Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 17

Biên tập: Mr.Downer

Cây đuốc trên vách tường sắp cháy hết, cuối hành lang là hắc ám, dường như không khác gì ban ngày tối tăm ở bên ngoài.

Phía trước chợt loé qua vạt váy đỏ khiến Diệp Duy Viễn dừng bước chân.

Trước đây, khi đi đến đâu, y đều có thể nghe thấy tiếng các nàng thì thầm khe khẽ, nhưng từ ngày đó về sau, tất cả đã thay đổi, chỉ cần nghe được tiếng bước chân của y, các nàng sẽ lập tức nhượng bộ né tránh, cho dù y là chủ nhân mới của các nàng, các nàng vẫn sợ đối mặt với y, tựa như mãnh thú sợ lửa. Đương nhiên y sẽ không cho rằng nguyên nhân là do mình —— Các nàng chỉ sợ hãi đoản đao cổ quái có thể chém hết tất cả trong tay y.

Cửa cung hé mở, chừa ra một khe hở vừa vặn cho một người đi qua, Diệp Duy Viễn dễ dàng lách mình tiến vào.

Thiên điện mà hoàng thất Văn Cống quốc dùng để thờ phụng thần linh trước đây trở nên suy tàn đến mức không ra hình dạng, ngói vỡ tường đổ, màu sắc hoa văn trên tường đá bị nước mưa chua cọ rửa hơn một nửa, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đường nét chạm trổ là một số bước cúng tế.

Trên nóc bị thủng một lỗ to do lâu năm không được tu sửa, lộ ra bầu trời tối tăm, cùng ánh trăng sáng trong vô tưởng.

“Ngươi lại đang giở trò quỷ gì…”

Diệp Duy Viễn tìm một vòng mới tìm được bóng dáng người gỗ ở một góc cung điện, nhưng chưa dứt lời, người gỗ đang nằm úp sấp đã lảo đảo đứng lên, bí hiểm vẫy tay với y, “Đến rất đúng lúc, lại chỗ này nhìn xem đây là ai.”

Diệp Duy Viễn đến gần mới thấy rõ nó đang nhìn cái gì: Trong cái mõm bằng đồng của mãnh thú ba đầu dữ tợn có nước chảy tí tách, dưới đáy hội tụ một vũng nước trong vắt, nhưng thứ thật sự đáng chú ý chính là mặt nước không phản chiếu cái bóng của bọn họ, mà là từng hình ảnh xảy ra trên tuyết nguyên bên ngoài. Y nhìn vô số hình ảnh hỗn loạn vút qua trên mặt nước, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến khi trong nước loé lên gương mặt của Diệp Phong Thành.

Đối diện với Diệp Phong Thành là một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ váy màu vàng đồng. Nghe không thấy âm thanh, trông có vẻ như bọn họ đang trò chuyện. Phản ứng duy nhất của Diệp Duy Viễn chỉ là phát ra một tiếng cười nhạo lạnh nhạt, sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ âm trầm.

“Tại sao hắn lại ở chỗ này, ngại chính mình chết chưa đủ nhanh sao?”

“Hắn đến rồi thì không phải càng tốt sao, đỡ đến lúc lại nhọc lòng đi tìm,” Nói lời mang thâm ý, người gỗ cố ý dùng lời kích thích y, “Thế nào, ngươi không nỡ?”

“Làm sao có thể?” Diệp Duy Viễn buông thõng tầm mắt, không hề nhìn ảnh phản chiếu của Diệp Phong Thành, “Hắn chết hay sống thì liên quan gì đến ta?”

Từ sau khi ra khỏi huyết trì, y không nhớ rõ lắm những chuyện trước đây. Nếu đã quên, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, quên rồi thì thôi. Y không muốn biết ma vật này rốt cuộc muốn nói cái gì, dù sao đều là những thứ tẻ nhạt.

“Tại sao không liên quan, ngươi không phải nói với ta rằng ngươi muốn hắn chết sao, bây giờ người đang ở chỗ này, ngươi lại còn nói không liên quan?”

“Ta làm sao biết ta của trước đây ngu xuẩn quá mức như thế?”

Tay của y tìm tới đao Lang Thuỷ bên hông, đoản đao lạnh lẽo như cất giấu một đám lửa, thiêu đốt lòng bàn tay y cháy khét, nhưng y nắm chặt không buông, giam nó trong lòng bàn tay, như muốn so cao thấp cùng thứ thần binh này.

Dạ thịt cháy xém tanh tưởi hấp dẫn sự chú ý của người gỗ, nó không tiếp tục cố chấp với đề tài vừa nãy, hai con ngươi đen sì không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tay phải của y, “Thực sự khó có thể tin, nó lại có thể chịu cho ngươi gần kề.”

Nhìn thấy Diệp Duy Viễn như muốn phản bác, nó lạnh lùng nói, “Nếu nó thật sự có ý định không cho ngươi gần kề, chỉ sợ cả người ngươi sẽ không thể chịu đựng được.” Sau một lát, nó thở dài một tiếng, “Có điều như vậy rất tốt, rất tốt, rất tốt…”

Nó liên tiếp thốt ra hai chữ “Rất tốt” nhiều lần, bên trong chứa đựng sự hưng phấn cùng vui sướng khiến người ta sởn tóc gáy, “Diệp Duy Viễn, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, ngươi cứ giữ lấy nó thật kỹ, tuyệt đối đừng làm mất, chờ ta…”

“Ta có thể đi ra khỏi thành không?”

Diệp Duy Viễn căn bản không thèm để ý đến tại sao nó lại mừng rỡ như điên, “Để ta đi ra khỏi thành gặp Diệp Phong Thành.”

“Không phải ngươi nói ngươi không quan tâm sao?”

