Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 59

Trong ba ngày tiếp theo, ngày nào Sở Tùy cũng kiên trì đến cửa Lục gia, nhưng lần nào cũng tiu ngỉu đivề.

“Công tử, bọn họ vô duyên vô cớ đánh người, vậy mà người vẫn còn để ý đến bọn họ làm gì?” Thêm một lần bị người gác cổng chặn ngoài cửa, A Quý thật sự không nhịn nổi nữa, trên đường về tức giận nói.

Sở Tùy ngồi trong xe ngựa, nghe vậy cười khổ. nói đến cũng lạ, ngày đó nếu Lục Tam gia đánh hắnxong lập tức chột dạ xin lỗi, có lẽ hắn sẽ nổi giận, nhưng Lục Tam gia không nói nguyên do cho hắnbiết, thái độ đối với hắn lại lạnh lùng cứng rắn, hắn lại rất hiếu kỳ không hiểu tại sao, một cái tát đau đớn kia cũng không tính là gì.

Xe ngựa dừng lại trước cửa biệt viện, Sở Tùy xuống xe, vừa vòng qua bức tường chắn, đã thấy Đổng Nguyệt Nhi từ trong nhà chạy đi ra, cười khanh khách gọi hắn, “Thời Khiêm ca ca, huynh về rồi đấy à.” Ánh nắng ôn hòa nhè nhẹ phủ lên khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận của nàng, đơn thuần như thế, dịu dàng như thế, toàn tâm ỷ lại vào hắn như thế.

Đáng tiếc Sở Tùy từng gặp rất nhiều mỹ nhân, thậm chí có vài đại nha hoàn trong phủ còn đẹp hơn cả Đổng Nguyệt Nhi, nếu chỉ dựa vào tư sắc thì Đổng Nguyệt Nhi còn chưa đủ hấp dẫn hắn. Nàng ta có thể thành công leo lên giường hắn hoàn toàn chỉ vì... da mặt nàng dày hơn người bình thường, hơn nữa biết nắm lấy cơ hội khi hắn còn thiếu kinh nghiệm đối phó với những việc này.

Tuy Sở Tùy không có tình cảm với Đổng Nguyệt Nhi, nhưng dù gì nàng ta cũng đã là nữ nhân của hắn, Sở Tùy bằng lòng cung cấp một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc cho Đổng Nguyệt Nhi.

“Thu xếp hành lý đi, chúng ta sẽ đi Ngạc Châu.” Sở Tùy không ngừng chân, chỉ thản nhiên nói.

Đổng Nguyệt Nhi ngẩn người, nhìn căn nhà to lớn mà hai người còn chưa ở được bao ngày, cực kỳ luyến tiếc, “Thời Khiêm ca ca, ở đây rất tốt mà, vì sao lại phải đi Ngạc Châu? Ngạc Châu ở đâu thế? Có xa Nhạc Dương lắm không?” Đổng Nguyệt Nhi chạy tới bên cạnh Sở Tùy, nghi hoặc khó hiểu hỏi.

Sở Tùy phiền nhất là nàng cứ hay hỏi này hỏi nọ, liền quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng, “Hoặc là thu dọn đồ đạc đi theo ta, hoặc là ở lại Nhạc Dương một mình.”

Đổng Nguyệt Nhi lập tức câm như hến, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.

Sở Tùy không đếm xỉa gì đến nàng ta, tự mình quay về phòng, nửa canh giờ sau, Đổng Nguyệt Nhi đeo một túi vải căng phồng tới gặp hắn. Sở Tùy thoáng liếc mắt nhìn túi vải kia, hỏi nàng ta trong đó chứa những gì, đến khi biết được cả mấy cái ấm trà chén trà trong phòng mà Đổng Nguyệt Nhi cũng đóng gói mang theo, đầu Sở Tùy chợt nhói lên từng cơn, một lúc lâu sau mới đè được cơn tức ấy xuống, yên lặng dẫn đầu rời đi.

Năm ngày sau, đoàn người đến Ngạc Châu.

