7
Rừng hoa cảm tạ xuân hồng*, nháy mắt đã đến thời điểm ve sầu cất tiếng hát. Hôn kỳ dự kiến vào đầu mùa xuân tới. Mẫu thân vốn định giữ ta ở lại thêm hai năm, Chu Diễn ngồi lại với mẫu thân hai lần liền thuyết phục được bà ấy.
*(Nguyên văn: 林花谢了春红): Ví cảnh mùa xuân tàn.
Mấy cây đàn của ta đều nhàn rỗi, mẫu thân rất để tâm tới nữ công của ta, thường xuyên phải tới xem hình dáng giá y mà ta thêu.
Hiếm khi trong cung mở yến tiệc, mẫu thân dẫn ta và Khương Trân đi dự cung yến. Hôn kỳ của Tôn Ấu Nghi rất gấp, đầu mùa thu đã liền phải gả đến Vệ gia ở Bảo Định, nên không có tham dự. Lục Song Hoan thì có tham dự, nàng ta cũng đã nghị thân, có lẽ là nhiều năm như vậy cũng không đợi được nửa điểm hồi đáp của Tạ Yến Qua, cũng tuyệt vọng rồi.
Tuy là yến hội trong cung, quy củ nhiều hơn một chút, nhưng các nữ nhân vẫn tụ tập một đống, chuyện phiếm luôn nói không hết.
Từ chuyện ly kỳ trong triều đình đến chuyện công tử gia nhà ai vì hoa khôi mà vung ngàn vàng, tất cả đều đề cập tới.
Ta mỉm cười nghiêng tai lẳng lặng nghe.
Ta đang rót đầy cho Khương Trân một chén rượu mận ngọt ngào thì chợt nghe thấy:
“Tạ tiểu tướng quân sao lại hồ đồ như vậy, phạm phải chuyện lớn tày trời như vậy? Ngày xưa trông kiêu căng ngạo mạn, kết cục là liên lụy mẫu thân khiến bà ấy tức ch.ết, mấy đời Tạ gia vinh quang hiển hách, đều để cho một mình hắn chà đạp.”
Ta đột nhiên cả kinh, Khương Trân nhỏ giọng nhắc nhở ta: “Trưởng tỷ, tràn ra ngoài rồi.”
Ta lúc này mới hoàn hồn, thu hồi bình ngọc.
Ta nghiêng người cười cười, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Các nàng đang nói nhiệt tình, quay đầu liền hơi kinh ngạc nhìn ta.
“Khương tiểu thư, ngươi không biết sao? Vị Tạ gia kia đắc ý quá mức, chỉ là trên triều luôn mâu thuẫn với Hà thái sử, thế mà lại làm nhục cô nương nhà Hà thái sử, xin thánh chỉ điều tra lại, không ngờ hắn lại dám cùng Bắc Tề bí mật vận chuyển binh khí để phát tài, chẳng trách một mực chủ chiến. Bây giờ cả nhà Tạ gia bị giam giữ, mà hắn lại mang theo Thanh Linh huyện chúa không biết chạy trốn ở nơi nào. Thật là tạo nghiệt.”
Bởi vì nguyên nhân lúc trước, trong nhà cũng không được truyền tin liên quan tới Tạ gia, ta lại ở khuê phòng chờ gả, lâu rồi không bước ra cửa, đúng là không biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trên triều đình vậy mà lại vì chuyện mười sáu châu Yến Vân này làm náo loạn như vậy, Tạ gia cũng trốn không thoát. Phải, cho dù Tạ Yến Qua ngàn vạn lần có lỗi đối với ta, ta vẫn biết hắn có tấm lòng rộng mở, thiếu niên phong lưu, có một lòng tham vọng tất yếu là đoạt lại mười sáu châu Yến Vân.
Cô nương Liễu gia dường như vui mừng, dùng ánh mắt cảm thông liếc nhìn ta một cái, chậm rãi mở miệng: “Khương Tú ngươi coi như có phúc khí, cũng may hắn từ hôn với ngươi sớm.”
Ta nhìn ánh mắt quen thuộc này, nhớ tới thời điểm sau khi ta bị Tạ Yến Qua từ hôn, nàng cũng cảm thông nhìn ta như vậy, nói: “Khương Tú ngươi cũng đừng quá đau lòng, Tạ tiểu tướng quân dù sao cũng còn trẻ tuổi phong lưu.”
Ta chỉnh trâm cài bên tóc mai, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Phúc khí này cho ngươi có muốn hay không?”