“Nhưng ai nói ta không hận hắn,” Diệp Duy Viễn đưa tay tìm đến trước ngực, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, “Ta đây một thân đầy thương tích cũng là do Diệp Phong Thành ban tặng, hắn khiến người trong cả thiên hạ tới giết ta, ta nhất định phải trả lại hắn từng vết thương, muốn hắn biết rõ rằng lúc trước không nên bỏ qua ta.”

Vết thương suýt chút nữa đoạt mạng y coi như đã lành, để lại một vết sẹo thật dài, ở vị trị gần sát ngay tim.

Từng đêm tỉnh lại, mỗi lần chạm vào vết sẹo này đều khiến y cảm thấy căm hận đang thiêu đốt tâm can của mình, như muốn y đi một vòng trong địa ngục.

Dù gì một ma đầu như y nếu chết cũng sẽ phải vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ, thế nên cứ tận hứng khi còn sống đi.

“Còn chưa đến thời điểm, đừng gấp gáp như vậy.”

“Ngươi bao giờ cũng là dáng vẻ này, muốn ta chờ, những lại không nói cho ta biết rốt cuộc ta phải chờ bao lâu!” Cảm thấy mất kiên nhẫn, Diệp Duy Viễn đứng lên, một chưởng đánh nát ảnh phản chiếu trên mặt nước, khiến cho những giọt nước lạnh lẽo bắn tung toé lên mặt mình, “Diệp Phong Thành còn có thể sống được bao lâu chứ, ta cũng không muốn hắn chết trên nửa đường, ngươi không muốn ta ra khỏi thành, thì ta càng muốn ra khỏi đây, ngươi chỉ là thứ phế vật phải mượn con rối gỗ này để hoàn hồn, còn nghĩ làm khó dễ được ta?!”

Y vừa mới quay đi một bước, ma vật ở phía sau y chợt nặng nề mở miệng, “Đứng lại, Diệp Duy Viễn.”

Nếu từ trước đến nay ma vật này đối với y cũng còn gọi là ôn hoà, thì giờ phút này nó thật sự nổi cơn thịnh nộ. Bị uy thế khổng lồ kinh sợ, đầu gối Diệp Duy Viễn như nhũn ra, trên lưng áo thấm mồ hôi lạnh, cả người không thể động đậy, nhúc nhích một chút sẽ ngã quỵ trên mặt đất. Y nhìn chằm chằm bàn tay đang run lên cầm cập của mình, cắn chặt khoé môi, nửa ngày không lên tiếng. Khuất nhục, còn có phẫn nộ, cảm giác như vậy giống một con rắn độc quấn quanh tim y, truyền nọc độc vào trong đó, ăn mòn trái tim vốn không còn phần nhiều nguyên vẹn.

Y luôn cảm thấy bản thân không có địch thủ, nhưng lại không ngờ rằng ma vật này chỉ mới nói một câu mà đã khiến y kinh sợ thành như vậy.

“Tỉnh táo lại chưa?”

Mãi tới khi uy áp dần dần biến mất, Diệp Duy Viễn mới cảm thấy tri giác một lần nữa trở về trong thân thể mình.

Y chậm rãi xoay người lại, người gỗ đang ở trên cao nhìn xuống, Diệp Duy Viễn nhìn thấy bản thân kinh hoảng thất thố phản chiếu trong hai con ngươi của nó.

“Ta vẫn chưa tỉnh,” Y đau đớn nhắm hai mắt lại, khàn giọng nói, “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”

“Ngươi không có tư cách biết.” Tựa như nhận ra chính mình hù được y, người gỗ lại nói tiếp thêm một câu, “Thế nhưng, ta đáp ứng ngươi, Diệp Phong Thành nhất định sẽ chết trên tay ngươi.”

Nó cường điệu ngữ khí khi nói mấy chữ “Trên tay ngươi”.

“Vậy ta trở về đây.”

Thủ đoạn ân uy tịnh thi* này khiến Diệp Duy Viễn hơi hoà hoãn.

*Ân uy tịnh thi: Dùng uy nghiêm và ân đức để quản lý.

Có điều nếu đạt được thứ mình muốn, y tự nhiên không có ý định ở đây lâu. Ngay khi ngón tay của y đụng tới cửa cung, người gỗ đã gọi y từ đằng sau.

“Đừng làm chuyện dư thừa.”

Người gỗ có ý nhắc nhở.

“Ngươi ám chỉ cái gì?”

Hơn nửa người của Diệp Duy Viễn đã biến mất trong bóng tối, ngay cả nét mặt cũng không thấy rõ.

Khác với biểu hiện trấn định bên ngoài, chỉ mình y biết bản thân bây giờ đang căng thẳng bao nhiêu. Hoảng sợ một khắc trước còn lưu lại trong cơ thể, chỉ có thể càng dùng sức nắm chặt đao Lang Thuỷ, hấp thụ đau đớn nóng rực để chính mình đừng quay đầu bỏ chạy.

Tim đập ầm ầm trong lồng ngực, tựa như ngay sau đó sẽ thoát ra ngoài.

“Trong tuyết nguyên đêm hôm qua, hồng y nô… Là do ngươi phái đi?”

Hoá ra là chuyện này, y nhẹ nhàng thở phào một tiếng không thể nhận ra.

“Nếu ngươi không cho ta đi ra ngoài, ta rốt cuộc cũng nên tự tìm cho mình chút vui vẻ chứ.”

Cùng lúc nói những lời này, đầu ngón tay y bấu vào trong da thịt, cho đến khi chảy máu.

Từ lúc ra khỏi huyết trì, y luôn muốn thấy máu. Nhưng trong thành này lại không có vật sống, mục dân ở phụ cận đã chạy sạch từ lâu về trước, vì không có ai để giết, kiềm chế cảm giác kích động này cũng khiến y kiệt sức. Bây giờ khó khăn lắm bên ngoài mới có một đám người sống, người gỗ lại không cho y ra khỏi thành, quả thật như muốn mạng của y.

“Chỉ tìm chút vui vẻ… À?”

