Xuân Ngốc

Chương 33

Phải nói rằng, Lư Lạc cũng là một kẻ xảo quyệt. Trải qua khoảng thời gian gặp gỡ này, cô ta đã sớm nhìn ra cô gái Từ Tái Xuân kia có gì đó bất thường.

Bất quá trái lại cũng không ngốc như Cố Tây Dương nói, chỉ hơi thẳng tính, không biết quanh co vòng vèo, nên luôn có cảm giác hơi chậm chạp.

Nhất là ở mặt nghe lời Trương Nghiêu, cô thực sự ngốc đến hết thuốc chữa. Lẽ nào cô không có chút tự tôn à? Gã Trương Nghiêu ấy vừa nhìn đã biết là một tên côn đồ, hơn nữa, người theo Cố Tây Dương lăn lộn có thể là người tốt gì.

Lư Lạc điều tra, gã Trương Nghiêu này đúng là một tên côn đồ, bản lĩnh cũng không tệ lắm, trước đây vì cố ý gây thương tích cho người khác nên phải ngồi tù, kẻ cặn bã vậy, có chỗ nào xứng với tình cảm cuồng si của em gái mềm mại Từ Tái Xuân chứ.

Lư Lạc cảm thấy mình tan nát cõi lòng, Từ Tái Xuân này sao cứ ngu xuẩn vậy nhỉ.

“Hì, bé mập!” Lư Lạc nhìn Từ Tái Xuân đặt bánh quy đã làm xong vào hộp, hình như muốn gói kín, “Em làm gì đó?”

“Em đưa cho anh.”

Lư Lạc phun một ngụm máu, “Em thích cái tên côn… đàn ông kia thế sao?”

Từ Tái Xuân gật gật đầu rất nhanh, “Thích ạ, anh rất tốt.”

Tốt chỗ nào?! Lư Lạc muốn lật bàn, ngoại trừ dáng dấp tốt thực sự chả còn gì khác.

Lư Lạc không thích Trương Nghiêu, nhìn dáng vẻ của Từ Tái Xuân, rõ ràng là người ta thấy cô ngốc, nên cố tình đùa giỡn cô mà, nói không chừng cũng không lâu nữa, chơi đùa bé mập xong sẽ vứt đi thật xa, đến lúc đó xem cô muốn khóc cũng khóc không được.

“Em thì thương hắn, em biết hắn ở bên ngoài làm gì sao?”

Từ Tái Xuân cũng không hiểu cách nói bóng gió của Lư Lạc, sắp xếp hộp bánh quy xong, sau đó cẩn thận bọc lại.

“Này… Mập! Rốt cuộc em có nghe chị nói không?”

Bé mập ngu ngơ xoay đầu lại, trong mắt tràn ngập xin lỗi, “Ặc… chị đã nói gì?”

Lư Lạc bày tỏ, lúc mới bắt đầu chẳng qua cô ta cảm thấy Từ Tái Xuân không mở chuyên mục mỹ thực quá đáng tiếc. Cô ta là người yêu quý nhân tài, cô gái Từ Tái Xuân này là mỹ thực gia trời sinh, cứ ru rú ở nhà lãng phí quá.

Mặc dù Cố Tây Dương nói cô hơi ngốc, nhưng Lư Lạc bày tỏ trên thế giới này chẳng bao giờ tìm được người ngốc hơn Cố Tây Dương đâu.

Một tên ngốc có tư cách gì nói người như Từ Tái Xuân chứ, haha.

Song, trải qua việc chung đụng, Lư Lạc phát hiện muốn thuyết phục Từ Tái Xuân không dễ dàng, vì cô cực kỳ nghe lời Trương Nghiêu.

Mọi người đều nói phụ nữ phải tự mình cố gắng tự lập, không thể bị đàn ông ăn gắt gao, nhưng Từ Tái Xuân hoàn toàn khác, cô ở trước mặt Trương Nghiêu, chính là một con cún vẫy đuôi.

Lư Lạc thực sự tan nát lòng thay Từ Tái Xuân.

Sau khi Từ Tái Xuân làm xong bánh quy, lại bắt đầu lấy quyển vở con gấu của cô ra. Lư Lạc đến gần xem thử, phát hiện trên quyển vở nhỏ của cô viết đều là một ít thực đơn.

Không cần suy nghĩ, toàn bộ là chuẩn bị cho Trương Nghiêu.

Đúng là gã đàn ông tốt số, có điều cũng càng thể hiện rõ gã đàn ông này là tên cặn bã.

Lư Lạc càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, kéo Từ Tái Xuân đang bận rộn lại, “Hì, bé mập, em không muốn đi tìm anh… của em sao?”

Từ Tái Xuân hơi sửng sốt, lắc đầu, “Không cần đâu.” Dừng một chút, cô mới lên tiếng: “Anh… không thích…”

Trương Nghiêu không thích? Lư Lạc nghĩ, đúng rồi đàn ông như vậy chắc chắn cảm thấy bộ dạng này của Từ Tái Xuân quá mất mặt.

