Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 80

Sông Lương Thủy ở thành nam, bề rộng chừng hai trượng,quanh bờ sông là hàng liễu nở vào xuân, đây chính là vị trí tốt cho bá tánh ở kinh thành thưởng xuân. Dọc hai bên bờ sông là trăm cây khoe sắc. Cửa hàng trên phố nhộn nhịp,luận về danh tiếng,mặc dù phú quý xa hoa không bằng Linh Lung Phường, nhưng bên này đồ vật tiện nghi đa dạng đầy màu sắc thể loại, các bá tánh cũng tới lui đông đúc, ngược lại càng náo nhiệt.

Vào đêm đầu của ngày hội,nên đêm nay giăng đèn kết hoa dọc bên bờ sông, chiếu rọi cả con sông nhưmột con rồng đang uốn lượn nhảy múa.

Nhưng so với trong thành thì bên này có làn gió từ song thổi tới.

“A Noãn có lạnh không?” Tiêu Hoán lo lắng hỏi.

Lúc này Lục, Sở hai nhà đang tụ họp cùng nhau vui chơi, các cô nương thì đi ở phía trước đi, các nam nhân theo ở phía sau, chỉ có Tiêu Hoán trước sau vẫn dính bên người Lục Minh Ngọc, bởi vậy khi hắnnói những lời ân cần hỏi han này thì hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Ba cô nương Lục Hoài Ngọc trộm cười, trên mặt huynh đệ Lục Gia An Lục Gia Bình cũng cười nhàn nhạt, nhưng ngược lại không phải Tiêu Hoán kiên trì theo đuổi muội muội nhà mình, mà cảnh kia trong mắt hai huynh đệ là biểu huynh quan tâm chăm sóc cho biểu muội.

Mà người đứng bên phải bọn họ cũng chính là Sở Hành mặt vô biểu tình mà nhìn bờ sông, còn Sở Tùy nhấp môi nhìn chằm chằm sườn mặt Tiêu Hoán, trong lòng không vui.

“không lạnh, biểu ca không cần lo lắng cho ta.” Lục Minh Ngọc đang mặc nam trang, trên người khoác thêm một cái áo choàng màu nguyệt bạch, lúc này rất ấm áp, nhưng nghe Tiêu Hoán nhắc nhở nàng, Lục Minh Ngọc liền tiến lên một bước, hỏi hai tiểu cô nương Sở gia có lạnh hay không, thanh âm mềm nhẹ, khi cúi đầu nói chuyện thì ánh sáng của hoa đăng gần đó hắc lên sườn mặt của nàng, như châu như ngọc.

Bởi vì hỏi tới thân muội muội của mình, Sở Hành không khỏi nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt trong suốt nhỏ nhắn của Lục Minh Ngọc, hắn nhanh chóng dời tầm mắt, có thể là vô tình, hay là có nguyên nhân khác, tầm mắt rơi xuống trên người đường đệ, nhìn thấy ánh mắt đường đệ chuyên chú nhìn về phía bên kia, trong mắt hắn là đông đầy nhu tình.

Sở Hành yên lặng dời tầm mắt, hảo xảo bất xảo mà, lại nhìn thấy cảnh một đại nam nhân cao lớn tay cầm một chuỗi hồ lô đường chạy tới trước mặt một tiểu cô nương, cười đưa cho nàng. Tư sắc của cônương kia tầm thường, ăn mặc một thân bố váy bình thường, nhưng nàng hơi hơi cúi đầu nhận lấy chuỗi hồ lô đường, bộ dáng e thẹn, có một ý vị động lòng người. Tất nhiên Sở Hành không có cảm giác đó, nhưng hắn nhìn đến nam nhân cao lớn nhân cơ hội cầm tay cô nương kia ……

Lại là một đôi nam nữ đang yêu nhau, lần nữa Sở Hành lại chuyển phương hướng, trong mắt phượng là một mãnh mờ mịt.

