Ninh An Đường.
Sau khi Lục Minh Ngọc vội vã ôm tranh cuộn rời đi, Lan ma ma đứng bên
ngoài một hồi lâu mới lặng lẽ đi đếm trước cửa nội thất, kéo tấm màn ra, nhìn thấy Chu thị bên trong đang ngồi chỗ bàn đọc sách, hơi hơi cúi đầu nhìn bức họa trong tay. Nữ nhân bốn mươi tuổi, khôn mặt trắng nõn tinh
tế, trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng ôn nhu, trước đó vừa khóc đến run hết cả người, nhưng hiện giờ chỉ có vành mắt còn hơi hồng hồng,khóe miệng
lại cong lên, giống như đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nào đó.
Lan ma ma vừa nhìn đã đoán ngay được Chu thị đang suy nghĩ cái gì.
Bà ấy xuất thân từ nông thôn, kỉ niệm đẹp nhất của bà là khoảng thời
gian cùng lão gia quen biết, khi bà vừa mới đến Ninh An Đường hầu hạ,
lúc đó hai vợ chồng còn hòa thuận, sau khi lão gia lên triều, Chu thị
hoặc thuận tiện thêu thùa may vá ít đồ cho lão gia, hoặc đi vào trong
hoa viên ngắm hoa trêu cún, nhưng việc bà thường làm nhất, chính là
ngồimột mình trước cửa sổ, chống cằm mỉm cười.
Cười ngọt ngào hạnh phúc, giống như bây giờ vậy.
Yên lặng nhìn một lát, Lan ma ma nhẹ nhàng ho khan.
Chu thị ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lan ma ma, bà nhanh
tay cuộn bức tranh lại, vụng về giải thích: “A Noãn vẽ một bức tranh, ta thấy khá xinh đẹp.”
Lan ma ma hoàn toàn không hiếu kỳ trong bức tranh vẽ gì, chỉ đứng cách
vài bước vui mừng nói: “Vẫn là tứ cô nương biết cách dỗ dành nhất, sớm
biết vậy lão nô cũng sẽ vẽ vài bức, tội gì phải khuyên đến mức miệng khô lưỡi đắng mà vẫn chả được gì.”
Dù Chu thị đã lớn tuổi, nhưng da mặt rất mỏng, cúi đầu, đỏ mặt ngoan ngoãn để người ta trêu ghẹo.
“Được rồi, ngài vui vẻ lại là tốt rồi, chuyện như thế mà cũng làm ngài
khóc cho được.Lão gia thích ngài như vậy, khẳng định sẽ không làm thật.” Trêu chọc vài câu, Lan ma ma nâng Chu thị dậy, cung kính dắt bà đến
trước bàn trang điểm: “Nào, để lão nô trang điểm lại cho ngài, gần tới
giờ cơm rồi, đừng để cho nhóm nha hoàn nhìn ra.”
Chu thị gật đầu ngồi yên, thấy Lan ma ma định dùng màu son đỏ chói khiến gương mặt bà càng thêm trắng bệch kia, Chu thị ngắm mình trong gương
một chút, thấp giọng thở dài nói: “Thôi, sau này cứ trang điểm đơn giản
thôi, không cần phải cầu kì. A Noãn nói đúng, xuất thân của ta như vậy,
ăn mặc trang điểm như thế nào thì người ta cũng biết ta lai lịch ra sao, trở lại hình dáng như trước có khi còn được người khác khen, huống chi
như vậy ta nhìn cũng thuận mắt hơn.”
Bà chỉ muốn để Lan ma ma giúp bà che đi vành mắt phiếm hồng, đã lớn tuổi như vậy, nếu để cho nha hoàn biết được bà vừa khóc, khẳng định sẽ chê
cười bà.
Động tác của Lan ma ma hơi khựng lại, ánh mắt mắt giao với đôi mắt của
Chu thị trong gương, Chu thị lại không giống như trước kia bởi vì cự
tuyệt bà ta mà chột dạ né tránh, ngược lại còn nhìn mình cười một cái,
thật sự đã hạ quyết tâm. Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, Lan ma ma không chút nào che dấu kinh ngạc: “Tứ cô nương còn nhỏ,hiểu cái gì mà kêu
ngài giữ nguyên bộ dáng?”
Chu thịnởnụ cười đầy tự hào: “Đúng vậy, A Noãn thông minh giống y như cha mẹ nó.”