Thấy người gỗ không có vẻ tin tưởng, y tiếp tục nói, “Ta còn tưởng rằng sẽ khó khăn bao nhiêu, không ngờ hai tên kia thật sự ngu xuẩn, ta chỉ dùng một phép che mắt liền bị lừa, từng bước chui vào trong cạm bẫy của ta, lúc bị xé nát còn hi vọng có người đến cứu chúng… Thế nào, không thể được sao? Không thể thì ta sẽ không làm?”

Một lúc lâu sau, người gỗ mới gật đầu, “Tuỳ ngươi, đừng giết hết, để cho bọn chúng cái mạng vẫn có ích cho ta.”

Sương Vị vẫn còn đang lưỡng lự ngoài cửa phòng của Diệp Duy Viễn, nhiều lần muốn đưa tay lên gõ cửa nhưng rồi lại thả xuống, trước sau không hạ nổi quyết tâm. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại đến đây, nhưng khi khôi phục tỉnh thần thì đã ở đây được vài canh giờ. Mấy hôm nay, đồng bạn của nàng mất đi vài người, các nàng đều ngầm nói là do người kia làm, chung quy y không giống chủ nhân ban đầu của các nàng, không chỉ tính cách âm tình bất định hơn, càng có thể thấy y thật sự hận các nàng thấu xương.

Nhưng sau khi trở lại từ ngày hôm đó, Diệp Duy Viễn nhốt chính mình ở trong phòng, không lộ mặt ra.

“Có chuyện gì không?”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cửa chợt mở, nàng ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt cao thâm khó dò của Diệp Duy Viễn.

“Không…… Không có……”

Nàng muốn lùi ra sau theo bản năng, nhưng Diệp Duy Viễn lại để cửa mở rộng hơn một chút, không nói gì mời nàng tiến vào.

Thấy nàng chậm chạp không quyết định, y đơn giản xoay người, “Không vào thì cút xa một chút, đừng làm phiền ta.”

Nói đến mức này, nàng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nhắm mắt đi vào.

Nhìn bóng lưng Diệp Duy Viễn ở phía trước, nàng cắn môi, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Không trách nàng khiếp đảm, thi sống như các nàng, mệnh cách giống như cỏ bồng lung lay bất định trong gió, không ai biết một giây sau sẽ như thế nào. Muốn hỏi nàng có hận ma vật đã biến nàng thành dáng vẻ không ra người không ra quỷ này hay không, tất nhiên là hận. Nhưng so với hận, phần nhiều hơn là ỷ lại —— Các nàng dựa vào ma vật kia mà sống, tư vị của chết vô cùng khó chịu, trải qua một lần là đủ rồi.

Vốn tưởng rằng có thể vô tri vô giác sống qua ngày như vậy, không ngờ tới chớp mắt đã bị tặng cho kẻ khác, đặc biệt là người lúc trước đã đắc tội chủ nhân mới này như nàng, khiến cho mỗi một bước chân bây giờ của nàng như đi trên băng mỏng, chỉ sợ đoản đao đen kịt kia sẽ tìm mình lấy mạng.

Trang trí xa hoa trong tẩm cung ngày xưa đã không còn rõ ràng, chỉ để lại một chiếc giường đá cùng bàn nhỏ.

Chăn đệm trên giường cũng không có, có thể thấy được chủ nhân ngày thường không ngủ trên nó. Diệp Duy Viễn không nhìn nàng, tiến đến cạnh bàn ngồi xuống, để nàng tuỳ ý.

Ánh nến nhỏ như hạt đậu trên chụp đèn đồng giãy giụa trong bóng tối vô biên, nhưng dù thế nào cũng chỉ có thể rọi sáng một ít khu vực xung quanh. Y nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng khe khẽ như thể không đập, không khác gì đã chết, thoạt nhìn không giống ma tinh hỉ nộ bất định kia, trái lại khá giống Diệp Duy Viễn trước đây mà nàng quen thuộc.

Nàng đợi rất lâu, xác định Diệp Duy Viễn thật sự không thăm dò mình, mới dè dặt đi tới, nhưng không ngờ vừa di chuyển tầm mắt, liền chú ý đến một góc lụa đỏ kiều diễm, suýt chút nữa kinh ngạc kêu thành tiếng. Nếu như Diệp Duy Viễn không gần nữ sắc, thì không cần nói cũng biết góc lụa đỏ này có ý nghĩa gì, nàng cẩn thận đến gần, quả nhiên là một hồng y nữ giống nàng —— Quần áo còn nguyên vẹn, nhưng tay chân đều bị bẻ gãy, cong vòng ra sau theo một góc độ quỷ dị. Cưỡng chế bất an trong lòng, nàng lật thi thể lại, lộ ra một khuôn mặt trắng xanh vặn vẹo đã không còn thấy được dung mạo xinh đẹp khi còn sống, nàng suy nghĩ thật lâu vẫn chỉ có thể thừa nhận gương mặt này có hơi quen mắt.

Dựa vào ánh nến, nàng để ý thấy cây đinh trên cổ xác chết đã bị người nhổ xuống, vết thương cũ năm xưa hiện ra thịt thối trắng toác, nhìn lâu làm cho người ta muốn nôn mửa… Ánh nến, nàng chợt nhớ tới cái gì, hít vào một ngụm khí lạnh.

Rốt cuộc nhớ ra mình đang ở đâu, nàng che miệng lại, dè dặt quay đầu.

Không biết từ lúc nào, Diệp Duy Viễn đã đứng ở sau lưng nàng, cầm đèn trên tay, từ trên cao nhìn xuống.

“Nếu không muốn chết thì đừng lắm miệng về chuyện của ta, đây chính là kết cục.”

Ngày hôm đó, sau khi trở lại, Diệp Duy Viễn đã đi tra xem kẻ nào dám mật báo chuyện y điều động hồng y nô. Y không rõ có bao nhiêu thứ ma quỷ đang dòm ngó trong bóng tối, nhưng nếu đã được đưa cho y, thì phải theo quy củ của y —— Còn những kẻ muốn dùng chuyện của y để lấy lòng chủ cũ, tuyệt đối không thể giữ lại. Bây giờ, chí ít là trong lòng rõ ràng, các nàng xem như an phận một chút.

