Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 37

Xế chiều, hoàng hôn lướt qua đầu tường chiếu vào Tam phòng Lục gia,hai cây lựu trong sân nhánh cây sum xuê rậm rạp,lá xanh đong đưa nhẹ nhàng theo gió, ánh nắng vàng chiếu qua từng nơi. Bồn hoa nguyệt quế mà Tiêu thị thích nhất, một đóa nụ hoa đang vươn lên muốn nở, trong đó có mấy bông đãnở,bạch phấn hồng, kiều diễm quyến rũ.

Hương hoa nhàn nạt theo gió lướt qua cửa sổ, đột nhiên Tiêu thị tỉnh dậy, mở to mắt, bức màn trong trướng che khuất làm ánh sáng mờ tối, không biết đang là sáng sớm hay là chạng vạng tối. Tựa như đãngủ rất lâu, cả người đều mệt mỏi, Tiêu thị xoa xoa trán, miễn cưỡng dễ chịu được chút, nàng chậm rãi xoay người, không ngờ vừa xoay lại, nhìn thấy trượng phu đang nằm ngủ ở mép giường, đầu gối lên cánh tay mà ngủ.

Những phiền não trong lòng Tiêu thị khi thấy trượng phu vẫn luôn bên cạnh nàng khi nàng ngủ thì biến mất, bỗng nhiễn bình tĩnh lại, tựa như gió lướt qua mặt hồ, nhộn nhạo gợn sóng lăn tăn. Nàng nhớ đến những chuyện xảy ra trước khi mình ngủ, trượng phu tin tưởng Mặc Trúc trong giây lát, hay là Lục Tuân có ý nghĩ đê tiện đối với nàng, trong lòng nàng từng lửa giận ngất trời, nhưng bây giờ, Tiêu thị có cảm giác vượt qua sóng gió, sau cơn mưa trời lại sáng, cả nhà vượt qua khó khăn đều cảm kích cùng vui mừng.

Mặc kệ có chuyện gì, thì so sánh với đời trước, đời này bọn họ biết được ai là ác nhân, thì còn có thể phòng bị.

Vẻ mặt nhu tình như nước, Tiêu thị cẩn thận mà ngồi dậy, dựa vào bên giường,nhìn thoáng qua tóc rối của trượng phu khi đang ngủ, phía dưới mí mắt có một chiếc lông mi mảnh khảnh. Tiêu thị khẽ mỉm cười, tiến tới, định lấy lông mi ra cho trượng phu. Nhưng tay nàng còn chưa có chạm vào Lục Vanh, Lục Vanh tựa như cảm nhận được động tĩnh của thê tử, nháy mắt bừng tỉnh, mở mắt ra.

Đôi mắt của Lục Vanh, từ trước đến nay luôn luôn trong suốt, hai người đã thành thân nhiều năm như vậy, dừa vào Lục Vanh bị mù, Tiêu thị không biết quang minh chính đại bao nhiêu lần mà nhìn mắt hắn, nhìn nhiều, xem nhiều, thì cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, cho nên Tiêu thị theo thói quen mà liếc qua đôi mắt của trượng phu, sau đó tiếp tục khom lưng cúi đầu, đối phó với lông mi ngoan cường kia: “ Đừng nhúc nhích, trên mặt ngươi có lông mi, để ta giúp lấy xuống cho.”

Lúc nói chuyện, một vài sợi tóc dài của nàng rớt xuống, Tiêu thị kịp thời giữ lại, lần nữa đẩy về phía sau, thuận vén lên bên tai,đảm bảo không chạm vào mặt trượng phu, Tiêu thị thỏa mãn mà cười, đôi mắt hoa đào mỹ lệ nhìn chằm chằm lông mi trên mặt trượng phu, dùng ngón trỏ chạm chạm, đem kéo xuống dưới, rồi hơi dùng sức chút lấy lên, tựa như nhéo mặt trượng phu.