Thích một cô nương, rốt cuộc có cảm giác gì? Hai mươi lăm năm cuộc đời của hắn, bắt đầu từ năm mười lăm mười sáu tuổi, tổ mẫu đã thu xếp an bày thay hắn chuyện hôn nhân, hắn lại không có thời gian đi gặp những cô nương đó, tổ mẫu đem bức họa đưa cho hắn xem, có thể là do họa sĩ họa có vấn đề, Sở Hành nhìn xem một loạt các nàng đều cảm thấy giống nhau, không có chút cảm giác nguyện ý sống cùng các nàng cả đời. Sau này tổ mẫu lại tìm mọi cách mời các quý nữ đến làm khách,rồi kêu hắnngẫu nhiên chạm mặt các nàng, chỉ là nhìn thấy đỉnh đầu của các quý nữ thẹn thùng khi thấy hắn, Sở Hành làm sao động tâm với các nàng?

Tổ mẫu khuyên hắn, nên chọn một người cảm thấy không tồi mà thành thân đi, thành thân sớm rồi sớm sinh con dưỡng cái, nhưng đây là lý do sao? Nếu hắn nguyện ý cưới một cô nương,điều đó tất nhiên là xuất phát từ hắn thích nàng, mà không phải là vì nàng giúp Sở gia hắn nối dõi tông đường, nếu như thật sự chỉ vì sinh hài tử,thì cùng trại nuôi ngựa có khác gì nhau đâu?

Sở Hành lại lần nữa nhìn về phía đường đệ, ẩn ẩn cảm thấy, chỉ cần hắn kiên trì, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ gặp được một nữ tử làm hắn không thể dời tầm mắt khỏi nàng. Lục Minh Ngọc xác thật không giống người thường nàng là đệ muội kiếp trước của hắn, đời này đường đệ vẫn thích nàng,hay nàng càng xinh đẹp xuất chúng, đều cùng hắn không quan hệ.

“Biểu muội!”

Phía sau có người kêu biểu muội, hình như là gọi bọn họ,nhưng thanh âm xa lạ, đoán được không phải kêu muội muội của mình, Sở Hành quét mắt nhìn Lục Minh Ngọc, Lục Hoài Ngọc,sau đó tiếp tục xem cảnh.

Lục Minh Ngọc,Lục Hoài Ngọc cùng nhau xoay người, nhìn thấy Hạ Lễ mặt mang tươi cười đi tới, phía sau còn một đôi huynh muội đi theo, nam nhân tuổi tác cùng Sở Tùy không sai biệt lắm, một thân trường bào màu xám, ngũ quan có ba phần tương tự giống Hạ Lễ, nhưng hắn ít nói ít cười, nhìn thấy là một người rất khó lại gần. Bên người hắn là một cô nương nhìn khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt tròn mày lá liễu, cười rộ lên nhìn dịu dàng đoan trang.

Lục Minh Ngọc ngẩn người, mới nhớ hai người là ai.

Võ Khang Hầu phủ có hai phòng, Võ Khang Hầu phụ thân của Hạ Lễ là đích trưởng tử, hắn còn có huynh đệ thứ xuất. Hạ nhị lão gia nhỏ hơn hai tuổi so với Võ Khang Hầu, nhưng Võ Khang Hầu kết hôn sau nhiều năm mới sinh ra Hạ Lễ,còn Nhị lão gia lại thành thân năm đó liền sinh Hạ Dụ. Bất quá Hạ gia nhị phòng cùng Lục gia lui tới không nhiều lắm, nên Lục Minh Ngọc cũng không quen thuộc với đôi huynh muội này lắm.

“Lễ biểu ca, các ngươi cũng tới a.” Nhìn thấy biểu ca thanh mai trúc mã, Lục Hoài Ngọc rất cao hứng, thân mật mà đứng bên cạnh Hạ Lễ, đứng ngay ngắn rồi mới lên tiếng chào hỏi huynh muội Hạ Dụ.Lục Minh Ngọc phản cảm Hạ Lễ, vẫn luôn chú ý Nhị tỷ tỷ của mình, khi Lục Hoài Ngọc chào xong Dụ biểu ca liền tiếp tục trò chuyện cùng Hạ Lễ, Lục Minh Ngọc lại chú ý thấy Hạ Dụ nhìn Lục Hoài Ngọc liếc mắt một cái, ánh mắt kia, giống như không rất cao hứng, nhưng lại không phải chán ghét, càng có điểm……

