Xuân Nhật Tình Hoài

Chương 4

Tiến lên vài bước, Tề Đằng Ngộ nghe tiếng quay đầu nhìn hắn. Bởi vì trường này tác phong thoải mái, Đằng Ngộ nhuộm tóc một chút nhìn qua rất bắt mắt, trên tai còn xỏ hoa tai, hoàn toàn không còn dáng vẻ nam hài mà đã cứng cỏi trưởng thành . So với thần tượng trên TV còn đẹp hơn gấp trăm lần.

“Là ngươi sao?” Miệng hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào làm cho người ta chân không thể không nhũn.

“Di?” Tỉnh Lý Xuân Nhật không biết hắn đang hỏi cái gì.

Tề Đằng Ngộ ngồi ở ghế , một tay nâng mặt, lộ ra dáng vẻ tươi cười lưu manh, “Ngươi không phải muốn tỏ tình sao? Bắt đầu đi?”

“A?”

Vì cái gì hắn nói cái gì đều còn chưa nói, Tề Đằng Ngộ đã biết tâm tư hắn, này. . . . . . Này chẳng lẽ là vận mệnh? Chẳng lẽ bọn họ có thần giao cách cảm?

Tỉnh Lý Xuân Nhật xấu hổ đến chân tay luống cuống, cố lấy dũng khí, gắng thực hiện lần đầu tiên tỏ tình. Mặt hắn đỏ lên, hơn nữa càng nói càng nhỏ giọng, thẹn thùng vô cùng, tim đập loạn không khống chế được, cố gắng mỉm cười khẩn trương tỏ tình.

“Tề Đằng học trưởng, ta. . . . . . Ta thích ngươi, từ lúc còn rất nhỏ đã thích ngươi , nếu ngươi nguyện ý có thể quen ta không?”

Tề Đằng Ngộ tặc lưỡi, nam nhân trước mặt vừa cao vừa tráng kiện, so với đối tượng từ trước đến nay của hắn hoàn toàn bất đồng, nhưng cũng không quá tệ, hắn cũng không kén chọn.

Dạo này tâm tình hắn rất khó chịu, mệt mỏi, có lẽ là quen quá nhiều bạn gái, khiến cho nửa người dưới của hắn dục vọng mệt mỏi.

“Ngươi thật cao, thoạt nhìn cũng rất cơ bắp, ta còn không nghĩ người như thế lại tỏ tình với ta.”

Sự thẳng thắn của hắn làm cho Tỉnh Lý Xuân Nhật hơi rụt người lại. Hắn biết hắn không đẹp, lại quá cao, vì sao không thể giống nữ sinh nhỏ nhắn dễ thương một chút? Như vậy hắn có thể mặc trang phục đáng yêu một chút, sẽ không có một đống nam sinh lôi kéo hắn vào mấy CLB, cũng sẽ không khiến hắn cự tuyệt lằng nhằng như vậy.

“Không sao, dù sao thì cũng như nhau, ta đồng ý.”

“Di?”

Xuân Nhật kinh hỉ, trong đầu hắn chỉ nghe duy nhất câu đồng ý của Tề Đằng Ngộ. Hắn run rẩy nói: “Chúng ta quen nhau thật sao?”

Tề Đằng Ngộ lộ ra vẻ tươi cười anh tuấn đến choáng váng, hại hắn thiếu chút nữa bủn rủn chân tay. “Ân, chúng ta hẹn hò”. Tiếp theo mới là trọng tâm vấn đề: “Cho nên làm đi.”

“Làm?” Làm cái gì? Tỉnh Lý Xuân Nhật trong đầu hiện ra dấu hỏi to đùng.

Tề Đằng Ngộ đứng lên so với hắn còn cao hơn mấy cm, nụ cười không có hảo ý của hắn làm cho tim Xuân Nhật sớm đã gục ngã, giông như mỡ bị tan chảy vì nhiệt =”= . Lý trí của hắn cũng như tim, chẳng cần nói đã sớm nghiêng ngả. Đối ngược với vẻ ngoài nam tính, thực ra,tâm tình hắn lại là của một thiếu nữ.