Lấy ra được, Tiêu thị chuyển người, hướng về phía ngoài giường mà thổi ngón tay dính mi,đôi môi đỏ mộng chu ra, nắng chiếu qua cửa sổ sáng ngời, khi chiếu đến bên giường chỉ còn sót lại ánh chiều tà, nhưng ánh chiều tà làm cho gương mặt nữ nhân mới tỉnh ngủ càng thêm nhu hòa, làm cho nàng càng xinh đẹp sáng ngời, đẹp tựa như bức tranh mỹ nhân rời giường lưu truyền thiên cổ. Tiêu thị cũng khôngbiết bây giờ mình có bao nhiêu xinh đẹp, lông mi bay đi, Tiêu thị muốn tâm sự cùng trượng phu, nhưng bất ngờ khi thấy trượng phu còn bất động, ngước đầu nhìn về phía nàng, không nhúc nhích, nhìn có chút ngây ngốc. Có điều người vừa mới tỉnh ngủ thường sẽ như vậy, Tiêu thị cười cười, ôn nhu sờ cái trán cả trượng phu, hỏi: “ Còn chưa tỉnh ngủ sao?”

Lục Vanh vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt trong suốt như nước tựa nhiều có nhiều điểm tinh quang.

Tiêu thị rốt cuộc cũng chú ý tới ánh mắt khác biệt của trượng phu, trước mỗi khi trượng phu nhìn nàng, nàng cũng cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ thì, nàng có chút hoảng hốt, càng ngày càng hoảng, lần đầu tiên không dám nhìn lại hắn. có thể trượng phu nhìn thấy gì sao? Nữ nhi đã nói qua, trượng phu phải đợi một hai năm nữa mới khỏi hẳn…

Trong đầu càng ngày càng loạn, lại đón nhận ánh mắt nóng rực của người nam nhân. Nóng đến nỗi nàng phải thừa nhận rằng hắn có thể nhìn thấy, Tiêu thị hít thở một chút, mặt so với trước càng đỏ thêm.Thành thân tám năm, Tiêu thị đã quên không biết bao nhiêu lần mơ thấy trượng phu có thể nhìn thấy,mơ thấy tình cảnh lần đầu khi trượng phu nhìn thấy nàng, biết được ánh mắt của trượng phu có thể phục hồi,thì mơ thấy ngày càng nhiều, có khi ban ngày, nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của trượng phu, cũng sẽ cầm lòng không được mà ảo tưởng.

Nhưng vô luận mộng tưởng ban ngày hay là ban đêm, trong mộng của nàng, nhất định nàng mặc bộ váy nàng thích nhất, trang điểm đẹp nhất, chứ không phải như bây giờ, nàng vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc lộn xộn, ánh mắt hơi hơi đau là do khi trước khi ngủ đã khóc, hơn phân nửa là sưng lên, có lẽ trên mặt còn có ngân đỏ của gối để lại.

Tiêu thị đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía nam nhân, khẩn trương mà giọng nói lắp bắp: “ Chàng, chàng có thể nhìn thấy sao?”

Cho tới thời khắc này, Tiêu thị mới hiểu được, trước kia nàng có thể thoải mái sống chung với trượng phu, hoàn toàn là do hai mắt mù của Lục Vanh, nàng chưa từng xem thường hắn, nhưng trong lòng cũng có một chútcảm giác ưu việt, nên nàng làm những chuyện mà nếu như Lục Vanh nhìn thấy tuyệt đối nàng sẽ không bao giờ làm, tựa như nhìn lén hắn, hoặc trừng hắn, hoặc là hợp tình hợp lý mà lạnh nhạt hắn…. còn hiện tại, nàng lại không dám nhìn hắn.