Lần này Sở Tùy chỉ dẫn theo hai tùy tùng A Quý A Man đồng hành với mình, hai người đều biết chút công phu quyền cước. A Man ra roi thúc ngựa đi trước, đến Ngạc Châu trước bọn họ hai ngày, dựa theo lời dặn của Sở Tùy, mua một căn nhà nhỏ có ba tiểu viện trong một con ngõ nhỏ thanh tĩnh tại thành bắc, đồng thời sắp xếp đầy đủ mọi vật dụng cùng với nhóm nha hoàn ma ma.

Sở Tùy cùng với Đổng Nguyệt Nhi tiếp nhận đám nô bộc bái kiến.

Đổng Nguyệt Nhi là một nha đầu nơi thôn quê, đã bao giờ sai phái hạ nhân đâu, vừa thấy Sở Tùy mua nhiều hạ nhân cho nàng ta như vậy thì đã vui sướng đến không còn biết trời trăng mây đất gì. Sở Tùy ngại nàng ta không có tâm nhãn, lại có chút lo lắng, sợ hắn đi rồi Đổng Nguyệt Nhi sẽ bị người ta chèn ép, cố ý nhắc nhở quản gia ma ma mà hắn vừa mua cho Đổng Nguyệt Nhi. Ma ma kia là người từng trải, vừa đến đã đoán được Đổng Nguyệt Nhi là ngoại thất của Sở Tùy, nên luôn miệng cam đoan sẽhầu hạ nàng ta cho thật tốt.

Sở Tùy nhìn Đổng Nguyệt Nhi chạy vào trong viện đi vòng vòng thăm thú ngôi nhà mới, trầm giọng nói: “Ta là ai ngươi không cần biết, nhưng trong nhà ngươi có bao nhiêu người ta đều đã phái người đi điều tra rõ ràng, lời hôm nay ta cũng chỉ nói một lần thôi, nếu ngươi không chăm sóc chu toàn cho nàng, hại nàng bị người khác bắt nạt, thì ta sẽ lấy mạng của cả nhà ngươi bù vào. Nếu ngươi để cho nàng rời khỏi Ngạc Châu này, ta cũng sẽ bắt toàn bộ già trẻ trong gia đình ngươi khai đao.”

Đường đường là nhị công tử của Quốc công phủ, đồng thời là đệ đệ ruột của Khánh vương phi, một khi Sở Tùy uy hiếp người, thì cho dù là hán tử cao to thô kệch cũng bị dọa cho mất nửa cái mạng. Cho dù ma ma này sống đến từng tuổi này, trải qua nhiều việc, nhưng cũng chỉ là dân chúng bình thường tại một địa phương nhỏ nhoi hẻo lánh, nào chịu được những lời răn đe cùng dáng vẻ oai nghiêm khí thế này, lập tức quỳ xuống, dập đầu thề nhất định sẽ nghe lời.

Sở Tùy đoán chừng bà ta cũng không dám làm bậy gì, cất khế ước bán mình của ma ma trước mặt bà ấy, giơ tay lên ý bảo ma ma có thể lui ra, đồng thời gọi Đổng Nguyệt Nhi vào.

“Tòa nhà này ngươi có hài lòng không?” Bưng chén trà lên, trên mặt Sở Tùy không hiện ra chút biểu cảm nào, hỏi.

“Hài lòng, Thời Khiêm ca ca đối với muội thật tốt!” Đổng Nguyệt Nhi vui mừng đứng trước mặt Sở Tùy, ngẫm lại vừa đến Ngạc Châu thì căn nhà nhỏ đã bùm một phát biến thành nhà ba tiểu viện, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ. Nhìn nhìn lại vị công tử giàu sang tuấn mỹ như thần tiên trước mặt mình, Đổng Nguyệt Nhi vô cùng may mắn vì ngày đó nàng ta đã đồng ý trả bất cứ giá nào để chiếm được. Trương thẩm nhà bên từng nói, nếu thật lòng thích một người thì đừng nghĩ gì cả, đầu tiên chỉ cần nghĩ cách dụ dỗ người ta lên giường, một đêm vợ chồng trăm ngày ân, thành vợ thành chồng rồi, nam nhân sẽ đối xử với ngươi rất khác.

Càng mơ càng đẹp, Đổng Nguyệt Nhi kìm lòng không đậu tiến lên một bước, định ngồi lên đùi Sở Tùy.