Nàng âm thầm suy đoán cái liếc mắt đầy thâm ý của Hạ Dụ, muội muội Hạ Lan Phương của Hạ Dụ cùng những người khác Lục gia chào hỏi qua, bỗng nhiên hướng huynh trưởng đề nghị nói: “Đại ca, chúng ta đi dạo chỗ khác đi?” một nhà Đại bá phụ không thích bọn họ, cô mẫu xuất giá cũng chưa bao giờ xem bọn họ là cháu trai cháu gái, nên cùng biểu tỷ Lục Hoài Ngọc thái độ cũng lãnh đạm, thân sơ có khác, Hạ Lan Phương có thể lý giải, nhưng không nghĩ ở chỗ này làm người khác chướng mắt, dù sao đối với việc lấy lòng người Lục gia nàng không có hứng thú.

“Cùng nhau đi đi, nhiều người càng đông vui.” Hạ Dụ không nóng không lạnh nói, nói xong lại nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, nhưng Lục Hoài Ngọc đang sóng vai cùng Hạ Lễ, trò chuyện đến vui vẻ, căn bản không có phát hiện.

Lục Minh Ngọc lại nhìn rất rõ ràng, liên tưởng đến phản ứng trước sau của Hạ Dụ, tự nhiên cũng đoán được vài phần tâm tư Hạ Dụ.

Người này thích Nhị tỷ tỷ?

Lục Minh Ngọc thật sự không dự đoán được, sống lại một lần, cư nhiên phát hiện tâm tư bí ẩn của Hạ Dụ. Hạ Lễ nhìn như quân tử kỳ thật là người không trông cậy được,còn về Hạ Dụ…… Lục Minh Ngọc nỗ lực nhớ lại chuyện kiếp trước của Hạ Dụ, nhưng lúc đó bọn họ tiếp xúc quá ít, bên người nàng cũng ít có ai đề cập đến chuyện của Hạ Dụ, cho nên nàng đối Hạ Dụ, trừ bỏ đối phương là ai, mặt khác hoàn toàn không biết gì cả.

“Sở đại nhân.” Mọi người bên này Hạ Dụ đều không quen thuộc, chỉ nhận thức được một người, nên điđến bên cạnh Sở Hành, ánh mắt còn hàm chứa kính trọng.

Hai người quen biết? Lục Minh Ngọc nhịn không được mà trộm nghe đoạn đối thoại của bọn họ.

“Ra ngoài dạo chơi, Dự Chi không cần giữ lễ tiết.” Sở Hành khách khí nói. hắn ở Thần Xu Doanh, hai năm nay Hạ Dụ được phái tới Kim Ngô Vệ, hiện giờ đã là Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ bên người tả phó tướng Liêu Thủ, Sở Hành cùng Liêu Thủ quan hệ không tồi, thường nghe Liêu Thủ khen Hạ Dụ có văn có võ, trên tiệc rượu Sở Hành cũng gặp qua Hạ Dụ hai lần, vẫn thực thưởng thức hắn.

“Sở huynh.” Hạ Dụ là người biết nghe lời, hai người đều không phải là người phong hoa tuyết nguyệt, ngược lại có thể đứng cùng chỗ.

Sở Hành nghe được nghiêm túc, dần dần lại cảm nhận một tầm mắt đang nhìn mình,nên ghé mắt nhìn xem, ngoài ý muốn phát hiện là Lục Minh Ngọc đang nhìn trộm hắn, hắn vừa quay đầu, tiểu cô nương hoang mang rối loạn mà trốn đằng sau Hạ Lan Phương, phảng phất như người nãy giờ nhìn hắn khôngphải là nàng. Sở Hành nhíu nhíu mi, không hiểu vì sao Lục Minh Ngọc lại chú ý bọn họ.