Người trốn rồi, cuối cùng Lục Vanh cũng hồi hồn, hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, không để ý cánh tay ẩnẩn tê dại, ánh mắt từ trung y màu trắng thêu lá sen của thê từ từ từ chuyển đến thanh bào của hắn, cũng thấy được rõ ràng, loại cảm giác này, giống như vừa được sống lại. Lục Vanh đưa tay ra, năm chặt quyền, ánh mắt đen sáng bức người, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy, nhìn thấy những đồ vật quen thuộc bên người, nhìn thấy chính mình…

Lục Vanh nhìn lại nơi khác, tầm mắt lại mơ hồ, bình phong hoa cỏ bốn mùa chỉ có thể những đường nét to lớn, lại nhìn ra xa xa, một màn tâng tầng lớp lớp, giống như biến ảo khôn lường. Thấy đã cố hết sức, Lục Vanh đúng lúc nhắm mắt lại để giảm bớt chua xót, đáy lòng có chút thất vọng, nhưng đây cũng là điều nằm trong dự liệu, lão lang trung trị đôi mắt hắn có nói qua, muốn bình phục hoàn toàn, ít nhất khoảng một tháng nữa.

Cũng may có thể nhìn thấy.

“ Tiêm Tiêm, nàng thật đẹp.” Bình tĩnh trở lại, Lục Vanh ngồi lên trên giường, chậm rãi vòng tay qua ôm lấy thê tử, tay chạm vào gương mặt tinh tế của nàng,muốn để nàng quay lại, cẩn thận nhìn nàng mộtcái.

Cổ Tiêu thị đều đỏ, không biết sao lại thế này, việc này so với lúc vừa mới gả cho Lục Vanh càng khẩn trương hơn, rõ ràng đã làm phu thê tám năm, con gái cũng có thể thay cha mẹ phân ưu. Nàng cúi đầu, không chịu cho Lục Vanh xem, Lục Vanh lại cúi đầu thấp xuống để nhìn, Tiêu thị thấy vậy dứt khoát nhào vào lồng ngực hắn: “ Chàng, chàng có thể nhìn thấy rõ bao nhiêu?”

“ Từ màn trong trướng đều thấy rõ, còn xa hơn thì đều mơ hồ.” Lục Vanh một tay ôm thê tử, một tay nhẹ nhạng vuốt tóc nàng,: “ Tiêm Tiêm, không phải gần đây ta thường xuyên ra ngoài sao? thật ra thìta đi gặp Trâu tiên sinh, có A Noãn hỗ trợ, Trâu tiên sinh đã tìm ra được bệnh của ta, vẫn luôn châm cứu cho ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hết tháng này, ta sẽ khỏi hẳn.”

Tiêu thị lúc này nào quan tâm khi nào hắn khỏi hẳn, nàng chỉ muốn biết, trượng phu nhìn thấy nàng, thìhắn nghĩ nàng như thế nào a!

“ Thiếp, thiếp, thiếp bây giờ đã 22, không xinh đẹp như lúc mới gả.” hắn không nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của nàng, tâm trạng của Tiêu thị giảm xuống.Nhân gia chính là khó thỏa mãn như vậy, khi thời điểm hắn mù thì mong rằng hắn có thể nhìn thấy, nhưng khi hắn nhìn thấy lại hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, trở lại đêm động phòng hoa chúc, trở lại thời điểm hắn vén khăn voan của nàng lên.

Đây không phải là lần đầu Tiêu thị tiếc nuối tuổi tác của nàng, Lục Vanh biết suy nghĩ miên man của thê tử mình,hắn cười cười, cúi đầu vuốt ve đỉnh đầu của nàng, nhớ lại hồi ức kinh diễm khi nãy: “ Tiêm Tiêm, trước khi nàng gả cho ta, mẹ cũng nói với ta rằng nàng là cô nương đẹp nhất kinh thành, kêu ta đối thật tốt với nàng. thật ra ta cũng không tin lắm, cảm thấy bà ấy chẳng qua là đang an ủi ta thôi, sau đó chúng ta thành thân, mặc dù ta không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nghe được giọng nói của nàng,buổi tối ôm nàng, ta cũng biết được, coi như nàng không phải là cô nương đẹp nhất, thì chắc chắc cũng là một mỹ nhân. Ta cũng từng tưởng tượng ra hình dáng của nàng, nhưng ta vẫn nghĩ không được, ta không biết phải hình dung nàng đẹp như thế nào,chỉ có thể nói, mới vừa rồi mở mắt ra, nhìn thấy nàng, trong đầu ta trống rỗng,chỉ có nhất cử nhất động của nàng,một cái nhăn mày, một tiếng cười…. Tiêm Tiêm, có khả năng câu này nàng không thích nghe, nhưng lần đầu tiên ta may mắn rằng nàng là thứ xuất, may mắn khi lão Vương phi không thích nàng, nếu không kinh thành nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nào lại tới phiên ta cưới nàng.”

