Xuân Nhật Hành Xuyên

Chương 4

Phần 4: Chương 8+9

_______

8.

Thanh Thanh cô nương tự cho là mình đã biết cách chữa trị dịch bệnh, người dân còn lập cho nàng ta hẳn một từ đường, bệ hạ vô cùng tán thưởng, phong cho nàng ta chức quận chúa.

Ta vừa xuất cung sau khi tạ ơn hoàng hậu xong thì tình cờ đụng phải nàng ta đang vào cung lãnh thưởng.

Nàng ta mặt mày hớn hở, bộ quần áo nàng ta mặc hôm nay nói chung cũng coi như là bình thường.

Đường trong cung cũng không đến mức quá chật hẹp, nhưng nàng ta một mực cứ phải đi trước mặt ta, chính là muốn rước phiền toái vào người.

Thanh Thanh đứng lại trước mặt ta, trên môi có lúm đồng tiền: "Ninh Miên Khanh, theo lý thì ngươi phải hành lễ với ta rồi.”

Ta lười biếng nâng mắt lên, cười như không cười hỏi: "Tại sao? Theo như lời ngươi nói thì tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau, quận chúa và thường dân cũng nên được đối đãi như nhau mà thôi.”

Thanh Thanh nghẹn họng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị ruồng bỏ, ngay cả cửa Tướng quân phủ còn không bước chân ra khỏi, vậy mà lại dám tát ta. Ta chỉ là đang dùng cách ngươi đối xử với ta dạy dỗ lại ngươi mà thôi.”

Ta không mở miệng, thị nữ thân cận của hoàng hậu phía sau ta lên tiếng khiển trách: "To gan! Ninh phu nhân vừa được phong tước vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, sao ngươi dám dĩ hạ phạm thượng*?”

Chú thích: Ý chỉ thân là bậc bề dưới nhưng lại mạo phạm, không tôn trọng bậc bề trên.

Thị nữ kia chỉ là thay mặt hoàng hậu tiễn ta đi, không ngờ vậy mà lại gặp phải chuyện như vậy. Thanh Thanh mở to mắt, lặp đi lặp lại hỏi: "Nhất phẩm? Sao lần nào cũng nhanh hơn ta một bước vậy.”

Đây là tước vị mà Giang Hành Xuyên đã thay ta xin, chàng lập công lớn, không nhận bất cứ phần thưởng nào liền cho ta cái danh cáo mệnh này. Chàng nói, cáo mệnh này là thứ Giang gia chàng nợ ta.

“Chàng quá ngu ngốc rồi, thực sự ngu ngốc.” Ta gằn từng chữ nói.

Thanh Thanh đối với tình hình dịch bệnh trước mắt dù sao vẫn còn có ích, ta sẽ không gây khó dễ cho nàng ta, tự khiến bản thân nhàm chán, chỉ là không tránh khỏi chế giễu một câu: " Lát nữa gặp bệ hạ, đừng có giống như yến tiệc lần trước nhé, vừa mở miệng liền ngâm thơ này nọ, cẩn thận lại bị lôi xuống đánh đấy.”

Nàng ta giận đến tái mặt, môi run run không nói được lời nào.

Thị nữ thay ta đẩy nàng ta ra, ta bình tĩnh đi về phía trước, không cần phải nhẫn nhịn nàng ta rồi tự rước bực vào người nữa, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Lúc ta đang ngồi trên xe ngựa thì bị một người từ phía sau gọi lại, chính là Giang Hoài Liễu, hắn có lẽ đi cùng Thanh Thanh tới đây, chỉ là hắn không có tư cách yết kiến bệ hạ.

Ta quay đầu lại, thấy hắn đang đi tới, vẻ mặt có chút tiều tụy, lôi thôi lếch thếch. hắn nhìn thấy sắc mặt hồng hào của ta không khỏi có chút sửng sốt, cuộc sống ta tốt hơn khi ở bên hắn rất nhiều.

“Miên Khanh.” Hắn gọi ta.