Bà lớn lên ở nông thôn, không biết được bao nhiêu chữ, sau khi vào kinh
nhàn hạ hơn nhiều, mỗi ngày học thêm một chút, cuối cùng cũng thuộc được mấy câu thành ngữ. Đến lượt con trai con gái mình, nữ nhi thì giống bà, đối với việc đọc sách rất là trầy trật, nhưng nữ hồng thì chỉ cần dạy
một chút liền hiểu, ôn nhu dịu dàng, quan hệ với bạn bè cũng không tệ;
mà con trai thì còn lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn thông minh hơn cả
trượng phu,mới mười một tuổi đã thi đỗ tú tài….
Đáng tiếc số mệnh của nhi tử không được tốt, thi đậu không lâu liền cùng đám bạn ra ngoài du lịch, ngoài ý muốn ngã xuống dốc núi, chỗ khác thì
không sao nhưng đôi mắt lại bị mù.
Nghĩ đến chuyện thương tâm, nụ cười trên môi Chu thị thoáng chốc biến
mất, rũ mắt tự an ủi mình: “A Noãn thật thông minh, nếu là nam thì qua
vài năm nữa có thể thi tú tài rồi…”
Lan ma ma thức thời giúp Chu thị chải đầu trước, chờ đến khi nỗi đau
buồn của Chu thị đã trôi qua, bà ta mới mỉm cười nói: “Lão phu nhân, lời củaTứ cô nương nghe cũng có lý đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa
bé, không hiểu được những quanh co trong lòng các phu nhân. Nếu ngài là
phu nhân của một tiểu quan thất phẩm, trang điểm nhẹ khi ra ngoài cũng
không sao, ra cửa gặp được những người thân phận cao hơn là hợp lí, họ
sẽ khen ngài biết giữ lễ nghĩa phép tắc. Nhưng ngài là phu nhân của Bộ
binhThượng thư, uy phong nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ lại mộc
mạc, nhóm phu nhân thích bàn tán chuyện thị phi kia sẽ cho rằng ngài bị
lão gia vắng vẻ, ngài mới không còn tự tin diễu võ dương oai nữa. Lão
phu nhân, một khi lời đồn này được tung ra, chẳng những ngài sẽ bị xem
thường, mà tứ cô nương cũng sẽ bị khinh thường theo. Aizz, nếu tam phu
nhân là đích nữ do lão Vương phi sinh ra thì tốt rồi, như vậy ít ra còn
có người chống lưng cho tứ cô nương, ngài cũng có thể thoải mái hơn một
chút.”
Chu thị nghe vậy, nhớ lại tình cảnh buổi sáng trượng phu lạnh giọng giáo huấn bà.
Đúng vậy, bà đã bị trượng phu vắng vẻ,không có sự sủng ái của trượng
phu, nếu cả mặt mũi cũng không có, sau này làm sao có thể chống đỡ cho
cháu gái nữa?
Lại nhìn về phía gương,chân mày Chu thị nhăn lại, cắn cắn môi,giống như
mỗi một lần dao độngtrước kia, Lan ma ma ở bên cạnh nhắc nhở thì nhanh
chóng kiên định lại: “Vậy…”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy rèm cửa vén lên, một thân hình cao lớn cường tráng đi đến.
Những lời định nói bị nghẹn lại, Chu thị khó tin nhìn trượng phu.
Bà ngồi đó, tuy cả người khiếp sợ cứng đờ, nhưng dáng ngồi vẫn ổn định
vững chắc. Lan ma ma ngược lại cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương
chạy từ lòng bàn chân lên đến xương sống trên lưng, rồi tiếp đến lồng
ngực. Bà ta nắm chặt bút kẻ mi run bần bật, lão gia đến từ bao giờ? Lão
gia nghe được bao nhiêu rồi?
Thấy Lục Trảm càng lúc càng gần, Lan ma ma bị dọa hồn phách còn chưa trở về, nhưng bản năng nhiều năm đã nhắc nhở bà ta, bà ta lập tức buông bút xuống, hành lễ với nam nhân kia: “Lão gia.”
Như được nhắc nhở, Chu thị hoảng hốt đứng dậy, bất chấp tóc dài còn rối tung, vòng qua ghế dựa chuẩn bị hành lễ.
Lục Trảm thấy vành mắt bà phiếm hồng, liền tiến lên nắm lấy tay bà,
giọng nói dịu dàng hơn so với ngày thường: “Ta đã sớm nói rồi, trước mặt ta không cần chú ý đến những nghi thức xã giao này.”