hắn nói rất nhiều rất nhiều, không thực sự khen Tiêu thị mấy câu, nhưng ngữ khí ôn nhu, lời nói may mắn tự đáy lòng, tất cả Tiêu thị đều rõ ràng, trượng phu của nàng đối với dung mạo của nàng thật vừa lòng.

Nữ nhân có mấy ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt? hơn nữa thường thường nghe một câu, còn muốn nghe nhiều thêm nữa.

Nằm trong lòng nam nhân chọt chọt, Tiêu thị nhỏ giọng hỏi: “ Vậy nếu như khi chàng mở mắt ra thấy dung mạo ta thường thường, vậy chàng sẽ không thích ta sao? Có phải sẽ nạp thêm hai cái mỹ thiếp?” nói đến câu sau, ngón tay dùng sức một chút nhéo vào ngực Lục Vanh, tựa như nếu hắn trả lời khôngđúng, thì nàng sẽ hung hăng véo hắn một cái.

thật ra Tiêu thị biết trượng phu của mình sẽ không như vậy, nhưng nàng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, Lục Vanh hôn lên đỉnh đầu của nàng, thập thần nghiêm túc nói: “ sẽ không Tiêm Tiêm, đêm chúng ta thành thân, khi nàng không nhịn được mà khóc, thì ta đã nói với chính mình, đời này của Lục Vanh chỉ có một thê, trừ phi nàng không cần ta trước, nếu không ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng.”

Lời hắn nói là thật, đêm đó hắn thực sự nghĩ như vậy.

Tiêu thị nghe xong, lại nhíu nhíu mi, không vui mừng nói: “ ý của chàng ta, mặc kệ người gả cho chàng là ai, chàng đều đối tốt với người đó sao? Còn có, nếu ngày nào đó ta không cần chàng, thì chàng đi tìm người khác?” sao nàng đột nhiên cảm thấy Lục Vanh đối với nàng một lòng một dạ, đều không phải xuất phát từ yêu thích, mà là cảm kích nàng không hắn mù?

Lục Vanh nghe thấy mùi thuốc súng, vội vàng bổ sung: “ không phải, Lúc chúng ta vừa mới thành thân, ta đối với nàng đúng là cảm kích nhiều, nhưng sau này quen thuộc,thì nàng đối tốt với ta, ta vui mừng, nàng tức giận không để ý tới ta, cả đêm ta không ngủ được, chỉ có thể hy vọng sớm ngày nàng tha thứ, chưa có ý niệm tìm người khác. Tiêm Tiêm, ta không biết nói lời ngon tiếng ngọt,nàng đừng hiểu lầm ta được không?”

Sốt rột mà khẩn cầu nhìn chằm chằm thê tử.

Tiêu thị trách hắn , chỉ có chút oán trách hắn ăn nói vụng về, nhưng khi đối mặt với ánh mắt khẩn cầu sáng người của nam nhân, Tiêu thị lại đỏ mặt. nàng quay đàu lại, nhỏ giọng mắng hắn “ Chàng đứng lên trước đi, ta vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có chải đầu đâu.”

Mỹ nhân ngượng ngùng quyến rũ, lần đầu tiên thấy thê tử như vậy, nội tâm Lục Vanh rạo rực, ánh mắt nhìn chằm thê tử luyến tiếc rời đi. Tiêu thị liếc nhanh thấy hắn như vậy, tim đập nhanh hơn, nhưng cũng không thúc giục hắn đi, cũng không biết rốt cuộc chờ đợi cái gì. Lục Vanh không đoán được tâm tư của thê tử, hắn nhìn đôi môi đỏ thắm của nàng, nín thở ngưng thần mà nhích lại gần.