Ta không đáp lại mà nhìn hắn chằm chằm.

Giang Hoài Liễu lúc này mới mím môi: "Ninh phu nhân.”

Ta gật gật đầu, đút tay vào ống tay áo, ngáp ngáp một cái: "Ngươi luôn chán ghét Tướng quân phủ kìm hãm tiền đồ của ngươi, giờ đây đã có một nơi riêng thuộc về, thiết nghĩ đây chính là sự tự do mà ngươi và Thanh Thanh luôn mong ước.”

Y phục của hắn xộc xệch, đồ trang sức cũng chẳng ra làm sao cả. Trên đôi bàn tay được nuông chiều xuất hiện những vết nứt nẻ, sưng tấy xấu xí, dưới mắt là một quầng thâm đen, có thể thấy được sống không tốt lắm, chỉ là có liên quan gì đến ta cơ chứ?

“Ở đâu có bán hương hoa lê mà ta thường đốt trong khi ngủ? Ta đã dùng hết những thứ mang ra khỏi phủ rồi, ngủ không ngon.” Giang Hoài Liễu mím mím môi nói.

Ta bình thản nhìn hắn: "Đó là hương mà ta tự điều chế, tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, ta giờ đây không còn nữa rồi.”

Gương mặt của Giang Hoài Liễu tái mét: "Ngươi chưa từng nói với ta.”

“Chuyện này cần phải nói sao? Ngươi cũng chẳng phải đứa trẻ 3 tuổi, cần người nhẹ nhàng nói với ngươi. Ngươi chỉ là giả vờ không nhìn thấy.” Ta cười một tiếng: "Mặc dù ta không vừa mắt Thanh Thanh, nhưng nàng ta và ngươi tâm đầu ý hợp, cũng coi như là nhân duyên tốt. Ngươi có thể vì nàng ta đối đầu với Tướng quân phủ này, có lẽ thực sự yêu nàng ta sâu đậm, đoạn thời gian này đúng như ý nguyện của ngươi, có lẽ thực sự rất hạnh phúc.”

Dường như đến bây giờ hắn mới nhận ra, thứ mà bấy lâu nay hắn luôn coi nhẹ, điều mà bấy lâu nay hắn đã bỏ lỡ là gì. Hắn sẽ không bao giờ gặp được thêm bông hoa lê nào nữa, cũng sẽ không bao giờ trở về Tướng quân phủ được nữa, khi về nhà cũng sẽ chẳng còn thấy ngọn đèn vì hắn mà thắp nữa rồi. Nàng ấy đã từng chúc mừng hắn có được thứ mình muốn, nhưng giờ đây khi hắn cầu được ước thấy rồi, lại chẳng vui vẻ chút nào.

Giang Hoài Liễu đã từng có một phu nhân vô cùng tuyệt vời, sau này, hắn đem về một vị cô nương quái lạ.

Có một số lời hôm ấy lúc nóng giận, ta vẫn chưa thể căn dặn, bây giờ vừa vặn ta nhắn nhủ một thể: "Ngươi từ trước đến nay luôn sợ lạnh, tay xuất hiện vết nứt nẻ cần phải chú ý, lại còn hay bốc đồng tự phụ. May mắn thay có người thương của ngươi ở bên, ngươi sẽ luôn nghĩ cho nàng. Bên ngoài Tướng quân phủ đủ lớn để ngươi và Thanh Thanh cao chạy xa bay. Ngươi luôn ghét bỏ ta quản giáo, khống chế ngươi, cuối cùng cũng thoát khỏi ta rồi."

“Vậy ta chúc ngươi, tự do hạnh phúc.”

Giang Hoài Liễu mấp máy môi, rơi nước mắt, hắn không rõ sự hoảng loạn trong mình từ đâu mà tới, duỗi tay ra, giống như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Ta lùi lại nửa bước, bình thản nhìn hắn. Đằng sau có người gọi ta, ta quay đầu lại, Giang Hành Xuyên dựa mình vào ngựa nói: "Tổ mẫu đang vui, hôm nay trong phủ có yến tiệc, bảo ta đến đón nàng.”