Nàng nghẹn lời, quay đầu lại tiếp tục buôn chuyện.
Ta nhìn thấy bộ dạng Lục Song Hoan sắp nói chuyện, cho rằng nàng ta sẽ vì Tạ Yến Qua mà cất tiếng bất bình, ai ngờ lời nàng ta vừa thốt ra miệng chính là: “Trước đó ta đã biết hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, quấn lấy ta không rời, thậm chí nhiều lần còn muốn phi lễ, trước kia ta bị dáng vẻ của hắn lừa gạt, hiện giờ cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của hắn. Phí công ta trước kia cảm thấy hắn là bậc thiếu niên anh hùng. Đáng thương cho cô nương nhà Hà thái sử, hồng nhan bạc mệnh.”
Vậy mà lại uất ức giống như bị lừa gạt.
Ta dừng lại.
Quét mắt nhìn xung quanh, nhóm tiểu thư tụ tập lại một chỗ ai nấy đều che miệng với vẻ mặt chán ghét, ai nào biết mấy tháng trước khi Tạ Yến Qua phong quang đắc ý, cả đám đều đang bận rộn ném hoa lụa cho hắn đây?
Thế sự luân chuyển, lúc trước chẳng qua chỉ là thích một phần, bây giờ lại dùng gấp trăm lần chửi rủa để trả lại.
Khương Trân cầm cổ tay ta, nhẹ nhàng lắc đầu với ta, ta ngẫm nghĩ một chút, vẫn là bước ra.
Tạ Yến Qua cũng không phải chỉ là Tạ Yến Qua, mà còn là Tạ tiểu tướng quân cầm thương bạc đẫm m.áu ở trên chiến trường một năm trước. Trước đây ta đã đọc rất nhiều sách, nhưng không có một trang nào dạy ta, trước khi chân tướng chưa rõ ràng lại đối xử với người anh hùng như vậy.
Tay ta luồn vào trong tay áo, không loạn chút nào, lại nâng cằm lên một chút, vừa vặn là độ cong khinh miệt.
Ta chậm rãi mở miệng: “Lục Song Hoan, lời hay ý đẹp đều để cho ngươi nói hết rồi, Tạ Yến Qua tìm mọi cách quấn lấy ngươi sao? Nếu ngươi thật sự có một phần tự biết mình còn liêm sỉ, sẽ không bao giờ nói loại lời nằm mơ giữa ban ngày này.”
Có tiểu thư thoáng cái liền cười ra tiếng, Lục Song Hoan trước kia quấn lấy Tạ Yến Qua, trong giới quý nữ ai mà không biết? Tạ Yến Qua bị Lục Song Hoan làm phiền đến muốn ch.ết, ai mà không biết?
Ta lại liếc nhìn qua từng khuôn mặt, hết khuôn mặt này tới khuôn mặt khác đều né tránh ánh mắt của ta.
Ta bình tĩnh nói: “Năm ngoái Bắc Tề như hổ như sói lại công kích Nam hạ, công tử trong kinh nhiều lần tránh né không muốn đi, là Tạ Yến Qua chủ động xin đi đá.nh giặc, trước đó Tạ gia đã có mấy tướng lĩnh vì nước mà hy sinh thân mình. Là hắn xâm nhập vào doanh trại địch đầu tiên, đốt quân thảo đá.nh lén, cửu tử nhất sinh, một thương lấy thủ cấp tướng địch. Nếu nữ nhi gia trong lòng còn có nửa phần kính nể, thì không nên há miệng đảo ngược đen trắng trước khi nguyên nhân còn chưa rõ ràng. Phải biết rằng, lời nói còn sắc bén hơn cả đao kiếm.”
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng vỗ tay, bởi vì đây là nữ yến, chỉ có hoàng hậu ở đây.
Quả nhiên đám người lui ra một chút, hoàng hậu bước ra.
“Nói cũng rất hay.”
Tinh thần của hoàng hậu dường như tốt hơn rất nhiều so với lần trước gặp bà ấy, vẫn là nụ cười dịu dàng ôn hòa trên mặt, miễn lễ cho ta.
Hà thái sử là nhà ngoại tổ của hoàng hậu, hoàng hậu và thái tử theo đảng chủ hòa, bất hòa với Tạ gia. Ta chỉ cần biết những điều này là đủ rồi. Vả lại, ta còn định thân với Chu Diễn, đúng là không cho bà ấy mặt mũi.
