Đêm hôm đó, giả sam quân mặc dù có tiến nhập hoàng thành, nhưng nghe đồn dù bị “bức cung” cũng không có ai dám đứng ra xác thực chuyện này. Lý Tịch Trì đưa Yến Nhiễm về Vương phủ rồi sai người cẩn thận kiểm tra thân thể của hắn, xác định không việc gì mới cho Tiểu Thu và Hạ Khô hầu hạ Yến Nhiễm nghỉ ngơi.
Lý Tịch Trì một đêm thức trắng.
Y soạn thảo tấu chương tại thư phòng, đối với sự tình phát sinh giải thích: chính mình vô tâm với thiên hạ, chỉ là hy vọng hoàng đế có thể xem xét tình nghĩa huynh đệ mà không tiếp tục uy hiếp sự an toàn của Yến Nhiễm. Ngoài ra, y cũng hy vọng Trầm Doanh Thu có thể được đến một địa phương yên bình, không bị quấy nhiễu mà an tâm tĩnh dưỡng…
Giấy tờ tứ phía, chỉ có một vấn đề cuối cùng, Lý Tịch Trì mãi đến tảng sáng mới cương quyết viết lên.
Y quyết định để Yến Nhiễm trở về đại mạc, thỉnh cầu hoàng đế trừ bỏ thân phận nô dịch của Bách Nguyệt tộc.
Trước hừng đông, y lại viết một phong thư khác lệnh Trịnh quản gia đi xuống dinh thự tại Giang Nam mua một trạch viện dưỡng lão.
Mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, chỉ không ngờ giờ Mẹo hôm nay không thấy hoàng đế lâm triều. Trong đại nội càng không có động tĩnh nhỏ nào.
Thái giám đến thông truyền thấy Lý Tịch Trì cũng không có nửa điểm thần sắc đặc biệt, chỉ là thoáng lắc đầu, thản nhiên nói: “Hoàng thượng hôm nay thân thể không được khỏe, không thể thiết triều.”
Lý Tịch Trì gật đầu, chỉ đem tấu chương giao cho thái giám rồi cũng sai người đưa hắn cất bước. Khi y quay đầu lại thì đã thấy Yến Nhiễm đứng dưới hàng hiên ngoài phòng.
“Tại sao không tiến vào?” Lý Tịch Trì vội vàng ra cửa kéo lấy hắn: “Đừng đứng ở nơi đó, gió lạnh.”
Yến Nhiễm bị y kéo vào phòng, trên gương mặt tĩnh lặng không có bất cứ cảm xúc gì. Nhưng khí sắc hẳn đã tốt hơn một chút, ít nhất không còn tái nhợt.
Lý Tịch Trì trầm ngâm nhìn hắn trong chốc lát, lúc này mới mở miệng nói: “Mới vừa rồi có gã tiểu tư đến báo, Trịnh Trường Cát trong biệt quán đã tỉnh lại. Thân thể tốt lắm, đang trong giai đoạn hồi phục.”
Yến Nhiễm ngồi yên một bên, cúi đầu chăm chú nhìn tay mình. Hồi lâu sau mới nhẹ giọng thỉnh cầu: “Ta muốn đi xem… Mạc nhi.”
Nghe thấy cái tên này, lòng Lý Tịch Trì ngẩn ra, ngay sau đó vui mừng đến phát điên cũng có thể.
Rốt cục, Yến Nhiễm đã thừa nhận cái tên này rồi.
“Hôm nay không triều kiến. Ta nhân tiện đưa ngươi đi gặp Mạc nhi.”
Hắn gật đầu đáp ứng, rồi sau đó phân phó gã tiểu tư lập tức chuẩn bị.
Qua giờ Thìn, xe ngựa Liên Vương phủ liền qua được đại môn, dọc theo quan đạo về hướng Nam, rất nhanh đã đến Tử Bình sơn nam.
Phụ thân Lý Tịch Trì vốn là Tiên đế, bởi vậy tước vị Liên Vương gia mới chỉ bắt đầu từ đời Lý Tịch Trì. Thuật sĩ phong thủy tự mình lựa chọn khu lăng mộ nằm giữa hai ngọn núi, bốn phía bao bọc bởi rừng thông rậm rạp, um tùm, xanh ngắt. Phía Bắc có suối róc rách chảy qua.
Khu lăng mộ này thực tế bắt đầu xây dựng cũng mới chỉ hai năm, mộ thất mặc dù đã hoàn thành tốt nhưng kiến trúc trên mặt đất vẫn y nguyên như chưa xây dựng. Trong mảnh đất trống trải bên rìa phía Nam, quây quần đội ngũ kiến trúc sư hơn một trăm mười người, hơn nữa còn những gia quyến liên quan coi như cũng thành một thôn trang nho nhỏ.
Xe ngựa Vương phủ lách qua thôn trang trực tiếp hướng Vương lăng mà đi, kế tiếp dừng ở sườn núi, đột nhiên hãm ngựa lại. Người hầu xốc màn xe lên, trước mắt rõ ràng là một cửa đá khắc hõm vào sâu sườn núi.
“Vào thôi.” Lý Tịch Trì đỡ Yến Nhiễm xuống xe ngựa, nhu nhuyễn nói: “Mạc nhi đang chờ chúng ta.”