Ta cười áy náy: "Ta phải về nhà rồi, Hoài Liễu.”

Thị nữ đỡ ta lên xe ngựa, Giang Hành Xuyên đổi chỗ cho người đánh xe, lúc lên xe ta quay đầu nhìn lại lần cuối, thấy Giang Hoài Liễu vẫn một mình đứng nơi cũ, vô cùng bối rối, không biết nhà mình ở đâu.

Ta nghe thấy tiếng ai đó vội vã đuổi theo đằng sau, như thể vừa khóc vừa gọi tên ta.

Không biết Giang Hành Xuyên đã làm gì, tiếng bước chân của người đó đột nhiên dừng lại. Ta nhớ lại năm đó hai nhà vừa bàn xong hôn sự của ta và Giang Hoài Liễu, ta ngồi xe ngựa du ngoạn, cũng có người đuổi theo xe ngựa giống như vậy, mang theo ngỗng trời săn mấy trăm dặm, Giang Hoài Liễu từng ngừng xe ngựa lại ngước lên thở hổn hển, nước mắt lưng tròng: "Miên Khanh tỷ tỷ, ta sẽ bắt ngỗng cho tỷ, một đời một kiếp ở bên tỷ, tỷ đừng bỏ ta lại một mình được không?”

Rèm xe khép hờ, bay phấp phới, để lộ ra bóng lưng gầy guộc của Giang Hành Xuyên, ta cười nói: "Tướng quân để ta đánh xe cho, ta thật uy phong làm sao.”

Giang Hành Xuyên cười đáp: "Để nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đánh xe, là vinh dự của tại hạ.”

Một góc rèm xe tung ra tựa mây mù, ta duỗi tay ra, hơi cúi người về phía trước liền có thể chạm vào lưng chàng ấy, nhưng ta không động đậy.

Chàng cũng không động đậy.

Nhưng ta đã rất mãn nguyện rồi.

9.

Một trận mưa lớn đã đánh thức hoa xuân, vạn vật như được hồi sinh sức sống, nghe nói nghiên cứu về virus gây bệnh đậu mùa ở bò của Thanh Thanh cô nương cuối cùng đã thành công, cùng với Giang Hoài Liễu chữa trị cho những bách tính mắc bệnh..

Nàng ta thề thốt rằng, dùng theo liệu pháp này, ban đầu sẽ sốt một chút, sau khi cơn sốt qua đi liền có thể hồi phục. Loạt đầu tiên đã bắt đầu được thử nghiệm rồi.

Người bệnh từ ngoại thành nghe danh tiếng của nàng ta đến xin thuốc chữa bệnh đều không vào được thành, đành phải dựng tạm chiếc lều lụp xụp ngoài tường thành. Một thời gian sau, lương khô mang theo đều hết sạch, ta hạ lệnh cho mở nửa kho lương thực tiếp tế cho những người dân gặp nạn, những quý phu nhân ngày thường ta vẫn hay kết giao cũng nghĩ như vậy, những chiếc xe chở lương thực từ phủ của họ vẫn đều đặn chở gạo ra mỗi ngày.

Thanh Thanh coi thường những nữ nhân bị vây hãm trong cái phủ này, nhưng nhiều lúc, vai trò của bọn ta lại lớn hơn rất nhiều so với đám nam nhân.

Chỉ là ta cuối cùng lại là người cầm đầu trong chuyện này, lương thực đều là do ta đích thân dẫn người mang ra tận ngoài thành.

Giang Hành Xuyên không nói gì nhiều, không phản đối việc ta đem phân phát nửa kho lương thực cũng chẳng ngăn cản việc ta xuất thành, chàng chỉ đi theo và ở bên cạnh ta.

Trời xẩm tối, trên mặt đất đổ đầy thuốc khử trùng gì đó của Thanh Thanh, nghe nói rất hiệu quả. Ta từ xa đứng nhìn đống thức ăn chín bốc lên từ chiếc nồi đen của họ mà thở phào nhẹ nhõm.