Bên kia tâm Lục Minh Ngọc nhảy bùm bùm, nàng cũng không biết dây thần kinh của mình bị hư rồi, rõràng muốn quan sát Hạ Dụ, nhưng khi nhìn thì tầm mắt hướng tới trên mặt Sở Hành. Sở Hành đứng ở bên cạnh một cây liễu, vị trí cách bọn họ khá xa, một nửa khuôn mặt bị ánh đèn chiếu sáng lên, mộtnửa thì ẩn trong bóng tối, minh minh ám ám, mắt phượng lại sáng như sao trời.

Rồi nghĩ đến cái nhìn thoáng qua của Sở Hành, Lục Minh Ngọc càng nghĩ càng hoảng, Sở Hành có phát hiện nàng nhìn trộm không?

“Tứ tiểu thư?” Hạ Lan Phương quay đầu nhìn lại, nghi hoặc hỏi, thật sự là mới vừa rồi cử chỉ của Lục Minh Ngọc đột ngột.

Lúc này Lục Minh Ngọc mới phát hiện mình đang trốn sau người nàng ta, nàng có chút xấu hổ, tâm tư đảo một vòng lại không tìm được lý do, đành phải cười nói sang chuyện khác, “Lan Phương, hai ta bằng tuổi nhau, ngươi gọi ta là A Noãn đi, không cần biểu tỷ biểu muội gì đâu.”

Nàng cười hiền lành, Hạ Lan Phương thấy mà thụ sủng nhược kinh, đối mặt với đôi mắt chân thành của Lục Minh Ngọc, biết nàng là thành tâm kết giao, Hạ Lan Phương liền gật gật đầu, bắt chuyện cùng Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc một bên cùng nàng nói chuyện, một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tiêu Hoán, để hắn đi cùng đám với đám nam nhân bên kia, luôn đi theo sau nàng làm cái gì?

Tiêu Hoán sâu kín trừng mắt nhìn Hạ Lan Phương, phàm là người quấy rầy hắn cùng biểu muội ở bên nhau, Tiêu Hoán đều nhìn không thuận mắt.

“A Noãn, biểu ca ta nói bên kia có thả hoa đăng, chúng ta đi nhìn xem?” Lục Hoài Ngọc đột nhiên hưng phấn mà kêu lên.

Thả hoa đăng?

Tết Nguyên Tiêu chơi nhiều nhất chính là đoán đố đèn, lần đầu tiên Lục Minh Ngọc nghe nói thả hoa đăng, lập tức đầy hứng thú, cùng Hạ Lan Phương cùng nhau đi qua. Tiêu Hoán thấy Hạ Lễ cùng Lục Hoài Ngọc sóng vai cùng nhau đi, hắn không phục, thấy bên trái biểu muội là Hạ Lan Phương, bên phải thì nắm tay Sở Doanh, Tiêu Hoán nhấp nhấp môi, đi theo phía sau Lục Minh Ngọc.

Sở Tùy có điểm nhịn không được, bước chân hơi nhanh, đi theo sau hai muội muội, bên cạnh chính là Tiêu Hoán.

Tiêu Hoán lạnh lùng nhìn hắn.

Sở Tùy không để bụng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Lục Minh Ngọc.

Sở Hành, Hạ Dụ cùng huynh đệ Lục gia tản bộ đi ở cuối cùng.

đi dọc theo bờ sông đại khái một khắc, liền thấy phía trước tụ tập không ít người bên bờ biển, rộn ràng nhốn nháo thì có một giọng nói to lớn vang dội từ trong đám người truyền ra, “Đại gia đừng vội, trời tối, để ý túi tiền đừng bị người ta trộm a, còn có bên bờ sông, cẩn thận dưới chân, bằng không rớt xuống sông ta cũng sẽ không cứu các ngươi……”

Ngôn ngữ hài hước, chọc cho bá tánh vây xem cười vang.

Lục Minh Ngọc nhịn không được nhón mũi chân, muốn nhìn một chút tình hình bên trong rốt cuộc là cái gì.

“Ta nâng ngươi lên?” Tiêu Hoán cúi người, ở bên tai nàng “Săn sóc” nói.

