh nghĩ ra để khuyên can, đang định nói Doãn Tĩnh ngậm miệng, nhưng lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nỉ non rất nhỏ.
Diệp Hoài Cẩn tưởng mình lầm lẫn, nghe tiếng kêu của một loài thú không biết tên thành âm thanh con người, nhưng tiếng khóc nỉ non kia lại càng không giống là giả.
“Lần này ngươi nên tin ta chứ?”
Doãn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, không có ngữ khí tốt đẹp với Diệp Hoài Cẩn.
“Câm miệng.”
Vân Nguy Dịch nghiêng tai lắng nghe một lúc, chắn chắc nói, “Là tiếng em bé mới sinh khóc.”
Men theo âm thanh kia, bọn họ nhanh chóng đi tới nơi hợp táng của vợ chồng Diệp Cao Sầm và Lý Tương Quân.
Đến càng gần, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh kia lại càng nghe rõ, khiến người nghe cảm thấy mao mao* trong lòng.
*Mao mao: Tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh, mình không biết dùng từ gì để diễn đạt chỗ này nên để nguyên…
Bởi vì chôn cất chưa lâu, phần mộ còn chưa mọc lên cỏ xanh rậm rạp, trụi lủi rất khó coi. Lần này không chờ Diệp Phong Thành lên tiếng, Doãn Tĩnh đã xách dụng cụ lên làm việc. Doãn Tĩnh vốn là nhất giới võ phu*, tu luyện pháp thuật qua loa, nếu như không trung thành chịu khó, cũng sẽ không thể đi theo Diệp Phong Thành được nhiều năm như vậy.
*Nhất giới võ phu: Đại loại là để chỉ những người chỉ biết võ công, thích sử dụng tay chân hơn là đầu óc.
Trước lạ sau quen, lần này Doãn Tĩnh đào thuận lợi hơn lần trước —— Cái xẻng rất nhanh đụng vào vật cứng, chấn động đến mức tê tay.
Doãn Tĩnh phủi qua lớp đất bên ngoài, lộ ra mảnh vải đỏ phủ lên hai cái quan tài một lớn một nhỏ —— Bên trái lớn hơn là của Diệp Cao Sầm, bên phải nhỏ hơn một chút là của Lý Tương Quân —— Sau đó nằm phục người xuống, áp tai lên tấm gỗ nghe động tĩnh ở bên trong.
Coi như không làm như vậy, bọn họ cũng có thể xác định được tiếng khóc truyền tới là từ bên trong cỗ quan tài này.
“Không phải ngươi… Đã để lại bùa chú trên người nàng?”
Lúc này Diệp Hoài Cẩn không còn gì để nói —— Đều đã đến một bước này, nếu ngăn cản Diệp Phong Thành mở quan tài, trái lại trông có vẻ không biết rõ đạo lý. Diệp Hoài Cẩn nhớ lại các chi tiết nhỏ lúc chôn cất, nhớ tới đây, càng như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
“Đó là để phòng ngừa những thứ dơ bẩn bên ngoài đi vào, bây giờ xem ra, có vấn đề hẳn là thai nhi trong bụng của nàng.”
Đến một bước này, Diệp Phong Thành không vội vã mở quan tài.
Bốn người ở đây không ai không hiểu rõ: Mẫu tử vốn chung một thể, bây giờ cơ thể mẹ đã chết, nhưng thai nhi kia lại còn sống, tất nhiên không phải là thứ gì dễ đối phó.
Đầu tiên Doãn Tĩnh đeo một đôi bao tay giao tiêu* mỏng như cánh ve, sau đó dùng một tấm giao tiêu khác đã được tẩm thuốc để che miệng mũi, bảo đảm mỗi một tấc da thịt lộ ra bên ngoài của mình không trực tiếp chạm phải vật bên trong, rồi mới cẩn thận mở quan tài ra.
*Giao tiêu: Chỉ loại vải lụa do người cá dệt trong truyền thuyết, vào nước không bị thấm ướt.
Bởi vì không được an táng long trọng, vì vậy quan tài của Lý Tương Quân chỉ có hai tầng. Sau khi mở ra lớp quách thứ nhất, một mùi tanh tưởi nồng nặc tản ra.
