Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 6

Editor: Trang Thái

Đêm nay Lục Minh Ngọc ngủ cực kỳ yên ổn

Tuy rằng đã chết, nhưng lại lần nữa có cha mẹ bên cạnh, đời này còn gì hạnh phúc hơn?

Có lẽ là vì nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều ngày, nên sau khi nghe tiếng đại nha hoàn rời giường, Lục Minh Ngọc liền thức giấc. Trời còn chưa sáng, Lục Minh Ngọc dựa vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng nhìn cánh tay nhỏ mập mạp đầy thịt của mình, bên dưới là những đốt ngón tay nhỏ xíu.

Lục Minh Ngọc rời khỏi ổ chăn, phủ thêm áo choàng đi đến trước gương. Gương này xuất xứ từ Tây Vực, nhìn cái gì cũng đều rõ ràng. Lục Minh Ngọc vừa đến, trong gương liền xuất hiện một tiểu cô nương khoác áo choàng hồng nhạt, mái tóc đen tuyền tán loạn trên bờ vai, vẫn là mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào ấy nhưng lại non nớt hơn rất nhiều, tựa như từ một đóa hoa nở rộ trong một đêm liền trở về làm một nụ hoa nhỏ.

Lục Minh Ngọc sờ sờ mặt mình, nàng đã quên mình lúc 7 tuổi như thế nào, thì ra là dáng vẻ này.

Thật sự phải bắt đầu lại từ 7 tuổi sao?

Hai ngày mơ hồ, nay mọi chuyện đều nói cho cha mẹ, Lục Minh Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đến giờ phút này, nàng mới dời sự chú ý từ cha mẹ về chính mình. Nàng muốn cố gắng chữa mắt cho cha, muốn bảo vệ mẹ không để mẹ lại chết đuối, vậy còn bản thân nàng thì sao, nàng nên làm gì bây giờ?

Chân mày tiểu cô nương cau lại.

Lục Minh Ngọc vui vẻ vì cha mẹ khỏe mạnh, nhưng nàng không muốn làm đứa trẻ, nàng muốn trở thành phu nhân của thế tử Sở quốc công - Sở Tùy......

“A Noãn, ta muốn mang nàng cùng đi Sơn Tây......”

Đêm trước khi Sở Tùy xuất phát để nhận nhiệm vụ, phu thê khó chia lìa, hắn ôm nàng, an ủi nàng, lo lắng nàng, lời tâm tình kéo dài.

Lục Minh Ngọc rất nhớ Sở Tùy, nhớ trượng phu gắn bó keo sơn với nàng.

Nhưng nàng mới 7 tuổi.

Trọng sinh, có được có mất, Lục Minh Ngọc rụt vai trở lại trên giường, cả người tràn ngập cảm giác mờ mịt. Nàng trái lo phải nghĩ không để ý căn phòng đã tràn ngập ánh sáng từ bao giờ. Thấy có người vào phòng, Lục Minh Ngọc không hiểu sao có chút chột dạ, vội nhắm mắt lại.

“Cô nương, nên rời giường rồi.” Đại nha hoàn Cam Lộ vén màn lên, nhìn tiểu cô nương ngủ say bên trong, nhẹ giọng kêu.

Lục Minh Ngọc làm bộ còn chưa ngủ đủ, bĩu môi quay sang chỗ khác. Mẫu thân đã dặn nàng không thể để người khác biết mình là người đã chết một lần.

Cam Lộ đã sớm quen cảnh này, có đứa bé nào mới từng ấy tuổi mà vừa gọi một câu đã tỉnh đâu. Sau khi treo màn xong liền cười lắc lắc cánh tay Lục Minh Ngọc, “Cô nương mau tỉnh lại, nô tỳ có tin tức tốt muốn nói với người.”

Lục Minh Ngọc vốn đã thanh tỉnh, vừa nghe có tin tức tốt, nhịn không được liền ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Cam Lộ.