Tên cặn bã! Cầm thú không bằng.

“Thế hắn có chỗ nào tốt?” Lúc Từ Tái Xuân nhón chân lên lấy mứt quả đặt trong ngăn tủ, đuôi mắt Lư Lạc phát hiện máu ứ đọng trên eo Từ Tái Xuân.

“Eo em bị sao vậy?”

Lư Lạc hỏi xong, phát hiện gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân thoáng đỏ ửng, cô nhanh chóng lui về sau một bước, kéo kéo cái áo xuống, ánh mắt còn dao động bất định.

Dù sao Lư Lạc chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.

“Hắn làm?”

Lư Lạc không biết giọng mình lạnh tới thế, “Hắn đều làm vậy ư, em còn cảm thấy hắn tốt hả? Hắn đâu có thương em đâu…”

“Không… không có…” Từ Tái Xuân cuống quít lui về sau một bước, cô rất mất tự nhiên, liên tục kéo áo xuống, thấy Lư Lạc nói Trương Nghiêu không tốt, cô càng thêm sốt ruột, “Anh… anh không phải thế… anh…”

Song, Từ Tái Xuân lắp ba lắp bắp, ấp úng nửa ngày cũng chẳng nói được gì rõ ràng, đến cuối cùng, trong lòng Lư Lạc, Trương Nghiêu đã là tên cặn bã ép người quá đáng dựa vào phụ nữ trèo lên.

Đúng, Lư Lạc ân oán rõ ràng vậy. Cô ta rất thích bé mập này, thực ra mặc dù… cô tròn trịa cũng không tính là béo còn rất đáng yêu, Lư Lạc càng nhìn Từ Tái Xuân càng thấy dễ thương, đối với người có cuộc sống thất thường tùy tiện như cô ta, thế giới này chia làm hai loại người.

Một loại cô ta che chở, một loại cô ta ghét.

Hiển nhiên, Từ Tái Xuân là người trước, người sau chính là Trương Nghiêu rồi, không chút nghi ngờ nào.

Hôm nay da mặt Lư Lạc dày, vẫn quấn lấy Từ Tái Xuân cả buổi chiều, ngược lại Từ Tái Xuân luôn bình tĩnh, vì cô đã quen một mình, giờ có người líu ríu bên cạnh, cũng không tệ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi Từ Tái Xuân làm cơm tối xong, Trương Nghiêu cũng trở về.

Lư Lạc đang nhìn nồi canh, còn chưa hỏi Từ Tái Xuân khi nào có thể xới cơm, bé mập này đã ném cái muôi mau chóng phóng tới cửa.

Lư Lạc ngạc nhiên xoay đầu lại, sau đó bèn thấy bóng dáng tròn vo chạy như bay ra cửa, rồi va vào lòng người đàn ông xuất hiện ngay cửa.

Cô ta tuyệt đối không nhìn lầm, người đàn ông sau lưng tiếp được Từ Tái Xuân, thân hình rất nhanh hơi loạng choạng lui về sau.

Haha, sao không đánh bay hắn ra ngoài nhỉ.

Trong lòng Lư Lạc khó chịu nghĩ, Trương Nghiêu này đúng là nhân tài, Từ Tái Xuân đụng hắn như thế vậy mà chỉ hơi loạng choạng, sau đó, hắn giơ tay lên…

Cái gì, muốn đánh người hả?

Không đúng, Trương Nghiêu không đánh người, anh sờ sờ đầu Từ Tái Xuân.

Hừ, thắm thiết quá, mau chết đấy. Lư Lạc bĩu môi, tên cặn bã này đừng chiếm tiện nghi của em gái mềm mại được không?

Đệt! Lư Lạc lại phun một câu thô tục! Trương Nghiêu hôn Từ Tái Xuân.

Này… hai người này xong chưa trời? Đó là cửa chính đấy, tuy không nói là kẻ qua người lại, nhưng làm thế sẽ chọc mù mắt chó đó?

Này, đừng không biết xấu hổ như vậy chứ?

Mặt Lư Lạc đen kịt. Cho dù là ai chứng kiến hình ảnh thế này, sắc mặt cũng sẽ không tốt.

Lúc này, cô ta càng thêm chắc chắn một việc, Từ Tái Xuân thực sự là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.

Thiết Ngưu và Từ Tái Xuân tình chàng ý thiếp xong, trong lúc vào nhà, còn có chút chưa thỏa mãn, đang tính kéo Từ Tái Xuân làm một lần nữa, lại thấy người ngay cửa phòng bếp.

Mặt Trương Thiết Ngưu cũng đen xì.

“Tại sao cô ta ở đây?”

Từ Tái Xuân kéo tay Trương Thiết Ngưu, rất kiên nhẫn giải thích, “Xế chiều hôm nay Lạc Lạc học nấu ăn, trễ quá, nên chưa về.”