Nàng ta biết Sở Tùy không quá thích mình, nhưng mỗi lần lên giường lăn một vòng, Sở Tùy sẽ đối xử với nàng ta tốt hơn một chút. Hơn nữa Đổng Nguyệt Nhi thích hầu hạ Sở Tùy, nam nhân tuấn tú như vậy, cho dù hắn không tốt với nàng, Đổng Nguyệt Nhi cũng nguyện ý.

“Thời Khiêm ca ca......”

Nàng ta muốn ôm cổ Sở Tùy, Sở Tùy giơ tay ngăn lại, nhưng vẫn để Đổng Nguyệt Nhi ngồi. Đổng Nguyệt Nhi âm thầm vui sướng, tưởng là hôm nay Sở Tùy muốn ngủ với mình, Sở Tùy lạichỉ nắm lấy cổ tay nàng ta, trầm giọng nói:“Có nhớ đêm đầu tiên khi ngươi hầu hạ ta, ta đã nói gì không?”

Cơ thể Đổng Nguyệt Nhi cứng đờ.

Sao không nhớ cho được?

Khi đó hắn đè trên người nàng ta, thở phì phò như trâu, đôi mắt sáng đến mức dọa người. Nhưng hắnlại không vội vã cởi quần áo của Đổng Nguyệt Nhi ra, mà chỉ lạnh lùng nói với nàng ta, hắn sẽ khôngdẫn nàng ta về nhà, cũng sẽ không cho nàng ta bất cứ danh phận gì, nàng ta muốn thì cứ tiếp tục, không muốn thì lập tức đi ra ngoài.Lúc đó Đổng Nguyệt Nhi nào có hơi sức đâu mà nghĩ đến mấy chuyện khác, chỉ một lòng muốn dâng hiến thân thể của mình cho hắn, liền mơ mơ hồ hồ đáp ứng.

Vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?

Đổng Nguyệt Nhi ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Sở Tùy.

Sở Tùy bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng ta, nói: “Ta phải đi. Bắt đầu từ hôm nay, đây chính là nhà của ngươi, ta sẽ cho ngươi đủ bạc để ngươi dùng cả đời, nhưng ta sẽ không về lại đây nữa. Ta nói được làm được, ngươi không cần ôm bất cứ hy vọng gì. Ta đi rồi, ngươi muốn gả ai thì gả, không muốn gả thì ở một mình, không ai quản ngươi cả.”

Đổng Nguyệt Nhi mới nghe được một nửa, nước mắt đã rơi như mưa, bổ nhào vào lòng Sở Tùy, cầu xin hắn, “Thời Khiêm ca ca, huynh dẫn muội theo với, muội sẽ làm nha hoàn cho huynh, huynh bảo muội làm gì muội sẽ làm nấy. Van huynh, xin huynh, đừng bỏ lại một mình muội ở đây, muội đã là người của huynh, trừ huynh ra muội không gả ai hết......”

Làm nha hoàn của hắn? Sở Tùy cười lạnh, không kiên nhẫn đẩy nàng ta ra, đứng dậy, lấy từ trong tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt Đổng Nguyệt Nhi: “Vẫn là câu nói kia, ngươi đồng ý tuân theo sự sắp xếp của ta thì đống ngân phiếu này là của ngươi, còn nếu không nghe lời thì lập tức rời khỏi đây, một mình về lại Nhạc Dương.”

Nếu thực sự mang theo Đổng Nguyệt Nhi về kinh, thì với cái kiểu ngu ngốc không biết lo nghĩ của nàng ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta vạch trần nói ra nói vào.

Vì vậy, từ đầu tới cuối, Sở Tùy chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ để Đổng Nguyệt Nhi ở lại bên cạnh mình.

Trước sự nhẫn tâm vô tình của hắn, khuôn mặt đẫm lệ của Đổng Nguyệt Nhi thoắt cái trắng bệch, khó tin nhìn hắn.

Sở Tùy đối diện với nàng một lát rồi thu tay lại, định cất ngân phiếu đi.

“Muội muốn......” Đổng Nguyệt Nhi rốt cuộc thỏa hiệp, khóc ròng níu lấy tay Sở Tùy.