“Vậy ngươi nói xem, đen trắng lại là cái gì?”
Ta nói: “Thần nữ ngu dốt, không nói ra được là gì. Nhưng chỉ có một điều, thần nữ biết kết quả của đại lý tự và triều đình chính là trắng.”
*Đại lý tự: Là một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.
Lúc ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ vào nửa đêm, bị từng tiếng “A Tú” “A Tú” khe khẽ đá.nh thức, trước màn trướng là một thân ảnh mông lung, ta theo bản năng định thét chói tai, lại bị bàn tay ấm áp che miệng.
Ai có thể nghĩ đến Tạ tiểu tướng quân bị truy nã khắp kinh thành, giờ phút này lại đang ở trước giường ta.
Ta ngồi dậy nửa người, kéo chăn lên.
Ngoại hình nhếch nhác của hắn thế này, ta trước nay ước chừng chỉ có thể nhìn thấy hai lần, một lần ở lễ cập kê của ta, một lần là hiện tại.
Tạ Yến Qua nghiêng người đi, hắn xưa nay đắc ý kiêu ngạo, cũng chưa chắc chịu để cho ta nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy.
Ta hạ thấp giọng nói, nhưng không thể chặn lại hàm răng của ta đang run lên sợ hãi:
“Ngươi… đang làm gì vậy?!”
Tạ Yến Qua nghiêng mặt tránh ánh mắt của ta.
“Ta đến hỏi ngươi muốn một bức tranh.” Dường như là sợ ta không chấp nhận, lại thêm nửa câu, “Trước đó ngươi đã đáp ứng.”
Phải rồi, trước khi hắn xuất chinh, ta đáp ứng vẽ một bức “Xuân Nhật Yến” tặng cho hắn, vẽ rồi nhưng đã hỏng, cuối cùng chỉ có một bức được vẽ sơ sài trong yến tiệc của Tôn Ấu Nghi, đặt nó vào ống đựng trên bàn.
Đó là bức tranh vĩnh viễn cũng đừng gặp.
Ta nghiến răng, khó khăn phun ra từng chữ: “Đã đáp ứng thì sao? Trên đời này có rất nhiều hứa hẹn, không phải ai cũng giữ được lời hứa.”
“Một bức tranh đáng giá bao nhiêu? Liệu có đáng để ngươi uổng công đi không? Đầu trên người của ngươi còn chưa giữ được, mà lại có tâm trạng tìm đến một lời hứa mờ mịt.”
Tạ Yến Qua từ trên cao nhìn xuống ta, ta tự dưng có cảm giác hắn rơi vào trong bụi bặm, ta cũng thương xót vô cùng.
Ta lại cảm thấy bộ mặt của chính mình thật đáng ghét.
Oán hận của ta hiện rõ ràng: “Tạ Yến Qua, kiếp trước ta rốt cuộc nợ ngươi bao nhiêu? Muốn ta dùng huyết lệ của kiếp này trả lại ư?”
Tạ Yến Qua vươn tay lau đi một giọt nước mắt trên khóe mắt ta, vẽ lên xương lông mày một đường m.áu. Tay hắn đang run rẩy.
“Khương Tú, ngươi nghe cho kỹ, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.”
Không liên quan là như thế nào?
Là không liên quan đến cưới gả. Ta sẽ nhìn theo ngươi bước lên kiệu hoa của người khác, ta sẽ nhìn người ta bảo hộ cho ngươi mãi mãi vui vẻ, ta sẽ mỉm cười lắng nghe con cháu của ngươi háo hức chơi đùa.
Là không liên quan đến sống ch.ết. Con đường này tối như vậy, ta đi một mình là đủ rồi.
Ta nói, được.
Bức tranh ở ngay trên bàn, chữ trên đó ta cũng đã sửa, hắn ban đầu vốn muốn “Ba xin như én, trường tồn một đôi”, bây giờ lấy đi là “vĩnh viễn cũng đừng gặp nhau”, ngược lại cũng thỏa đáng.
Khi Tạ Yến Qua chuẩn bị rời đi, ta hỏi: “Ngươi có thể sẽ ch.ết?”
Hắn nói: “Rất có thể.”
Ta hỏi: “Ngươi có hối hận không?”
Hắn dừng lại, nhưng vẫn nói: “Không hối hận.”