Giọng nói thiếu niên lang trong sáng, nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng hàm nghĩa bên trong, chọc cho Lục Minh Ngọc đau chân, nếu không phải vóc dáng nàng lùn, thì làm sao nhìn không tới?

“không cần.” Tức giận cự tuyệt hắn, Lục Minh Ngọc hai chân đứng yên, nỗ lực làm bộ một chút đều không hiếu kỳ.

Tiêu Hoán vẫn còn không biết mình đã nói sai chỗ nào, Sở Tùy ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, hướng Lục Minh Ngọc nhích lại gần, cười lấy lòng nói: “Ta nói cho A Noãn biết tình hình bên trong là cái gì được không?”

Ngữ khí phong lưu, cùng Tiêu Hoán khác nhau,nhưng Lục Minh Ngọc cả mắt cũng không thèm cho hắnmột cái, quay đầu nhìn lại, đi lui lại đứng bên người đại đường huynh Lục Gia Bình, nhỏ giọng nói: “Đại ca, bên trong đang làm cái gì a?”

Lục Gia Bình sờ sờ đầu muội muội, cười miêu tả cho nàng.

một vòng một vòng bá tánh đằng trước, tiểu nhị trung niên vừa mới mở miệng tiếp tục nói: “Các chư vị hương thân, đèn lâu Tống thị là đèn lâu lừng lẫy nổi danh nhất Kim Lăng, trong lâu tụ tập các sư phụ chế đèn tốt nhất thiên hạ, từ lúc nhị công tử chúng ta rời núi học thành, cuộc so tài hoa đăng Giang Nam liền xuống dốc ở trong tay người khác, nhưng Hoàng Thượng đều khen đèn lâu của Tống thị là thiên hạ đệ nhất đèn, làm chúng ta mỗi năm đều tiến cống một đôi hoa đăng để cho lão gia nhân ngài nhắm cảnh…… Năm nay chưởng quầy của chúng ta muốn khai trương đèn lâu ở kinh thành, ngày mai chính thức khai trương, ba ngày đầu tiên mọi người mua đèn chỉ lấy bảy phần, nhưng đó là ngày mai, ngày hội đêm nay từng nhà đều ngắm đèn, đèn lâu của chúng ta đương nhiên cũng muốn góp vui cho mọi người. Đoán đố đèn? không được, quá tục khí, các đại gia thỉnh xem bờ bên kia!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao chuyển hướng nhìn qua bên kia bờ, Lục Minh Ngọc nhanh chóng bỏ qua huynh trưởng, đi nhanh vài bước đến vị trí thuận lợi nhất bên bờ biển, bá tánh bên cạnh cũng hướng bên đi qua, hộ vệ Lục gia ngăn cản được mấy người, nhưng vẫn là có người chen được lại đây. Sở Hành lúc này đứng gần Lục Minh Ngọc nhất, thấy đường đệ bảo vệ tốt hai muội muội, Sở Hành vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên trái Lục Minh Ngọc, dùng chính mình ngăn trở những người khác đến gần nữa.

hắn một thân trường bào màu đen, bên hông đeo bội kiếm, khoanh tay đứng ở bờ biển, sườn mặt lạnh lùng như sát thần, là bá tánh tầm thường, hai phụ nhân dẫn đầu nhìn xem, liền ngừng ở cây liễu trước mặt, không dám chen qua bên đó nữa, những người khác cũng thuận theo dừng bước, tự giác đem kia một mảnh địa phương để lại cho đoàn người Lục Minh Ngọc.

“A Noãn để ý đừng để té xuống sông.” Sở Tùy thì phải phân tâm chiếu cố hai muội muội, còn trong mắt Tiêu Hoán chỉ có biểu muội, trước tiên đuổi tới bên phải Lục Minh Ngọc, khẩn trương mà túm lấy người Lục Minh Ngọc, sợ nàng ngã xuống.

“Ta biết, ta không phải là tiểu hài tử.” Lục Minh Ngọc ném ra hắn tay, nhỏ giọng oán giận nói, ngại Tiêu Hoán quá thân cận nàng, theo bản năng nàng nhích sang bên trái một chút, không ngờ vừa nhích mộtcái thì đụng vào người, dù cho đối phương rất nhanh tránh đi, nhưng Lục Minh Ngọc vẫn là cảm giác được, một bên vừa xin lỗi một bên quay đầu xem.

