Phần 1: Chương 1
_______
Hôm ấy phu quân dẫn về một vị cô nương, vị cô nương này ăn mặc quái lạ, lộ ra hai cánh tay trắng như ngọc, ta vội vàng kêu người đem áo choàng lại cho nàng ta, vậy mà nàng ta lại ra điều ghét bỏ nói rằng: “Các ngươi chẳng hiểu gì về tự do ăn mặc cả.”
Khi ta đang vì số điền sản trong phủ mà dốc hết tâm sức đi lôi kéo mối quan hệ với các phủ khác, nàng lại cười nhạo ta “đại môn bất xuất nhị môn bất mại*”, thực không xứng với danh con nhà quan.
Chú thích: Ý chỉ những người suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, không giao du với bên ngoài.
Ở đất Thượng Kinh, thơ của nàng ta vừa rao đã hết, văn phong luôn có sự đổi mới, từng cái hạ bút hành văn đều toát lên vẻ phóng khoáng, uyển chuyển, nàng ta biết cách chữa bệnh đậu mùa, biết cách rèn sắt và còn biết cả cách pha trò khiến phu quân ta hỉ tiếu nhan khai*.
Chú thích: Chỉ nét mặt tươi cười rạng rỡ, vui mừng hớn hở.
Nàng ta nói chúng sinh đều bình đẳng, coi thường những quý nữ sống trên mồ hôi nước mắt của người dân như ta, khuyên ta từ bỏ địa vị, thân phận của mình, quỳ trước mặt cô phụ hoàng đế, không biết xấu hổ ngâm thơ mà xu nịnh: “Câu vãng hĩ, sổ phong lưu nhân vật, hoàn khán kim triêu*.”
Chú thích: Dịch nghĩa “Qua hết cả, những phong lưu nhân vật, lại ngắm sớm ngời.”, trích “Thấm viên xuân” của Mao Trạch Đông.
1.
Yến tiệc tháng giêng mỗi năm một lần từ trước đến nay luôn vô cùng long trọng, ngay cả vị trí của mỗi một bông hoa trong đại điện đều được bày trí không sai lệch một tí nào, mọi người quỵ tọa tại vị trí của mình, yên tĩnh đến nỗi một tiếng trò chuyện cũng không có, âm thanh đàn sáo dần dần vọng lên, tất cả mọi người đều lặng yên nghe cô phụ hoàng đế của ta cất lời.
Cả đại điện, trừ cô phụ ra thì chỉ có đám người cạnh ta đang rủ rỉ thì thầm vào tai nhau trò chuyện. Phu quân của ta Giang Hoài Liễu ngồi cách ta rất xa, trái lại giờ đây đang ngồi ngay sát bên nữ nhân mà hắn đem về. Trớ trêu thay chỗ ngồi của bọn ta lại đều ở đằng trước, nhanh chóng bắt gặp cô mẫu hoàng hậu ngồi ngay cạnh hoàng đế, ném cho ta một ánh mắt tỏ vẻ không vui.
Ta nhẹ nhàng đẩy chén rượu, cắt ngang cuộc trò chuyện của Giang Hoài Liễu và nữ nhân kia, hạ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ đang nói chuyện.”
Giang Hoài Liễu bèn ném cho ta một ánh mắt, sắc mặt không tránh khỏi khó coi, đúng lúc này nữ nhân kia liền thay hắn lên tiếng, lí lẽ mà lập luận rằng: “Hoàng đế thì đã sao, con người sinh ra ai cũng bình đẳng như nhau cả.”
Ả lại nhìn dò xét ta thêm một lúc, ánh mắt của ả như đang nói rằng ta và ả cũng giống như nhau mà thôi.
Ta nhìn vào mắt Giang Hoài Liễu, dưới ánh đèn, đôi mắt chứa đầy sự mới lạ ấy hướng về phía nữ nhân kia.
Ta bèn dịu giọng, nhẹ nhàng gọi: “Hoài Liễu.”
Giang Hoài Liễu sốt ruột gõ ngón tay lên bàn, ngăn cản lời nói của ta. Ta nhìn thấy trong ánh mắt của nữ nhân kia có vài phần đắc ý. Ta lúng túng quay đầu đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt đồng tình lẫn giễu cợt đều đổ dồn về phía mình.
Ta ưỡn thẳng lưng, thất thần nhìn những tấm vải quấn trên thanh xà.
Thực ra, ban đầu Giang Hoài Liễu vốn không hề như vậy. Ta sinh ra ở Ninh quốc công phủ, thân là trưởng nữ, cô mẫu lại đương kim hoàng hậu. Người ban đầu ta đính hôn cùng là ca ca của hắn. Ca ca của hắn là con trai cả của một dũng tướng, chàng là thiếu tướng chinh chiến đứng đầu, chỉ có điều đã tử trận nơi sa trường. Các bậc trưởng bối không muốn phá vỡ mối quan hệ thông gia hai nhà, dứt khoát đổi đối tượng thành thân thành Giang Hoài Liễu.
Hắn rất để tâm đ ến ta, mang theo con chim nhạn vừa bắt được sau khi chạy hàng trăm dặm tới làm quà đính hôn, mặt mũi nóng đến đỏ bừng.