Có lẽ Chu thị không thể nào hiểu được những tâm sự ẩn giấu phía sau
gương mặt lạnh lùng của trượng phu, nhưng đã là phu thê nhiều năm như
vậy, bà có thể dựa vào nhưng biến hóa trong giọng nói mà suy đoán cảm
xúc của ông. Bây giờ ông nói chuyện ôn nhu như vậy, tức là không tức
giận nữa sao? Nhưng buổi sáng còn lạnh lùng đến thế, bà cũng chưa làm
gì, sao ông đã thay đổi rồi?
Chu thị nghĩ mãi không ra, bà cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, bất an đánh giá trượng phu.
Ánh mắt nhút nhát sợ sệt, dường như đã trôiqua bao nhiêu năm như vậy cũng vẫn không thay đổi.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ song thân qua đời, ngoại trừ năm xưa mắt nhi tử bị mù là ông thống khổ vì không thể làm được gì, thì cả đời này Lục Trảm
gần như chưa từng rơi lệ.Nhưng khoảnh khắc này, nhìn gương mặt của thê
tử tuy vẫn xinh đẹp nhưng cũng đã tồn tại một ít dấu vết thời gian, đáy
mắt Lục Trảm không chịu khống chế mà phiếm hồng. Hai mươi năm, ông vẫn
luôn cho rằng bà thay đổi, vẫn luôn trách tại sao bà không chịu nghe ông khuyên bảo, hôm nay ông mới hiểu được, là do chính bản thân ông làm
không tốt, nên đã lãng phí 20 năm trời như vậy.Hai mươi năm qua, ông vốn có thể cùng Chu thị sống tốt hơn nhiều.
“Lui xuống đi.” Dư quang quét qua bên chỗ Lan ma ma, Lục Trảm bình tĩnh
nói, trong lời nói vẫn còn sót lại một chút ôn nhu bởi vì Chu thị.
Tiếng nói ấy lọt vào tai, Lan ma ma nhẹ nhàng thở ra. Bà ta cũng giống
với Chu lão di nương, ngày xưa đều là nha hoàn hầu hạ bên người lão gia. Sau khi tiền phu nhân qua đời, lão gia mới thu Chu lão di nương vào
phòng,còn bà ta thì vẫn tiếp tục làm nha hoàn.Không lâu sau Chu thị vào
cửa, lão gia sắp xếp cho bà ta hầu hạ Chu thị không biết chút gì về nhà
cao cửa rộng, về những gia đình quyền quý cao sang. Cho nên Lan ma ma
rất quen thuộc tính tình của lão gia, lão gia có thể bình tâm hòa khí
như vậy, chắc chắn là vừa rồi cũng không nghe được những lời bà ta nói
với Chu thị.
Khom người, Lan ma ma cúi đầu lui ra ngoài.
Người đi rồi, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Chu thị lặng lẽ giương
mắt, thấy trượng phu vẫn còn dùng ánh mắt kỳ lạ làm người ta hoảng hốt
mà nhìn bà. Cả người Chu thị không được tự nhiên, theo bản năng muốn
cách ra xa một chút, nhưng chỉ vừa mới động, tay đã bị nắm chặt: “Nàng
đã kể cho A Noãn những chuyện trước đây của chúng ta?”
Lục Trảm một tay nắm chặt tay thê tử, một tay giơ bức tranh cuộn lên.
Chu thị đột nhiên chột dạ, cúi đầu biện giải: “A Noãn hỏi quê quán của
thiếp như thế nào, nên thiếp kể cho con bé nghe, kể một hồi thì….”
Cháu gái còn nhỏ, hỏi đặc biệt nhiều, hỏi xong nhà bà lại hỏi tiếp năm
đó gặp tổ phụ thế nào, miệng bà lại mau, bất tri bất giác kể ra hết.
Lục Trảm tưởng tượng cảnh hai bà cháu ở chung, cười cười, buông thê tử
ra, mở bức tranh cuộn để trên bàn,thành tâm khen: “A Noãn quả thật là có thiên phú, chỉ nghe nàng nói mà cũng có thể vẽ giống như vậy.” Cháu gái mới bảy tuổi, nếu so sánh về thời gian, thì cũng chưa chắc sẽ thua đứa
con trai có tư chất thông minh của mình.
Đề tài đủ nhẹ nhàng, thân thể Chu thị thả lỏng,bởi vì vẻ mặt trượng phu
ôn hòa, bà cũng tạm thời quên đi những lời khiển trách ban sáng,từ trong ống trúc lấy ra hai bản vẽ, mở ra cho ông ấy xem: “Không phải, đây là
bức tranh lần đầu A Noãn vẽ, vẽ một chỗ lại quay sang hỏi thiếp có đúng
hay không, sửa lại hết mấy chỗ. Lần thứ hai thì khá hơn một chút, nhưng A Noãn sợ lão gia không thích,lại vẽ lại bản thứ ba, còn lo lắng đến trễ
sợ đám A Quân đợi lâu.”