“không sao, nhưng Tứ tiểu thư cách bờ xa một chút thì tốt hơn.” Mắt Sở Hành nhìn phía trước, khuôn mặt lạnh lùng,mặc dù lời nói đầy quan tâm, nhưng giọng nói lại không mang theo một chút ôn nhu.

Lục Minh Ngọc mới biết được nãy giờ hắn đứng bên cạnh mình, nam nhân dùng bộ dáng trưởng bối răn dạy vãn bối, theo bản năng Lục Minh Ngọc lựa chọn thuận theo, lui về phía sau một chút. Đứng vững vàng, nhìn nước sông chảy róc rách dưới chân, Lục Minh Ngọc tức cảnh sinh tình, nhớ tới ngày nàng té vào băng hôm đó, khi đó nàng lạnh đến cả người run run, gắt gao mà ôm……

Dùng dư quang liếc mắt thấy vạt áo theo gió nhẹ động của nam nhân, Lục Minh Ngọc chậm rãi bình tĩnh trở lại, đã quên lúc trước dùng thái độ lãnh đạm khi chào hỏi Sở Hành.

hắn là người như vậy đi, có người xảy ra chuyện, hắn sẽ nhiệt tâm cứu giúp, nhưng từ nhỏ hắn mặt lạnh, không thích cười?

không tức giận, nhưng Lục Minh Ngọc vẫn có chút sợ Sở Hành, lén lút dịch sang Tiêu Hoán một chút. Tiêu Hoán đã nhận ra, vốn không đem Sở Hành lớn tuổi hơn bọn họ quá nhiều trở thành tình địch, lúc này cũng liền không hề chú ý tới Sở Hành, lực chú ý ở bờ bên kia.

Bên này bá tánh chen chúc nhau, bờ bên kia lại dùng tấm ván gỗ bảo hộ quanh bờ, bảo hộ dọc theo hai bên bờ liễu đến cuối phố. Hai tiểu nhị áo xám một người vừa nói thì một đèn hoa đăng được treo trêncây liễu, thẳng đến lúc này, Tiêu Hoán mới phát hiện ra trên cây liễu được ngăn cách một hồng lụa, mộtcây cột cao có một cái móc dùng để treo hoa đèn.

Hoa đăng kia tạo hình độc đáo, ánh đèn chiếu sáng ra những đèn giấy hình hoa cỏ bốn mùa ở bên cạnh, hồng lụa theo gió lay động, hoa đăng cũng động theo, tựa như bốn mùa ở trước mắt thoảng qua, phi thường hoàn mỹ hơn so với mấy quán nhỏ ven đường tạo ra một hoa đăng mấy văn tiền. Hoa đăng chế tác hoàn mỹ, phía dưới hoa đăng, được buộc những vòng tròn cỡ bằng bình rượu.

“Đứng ở chỗ này, ai có thể bắn mũi tên xuyên qua những vòng tròn kia, thì hoa đăng phía trên chính là của hắn, chỉ xem bản lĩnh, không lấy tiền bắn tên.”

“Lỡ nhưng bắn không qua vòng tròn, mà bắn hư hoa đăng thì làm sao?” Có người nghi hoặc hỏi.

Tiểu nhị cười vang, “Vậy ngượng ngùng, chúng ta không thu tiền, nhưng những hoa đăng đó chế tác tốn thời gian, không khỏi có người bắn lung tung làm hư chúng, phu nhân của chúng ta nói,nếu ai bắn hư hoa đăng, liền thỉnh đại gia đem hắn ném vào trong sông, đếm tới mười mới được kéo hắn lên, thấy không, cửa hàng của chúng ta đều chuẩn bị tốt canh gừng!”