Dù bọn họ đều dùng giao tiêu che mặt, cái mùi đáng sợ kia vẫn vẫn cứ xông đến khiến con mắt đau nhức, trong bụng quằn quại, chỉ có thể mừng thầm rằng bọn họ không phải người phàm, đã sớm tích cốc, không thôi đã nôn ra đến tối tăm mặt mày. Doãn Tĩnh cẩn thận kiểm tra một lúc, cũng bị ngạt không chịu nổi, phải tạm thời nhảy lên trên, báo cáo tình huống bên trong với Diệp Phong Thành.
“… Đều là nước, đồ bồi táng cũng bị ngập trong nước.”
Trong quan tài nhỏ chứa xác còn đang tí tách thấm nước ra bên ngoài, không khó để tưởng tượng ra quang cảnh ở bên trong là như thế nào.
“Là mùi ác lộ* thối của nữ tử.”
*Ác lộ: Sản dịch, huyết hôi theo âm đ*o bài xuất ra ngoài sau khi sinh.
Vân Nguy Dịch hơi buông tấm khăn trong tay xuống, xác nhận nguồn gốc của cái mùi này.
Ác lộ là sản phẩm sau khi nữ tử sinh nở, ác lộ của người chết tanh tưởi, chỉ sợ là tình hình có biến.
Doãn Tĩnh lấy lại sức, một lần nữa leo xuống huyệt động, chuẩn bị mở quan tài nhỏ chứa xác. Hắn vừa mới đụng vào, lập tức cảm thấy trên quan tài đều là dầu mỡ, thật sự trơn trượt, rất khó dùng khí lực, chỉ có thể móc một cây đao bé từ bên hông, chậm rãi cạy ra.
Trong quan tài, Lý Tương Quân vẫn mặc váy trắng như lúc chôn cất, chỉ có điều thân thể đã bị ngâm trong chất sáp lỏng màu vàng.
Hai gò má trắng bệch đến gần như trong suốt của nàng lõm xuống, con ngươi bạo lồi, giống như muốn thoát khỏi khốc mắt. Có điều tư thế của nàng không giống với lúc Doãn Tĩnh phát hiện trong phòng ngủ, hai tay được đan cài đặt trước ngực.
“Diệp thành chủ, vị phu nhân này chết khi được mấy tháng?”
Vân Nguy Dịch là người đầu tiên phát hiện có điểm bất thường.
“Chưa đủ bảy tháng.”
Diệp Phong Thành trầm ngâm một lúc, cũng nhận ra được lão đang ám chỉ cái gì.
“Song thai?”
Thấy có người vẫn không hiểu, Vân Nguy Dịch tiếp tục hỏi.
“Đơn thai.”
“Vậy thì các ngươi nhìn một cái, cái bụng này giống như của một nữ nhân có mang bảy tháng sao?”
Nói đến nước này, đầu óc mơ hồ như Doãn Tĩnh cùng Diệp Hoài Cẩn cũng biết rốt cuộc không đúng chỗ nào.
So với lúc chôn cất, bụng của nàng hoàn toàn lớn hơn một vòng, phồng to đến mức như sắp sửa lâm bồn.
Bùa chú mà Diệp Phong Thành dùng máu viết lên áo liệm hơi hơi phát sinh hồng quang, cho dù không đến gần cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ rừng rực muốn đốt người thành tro. Ỷ vào đôi găng tay đang đeo được làm từ giao tiêu, Doãn Tĩnh đưa tay muốn chạm vào để thăm dò đến cùng.
“Không thể đụng vào.”
Không biết Diệp Phong Thành đã xuống dưới vào lúc nào, trong tay còn cầm bội đao của Diệp Duy Viễn.
Hắn dặn Doãn Tĩnh lui ra, chính mình đi lên trước, chậm rãi hạ mũi đao xuống xiêm y của nàng.
“Đắc tội.”
Đây vốn là thần binh có thể chém sắt như chém bùn, cắt đứt tóc thổi, mũi đao còn chưa thật sự chạm vào, khí tức sắc bén đã lập tức cắt rời quần áo.
Nam nữ khác biệt, cộng thêm Lý Tương Quân còn lớn hơn Diệp Phong Thành một bối phận, hành vi như vậy vốn vượt quy củ mười hai vạn lần, nhưng bây giờ, chẳng ai nói được câu nào để kêu hắn dừng tay.
Lần thứ hai nhìn thấy vết đao trí mạng kia, hai hàng lông mày dài của Diệp Phong Thành nhíu lại cùng nhau.