“Ngươi…” Ngươi không giết ta?

Nàng trừng to hai mắt, tựa như không thể tin được y lại buông tha cho mình.

Diệp Duy Viễn căn bản chẳng muốn phản ứng lại nàng, đi thẳng vào một gian nhỏ khác trong phòng.

Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, nàng bất an đứng tại chỗ, ngón tay thắt nút. Những ngày dám trắng trợn chế nhạo, châm chọc y trước đây tựa như xảy ra vào kiếp trước xa xôi, hiện tại nàng chỉ cầu đừng đụng phải vảy ngược của ma tinh này, làm cho y chú ý tới nàng.

Lúc trở ra, Diệp Duy Viễn đã thay một bộ y phục mới màu đen có thêu hoa văn bạch hạc, dường như lúc may người ta đã dùng chỉ bạc cùng lông vũ, khiến cho lông hạc chợt loé lên ánh bạc dưới ngọn đèn cầy. Thân thể của y lạnh như băng, môi cóng đến tím bầm, đuôi tóc chảy nước ướt nhẹp, chỉ có ngực còn giữ được một chút nhiệt khí.

“Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, cái giường kia ngươi có thể ngủ… Đi ra ngoài nhớ đóng cửa thay ta.”

Nhận ra có điều không đúng, nàng có thể nghe rõ một chút ý tứ bàn giao hậu sự trong những lời nói này.

“Cái gì, ngươi nói rõ ràng.”

“Đến lúc rồi, ta phải đi.”

Diệp Duy Viễn tiện tay tìm một sợi dây để buộc tóc.

Thấy y không buộc được gọn gàng, nàng đánh bạo đi qua giành lấy sợi dây, “Để ta.”

Ngoài dự kiến của nàng là, Diệp Duy Viễn không phản kháng, thậm chí yên tĩnh để mặc động tác của nàng.

“Ngươi thật sự đã quên… Những thứ đó sao?”

Một suy nghĩ đáng sợ thoáng loé trong đầu, thái độ của nàng trở nên khác thường, lớn tiếng hỏi y.

“Ngươi không phải biết rõ nhất sao?”

Diệp Duy Viễn xoay người nhìn nàng, đôi mắt lấp loé hồng quang chặn đứng những lời kế tiếp trong họng của nàng.

Phải, người đẩy y xuống huyết trì là nàng, người đè cả cơ thể giãy dụa của y trở lại đó cũng là nàng, người mang y ra khỏi chỗ đó cũng vẫn là nàng, bây giờ nàng lại hoài nghi y có phải chịu đựng tra tấn của địa ngục huyết trì hay không. Nàng từng nghe người gỗ kia nói, huyết trì này có thể luyện người thành ma, coi như là “trích tiên” trên trời đi vào, cũng không có cách nào quay đầu lại, huống chi là kẻ đã rơi vào ma đạo thật lâu như Diệp Duy Viễn.

Càng nghĩ càng thấy hoang đường, nàng cắn môi, trên tay vô thức dùng thêm nhiều sức lực.

Nhận ra Diệp Duy Viễn hơi nhúc nhích, nàng vội vã quỳ xuống nhận sai.

Làm sao có kẻ nào đã thành ma còn có thể giữ được trái tim của người bình thường?

“Diệp Duy Viễn, ngươi muốn đi đâu…”

“Đi giết người.”

Diệp Duy Viễn dựng thẳng một ngón tay, “Không được nói cho những kẻ khác.”

Nói xong, y cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong bóng tối bên ngoài, để lại một mình nàng đang run sợ trong lòng.

Người sống duy nhất ở nơi này chính là y, y còn có thể giết ai?

Diệp Duy Viễn giơ cây đuốc đi giữa hoàng cung âm trầm tĩnh mịch.

Bởi vì nằm lòng bố cục bài trí, y thậm chí không cần phải phí tâm nhìn đường, cả ngươi linh hoạt băng qua từng cây cột trên hành lang.

Trong ấn tượng của y, đằng sau lưng thạch thú này là mật đạo đã bị phong kín từ lâu, còn viên gạch dưới chân y thì có cửa ngầm… Y biết được càng nhiều, càng cảm thấy những thứ này chẳng có ích gì, không có nửa điểm giá trị.

Ma vật kia cũng không phải ngốc, dù sao lựa chọn nơi này làm chỗ cư trú cũng có lý do của nó. Nhưng nếu phần lộ trên mặt đất không có gì đặc biệt, thì như vậy chỉ có nghĩa đáp án sẽ được giấu sâu trong cung điện thần bí dưới lòng đất.

Diệp Duy Viễn nhớ lại tình cảnh lần trước mình đi vào địa cung: Y đã đánh một trận với yêu thú gác cổng Thần Dĩ, ngay lúc sắp phân thắng bại thì đã bị ma vật cứng rắn ngăn lại. Sau đó, dù là thăm dò công khai hay đi dạo vào ban đêm, y đều vô tình hoặc cố ý tránh xa việc đến gần lối vào địa cung.

Ban đầu, y còn có thể nhìn thấy vài hồng y quỷ du đãng ở ngoài rìa xa xăm, sau đó chỉ còn lại một mình. Cảnh vật xung quanh trở nên xa lạ, trong gió nặng mùi lưu huỳnh và tiêu thạch gay mũi, y biết mình thật sự đã đến gần.

Diệp Duy Viễn rút kinh nghiệm từ giáo huấn lần trước, mỗi một bước đi tương đối cẩn thận, ngầm đề phòng những thứ kia.

Trước khi sắp chạm vào khuyên đồng trên cửa, Diệp Duy Viễn đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bèn dừng bước không tiến về trước.