Dõi theo cánh tay của tiểu nhị, cửa hiệu nguyên bản đen như mực bỗng nhiên bừng sáng, cửa của cửa hiệu không biết đã mở ra khi nào, lộ ra mấy tiểu nhị nhếch miệng cười bên trong, phía sau là mộttrường án, mặt trên bày ra năm cái tô bự, bên cạnh những vò được nấu bốc nhiệt. Lại nhìn xem bên trong cửa hàng, giấy đèn, trúc đèn, đồng đèn đủ loại kiểu dáng, tựa như đóa hoa trời ban, đẹp khôngsao tả xiết.

Lục Minh Ngọc xem thẳng đôi mắt, kiếp trước đèn lâu Tống gia ở kinh thành tỏa sáng rực rỡ, sinh ý thịnh vượng, Lục Minh Ngọc cũng thích hoa đăng của nhà này, nhưng nàng cũng không biết đêm trước khai trương đèn lâu Tống gia, lại rêu rao như thế, chỉ là hoa đăng đêm nay nổi bật, thì chuyến đi này của nàng không tệ.

Nàng ngơ ngác mà nhìn hoa đăng, hoa đăng bên ngoài cũng chiếu sáng lên khuôn mặt nhu mĩ của nàng, mắt đào hoa rực rỡ lấp lánh, đẹp hơn cả ánh sáng của hoa đăng. Nếu hoa đăng đẹp như tiên cảnh, thì nàng chính là thần nữ giáng bên bờ, mỹ mà không tầm thường.

Bất quá, chỉ có hai người may mắn thấy được vẻ đẹp sáng rọi này của nàng.

Tiêu Hoán nhìn đến không rời được mắt, Sở Hành tầm mắt cũng đình trệ một lát, mới yên lặng chuyển hướng sang bờ bên kia.

Ồn ào xung quanh đã kéo suy nghĩ Lục Minh Ngọc lại, hoa đăng khi nào đều có thể xem, náo nhiệt thìchỉ có đêm nay.

Bề rộng của sông Lương Thủy chừng hai trượng, nhìn như không xa, vòng tròn cũng to, nhưng hiện tại là buổi tối, đối diện với những tấm ván gỗ bảo hộ che những hoa đăng, dưới cây liễu cũng có hai ngọn đèn lồng chiếu sáng, mà lồng đèn lại chậm rãi xoay tròn, chốc sáng chốc tối, vòng tròn cũng theo đó mà lắc lư, muốn chuẩn xác mà bắn trúng, vẫn là có chút khó.

Các nữ nhân đều chỉ xem náo nhiệt, các nam nhân thì liên tục thử thách.

Mỗi người chỉ có một lần cơ hội.

Hai người đầu tiên đều bắn trật, mũi tên trúc cách vò rượu quá xa, cái thứ hailại gần quá, đưa tới mộttrận tiếc hận, đến phiên lần thứ tư, bắn rất chuẩn, chỉ nghe rắc một tiếng, mũi tên trúc xuyên qua đèn lồng giấy…… hắn muốn chạy trốn, bị bá tánh thích náo nhiệt vây quanh, ném hắn vào trong nước.

Nước không sâu, chỉ tới đầu gối nam nhân, người này cũng chơi nổi, ôm bả vai ồn ào muốn uống canh gừng.

Lục Minh Ngọc cầm lòng không được mà cười, đèn lâu này thật biết lấy lòng bá tánh, so với xem diễn còn thú vị hơn.

Hỏng mất một chiếc đèn, tiểu nhị đèn lâu liền treo lên cái mới, bên này tiểu nhị phụ trách duy trì trật tự cao giọng giải thích nói: “một vòng tròn có bốn ngọn đèn, nếu như bị hỏng hoặc là thắng, sẽ thay vòng khác nhỏ hơn nhưng đèn lồng cũng sẽ đẹp hơn, mũi tên bắn một lần thì không có cơ hội nữa, cho nên đại gia nghĩ kỹ rồi hãy ra tay, tài bắn cung tốt, có thể chờ đến đèn lồng phía sau càng tốt hơn!”

thì ra là thế, các bá tánh càng luyến tiếc, người bên bờ biển càng tụ nhiều. Bên này Lục gia, hộ vệ che ở bên ngoài, Sở Hành, Sở Tùy bảo vệ cho hai bên, Tiêu Hoán, Hạ Lễ đứng cùng các cô nương, huynh đệ Lục Gia Bình, Hạ Dụ ở phía sau, một bên xem náo nhiệt một bên chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