Trên vết đao ngưng tụ kim quang dày đặc giống y hệt như trên thân đao. Hắn không ngừng tay, mãi cho đến khi toàn bộ phần bụng đều bị lộ ra.
Lý Tương Quân chết đã lâu nhưng bụng vẫn phồng lớn, làn da mỏng manh trên phần bụng kia tựa như có thể nứt ra bất cứ khi nào. Diệp Phong Thành nhìn chăm chú, hoá ra kim quang từ chỗ vết đao nọ lan ra, giống như mạng nhện, che phủ toàn bộ da thịt của nàng từ phần ngực trở xuống, hết sức áp chế vật đang bất an xao động bên trong.
Nhưng vật kia cũng không cam lòng bị trói buộc, lần lượt thử phá tan cấm chế do kim quang bày ra.
Tiếng khóc nỉ non kia phát ra sau khi nó thất bại, từng tiếng vang vọng trong huyệt động tịch liêu, cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
Cảnh tượng này thật sự quá mức quỷ dị, thậm chí át đi sự ngượng ngùng của Diệp Hoài Cẩn khi nhìn thấy thân thể khác giới.
“Giống như muốn sinh… Ngươi làm cái gì?!”
“Ngậm miệng!”
Biến cố xảy ra cực nhanh: Cổ tay Diệp Phong Thành run lên, mũi đao sắc bén cắt đứt lớp da gần như trong suốt kia.
Một khi tấm lưới mảnh mai do kim quang dệt thành vỡ vụn, sẽ không khống chế được quỷ thai bên trong. Nhô ra đầu tiên là đầu ngón tay sắc nhọn, nó móc lấy nội tạng của mẫu thân, dùng sức thoát ra từ trong tử cung của mẹ mình, lộ ra cái đầu, quỷ thai này có khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt không có tròng trắng, hoàn toàn đen xì, lúc nhìn Diệp Phong Thành, bên trong chứa đầy mười phần mười châm chọc cùng thù hận.
Diệp Phong Thành không cho nó cơ hội ra đời, giơ tay chém xuống, cắt lìa cái đầu dữ tợn của quỷ thai, khiến nó văng ra không xa. Như thế vẫn chưa xong, ngay sau đó hắn lấy thân thể mất đầu của nó ra khỏi bụng của Lý Tương Quân, mạnh mẽ ném xuống đất.
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Phong Thành thở hổn hển, miễn cưỡng đỡ mép quan tài mới có thể đứng vững.
Hắn vốn tưởng rằng một lúc như thế sẽ không sao, nhưng rốt cuộc đã đánh giá cao thân thể mục nát từ bên trong này.
Cho rằng quỷ thai đã bị giết, đám người Doãn Tĩnh mới vừa thở phào một hơi, đến xem tình hình của Diệp Phong Thành, nhưng lại thấy anh hài mất đầu này vẫn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp Diệp Phong Thành suy yếu, nó lập tức bò về phía cái đầu của mình.
“Chủ nhân…”
Doãn Tĩnh muốn tiếp nhận thanh đao bạch ngọc dát vàng trong tay Diệp Phong Thành, bắt chước làm theo hắn tiêu diệt quỷ thai kia, nhưng thanh đao như nặng ngàn cân, bất kể như thế nào Doãn Tĩnh vẫn không cầm lên được.
“Để ta.”
Sau khi dùng thuốc, Diệp Phong Thành thoáng có một chút khí lực, thừa dịp nó cách cái đầu còn một đoạn, một đao đóng đinh nó trên đất.
Cũng không biết hắn dùng sức mạnh lớn bao nhiêu, chỉ thấy một nửa thân đao vẫn chưa cắm hết xuống lòng đất. Quỷ thai kia bị đóng ngay tim, nhưng tứ chi vẫn không ngừng co giật, mãi đến khi minh văn kim quang đi vào trong thân thể của nó, đốt nó thành một bãi chất lỏng sền sệt cháy sém hôi thối.
Cách đó không xa, đầu lâu mất thân kia mở miệng sắc nhọn khóc to, kêu rên thê thảm đến cực điểm, khiến người ta không dám nghe.
Diệp Phong Thành lau đi một vệt máu như bạch mai trong tuyết trên lòng bàn tay, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt âm tình bất định của Vân Nguy Dịch.
Đừng nói cho bọn họ biết.
Vân Nguy Dịch đọc được lời nhắn bên trong ánh mắt của hắn.
Đừng nói cho bọn họ biết hắn còn có thể sống được bao lâu.