Mà thiếu nữ gặp hoàng tử bạch mã của mình, chỉ có nhất kiến chung tình.

“Đi thôi, thời gian nghỉ trưa rất ngắn, đừng lãng phí thời gian.”

Hắn bị Tề Đằng Ngộ nhanh chóng kéo đi, hai phút sau, một thiếu niên nhỏ xinh vội chạy đến giữa sân, hô: “Thực xin lỗi, Tề Đằng học trưởng, ta là người đã viết lời tỏ tình kia, vì hôm nay vướng trực nhật nên đã đến muộn, thực xin lỗi!”

Sân lớn trống trơn, chỉ còn cây anh đào ở đó vừa chứng kiến cảnh tỏ tình.

Hắn bị Tề Đằng Ngộ nhanh chóng đem tới một phòng nhỏ, bên trong có một ghế sô pha cực lớn. Tỉnh Lý Xuân Nhật còn đang nghĩ xem có nên trao đổi nhật kí trước không thì Tề Đằng ngộ đã hành động, hướng miệng hắn mà hôn.

“Tề. . . . . . Tề Đằng học trưởng.”

Hắn hoảng hốt mặt đỏ bừng, nhưng mà cảm giác âu yếm hôn môi thực sự rất tuyệt, tay hắn còn chưa biết đặt ở đâu mới tốt đã bị Tề Đằng Ngộ kéo đến sô pha bắt nằm xuống.

“Ngươi thoát y trước đi!”

“Thoát. . . . . . thoát y?” Tỉnh Lý Xuân Nhật trợn tròn mắt, vì cái gì phải thoát y?

Nhìn đôi mắt hắn trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ cảm giác rất thú vị, làm cho Tề Đằng Ngộ bật cười, hắn tự tiện suy diễn ý nghĩ người khác.”Ngươi thích ta giúp ngươi thoát? Tốt!”

Hắn còn kinh ngạc chưa biết phải trả lời như thế nào, Tề Đằng Ngộ cũng đã nhanh tay đem hắn từ đầu đến chân cởi hết. Hắn giống như trứng tôm cuộn người lại, che mặt trên, lộ phía dưới, che phía dưới, lại lộ mặt trên, tóm lại che chỗ này cũng lại hở chỗ kia. =]]

“Còn không lại, dáng người ngươi được lắm, thường vận động sao?”

Tay của Tề Đằng Ngộ xoa ngực trần của hắn, hắn kinh ngạc nhảy dựng lên.”Không, học trưởng, chúng ta nên là. . . . . . là trao đổi nhật kí, ước hẹn, sau đó cùng đi công viên Disneyland .” Đây mới là tình yêu trong mộng của hắn,tình yêu đẹp không phải đều bắt đầu từ lưỡng tình tương duyệt sao?

Lông mày Tề Đằng Ngộ hướng lên khiêu khích, “Không phải ngươi muốn ta đêm đầu tiên bỏ tiền đưa ngươi đi biển, rồi vào khách sạn chứ?”

Tỉnh Lý Xuân Nhật đỏ mặt, hắn thường xem truyện tranh thiếu nữ, nhân vật nam đều vì nhân vật nữ mà cố gắng tạo không khí lãng mạn, sau đó đêm đầu tiên sẽ ôn nhu cùng nhiệt huyết mà làm chuyện đó, ngày thứ hai , ở cửa sổ ôm nhau nhìn biển rộng, mà biển xanh mênh mông sẽ làm chứng cho tình yêu vĩnh hằng của bọn họ.

“Ngươi là vì tiền mà theo ta?” Tề Đằng Ngộ giọng mang ý cười, ánh mắt lạnh lùng.

Tỉnh Lý Xuân Nhật vội vã ngồi dậy, có thể vào Anh Hoa học viện đều là những người có tiền, hắn hỏi như vậy không phải là không có lý.