Sở Tùy thờ ơ bỏ lại ngân phiếu, gọi A Man A Quý rồi rời đi.

Đổng Nguyệt Nhi ôm ngân phiếu ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy không ngừng, khóc một lúc lại đột nhiên bịt miệng, nôn khan.

~

Đổng Nguyệt Nhi khóc bao lâu, khóc xong lại làm gì, Sở Tùy hoàn toàn không biết, mà cũng khôngmuốn biết. Rời khỏi thành Ngạc Châu, Sở Tùy nhìn sang hướng bắc, bầu trời xanh thăm thẳm, bỗng nhiên mất hứng, nói với hai tùy tùng: “Về kinh thôi.”

đi ra ngoài học tập hai năm, những kiến thức nên tiếp thu đã tiếp thu được, người không nên chạm vào cũng đã chạm, Sở Tùy cảm thấy khá nhớ nhà.

một tháng sau, Sở Tùy phong trần mệt mỏi trở về Quốc công phủ.

Thứ tôn đã trở lại, Thái phu nhân kích động đến mức mắt rưng rưng lệ, khó kiềm nén được tình cảm, ôm lấy tôn tử đang quỳ gối trước mặt mình, khóc to, “Về là tốt, về là tốt. Con muốn đi cho có kinh nghiệm, hai năm cũng đủ kinh nghiệm rồi, sau này đừng đi xa nhà nữa, đi lâu như vậy, quả thực còn khó chịu hơn cả lấy mạng của bà.”

Xa cách lâu năm nay gặp lại, Sở nhị phu nhân bên cạnh cũng xót xa, cúi đầu gạt lệ. Hai tiểu cô nương Sở Doanh, Sở Tương thì khóc lớn hơn nhiều.

Sở Tùy vội vàng dỗ dành từng người một.

Ôn chuyện được một lúc, Sở Tùy hoài nghi hỏi: “Đại ca đang đi làm, còn tổ phụ lão nhân gia đi đâu rồi?” Lúc tổ phụ còn trẻ bị thương không ít, đến khi về già bị di chứng nhiều, mỗi lần phát tác sẽ đau đớn vô cùng, nên đã sớm từ quan ở nhà dưỡng thọ, chẳng lẽ đi ra ngoài gặp bạn bè rồi?

Thái phu nhân buồn cười nói: “Tổ phụ cùa con ấy à, ở nhà không chịu ngồi yên, đi ra ngoài chơi cờ với người ta rồi. Bà vừa phái người đi gọi đấy.”

Sở Tùy gật gật đầu.

Khoảng nửa canh giờ sau, lão quốc công chống gậy quay về, ông cháu hai người lại tâm sự một hồi, đến lúc cao hứng còn uống hai chén rượu.

Gặp được người nhà sau bao nhiêu lâu, Sở Tùy thấy thật mỹ mãn, tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi, thoải mái thư giãn ngủ một giấc sâu. Đợi đến hoàng hôn, nghe nói huynh trưởng đã về, Sở Tùy chạy qua đó trước, đến nơi mới biết huynh trưởng đã đi sang chỗ tổ phụ, Sở Tùy đang định đi tìm thì đãthấy huynh trưởng mặc bộ quan bào Chỉ huy sứ Thần Xu doanh, vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện ngay tại cửa viện.

“Đại ca.” Sở Tùy hưng phấn kêu lên.

Sở Hành ngẩng đầu, nhìn thấy đường đệ,hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, “Về rồi đấy à?”

Sở Tùy gật gật đầu, thân thiết hỏi: “Sao đại ca mặt co mày cáu thế, có tâm sự gì à?”

Sở Hành im lặng.

hắn đang rầu rĩ về sức khỏe của tổ phụ. Kiếp trước, tháng chạp năm nay tổ phụ mất, ra đi trong giấc ngủ, bình thản an yên. Tuy nói sinh lão bệnh tử là những điều không thể tránh trong đời người, nhưng Sở Hành vẫn hy vọng tổ phụ sống được thêm hai năm. hắn đã mời đến không ít danh y giúp tổ phụ điều dưỡng thân thể, nhưng có hữu hiệu hay không thì Sở Hành lại không hề nắm chắc.