Lục Trảm nhìn thoáng qua hai bức vẽ, không khỏi bật cười, vui vẻ vì cháu gái nhỏ đáng yêu, mà càng nhiều hơn là vì cháu gái nhỏ thành tâm tặng
lễ vật trúng tâm ý như vậy.
Ông cúi đầu ngắm tranh, bên cạnh Chu thị ngắm ông cười, ánh mắt si mê.
Mặc dù trượng phu cũng đã gần năm mươi, nhưng bà cảm thấy, trượng phu
càng già càng đẹp, hơn nữa già rồi mới tốt chứ, nếu cứ giống như tuổi
trẻ 20, sao có thể còn coi trọng bà đây? Đừng nói một tháng ba bốn lần,
có khi một lần cũng không đến.
Chu thị là một người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần trượng phu đối
tốt với bà, bà có thể quên đi những điều không vui lúc trước, huống hồ
so với những nam nhân khác, trượng phu cũng đối với bà không tồi, dù ít
khi nghỉ ở chỗ bà, nhưng bù lại cũng không thường xuyên đến bên Chu lão
di nương.
Lục Trảm đã nhận thấy được ánh mắt của thê tử, ông nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt vội vàng né tránh của thê tử.
Lục Trảm cười khổ, dắt tay thê tử, đi đến bên giường.
Tim Chu thị đập thình thịch, nhìn chiếc giường càng ngày càng gần, sóng
mắt như nước. Ông ấy định làm gì vậy, bây giờ còn chưa tối đâu…
“Ngồi xuống, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Lục Trảm ngồi xuống trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo thê tử cũng ngồi xuống.
Chu thị cảm thấy may mắn nhưng lại xen lẫn chút thất vọng, ngoan ngoãn
ngồi xuống, cúi thấp đầu, bộ dáng như trượng phu nói cái gì bà liền nghe cái nấy.
Lục Trảm xoa xoa bàn tay bà, đôi mắt nhìn ra cửa sổ. Bà thích ông, ông
biết, cho nên ngoại trừ buổi tối thi thoảng cầm lòng không được sẽ khen
bà, còn lại những lúc khác ông ít khi nào nói lời ngon tiếng ngọt, bởi
vì không cần thiết, bởi vì ông biết mặc kệ ông làm cái gì bà cũng sẽ ở
bên cạnh ông, cũng bởi vì ông trời sinh không biết nói lời ngon tiếng
ngọt.
Nhưng hiện tại,…..
Lục Trảm nhấp nhấp môi, đầu hơi nghiêng đầu sang một bên, giọng nói nhỏ
đến gần như không thể nghe thấy: “Bởi vì nàng ăn mặc trang điểm như vậy, mà khiến cho chúng ta tranh cãi hai mươi năm trời. Hôm nay ta nhắc lại
lần nữa, thời điểm nàng không tô son trát phấn là đẹp nhất, ta cũng
thích nhất, giống như bây giờ vậy. Chỉ cần nàng kiên trì từ bỏ, thì từ
hôm nay trở đi, mỗi đêm ta đều trở về nghỉ ở chỗ nàng, trừ phi bận rộn
triều chính, còn thì gió mưa cũng không trở ngại.”
Chu thị nhanh chóng ngẩng đầu, không thể tin được những điều mới nghe được.
Lục Trảm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, hỏi bà: “Đồng ý nhé?”
Chu thị sao mà không đồng ý, thậm chí còn vui mừng quá mà khóc, hu hu
nhào vào lồng ngực của trượng phu, “Lão gia chắc chắn chứ?”
Lục Trảm cười, ôm lấy bà dỗ dành: “Nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng nàng cũng
không thể tiếp tục tự bôi xấu mình. Ta biết nàng sợ người khác chê cười
nàng, nhưng chỉ cần mặc quần áo hợp mang trang sức quý báu cũng đủ thể
hiện rồi, không cần vẽ loạn lên mặt mình như thế. Sau này ta cũng sẽ đối xử tốt nàng, người khác nhìn thấy cũng chỉ biết hâm mộ nàng, tuyệt đối
sẽ không hiểu lầm ta vắng vẻ nàng.”