“Không phải, đương nhiên không phải.”

“Như vậy cho dù không ở khách sạn tốt, người cũng vẫn cho ta làm đi? Làm cho bạn trai thỏa mãn, không phải là việc bạn gái nên làm sao” Hắn lại lộ ra vẻ cười xấu xa, khiến người ta không thể nói không.

Tính Lý Xuân Nhật do dự, hắn nhẹ giọng nói ” Nhưng mà nhanh như vậy…..”

“Thôi đi mà, ngươi không phải là người thời Đại Chính* chứ? Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ làm chuyện đó, sớm làm muộn làm không phải cũng đều giống nhau sao? Huống hồ ngươi thích ta!”

Nét mặt tươi cười của Tề Đằng Ngộ so với mặt trời kia thật là nóng bỏng giống nhau, làm cho hắn không thể mở miệng mà nói một chữ “không”. Đằng Ngộ đẩy hắn ngã xuống sô pha, đè người xuống, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng tới tới lui lui trong miệng hắn, làm cho hắn có muốn cũng không có cơ hội nói không.

Đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua, cảm giác kích thích khiến cho Tỉnh Lý Xuân Nhật như ngưng thở, Tề Đằng Ngộ bật cười, biểu hiện trúc trắc của người này thật đáng yêu, điểm nhẹ vào mũi Xuân Nhật: “Có thể dùng cái mũi hô hấp, tiểu ngu ngốc.”

Câu tiểu ngu ngốc nói ra nghe thật ngọt ngào, nhất là Tề Đằng Ngộ ghé vào tai hắn nói nhỏ, làm cho lỗ chân lông trên người hắn đều nở ra, Ngón tay Tề Đằng Ngộ lại sờ đến nụ hồng trên ngực hắn.

“Nơi đó. . . . . . Có điểm. . . . . . Có điểm kỳ quái, a a. . . . . .”

Hai ngón tay Tề Đằng Ngộ véo nhẹ đầu nụ hồng kia, thân thể hắn đột nhiên run lên, tiếng ngâm khẽ từ cổ họng phát ra. Tề Đằng Ngộ dạt dào hứng thú liếm môi hắn, tinh tế nhìn nhận vẻ mặt người ở dưới, vốn dĩ hắn không phải kiểu người mình thích, hiện tại phát hiện bộ dáng ngượng ngùng của hắn, lại có một phong vị khác.

“Ngươi thực mẫn cảm, đã có cảm giác rồi .”

Hắn bắt đầu đùa giỡn hai bên nhũ đầu, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh, cấu nhẹ, sau đó dùng lực xoa nhẹ. Lưng Tỉnh Lý Xuân Nhật bắt đầu vặn vẹo, trong mắt cũng tràn ngập thủy quang trong suốt, nửa người dưới lại đứng lên.

“Đừng, không cần. . . . . . Lại dùng tay đùa giỡn chỗ đó .”

Hai đầu nhũ bị vuốt ve đều hồng, Tỉnh Lý Xuân Nhật thấy thẹn khẩn cầu, Tề Đằng Ngộ nhìn dáng vẻ quyến rũ của hắn, hắn vốn là nam nhân dù-là-ai cũng không-cự-tuyệt, cũng cùng thục nữ làm nhiều chuyện, thậm chí nam sinh cũng đã làm qua, nhưng là nam hài trước mắt rõ ràng cơ thể tráng kiện, rắn chắc, vậy mà vẻ khẩn cầu ngượng ngùng trên mặt so với nữ hài bình thường còn thẹn thùng hơn.

Loại tương phản này, làm cho hắn chẳng những cảm thấy thú vị, càng cảm thấy phần dưới bỗng nóng lên, rõ ràng vừa nãy đối với việc này cũng không hứng thú lắm.

Nói không có hứng thú coi như dễ nghe, hắn gần đây có vẻ không “giương” được, không biết có phải hồi quốc trung

đùa bỡn nhiều? Tóm lại, hắn chính là mới vừa bắt đầu đã không có hứng thú , dù là nữ sinh thật đẹp xích lõa trước mặt hắn cũng chỉ thấy dục chấn mệt mỏi.