Sau khi trầm ngâm thật lâu, y tuỳ tiện ném cây đuốc trên tay xuống đất, lập tức lui về, dựa vào vách tường chờ đợi, vuốt ve ước chừng đoản đao trong tay.

“Còn không chịu đi ra sao?”

Mi mắt Diệp Duy Viễn rũ xuống, quét qua bóng tối mơ hồ, khiến người ta không thấy rõ nét mặt như thế nào.

Đuốc lăn vài vòng trên đất, rồi từ từ tắt ngúm.

Ngay khi đốm sáng cuối cùng biến mất, hắc ám lại phủ xuống trong nháy mắt, động tác trên tay Diệp Duy Viễn cũng ngừng lại.

Trong yên tĩnh, y gắt gao nhìn chằm chằm bức hoạ cũ kỹ có màu sắc còn ảm đạm hơn lần trước, sợ bỏ lỡ một chút động tĩnh rất nhỏ.

Qua một lúc, trong bức hoạ truyền ra tiếng vang sột soạt. Ban đầu còn khiến người tưởng mình xuất hiện ảo thính, sau đó động tĩnh này càng lúc càng lớn, nhanh chóng to như bình địa kinh lôi, làm cho người khác không thể nào bỏ qua.

Thấy con mồi rốt cuộc mắc câu, khoé miệng Diệp Duy Viễn hơi giương lên, ngừng thở chờ đợi.

Tiếng lưỡi rắn thè ra thụt vào phát ra xì xì rõ ràng, tựa như kề sát bên tai, mang theo cảm giác man mát khiến người ta sởn tóc gáy.

Nếu là những người khác, có lẽ đã bỏ chạy, nhưng Diệp Duy Viễn không chỉ không sợ, mà trái lại càng thêm hưng phấn: Quái vật bên trong hình vẽ cuối cùng đã bắt đầu xuất hiện, thuốc màu ảm đạm biến thành vân da tươi sống, đầu tiên là đầu, sau đó là nửa trên giống người, từng chút một tách ra khỏi bức hoạ.

“Diệp Duy Viễn, ngươi nên dừng bước.”

Nó vẫn muốn tiên lễ hậu binh, khuyên Diệp Duy Viễn từ bỏ suy nghĩ không thiết thực này.

Chỉ tiếc nó đã tính sai một chuyện, Diệp Duy Viễn đến có chuẩn bị.

Thừa dịp nửa người dưới của nó còn đang trong bức hoạ, Diệp Duy Viễn ngay lập tức giành đòn phủ đầu tiến lên khống chế nó.

Môt tay y cầm đao kề ngang cổ của nó, một tay kéo tóc của nó, khiến cho nó ngẩng đầu lên, hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của y.

Phản ứng đầu tiên của Thần Dĩ chính là né tránh, nhưng trên tay Diệp Duy Viễn hơi hơi dùng sức, lưỡi đao liền xước ra một đường chảy máu.

“Nếu ta đã bắt được ngươi, thì ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện trốn về trong bức hoạ.”

Y nói những lời này vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, nhưng Thần Dĩ biết, y không phải nói đùa, sát ý cùng tàn nhẫn bên trong đó đều là thật.

Sau một giây, Diệp Duy Viễn duy trì tư thế này mà mạnh mẽ lôi nửa người còn lại của nó ra khỏi bức hoạ.

Chưa bao giờ cảm thụ qua đau đớn kịch liệt như vậy, Thần Dĩ gào thét, đuôi rắn điên cuồng vặn vẹo, nhiều lần quất vào người Diệp Duy Viễn.

“Nếu không muốn chết, ngươi thành thật một chút cho ta, đừng để cho tất cả nghe được chúng ta đang làm gì.”

Ngay khi y nói chuyện, máu lạnh ngưng tụ thành một đường, nhỏ xuống dọc theo rãnh đao.

“Biết sợ rồi chứ?”

Thần Dĩ không dám lên tiếng, e dè gật đầu với y.

“Hiểu rõ?”

Nó lại gật đầu.

Lúc này Diệp Duy Viễn mới hơi thả lỏng một điểm, “Xem ra ta quả nhiên đoán không sai, ngươi cũng sợ nó.”

Chỉ cần là ma vật và thi sống như bọn y, hoặc chỉ cần là tà ma, nhất định phải e ngại cây đao này.

Ngay cả Thần Dĩ cũng không ngoại lệ.

“Biết ta sắp làm gì không?”

“Ngươi không thể đi, ngươi sẽ hối hận.”

Cho dù bị khống chế, nhưng Thần Dĩ vẫn không từ bỏ ý định, muốn khuyên y dừng lại, “Ngươi nhất định sẽ phải hối hận.”

“Làm sao ngươi biết?”

Chẳng muốn tốn nhiều miệng lưỡi với nó, Diệp Duy Viễn một cước đá văng cánh cửa chưa khoá lại, lộ ra cầu thang sâu thẳm không đáy phía sau.

Mất đi lớp bình phong cuối cùng, những luồng hơi nóng bức người chìm dưới nền đất kéo tới trước mặt, khiến người ta nghi ngờ cuối con đường này có phải là địa ngục hay không,

“Đệ tử Diệp gia trẻ tuổi, ngươi sẽ phải hối hận vì quyết định này.”

“Câm miệng!”

Diệp Duy Viễn tạm thời buông lỏng áp chế với nó, nhưng vẫn ngầm cảnh giác quái vật nửa người nửa xà này có thể cắn ngược lại mình một cái.

“Ngươi đi xuống trước dò đường.”

Thần Dĩ có lại tự do dường như không nghe thấy, nhưng Diệp Duy Viễn biết dĩ nhiên có trò quỷ, uy hiếp trừng nó một chút, Thần Dĩ đành phải lấy ra một tượng gỗ cỡ ngón út ném vào trong bóng tối.