“ Tứ tiểu thư đến.”

Ngay khi môi hai vợ chồng sắp chạm nhau, gian nhà chính truyền tới giọng nói của Thu Nguyệt, tiếp theo là âm thanh tận lực đè thấp đầy lo âu của nữ nhi: “ mẹ ta tỉnh chưa?”

Tiêu thị vội vàng đẩy trượng phu ra.

Lục Vanh xấu hổ mà ho khan,nhanh chóng ngồi xuống ghế, nhìn thê tử chăm chăm, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Tiêu thị bị hắn nhìn đến thẹn thùng, cao giọng gọi nữ nhi: “ A Noãn, mẹ tỉnh, con vào đi.”

Nghe giọng nói của mẫu thân tựa như tâm tình không tồi, Lục Minh Ngọc nhẹ nhàng đáp lại, nhìn Thu Nguyệt cười cười, một mình đi vào nội thất. Vừa vào thì nhìn thấy phụ thân ngồi bên cạnh mẫu thân, còn khuôn mặt mẫu thân thì đỏ đầy khả nghi. Bối rối, giấu đầu hở đuôi mà hỏi nàng đã tỉnh ngủ lâu chưa, Lục Minh Ngọc lập tức đã hiểu, cha mẹ hòa giải với nhau rồi.

“ đã tỉnh ngủ lâu, nhưng thấy mẹ vẫn còn ngủ, nên không có lại đây.” Lục Minh Ngọc quan tâm mà giả bộ hồ đồ, đi đến mép giường, Lục Minh Ngọc tự nhiên mà ngồi bên cạnh mẫu thân, nhẹ nhàng sờ bụng của mẫu thân: “ Mẹ, người có thoải mái hay không?” trong lòng chỉ quan tâm đến mẫu thân đangmang, phụ thân một cái cũng không nhìn đến.

“ Mẹ không có việc gì, A Noãn không cần lo lắng.” Tiêu thị sờ sờ tóc của nữ nhi, sau đó ôm lấy nữ nhi mà kiêu ngạo đưa qua cho trượng phu xem, khoe khoang mà hỏi: “ Thế nào, có thấy A Noãn của chúng ta đặc biệt xinh đẹp không?”

Từ khi nữ nhi vừa bước vào, tầm mắt Lục Vanh vẫn luôn quan sát nữ nhi. Tiểu cô nương bảy tuổi, vóc dáng lùn lùn nhỏ nhỏ đáng yêu, tư thái đi bộ nhất cử nhất động đều khôn khéo lễ độ, lúc ngồi xuống cũng biết lấy tay phải vén quần áo ra phía sau, tránh cho ngồi lên có nếp nhăn, cực kỳ đáng yêu.Giờ phút này nữ nhi ngay trước mắt hắn, hiển nhiên bị lời nói của thê tử mà ngốc lăng, ngơ ngác mà nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn bóng lán, đôi mắt đào hoa lại quyến rũ, cực kỳ giống thê tử.

“ Đẹp, A Noãn của chúng ta rất xinh đẹp.” Lục Vanh khen từ tận đáy lòng, khen xong nhìn nữ nhi cười, trên mặt không có lạnh lùng khi xử trí Bích Đàm cùng Mặc Trúc, chỉ có khí độ nho nhã ôn hòa, như mộtkhối mỹ ngọc đã trải qua năm tháng lắng đọng, một khi cười lên, trên người tựa như có một vòng ánh sáng nhu hòa.

Đặc biệt là đôi mắt đã ngủ say mười bốn năm, một khi tỉnh dậy, thì rực rỡ lấp lánh.