Ta đứng cách khá xa những người bệnh này, trong ngoài đều quấn chặt, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài. Giang Hành Xuyên chỉ cho ta đứng đây nhìn một lúc, không cho đứng gần thêm nữa.

“Nhưng hy vọng Thanh Thanh kia lần này thực có ích.” Ta thở dài.

Có một bé gái nhỏ tầm sáu, bảy tuổi tiến lại gần ta, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng rực, nhưng trên mặt lại xuất hiện những vết mụn đỏ, giống như những nốt tàn nhang đỏ. Đứa bé mắc bệnh rồi nhưng trên tay vẫn cầm một bông hoa vàng, những người bệnh đằng sau đều nhìn cô bé đang tiến lại gần ta.

Bông hoa ấy đã bị ngâm nhiều lần trong thứ nước khử trùng, sớm đã héo rồi. Cô bé cẩn thận đặt nó xuống mặt đất cách ta ba thước, lùi lại quay về phía sau, sợ truyền bệnh cho ta. Cô bé lộ ra chiếc răng nanh cười nói: "Bọn họ nhờ em cảm ơn tỷ tỷ.”

Ta ngồi lại lên xe ngựa, Giang Hành Xuyên và thị vệ đưa ta trở về nội thành. Trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người phi ngựa ra khỏi thành, giọng nói hoảng loạn: "Thuốc của thần y Thanh Thanh vô tác dụng! Người dùng nó đều chết hết rồi!”

Ta vén rèm nhìn lại, những bệnh nhân còn tràn trề hy vọng vừa gặp ban nãy giờ đây đều trở nên hoảng loạn, dây đàn đã đứt, nồi niêu đổ nhào, tiếng khóc lóc chạy loạn vang lên không dứt. Ta nhìn thấy bông hoa vàng trên mặt đất bị người ta giẫm đạp, bé gái nhỏ lúc nãy đang luống cuống không biết làm sao, bị ngã xuống đất.

Cổng thành khẩn cấp đóng lại, ta vẫn còn muốn ngoái đầu lại nhìn nhưng bị một bàn tay che mắt lại: "Đừng nhìn nữa.”

Là Giang Hành Xuyên.

Lúc này ai cũng vội, chẳng ai chú ý đến bọn ta, giữa hai chúng ta sớm đã vượt ra khỏi khuôn khổ giữa huynh trưởng và em dâu. Ta nhắm mắt lại, không gọi tên chàng, giả vờ như không biết là ai, ta rơi nước mắt hỏi: "Ở chiến trường còn khốc liệt hơn thế này sao?” Kể từ khi ta gặp lại chàng lần nữa, đã luôn muốn hỏi câu này, nay mới có cơ hội để nói ra.

Giang Hành Xuyên đáp: "Phải.”

“Vậy chàng có đau không?’

Chàng nói: "Trước kia thì có. Nhưng nàng hỏi rồi, ta liền không thấy đau nữa.”

Ta đưa tay ra, chạm vào bàn tay phải bị thương giấu dưới lớp áo choàng của chàng, chàng sẽ không còn cưỡi ngựa đường dài, cũng chẳng dương cung hạ nguyệt nữa, vào cái khoảnh khắc ta chạm vào, chàng run lên một nhịp nhưng không hề né tránh, da mặt nóng ran. Ta nghe thấy hơi thở gấp gáp của Giang Hành Xuyên, hung hăng quay đầu lại, lao vào vòng tay của chàng. Cực kỳ phẫn nộ, nước mắt giàn giụa ngẫm lại lời nói trước đây của chàng.

“Giang Hành Xuyên, ai thèm chàng làm nghĩa huynh của ta cơ chứ. Chàng nghe rõ cho ta, chàng nợ ta quá nhiều rồi, trả cũng trả không nổi rồi.”

Ta thù dai lắm đó.
Bình Luận (0)
Comment