Mãi cho tới mùa thu năm nay, khi hắn từ bên ngoài chinh chiến trở về, ta đứng ngoài hiên cửa mỉm cười nghênh đón sự trở lại của hắn. Kết quả hắn quay người lại, cẩn thận đỡ một nữ nhân ăn mặc kỳ quái bước từ trên xe ngựa xuống, hai cánh tay trắng bệch lộ ra bên ngoài một cách hớ hênh. Ta trầm mặc hồi lâu mới kìm được sự nhục nhã, nói với Giang Hoài Liễu: “ Hãy để nàng ta làm thiếp đi, cho nàng ta một cái danh phận.”
Nữ nhân kia không kiềm được tức giận, suýt chút nữa gào lên: “ Ta còn lâu mới làm thiếp. Ta muốn đời này kiếp này phải ở bên chàng.”
Thật thẳng thắn, rõ ràng và nực cười làm sao.
Thế nhưng phu quân của ta lại si mê nàng ta như điếu đổ.
Đến nỗi yến tiệc hôm nay cũng dẫn theo nàng ta, ta không tài nào ngăn nổi.
Bệ hạ vừa nói xong, ca múa vừa lúc cũng bắt đầu, ta thấy tay giấu trong ống tay áo của nàng ta run rẩy không ngừng, ấn đường của ta giật giật hai cái, đúng lúc nhìn thấy phu quân gật gật đầu khích lệ nàng ta, ta tức thì muốn duỗi tay ra ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Nàng ta đứng thẳng người dậy, nâng chén rượu lên nói: “Bệ hạ, dân nữ Thanh Thanh, cách đây không lâu đã viết cho người một bài thơ, đêm nay cao hứng muốn đích thân đọc cho bệ hạ nghe.” Giọng nói của nàng ta trong trẻo, ngay lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ đại điện.
Ta gần như muốn bật cười thành tiếng. Không phải nhà ngươi nói mọi người đều bình đẳng sao? Chẳng phải nói là hoàng thượng thì đã làm sao sao? Bây giờ lại muốn ngâm thơ rồi? Ta không thể dung túng để ả tiếp tục làm mất mặt tướng quân phủ nghĩa dũng được, bệ hạ không nói gì, mặt không đổi sắc nhìn nàng ta, giống như đang nhìn vô số những nữ nhân muốn thu hút sự chú ý của mình.
Cô mẫu hoàng hậu bèn thay mặt bệ hạ gọi ta: “Miên Khanh, đây là tì nữ ở phủ con sao?”
Ta vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng. Ta là quý nữ số một trong giới quý tộc, dù có gả đi rồi thì vẫn thập phần danh giá, trước nay chưa từng rơi vào tình cảnh như vậy. Ta vừa định lên tiếng nói chuyện, kết quả phu quân ta, tướng quân Giang Hoài Liễu liền theo ta đứng dậy, đỡ lời thay nữ nhân kia nói: “Bài thơ của Thanh Thanh rất hay, xin bệ hạ hãy lắng nghe.”
Ta đột nhiên không nói lên lời, chỉ thấy hai người họ nhìn nhau cười, giống như tri kỷ đã lâu, tâm đầu ý hợp.
Bệ hạ xoa xoa viên ngọc trên tay, nữ nhân Thanh Thanh kia không biết trời cao đất dày ngang nhiên chạy vào chính giữa đại điện, không quỳ không bái, bắt đầu ngâm thơ. Đầu óc ta gần như quay cuồng, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra từ phía sau tai, nghe nàng ta ngâm nga phần sau của bài thơ với giọng điệu du dương, trầm bổng:
“Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu.”*
Chú thích: Trích “Thấm viên xuân”, Mao Trạch Đông
Dịch nghĩa:
“Nhớ Tần Hoàng Hán Võ,
Thanh tao kém vẻ;
Đường Tông Tống Tổ,
Nho nhã vài mươi.
Nức tiếng một thời,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ biết giương cung bắn điêu chơi.
Qua hết cả,
Những phong lưu nhân vật,
Lại ngắm sớm ngời.”
Nàng ta tự tin đọc xong, chờ đợi bệ hạ tán thưởng.
Tiếc là nàng ta không biết rằng, cô phụ của ta từ trước đến nay không hề thích loại trí thức tâng bốc, nịnh người này, vả lại Đường, Tông, Tống, Tổ, Tần, Hoàng, Hán, Võ, những vị hoàng đế này đều không hề được ghi lại trong sử sách. Cả đại điện lặng thinh, trong chốc lát trở nên xấu hổ vô cùng.
Ta quỳ sụp xuống, trán đụng phải đất, sưng lên một cục xanh đỏ, kéo phu quân còn đang ngơ ngác không hiểu cục diện quỳ xuống cùng thú tội: “ Phụ thần quản giáo không nghiêm, xin bệ hạ trách phạt.”
Cô mẫu nắm lấy tay bệ hạ, lạnh lùng nói: “ Nô tỳ ngu dốt, kéo xuống đánh hai mươi roi.”
Thanh Thanh mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “ Không thể nào như thế được…”
Không như thế vậy như nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ vì một bài thơ, bệ hạ sẽ phong cho người làm quận chúa sao?