Tiểu cô nương chớp chớp cặp mắt to, bị “Tin tức tốt” hấp dẫn một chút cũng không thấy buồn ngủ, vừa đơn thuần vừa đáng yêu. Cam Lộ không khỏi cười tươi hơn nữa, nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói với Lục Minh Ngọc: “Cô nương, tối hôm qua Tam gia đến hậu viện cùng phu nhân, bây giờ vẫn còn ở bên chỗ của phu nhân.” Cam Lộ biết tiểu chủ nhân rất ngóng trông cha mẹ nàng có thể hoà thuận lại với nhau. Lục Minh Ngọc vừa mừng vừa sợ, cha mẹ vậy là hòa hão rồi?

Nôn nóng gặp cha mẹ, Lục Minh Ngọc vội vàng xuống giường thay y phục.

Trong phòng chính của hậu viện, Tiêu thị ngồi trước gương trang điểm, Lục Vanh trên người mặc bộ y phục màu xanh nhạt ngồi trên giường, mặc dù không cười nhưng gương mặt tuấn tú lại khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như ánh nắng ban mai, nếu cười rộ lên càng khiến người ta có cảm giác như đắm mình trong làn gió ấm áp của mùa xuân.

Ánh mắt đảo qua Lục Vanh phía sau giường, hai má Tiêu thị hơi hơi nóng lên. Gả cho Lục Vanh 8 năm, từ hai người xa lạ trở thành vợ chồng, trong sinh hoạt hàng ngày cả hai đều cẩn thận tìm hiểu và dung hòa tính cách của đối phương. Tuy nhận ra Lục Vanh có tình cảm với nàng nhưng tình cảm ấy bị hắn kìm nén lại, cho dù làm gì cũng giữ lại vài phần, bao gồm cả hoạt động mỗi tối.

Nhưng mà tối hôm qua Lục Vanh lại rất nhiệt tình, như biến thành người khác, lại phá lệ.....làm ba lần.

Như nắng hạn gặp mưa rào, Tiêu thị rất hài lòng với cảm giác này.

“Thiếp còn chút nữa mới xong, hay là chàng đến tiền viện trước?” Tiêu thị dịu dàng hỏi, bằng không để một đại nam nhân như Lục Vanh ngồi đợi ở đây, không quan tâm thì sợ hắn hiểu lầm, nhưng nếu nói quan tâm, thực sự Tiêu thị lại không biết mình nên nói gì mới tốt. Lục Vanh thì như không có chuyện gì, mắt hắn nhìn không thấy, hắn cũng không chủ động nói chuyện cùng nàng. Trước khi hắn thành tâm thành ý đuổi Mặc Trúc đi, nàng không muốn quá thân mật với hắn miễn sau này xảy ra chuyện không như ý, lãng phí cảm tình.

“Được.” Lục Vanh trầm mặc một lát mới gật gật đầu, với tay cầm gậy trúc đứng dậy.

Thật ra hắn luyến tiếc rời đi, nhưng tối hôm qua hắn đã thất thố, giờ ở lại dường như không thích hợp.

Sau khi hắn rời đi, Thu Nguyệt cúi đầu, khó hiểu hỏi Tiêu thị: “Phu nhân, nô tỳ thấy Tam gia ước gì cả một ngày đều ở bên cạnh người, vì sao người không đi cùng Tam gia?” Vừa vặn chọc tức Mặc Trúc luôn.

Tiêu thị vừa kẻ mày vừa cười cười, không giải thích.

Bên kia một mình Lục Vanh trở về tiền viện, Mặc Trúc thấy hắn đã thay quần áo liền dâng trà sau đó quy cũ im lặng đứng một bên. Lục Vanh thích yên tĩnh, hắn có tình cảm chủ tớ tương đối tốt với nô tì lâu năm Mặc Trúc này, nhưng tình cảm này chỉ đồng nghĩa với việc ở một chuẩn mực nào đó Mặc Trúc có quyền quyết định. Bình thường, Mặc Trúc trong lòng hắn chỉ là một nô tỳ, hắn sẽ không cùng nàng ta nói chuyện phiếm hay chia sẻ vui buồn. Tựa như hiện tại, tâm trạng Lục Vanh không tệ, hắn liền ngồi trên ghế, sắc mặt bình thản kiên nhẫn chờ thê tử và nữ nhi lại đây, một nhà ba người cùng nhau đến Ninh An đường thỉnh an.

Mặc Trúc tuy im lặng đứng một bên nhưng ánh mắt lại vụng trộm nhìn Lục Vanh.