Bạn hắn Sâm Viên Chính còn nhỏ nhen nói là do hắn ngoạn nhiều quá nên mới sựng lại không dậy nổi, tốt nhất là cả đời yếu dương, tránh ra ngoài hại người.

Nhưng là hắn hiện tại chẳng những không yếu dương, còn thẳng lên, thật sự phi thường thẳng, bởi vì đối phương thật sự là rất đáng yêu , tuy rằng hắn tuyệt nhiên không phải kiểu người Đằng Ngộ thích, nhưng là kiều thái lúc này của hắn, còn hơn bất cứ kẻ nào trước đây.

.

“Vậy tay ta phải làm sao mới tốt đây?”

Hắn cố ý nói mấy chuyện xấu xa, đối phương rõ ràng diện mạo là nam hài , nhưng nghe hắn nói vậy, toàn bộ mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên, đáng yêu giống tiểu nữ sinh a, không, thậm chí so với tiểu nữ sinh còn đáng yêu vạn lần.

Thế giới này còn có nam sinh đỏ mặt như vậy, cả người rắn chắc, đáng yêu, thật sự là rất đáng yêu ! Vì cái gì hắn như vậy vừa thẹn thùng vừa đáng yêu? Hại Đằng Ngộ phía dưới đã bị dồn nén không ít, xem ra phần dưới đã khôi phục bình thường.

Tay hắn dần rời nhũ tiêm, lần dần xuống phía dưới, sau đó cầm bộ vị phấn hồng. Tỉnh Lý Xuân Nhật giãy giụa , “Học trưởng, đừng, nơi đó. . . . . . Nơi đó không sạch sẽ.”

“Làm sao không sạch sẽ? Ta xem xem!”

Tề Đằng Ngộ cúi đầu xuống, hưng trí bừng bừng nhìn phía dưới của hắn đã muốn ngóc đầu đứng thẳng. Tỉnh Lý Xuân Nhật dùng hai tay che giữa hai chân, chống cự vô ích, làm cho Tề Đằng Ngộ càng muốn khi dễ hắn.

Tề Đằng Ngộ ở “khe hở” lấy tay ấn nhẹ khiến dịch chảy ra, ngón cái nhu ấn cái miệng nhỏ ngọt ngào kia, Tỉnh Lý Xuân Nhật tay chân như nhũn ra, lệ dịch trong mắt càng nhiều .

Hắn chỉ cảm thấy mặt nóng như bị đốt, Tề Đằng Ngộ cúi đầu, tựa như đang nghiên cứu cái gì thú vị, nhìn bộ vị vừa đứng lên, lấy ngón cái xoa ấn.

Cái nơi kì quái như vậy, còn bị hắn nghiên cứu , xấu hổ gần chết, nhưng là khoái cảm vô cùng, tay chân hắn vô lực, không còn cố gắng che giấu nữa.

*Đại Chính là tên một thiên hoàng bên Nhật. Các nàng hiểu vậy thôi nhé =v=

_____________

Dạo này lão gia đau răng mỏi miệng, rất buồn TT.TT may mà đi khám về người tròn răng vuông, vẫn nguyên xi không mẻ cái nào, cũng k nặng đến mức phải cưa răng =A=

Hầy, nhưng quyết định từ h thêm góc YY của lão gia nữa. Các nàng hưởng ứng cũng nên xem mà không hưởng ứng cũng phải xem *nham nhở*

Nhân tiện, lão quản gia * nhéo* cái vote up của ta đâu? Để ta tự vote up cho cái góc YY này một cái :”>

Aki: ớ? ta vẫn thấy cái vote mà ‘__’?

Haiz, qua 4 chương ta có nhận xét thế này, trong 4 chữ thôi: công bịnh thụ bựa =_=
Bình Luận (0)
Comment