Ta nói, được. Thật ra rất lâu sau này ta mới biết, mọi chuyện đều có thể xoay chuyển, nhưng lại không có ai từng nói, từ đầu đến cuối, có vài người đều chỉ có một lựa chọn, bởi vì một chút sứ mệnh truyền thừa trong huyết mạch, tất nhiên phải vứt bỏ một vài thứ. Tạ Yến Qua là như vậy, ta cũng là như vậy.
Ta trở thành đích trưởng nữ ngoan hiền nhất nhà Khương thái phó.
Hắn từ tiểu tướng quân hăng hái trở thành một nghi phạm triều đình đang chạy trốn, bất luận là phong quang trước kia hay là dáng vẻ thảm bại bây giờ, đều cũng vì như vậy.
8
Mưa to nghiêng ngả, hải đường mang ơn.
Hai ngọn đèn bát giác được thắp sáng, lắc lư trong mưa gió.
Ta lặng lẽ cầm ô đứng trong mưa chờ đợi.
Nước mưa chảy dài thấm ướt vạt váy, giống như con sên di chuyển vẽ ra một bức tranh.
Cánh cửa cuối cùng cũng bị mở ra, một bạch y công tử đi ra, mưa gió thổi không tới người hắn, nhưng lại không phân biệt được thần sắc mặt mày của hắn.
Ta ngẩng đầu: “Chu Diễn, cầu xin ngươi, hãy cứu hắn.”
Chu Diễn đứng trên bậc cao, nhìn xuống ta, ta chưa bao giờ cảm thấy hắn xa cách đến như vậy.
“Là cứu Tạ Yến Qua, hay là cứu Tạ tiểu tướng quân?” Giọng nói của hắn xuyên qua rèm mưa.
Là cứu Tạ Yến Qua đã từng có tình nghĩa với ngươi, hay là cứu Tạ tiểu tướng quân tận trung vì nước, hiện giờ bị người ta hãm hại?
Hàng mi dài của ta run run, khí lạnh tràn vào.
Ta đã đứng rất lâu, hoa hải đường an nhàn ch.ết đi dưới chân ta, ta nói: “Là Tạ tướng quân.”
Quá khứ đủ loại, cùng hải đường ngủ yên.
Hắn cười khẽ, nhưng không hiểu sao lại có những hạt mưa lạnh lẽo kèm theo.
Bạch y công tử đi xuống bậc thềm, mưa đập vào người hắn, nhưng hắn mặc kệ.
Hắn đi tới trước mặt ta, khẽ cúi người, lúc này ta mới nhìn thấy vẻ mặt của hắn dưới cơn mưa, mặt mày lạnh nhạt như sương.
Ta che hết phần ô cho hắn.
Chu Diễn nắm cằm ta.
“Lúc ta mới đến Bắc Tề, một tên quý tộc dùng sự sỉ nhục ta làm niềm vui, sau đó vương thất đi săn, ta ở trong núi rừng bắn trường tiễn, một mũi tên lấy mạng hắn.”
“Cung phi Bắc Tề tham lam dung nhan của ta, muốn hạ dược ta, ta liền tặng cho ả nam nhân dơ bẩn nhất trên đời này.”
Dưới ngón tay hắn bóp mạnh, đáy mắt càng thêm xám xịt.
“Khương Tú, ngươi cho rằng ta sinh ra đã là người tốt sao?”
Công tử quý phái rốt cuộc cũng lộ ra một góc bên trong tâm hồn tăm tối của hắn với ta.
Ta buông ô, mưa rơi xuống, cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt, nhưng lại nhẹ nhàng, cực kỳ nhẹ nhàng, ôm lấy Chu Diễn.
Đây là một thân thể vô cùng nóng, bị cứng đờ bởi sự gần gũi đột ngột của ta.
Công tử tàn nhẫn muốn dùng chuyện cũ kinh khủng của mình để dọa cô nương trước mặt, nhưng sao có thể đoán được nàng không hề lộ ra vẻ nào kinh hoảng, ghê tởm, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn đây?
Trên trời rơi xuống một trận mưa lớn, hoa hải đường chìm đắm trong sân đình.
Ta thở dài: “Chu Diễn, ta ở đây.”
Chu Diễn nhẹ nhàng ôm lấy ta, giống như ôm một đám mây. Nhưng hắn càng lúc càng dùng sức, giống như muốn khảm ta vào m.áu thịt.
Giọng nói của hắn ngược lại lạnh nhạt đến bình tĩnh: “Khương Tú.”
“Số mệnh thuộc về hắn.”
“Nàng, từ nay thuộc về ta.”
(Còn tiếp)