“Vài việc lặt vặt thôi, không cần nhắc tới.” Sở Hành đáp qua loa có lệ, hỏi ngược lại Sở Tùy, “không phải nói cuối năm mới về à?”

Sở Tùy hậm hực sờ sờ mũi.

Sở Hành hiểu tính hắn, không hỏi thẳng mà ngồi vào ghế thái sư, chờ đường đệ tự mở miệng kể.

“Đại ca, trong hai năm đệ không ở kinh thành, có phải nhà chúng ta đã đắc tội với Lục gia hay không?” Sau một lúc trầm mặc, Sở Tùy vẫn nhỏ giọng hỏi ra. hắn nghĩ không thông vì sao mình lại chọc tới cả nhà Lục Vanh, nếu không phải hắn thì chỉ có thể là người nhà hắn.

Sở Hành nhướng mày,“Sao đệ nói vậy?”

“Đại ca nói cho đệ biết trước là có hay không đã.” Sở Tùyhơi cáu kỉnh nói. Mẫu thân sinh cho hắn hai tỷ muội, Sở Tùy không thể chơi chung với cô nương gia, từ bé đến giờ người thân thiết với hắn nhất chính là huynh trưởng Sở Hành. Mười mấy năm trôi qua, mỗi lần Sở Tùy có tâm sự gì muốn tìm người trút hết nỗi lòng, đều sẽ tìm đến huynh trưởng.

Sở Hành lắc đầu, hết sức khẳng định, “không có, nhà chúng ta với Lục gia chưa từng gây gổ gì.”

Sở Tùy nghe vậy, chau mày, “Vậy thì thật lạ, nếu không có chuyện gì thì vì sao Lục Tam gia lại đánh đệ?”

Sở Hành thật hoài nghi không biết có phải mình bị lãng tai rồi hay không, “Đệ nói gì cơ?”

Sở Tùy không muốn đề cập đến chuyện phong lưu của hắn, nhưng thứ nhất là Sở Tùy hy vọng sau khi kể rõ tình hình thực tế cho huynh trưởng nghe rồi sẽ có thể tìm được gợi ý manh mối nào đó, thứ hai cũng là muốn tự mình kể cho huynh trưởng trước, đề phòng đến khi cả nhà Lục Vanh hồi kinh, lại cố ý vô ý truyền chuyện này ra ngoài, lúc đó sẽ thực sự chọc phải phiền phức lớn. Nếu đường huynh biết trước thì ít nhiều gì cũng có thể nói đỡ cho hắn trước mặt tổ phụ.

Vì vậy, Sở Tùy gãi gãi đầu, thuật lại chuyện xảy ra tại Nhạc Dương, bao gồm cả Đổng Nguyệt Nhi, chỉ là lược bớt một vài chi tiết.

Sở Hành nghe xong, mặt trầm như nước.

“Đại ca?” Sở Tùy không rõ huynh trưởng đang tức hắn hay tức Lục Tam gia, chột dạ gọi một tiếng.

Sở Hành đau đầu, ôm một tia hy vọng mỏng manh, hỏi: “Đệ... đệ với Đổng cô nương... có chuyện gì không?”

Sở Tùy ho khụ khụ, cúi đầu tự biện giải cho mình, giọng nói đầy vẻ không phục, “Đệ có hồ đồ thật đấy, nhưng cũng có liên quan gì đến bọn họ......”

Còn chưa nói hết thì chợt nghe “rầm” một tiếng, cái bàn đối diện mình bị vỗ thật mạnh một cái.

Sở Tùy kinh hách nhìn qua.

Sở Hành chỉ tiếcrèn sắt không thành thép, trừng hắn, “Có nghĩa là, Tứ cô nương bắt gặp đệ đứng cùng với nữ nhân kia, thì giận đến mức bất tỉnh ngay tại chỗ?”

Sở Tùy không hiểu vì sao huynh trưởng nổi nóng ghê vậy, lắp bắp nói:“Đúng, đúng vậy, đại ca có biết vì sao nàng tức giận không?”

“không biết.”

hiện giờ lòng Sở Hành cực kỳ rối loạn, không muốn nói chuyện với đường đệ nữa, lạnh giọng đuổi khách,“Huynh còn có việc, đệ về trước đi.”
Bình Luận (0)
Comment