“Trễ? Cũng không phải tám mười giờ gì, giờ mới có sáu giờ, xe buýt còn chưa hết giờ làm đâu…”

Trương Nghiêu không chút nể mặt muốn Lư Lạc ra khỏi cửa, nhưng đã bị Lư Lạc thông minh nhìn thấu.

“Bé mập, canh xong rồi.”

“Vâng, tới ngay.” Từ Tái Xuân không nghi ngờ anh, buông Trương Nghiêu ra vào nhà bếp múc canh, để lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn đã không ưa nổi.

Trương Nghiêu xác định bản thân ghét Lư Lạc. Có lẽ do người phụ nữ này muốn Từ Tái Xuân rời khỏi anh đi làm, cũng vì cô ta không biết liêm sỉ ở lại ăn chực.

Điểm này, giống y đúc mức độ chán ghét Cố Tây Dương.

Hai người này, quả thực là một đôi trời sinh.

Lúc ăn cơm, tâm trạng Trương Nghiêu khó chịu, thừa dịp Từ Tái Xuân vào nhà bếp bưng bát, Trương Nghiêu gọn gàng dứt khoát ra lệnh đuổi khách.

“Cô ăn cơm xong thì đi đi.”

“Ơ, xin lỗi. Quên nói anh biết, tối nay tôi muốn ở lại ngủ với Xuẩn Xuẩn[1]…”

[1] Xuẩn này đồng âm với Xuân, có nghĩa là ngu xuẩn, ngu ngốc.

“Cô kêu ai Xuẩn Xuẩn… Con mẹ nó cô mới ngu đó!”

“Chậc chậc chậc chậc, côn đồ chính là côn đồ, vừa mở miệng là thối chết, sao Xuẩn Xuẩn không ngửi được nhỉ?”

“Cô…”

Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, trong lòng thầm nhủ bình tĩnh bình tĩnh, con bà nó, ở địa bàn của anh, còn phải ăn thiệt con nhỏ đáng ghét này, thực sự không thoải mái.

Đang tính nói chuyện, Từ Tái Xuân đã bưng canh gà ra. Đầu tiên cô múc cho Trương Nghiêu một bát, sau đó múc thêm cho Lư Lạc một bát.

Trương Nghiêu nhíu mày, “Em không uống sao?”

Từ Tái Xuân lắc đầu, “Em không thích uống canh.” Nói xong câu này, Từ Tái Xuân lại thoáng do dự, “Nhưng… dì Thái nói canh tốt…”

“Đúng vậy, đi lấy một bát đi, anh múc cho em.”

Từ Tái Xuân nhìn đùi gà trên bàn, do dự. Song Trương Nghiêu rất kiên quyết, “Đi, không thể chỉ ăn thịt.”

Việc này đơn giản là muốn cái mạng già của Từ Tái Xuân mà, ai cũng biết cô thích ăn thịt, không thích uống canh. Nhưng cô lại hết sức nghe lời Trương Nghiêu, bỏ đùi gà, cô cực kỳ không cam lòng.

Lư Lạc ở một bên nhìn mà đau lòng, “Em ấy thích ăn thì để em ấy ăn đi, không được sao?”

“Cô biết cái gì?” Trương Nghiêu nghiêm túc múc váng đầu trên mặt canh gà ra, sau đó múc cho Từ Tái Xuân một bát, “Hôm nay uống một bát nhỏ, được không?”

Từ Tái Xuân thoáng do dự, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đùi gà trong bát.

“Bác sĩ nói em ăn quá nhiều thịt sẽ không khỏe mạnh, anh cũng không muốn kéo em đi giảm cân, ngoan, đùi gà chỉ có thể ăn phân nửa…” Nói xong, Trương Nghiêu lấy đùi gà, tự mình ăn mấy miếng mất hơn phân nửa, sau đó còn dư lại đưa cho Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân nhào tới muốn lấy, nhưng bị Trương Nghiêu tránh được, chỉ canh trong bát cô, dáng vẻ không chút nào nể mặt.

“Uống cạn bát canh, mới ăn đùi gà. Bằng không anh lập tức ăn hết.”

Từ Tái Xuân giống như muốn khóc vậy, Lư Lạc thực sự đau lòng.

“Bé mập, em đừng sợ, chị gắp cho em…”

Lời này biến mất ngay dưới ánh mắt như dao của Trương Nghiêu.

Mà Từ Tái Xuân nhìn đùi gà một chút, lại nhìn bát canh, không biết nghĩ đến ít chuyện gì, cuối cùng cúi đầu từ từ uống hết.

Lư Lạc ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, tên Trương Nghiêu này hoàn toàn dùng chính sách tàn bạo mà. Hắn không chỉ dùng đùi gà uy hiếp Từ Tái Xuân uống canh, còn ép Từ Tái Xuân ăn rau.

Bé mập đáng thương, Lư Lạc cắn đũa, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, phải làm sao mới có thể cứu vớt bé mập đáng yêu này đây.
Bình Luận (0)
Comment