Nhìn phụ thân hào quang quanh người, Lục Minh Ngọc mới ý thức được chuyện gì, nàng không thể tin được mà quay đầu lại nhìn mẫu thân, Tiêu thị cười gật đầu, thầm chấp nhận suy đoán của nữ nhi. Lấy được sự khẳng định, Lục Minh Ngọc kinh hỉ đan xen, như đứa trẻ nhào qua ôm chặc lấy cổ phụ thân: “ Cha, người thật sự nhìn thấy con sao?”

Kều thê bên cạnh, nữ nhi trong ngực,trong lòng Lục Vanh dâng lên hào hứng vạn trượng, đứng dậy, hai tay đưa lên cao bế nữ nhi giơ lên: “ Đúng vậy, cha nhìn thấy A Noãn, về sau cha cùng mẹ sẽ bồi A Noãn đọc sách luyện chữ, muốn đi đâu thì cha dắt con đi đến đó!”

đây chính là ước nguyện lớn nhất của Lục Minh Ngọc trước bảy tuổi,hiện giờ tâm nguyện đã được thực hiện, sợ nhột mà bàn tay có lực của phụ thân đụng vào, nàng khống chế không được mà cười, tiếng cười thanh thúy dễ nghe vang lên: “ Tốt tốt, cha mau thả con xuống, con không còn là tiểu hài tử nữa, đừng giơ con như vậy…”

Giọng nói ngây thơ vang xa ra nội thất, bên ngoài Thu Nguyệt cùng Lý ma ma nghe được, cũng xì cười.

Tứ cô nương thật là, mới có bảy tuổi, không phải là tiểu hài tử thì là cái gì?

~

Bởi vì Lục Minh Ngọc vui mừng cao giọng thông báo, nên chuyện Lục Vanh phục hồi thị lực là giấu không được, Lục Vanh để cho thê tử nghỉ ngơi tốt,rồi hắn dắt nữ nhi đi thỉnh an cha mẹ. Chạng vang, Lục Trảm từ bộ binh trở về, đang cùng Chu thị, nữ nhi Lục Quân nói chuyện, đột nhiên biết được tin mắt nhi tử đã hồi phục, Lục Trảm phá lệ quá kinh hỉ mà đứng lên, bộc lộ kích động ra ngoài.

Chu thị thì càng khoa trương hơn, ôm lấy nhi tử khóc, quá vui mà khóc.

Đến khi hai cha con trở lại Tam phòng, thì trời đã tối.

Lục Vanh cao hứng mà cõng nữ nhi đi.

Trong lòng Lục Minh Ngọc có tâm sự, dựa vào đầu vai phụ thân, nhỏ giọng hỏi phụ thân: “ Cha, Bích Đàm các nàng….”

“ Cha lệnh cho Mạnh Toàn thẩm vấn các nàng, các nàng chịu đựng không được…” Lục Vanh uyển chuyển mà giải thích kết cục của Bích Đàm cùng Mặc Trúc cho nữ nhi nghe, đoán được tâm sự trong lòng của nữ nhi, Lục Vanh chủ động nói: “ Ngày mai sẽ gặp mặt Tứ thúc, bắt hắn rời khỏi kinh thành, về sau cấm không được bước vào kinh thành nửa bước, hắn sợ tổ phụ, chắc chắn sẽ đồng ý.”

nói thì bình tĩnh, nhưng cũng không dấu được biến hóa phong ba trong đáy mắt.

Lục Minh Ngọc không nhìn thấy, nàng cắn cắn môi, trầm tư suy nghĩ.

Trừng phạt này, có chút nhẹ nhàng, có điều đời này Tứ thúc còn chưa hãm hại tính mạng của mẫu thân, nếu như tố cáo cho tổ phụ, tổ phụ chắc chắn sẽ trừng phạt một trận. Cùng lắm là đánh gãy mộtchân của hắn nhưng vẫn sống dưới một mái hiên, như vậy không bằng theo như lời nói của phụ thân, đuổi hắn ra khỏi kinh thành, mắt không thấy tâm không phiền.
Bình Luận (0)
Comment