Ý ở ngoài lời, ông đã nghe được những lời nói của Chu thị cùng Lan ma ma.
Trượng phu hứa hẹn mỗi ngày đều tới nghỉ ở chỗ bà, Chu thị vui mừng đến
choáng váng, căn bản không nghĩ nhiều như vậy,vừa khóc vừa gật đầu:
“Được được, thiếp đều nghe theo lão gia hết, vậy lão gia đững đi đến chỗ Chu lão di nương nữa….” Người rơi vào bể mật, đầu óc đều dính lại không thể hoạt động, nhịn không được nói rõ hết tiếng lòng của mình.
Lục Trảm sờ sờ tóc bà, rốt cuộc cũng nói thật cho bà nghe: “Ngoại trừ
lần đầu tiên, sau đêm đó ta cũng chưa từng chạm qua nàng ấy, ta chỉ cố ý chọc giận nàng thôi, bằng không nàng sẽ không chịu thay đổi.”
Chu thị kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của nam nhân kia, bà không tin: “Không chạm qua, vậy buổi tối các người….”
Mặt Lục Trảm lộ vẻ mệt mỏi, buông bà ra nằm xuống, một tay gác lên trán: “Trước kia là vì giận nàng, còn mấy năm nay nhiều chuyện xảy ra làm ta
đau đầu, ta kêu nàng ấy xoa bóp cho ta…”
“Thiếp cũng biết xoa bóp mà.” Chu thị không vui, vội vã muốn biểu hiện
mà bò lên trên giường,duỗi tay liền giúp Lục Trảm ấn ấn hai cái: “Như
vậy thoải mái không?”
Tiểu nữ nhân dịu dàng hiền lành, tâm tư đơn thuần đến mức ngốc nghếch,
không tức giận ông đã vắng vẻ bà, ngược lại một lòng lấy lòng ông.
Theo động tác của Chu thị, mái tóc dài vẫn đen nhánh như xưa xõa xuống
bên người ông, lướt qua mặt của Lục Trảm, trêu chọc lòng người. Lục Trảm nhắm mắt lại, nắm lấy tay Chu thị kéo người sát xuống, sau đó bàn thân
mình thì xoay người đè lên. Hành động đột ngột này khiến Chu thị theo
bản năng “Ai da” một tiếng, sau đó ý thức được trượng phu muốn gì, vừa
thẹn vừa mừng, ngượng ngùng nắm lấy quần áo: “ Chờ, chờ đến tối được
không?”
Lục Trảm không nói lời nào, dùng hành động trả lời bà.
……
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối, đen như mực.
Hô hấp Chu thị nhẹ nhàng, nằm trong chăn ngủ say, gương mặt phiếm hồng,
tựa như được uống quỳnh tương ngọc lộ trên thiên cung, trẻ hơn rất
nhiều.
Lục Trảm lẳng lặng nhìn một lát,chậm rãi xốc chăn lên, hạ màn lụa xuống. Mặc xong quần áo, Lục Trảm nhìn lại gương mặt mệt mỏi ngủ thiếp đi của
thê tử, nhẹ bước ra ngoài cửa. Trong phòng tối đen, bên ngoài đã lên
đèn, dưới ánh đèn sáng rõ,nam nhân bỗng nhiên vén màn đi ra, trầm tĩnh
như nước, như Diêm vương mới tỉnh.
Lan ma ma cùng bọn nha hoàn đều chờ trong sân, nghe được tiếng động bên
trong, Lan ma ma nháy mắtvới bọn nha hoàn, ý bảo mọi người chuẩn bị tinh thần, tùy thời hầu hạ các chủ tử. Mới vừa thu hồi tầm mắt, bên cửa đã
xuất hiện một thân hình cao lớn, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích. Lan ma
ma liếc nhìn thật nhanh, vẫn không nhìn ra cái gì, đành phải đi lên dò
hỏi: “Lão gia, muốn dùng cơm sao?”
“Phu nhân tỉnh lại rồi nói.”
Giọng điệu Lục Trảm bình tĩnh lạnh nhạt, bọn họ đều già rồi, nhưng gương mặt thê tử vẫn còn rất non nớt, Lục Trảm không gọi bà là “lão phu
nhân”được.
Lan ma ma gật đầu, “Vậy lão nô kêu phòng bếp chuẩn bị trước.”
Đối mặt với sự chu đáo như vậy, Lục Trảm chỉ lạnh lùng cười, chân dài
bước ra cửa, cũng không quay đầu lại mà nói: “Ngươi đi theo ta.”
Lan ma ma nghe xong, chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.