Tượng gỗ một bên to lên, một bên lăn xuống theo những bậc thang đá, ngay tại lúc không thể nhìn thấy, bất thường đột nhiên phát sinh.

Tiếng rít nghe phong thanh như vật gì xẹt qua không khí, Diệp Duy Viễn biến ra một ngọn lửa trong tay, đốm lửa lơ lửng giữa không trung, soi cho bọn họ thấy một màn cực kỳ khủng bố: Một làn cung tên đông nghịt phóng ra từ hai bên, biến tượng gỗ thành một con nhím.

“Đúng vậy, nếu ta không cho ngươi xuống trước, chỉ sợ chính ta sẽ như thế đi.”

Diệp Duy Viễn vỗ tay một cái, tỏ vẻ cách này quả thật khá tốt.

Càng canh giữ chặt chẽ như vậy, y càng hiếu kỳ với địa cung bí mật kia, nếu đúng như y suy đoán…

Diệp Duy Viễn đi xuống, ngọn lửa nhẹ nhàng đi theo, chiếu sáng huyền cơ trên tường đá: Một loạt cái hốc đen thùi ẩn giấu cơ quan nỏ tiễn, đầu mũi tên được ngâm độc loé lên ánh sáng màu xanh dày dặc, tựa như răng nanh lợi hại trong mõm thú, chỉ cần có người mưu tính xông qua sẽ bị xé nát.

“Thay ta giải trừ cơ quan, bằng không…”

Y không nói gì, chỉ quơ quơ lưỡi đao đen sì.

“Rõ rồi, nhưng cơ quan này không có cách giải trừ, chỉ có thể…”

Giữa sinh và tử, Thần Dĩ cuối cùng đã lựa chọn sinh. Nó cúi thấp người lẻn vào trong bóng tối, mò mẫm thật lâu trên chân tường, tìm thấy một khối nhỏ lồi ra, liền đè xuống. Cơ quan được khởi động, dẫn theo cơ trục cũng chuyển động theo, ngay lúc Diệp Duy Viễn đang muốn nhắc nhở Thần Dĩ đừng giở trò quỷ, một trận mưa tên như cuồng triều mãnh liệt bắn ra.

“Chờ xem, đệ tử Diệp gia trẻ tuổi.”

Mưa tên tựa như không có điểm dừng, xác tên lốp bốp rơi đầy xuống bậc thang đá đến không còn chỗ trống trên đất.

Đầu mũi tên phía sau đụng vào đuôi mũi tên phía trước, chẻ nó thành hai đoạn, còn tượng gỗ rơi xuống ban nãy đã sớm không thấy bóng dáng.

Qua một khoảng thời gian để uống cạn một chén trà, bọn họ rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tên thép trong cơ quan nỏ tiễn bắn hết.

“Tạm thời coi như xong rồi, chúng ta đi xuống thôi.”

Vì để y tin tưởng, Thần Dĩ đã giành việc đi trước, Diệp Duy Viễn chờ trong giây lát, thấy không có gì khác thường mới đi theo.

Vài mũi tên cắm sâu vào trong lớp đá cứng rắn, nếu là da thịt con người đỡ lấy thì khó có thể tưởng tượng sẽ như thế nào.

Y vừa chém đứt những đuôi tên cản đường, vừa đi về phía trước, qua một lúc lâu cũng tới bậc thang cuối cùng.

“Ngươi tiếp tục dẫn đường.”

Địa cung phức tạp như mê cung, Thần Dĩ đi phía trước, Diệp Duy Viễn cách nó một bước chân theo sau, cứ như vậy đi qua chính điện cùng hành lang dài thăm thẳm. Ánh mắt lạnh lẽo của thủ vệ bằng đá canh giữ địa cung tập trung trên người bọn họ, còn nguồn ánh sáng duy nhất là ngọn lửa đang lơ lững giữa không trung kia. Diệp Duy Viễn càng đi càng cảm thấy nóng nực, y nhìn Thần Dĩ, nhưng hình như động vật máu lạnh này lại không cảm thấy gì.

Diệp Duy Viễn chợt dừng bước, hoá ra phía trước là ngã ba.

“Bên phải.”

Thần Dĩ không chút do dự quẹo sang ngã bên phải, Diệp Duy Viễn tự nhiên đi theo.

Tiếp tục đi vào trong, tường đá dần dần trở nên thô ráp, đến tận khi chúng khôi phục về trạng thái nguyên thuỷ không được điêu khắc.

Bọn họ đi thật lâu, đột nhiên đến được cuối đường.

“Ngươi phải làm như vầy…”

Không cần Thần Dĩ nhắc nhở, Diệp Duy Viễn đã chú ý tới cái chậu đồng được chạm trổ hình Toan Nghê* trên bệ đá trước cửa.

*Toan Nghê: Là con thứ tám do rồng sinh ra, có đầu rồng, thích khói lửa, mùi thơm, nuốt khói phung sương. Thích sự tĩnh lặng và thường ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi ngút, nên thường được đúc làm vật trang trí trên các lư hương.

“Dùng máu của người, rót đầy nó,” Thần Dĩ đưa cho y một con dao găm cong như trăng lưỡi liềm, trên lưỡi dao phủ đầy răng cưa.

Diệp Duy Viễn nhận lấy con dao, không hề chớp mắt mà cắt xuống một đường trên cánh tay.

Thiếu kiên nhẫn để đợi lâu, y cắt liên tiếp thêm hai ba đường, mỗi một đường đều sâu đến nỗi thấy được tận xương.

Máu rơi tí tách vào trong chậu đồng, chậm rãi che đậy đáy chậu, nhưng còn chưa chảy đầy, miệng vết thương đã khép lại hơn một nửa. Thấy vậy, y bèn cắt thêm một nhát, ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lại một chút nào.

“Máu của ai cũng đều có thể mở cửa sao?” Trong lúc chờ đợi máu chảy đầy chậu, y tuỳ tiện nói chuyện với Thần Dĩ, “Các người bố trí phòng ngự như vậy?”