Lần đầu nàng ta gặp Tam gia, khi ấy Tam gia mới 11 tuổi, là một tiểu thần đồng vừa trúng cử tú tài lại đột nhiên bị mù. Tính cách ngài ấy cũng vì vậy mà thay đổi trở nên hung hăng giận dữ, hơi có chút không vừa ý liền nổi giận, nàng ta thật cẩn thận hầu hạ cuối cùng cũng chiếm được tín nhiệm của hắn, ở bên cạnh chứng kiến quá trình hắn từ một thiếu niên cực đoan trở thành một công tử ngọc thụ lâm phong.

Lão gia Lục Trảm có dung mạo không tầm thường, nhưng nghe nói vợ trước cũng chỉ là một người có tư sắc bình thường, điều đó từ người đại gia và nhị gia có thể nhìn ra được. Nay lão phu nhân Chu thị cũng là mỹ nhân vạn dặm khó tìm, mặc dù đã 40 nhưng nhìn không khác gì 30. Với vẻ ngoài thướt tha đó nếu không phải xuất thân quá kém, chỉ là một nông nữ không lên được mặt bàn, khẳng định sẽ nhận tất cả sủng ái của lão gia.

Mà Tam gia lại là sự kết hợp giữa dung mạo của Lục Trảm cùng với sắc đẹp của Chu thị, mặc dù mù nhưng vẫn là mỹ nam đệ nhất kinh thành, cho dù là hậu duệ hoàng gia hay các quý tộc quyền quý đều kém hơn ngài.

Ở bên cạnh một nam nhân tuấn mỹ như thần tiên vậy, Mặc Trúc sao có thể không động lòng?

Nhưng nàng ta cũng tự biết thân phận, biết bản thân cho dù như thế nào cũng không xứng với Tam gia, vì vậy cho dù chỉ làm người hầu ở bên cạnh Tam gia nàng ta cũng đã mãn nguyện. Sau khi Tam gia lấy vợ, tân nương là nữ nhi duy nhất của Trang vương, dung mạo diễm lệ bức người, khí chất không tầm thường, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng khiến bản thân xấu hổ. Mặc Trúc tưởng rằng mình sẽ cao hứng vì Tam gia lấy được kiều thê nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai người trở thành phu thê, nàng ta mới hiểu được cái gì gọi là lòng đau như dao cắt.

Nàng ta ghen tị với Tiêu thị, không còn cách nào khác nàng ta chỉ có thể tìm cách nắm vững vị trí Đại nha hoàn ở tiền viện, làm một nô tỳ thân cận không thể thay thế được ở bên Tam gia.

Đang nhìn đến xuất thần, chợt thấy Lục Vanh nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ, rất nhẹ như ánh nắng ấm áp trong ngày đông lạnh giá.

Mặc Trúc không hiểu, ngay sau đó, nàng ta nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm dịu dàng của Tiêu thị, “A Noãn, hôm nay đầu còn choáng váng không?”

Mặc Trúc cười khổ, thính lực của Tam gia thật tốt, cười là vì nghe được tiếng bước chân của vợ con?

Ngoài cửa, Tiêu thị cười đứng dưới mái hiên nhìn nữ nhi vừa bước qua hành lang. Trên đầu tiểu cô nương có hai búi tóc nhỏ, trên mỗi búi tóc là vòng hoa ngọc bích, cả người đều là một màu hồng tôn lên gương mặt mềm mại tròn trịa, ngây thơ động lòng người. Đại khái là quá nhớ nàng, nữ nhi cao hứng chạy tới, chuỗi vòng ngọc bích trước ngực nhẹ nhàng lay động theo bước chân của nàng, ngọc châu va chạm phát ra từng tiếng vang dễ nghe.

“Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận té ngã.” Tiêu thị buồn cười nhắc nhở. Tối hôm qua trượng phu còn cùng nàng tâm sự, nói rằng nên đối xử với tiểu nữ nhi như nha đầu 7 tuổi hay là một đại cô nương trưởng thành, Tiêu thị lại không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt nàng nữ nhi mãi mãi là một đứa nhỏ, cho dù nữ nhi có năm sáu mươi tuổi đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn sống, nữ nhi vẫn mãi là tiểu hài tử của nàng.