“Không,” Thần Dĩ chỉ nhìn chăm chú cánh cửa kia cùng chậu đồng đã đầy hơn một nửa, dường như mệt mỏi đến mức không nói ra lời, “Chỉ có máu của ngươi mới có thể.”

Trong mắt nó chứa đầy bi ai và thê lương, nhưng Diệp Duy Viễn cũng không quan tâm nó đang nghĩ gì.

Dù có nghĩ gì đi chăng nữa, vận mệnh của y đều đang chờ đợi y tại cuối đường hầm này.

Khi giọt máu cuối cùng nhỏ xuống, chậu đồng đã đầy máu, chậm rãi lún vào trong bể đá rồi biến mất.

Cùng lúc đó, vách đá không cách nào vượt qua lúc trước dần dần trở nên trong suốt, lộ ra quang cảnh sau lưng.

Ánh sáng đỏ rực chói mắt cùng nhiệt độ khiến người ta thở không được ùn ùn kéo đến, Diệp Duy Viễn suýt chút nữa không thể mở mắt nổi, chỉ có thể nắm chặt đao Lang Thuỷ, hấp thụ một chút hơi lạnh từ nó —— Bất kể như thế nào, cây đao này chắc chắn sẽ không bị nhiễm phải nhiệt độ của ai khác, chỉ có một sự lạnh lẽo hệt như mùa đông rét cóng, nhưng lại khiến y cảm thấy an tâm.

Đường hầm đứt đoạn tại đây, phía trước là không trung lơ lửng, còn bên dưới là biển lửa dung nham sôi trào.

“Con đường tiếp theo, chỉ có mình ngươi có thể đi.”

“Nếu như không yên tâm, thì ngươi cứ giết ta.”

So với lúc trước còn sợ hãi Diệp Duy Viễn cùng đoản đao kia trong tay y, thái độ của Thần Dĩ trở nên khác thường vào giờ phút này, nó không ngừng khiêu khích Diệp Duy Viễn.

“Mang ngươi đến đây, sứ mệnh của tại hạ coi như hoàn thành.”

“Ta biết ngươi muốn làm gì, thế nhưng ngươi nhất định sẽ không thành công, nhất định sẽ không…” Thần Dĩ lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Được rồi, đến giết ta đi, ta biết ngươi muốn làm như vậy từ lâu rồi… Ngươi đến đây chính là để báo thù…”

“Nếu ngươi đã muốn như thế, thì ta đành chiều lòng ngươi.”

Diệp Duy Viễn nhẹ nhàng cử động, chỉ thấy đao quang u ám quét qua, cái đầu của Thần Dĩ đã bị chém xuống.

Máu bắn ra từ chỗ cắt, làm bẩn bộ y phục mới của y, có vết máu chảy dọc theo thái dương, khiến cho tầm mắt của y dính một màu đỏ tươi.

Bạch hạc nhuộm máu, không còn cao nhã như trước, trái lại trở nên yêu tà.

Y thu đao vào vỏ, đạp thân thể mất đầu vẫn còn co giật của Thần Dĩ rơi xuống dung nham cuồn cuộn.

Dung nham bắn lên bọt sóng cao hơn nửa người, lập tức nuốt sống cơ thể của bạch xà.

“Ngươi sẽ không thành công…”

Cái đầu không nhắm mắt kia vẫn đang lặp lại nguyền rủa của nó dành cho y.

“Ta thành công hay không, ngươi cứ dùng đôi mắt này nhìn cho kỹ.”

Y đặt cái đầu của Thần Dĩ trên mặt đất, vừa vặn có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên dưới, sau đó nhún người nhảy xuống.

“Ta không phải đến báo thù.”

Giữa biển lửa mênh mông vô bờ là một mảnh đất nhỏ, có một chiếc quan tài trong suốt đang lơ lửng trên đó.

Diệp Duy Viễn rơi xuống ngay rìa mảnh đất, dung nham tràn lên suýt chút nữa đốt phải giày của y, nhưng may mà Diệp Duy Viễn nhanh chóng đứng vững thân thể, dịch hai bước vào trong mới có thể tránh khỏi.

Nằm trong quan tài là một gã tóc bạc ngủ say.

Đôi lông mày dài của gã tóc bạc phong lưu tuấn mỹ này hơi nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức mở to mắt.

Diệp Duy Viễn để ý trong quan tài không có châu bảo ngọc khí bồi táng, thậm chí cũng không giống những thi thể bình thường được mặc nhiều lớp cẩm y hoa lệ, giống như chỉ tuỳ tiện bố trí cho gã ở đây.

Càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, trong tay Diệp Duy Viễn liên tục đẩy nắp quan tài ra.

Phả vào mặt không phải là mùi xác thối trong tưởng tượng, đó là một mùi thơm khó có thể dùng lời để diễn tả. Biết mùi thơm này dĩ nhiên có trá, y lập tức che mũi lùi về sau nửa bước, nhưng bước quá lố khiến cho y suýt chút nữa rơi vào trong dung nham.

Thật vất vả mới ổn định cả người, y lập tức đưa tay kiểm tra tất cả trong quan tài.

Gã tóc bạc này cũng không biết là đã chết hay còn sống, cứ nằm yên như vậy ở trong, không có hơi thở, cũng không có lồng ngực phập phồng lẫn cử động nhúc nhích. Tầm mắt của Diệp Duy Viễn hơi lướt xuống, chợt chú ý đến vết thương như ẩn như hiện trước ngực gã tóc bạc này.

Không tiếp tục tuỳ tiện thăm dò, y trước hết dùng mũi đao khẩy mở lớp áo mỏng manh, khiến cho toàn bộ vết thương lộ ra: Viết thương này dài không tới ba ngón, nhưng rất sâu, xuyên qua toàn bộ lồng ngực. Chỗ thịt ngay miệng vết thương vẫn rất mới, giống như vừa bị thương… Diệp Duy Viễn nhận ra được gì đó, mở to hai mắt nhìn kỹ, hoá ra vết thương kia đang chầm chậm khép lại do ánh hưởng của bạch quang nhỏ xíu đang bám vào, nhưng mỗi khi sắp khép kín lại bị sát khí nặng nề đánh tan.

Mà nguồn gốc của sát khí kia đang rung động dữ dội trong tay y, phát sinh từng tiếng u u bén nhọn.

Ma vật có thể làm cho đao Lang Thuỷ phản ứng kịch liệt như vậy, ngoại trừ chủ nhân chân chính của Ma Vực, Diệp Duy Viễn không nghĩ ra được ai khác.

“Như vậy còn chưa chết sao, mạng của ngươi thật lớn…”

Giữa lúc y đang trầm ngâm, ngón tay của gã tóc bạc hơi nhúc nhích.

“Xem ra đã phát hiện…”

Một cảm giác mát mẻ thấu xương xuyên qua thân thể y, hướng về phía cơ thể trong quan tài.

Để ý thấy dị động, sắc mặt Diệp Duy Viễn trở nên nặng nề, y nắm chặt chuôi đao trong tay, tàn nhẫn hạ đao xuống theo vị trí của vết thương kia.

“Mạng của ngươi, ta muốn!”

Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã tóc bạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn y.

Tròng mắt của gã tối đen không giống người sống, mắt trái là một mảnh mênh mông lan rộng, còn mắt phải là hai đồng tử, bên trong phản chiếu âm dương lưỡng giới giữa người sống cùng linh hồn, ly hợp sinh tử của mọi thứ.

Trong truyền thuyết nói rằng, nếu như bị ánh mắt có thể liên kết sinh tử này nhìn qua, thì sống chết sẽ không còn do bản thân.

Diệp Duy Viễn dễ dàng nhìn thấy cái bóng của mình ở trong đó —— Trong hình chiếu, khắp người y đầy máu, nét mặt tuyệt vọng.

Điều này khiến cho động tác trên tay y chậm lại.

Nhưng y chỉ sửng sỡ trong vài giây cực kỳ ngắn ngủi, ngay lập tức hồi phục tinh thần.

Chí ít vào lúc này, sống chết của y còn chưa tới phiên gã tóc bạc nọ quyết định.

“Xuống địa ngục thôi, Diệp Lang Thuỷ!”

Diệp Duy Viễn lớn tiếng quát, “Chết đi, Diệp Lang Thuỷ !”

—— Ngươi sẽ không thành công.

Ngay khi bàn tay của Diệp Duy Viễn đang hạ xuống giữa không trung, lời nguyền rủa của Thần Dĩ đột nhiên vang vọng bên tai y.

Từng tiếng nguyền rủa, biến thành những sợi xích nặng nề, quấn quanh tay y, khiến cho y không dùng được sức.

Trong lúc này, khoảng cách ngắn ngủi giữa mũi đao cùng lồng ngực của gã tóc bạc kia cũng trở nên xa xôi.

Gã tóc bạc vẫn không hề làm gì, chỉ nhìn thẳng vào trong mắt Diệp Duy Viễn, tìm kiếm phong toả hồn phách của y.

Ánh mắt của gã giá lạnh tựa như có thể nhìn thấu hết tất cả, khiến cho đầu gối y mềm nhũn, hoảng hốt đến nỗi suýt chút nữa không cầm được chuôi đao.

—— Đau đớn như bị rút hồn phách ra khỏi thân thể.

“Diệp Duy Viễn, ngươi không nên phản nghịch ta.”

Một giọng nói xuất hiện trong đầu của y.

Diệp Duy Viễn nhìn chằm chằm Diệp Lang Thuỷ, cắn răng đấu tranh với ma lực đáng sợ kia, “Ngươi câm miệng!”

—— Ngươi sẽ không thành công.

Lại nữa, nguyền rủa của Thần Dĩ vang lên.

“Ngươi câm miệng đi!”

Đột nhiên, trên đao Lang Thuỷ dấy lên hoả diễm tối tăm, đốt bàn tay y cháy đen, đến nỗi lộ ra xương cốt.

Đau đớn khiến y tỉnh táo, tìm về một chút khí lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì y biết mình sẽ không thể ám sát thành công.

Ma Vực không cần hai chủ nhân, chỉ cần một ngày gã tóc bạc này còn tồn tại, y vẫn chỉ có thể là một quân cờ bị khống chế sinh tử.

Bất kể bàn về phương diện nào, Diệp Lang Thuỷ lợi hại hơn y rất nhiều, nếu y tuỳ tiện xâm nhập, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá tìm đường chết. Hôm nay là ngày trăng tròn, là thời khắc sức mạnh của ma vật như bọn y bị suy giảm nhất. Nếu như y không bắt được Diệp Lang Thuỷ khi gã vứt bỏ cơ thể giả trở về thân thể thật, bỏ lỡ thời khắc hồn phách suy yếu nhất này, thì thứ chờ đợi y phía trước sẽ còn đáng sợ hơn hồn phi phách tán.

Đây không phải lần đầu tiên y mưu tính, cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc bỏ cuộc.

Nhưng nếu y đã động thủ, thì đường lui đã không còn.

Trừ phi ngươi chết hoặc ta mất mạng, không còn lối đi nào khác.

Lưỡi đao chạm tới thân thể của gã tóc bạc, y nhắm mắt lại, dùng hết sức mạnh cả người trên mũi đao.

Đây là cơ hội duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng của y.

Chỉ cần giết gã, chỉ cần tiêu diệt gã ——

Tiêu diệt ngọn nguồn của tất cả những thứ kinh tởm này, hết thảy sẽ kết thúc.

Đặt dấu chấm hết cho mọi thứ tại đây.

Sau đó……

Y nhắm mắt lại, khi đó, kết cục của y cũng sẽ đến.
Bình Luận (0)
Comment