“Mẫu thân, tối hôm qua con mơ thấy người!” Lục Minh Ngọc nhào vào lòng mẫu thân, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người mẫu thân. Lục Minh Ngọc mặc dù không xem mình là đứa bé nhưng vẫn rất vui mừng sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn thấy mẫu thân, lúc này làm ra hành vi của tiểu hài tử hoàn toàn là kìm lòng không đậu.

“Mơ thấy mẫu thân đang làm cái gì?” Tiêu thị sờ sờ đầu nữ nhi, cười hỏi, cũng không sốt ruột đi gặp trượng phu.

Nàng không vội, Lục Vanh lại ngồi không yên, cầm gậy trúc đi ra.

“Phụ thân.” Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn nói, ngẩng đầu thật nhanh đánh giá hai vợ chồng một phen, chỉ thấy thần thái phụ thân sáng lạn, khí sắc mẫu thân hồng nhuận, thân là người từng trải, nàng liền đoán được tình hình cha mẹ ân ái tối qua, Lục Minh Ngọc có chút xấu hổ, vừa muốn cúi đầu che giấu, chợt thấy Mặc Trúc từ phía sau phụ thân đi ra.

Lục Minh Ngọc thu lại nụ cười, sao Mặc Trúc vẫn còn ở đây? Nàng cho rằng phụ thân đồng ý đưa Mặc Trúc đi, mẫu thân mới cùng phụ thân hòa hảo.

“Đi thôi, thỉnh an lão phu nhân trước, con bị bệnh lâu như vậy, lão phu nhân rất nhớ thương con.” Nhìn ra nghi hoặc của nữ nhi, Tiêu thị đúng lúc nói, nói xong vỗ vỗ bả vai nữ nhi, ý bảo tiểu nha đầu đi cùng phụ thân. Vì hai mắt mù nên trượng phu vẫn tự ti mà mẫn cảm, đối với nàng hay lão phu nhân đều có chút kiêng dè, chỉ có nữ nhi là ngoại lệ, Lục Vanh nguyện ý cũng hưởng thụ nữ nhi quan tâm hắn. Nhớ ngày đó nữ nhi mới vừa bập bẹ học nói, vuốt mắt hắn hỏi hắn vì sao không nhìn thấy, Tiêu thị nghe được tim muốn bay ra ngoài mà Lục Vanh lại chỉ cười, ôm nữ nhi giải thích.

Lục Minh Ngọc hé miệng, nàng mới không muốn đi làm cây gậy cho phụ thâ, ai bảo hắn làm việc đáng giận như thế. Trước đây khi nàng còn chưa hiểu chuyện, nàng không rõ lý do vì sao mẫu thân không thích Mặc Trúc, nàng ghét nàng ta cũng chỉ vì nàng ta khiến mẫu thân khổ sở. Sau khi gặp được mối tình đầu là Sở Tùy, Lý Minh Ngọc mới hiểu cảm giác của mẫu thân mình, đổi thành bên cạnh Sở Tùy có nha hoàn tương tự, nếu một ngày Sở Tùy còn chưa giải quyết, nàng liền không để ý tới hắn.

“Mẫu thân, người cùng phụ thân từ từ đi, con đi gặp tổ mẫu trước!”

Làm tiểu hài tử cũng có lợi thế của tiểu hài tử, Lục Minh Ngọc không muốn phụ thân không vui, không để ý mẫu thân khuyên can, Lục Minh Ngọc chạy nhanh như chớp, bộ dáng ta đây là cháu gái ngoan muốn nhanh chóng gặp tổ mẫu.

Lục Vanh dựa vào tiếng bước chân, tưởng tượng ra bộ dáng của nàng, quay đầu cười với Tiêu thị,“A Noãn...... Tính nết vẫn như một đứa trẻ.”

Ý vị sâu xa, tin tưởng thê tử có thể nghe hiểu được ẩn ý trong lời của hắn.

Tiêu thị ngoài miệng phụ họa: “Đúng vậy, điên điên khùng khùng, chạy trốn so với tiểu tử còn nhanh hơn.”

Trong lòng lại oán thầm: Người này vì sao lại là người mù? Thật muốn để hắn nhìn xem ánh mắt nữ nhi ghét bỏ hắn…...
Bình Luận (0)
Comment