Hoa đăng thứ nhất bị hư hai cái, hai người rớt đến trong nước chọc cười các đại gia, dư lại hai cái bị bá tánh thuận lợi thắng đi. Cái hoa đăng thứ hai, vòng phía dưới chỉ to bằng cái chén nhỏ uống nước, quả nhiên hoa đăng càng đẹp hơn, nhưng, vì người rơi xuống nước cũng càng nhiều.Nên bốn cái hoa đăng bị hỏng hai cái, tiểu nhị lập tức thay cái thứ ba.

Ánh mắt Lục Minh Ngọc sáng lên, hoa đăng không xương này là loại đèn ở các cửa hàng phổ thông khó gặp, thân đèn không có trúc trụ, dùng thiết làm khung xương,rồi dùng kim thêu thành các loại hoa văn trên giấy mà tạo thành, tạo hình lại độc đáo, xinh xắn lả lướt, nhẹ nhàng mà theo gió đong đưa. Mọi người ở đây đang đắm chìm “ tư sắc” của hoa đăng, tiểu nhị lại lên tiếng nói hoa đăng giá trị chế tạo sang quý, người bắn tên cần giao ra một lượng bạc trắng, bắn hụt thì bạc là của đèn lâu, bắn hư hoa đăng, thì phải ngâm trong nước một khắc.

Đèn là đèn tốt, trừ bỏ cá biệt vài người bởi vì không có điều kiện thì càu nhàu vài câu, đại đa số người đều tỏ vẻ tiếp thu.

“Biểu muội muốn sao?” Tiêu Hoán nóng lòng muốn thử.

Lục Minh Ngọc thích cái hoa đăng đó, nhưng nàng càng nhớ thương đến thưởng lớn phía sau,nên nhỏgiọng khuyên Tiêu Hoán.

Lục Hoài Ngọc lại coi trọng hoa đăng phía bên phải hình dáng hoa mẫu đơn, năn nỉ Hạ Lễ giúp nàng bắn. Hạ Lễ là thư sinh, nghe vậy vẫn chưa cậy mạnh, cũng không có lộ ra bất luận cái gì vẻ mặt xấu hổ, thoải mái hào phóng nói: “Ta chỉ học sơ lược về bắn cung, mới vừa rồi thì có thể miễn cưỡng thử xem, nhưng cái vòng chỉ lớn bằng cổ tay của trẻ em, ta tuyệt không nắm chắc.”

Lục Hoài Ngọc thất vọng mà buông lỏng tay áo hắn ra, đổi đi cầu đường huynh Lục Gia Bình học võ, ca ca Lục Gia An nhà mình có bao nhiêu phân lượng, nàng điều biết được, so với Hạ Lễ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Lục Gia Bình yêu thương muội muội, xem mắt Lục Minh Ngọc, biết tiểu muội muội có thể sai sử Tiêu Hoán, hắn cười đi bắn tên.

Lần này cần giao bạc, trừng phạt còn lợi hại hơn, người bắn tên tức khắc ít lại, chỉ có con nhà giàu tiến lên. Lục Gia Bình giao một lượng bạc, xếp sau hai công tử nhà giàu, thấy hai người một người bắn không trúng một người bắn hư hoa đăng bị đẩy rơi xuống nước, Lục Gia Bình thong dong tiếp nhận cung tiễn, chuẩn bị tốt, đôi mắt hắn híp lại, nhắm ngay phía bên phải bát rượu khai cung bắn tên.

Mũi tên trúc như gió, đảo mắt liền ngắm ngay chính giữa vòng, mắt thấy liền có thể trúng, gió thổi qua một trận làm vòng giấy vừa chuyển, thế nhưng mũi tên xẹt qua!

Lục Minh Ngọc ảo não mà “ai” một cái, thật đáng tiếc, nếu không có ngọn gió ngoài ý muốn kia, đại ca khẳng định thành công.

Lục Hoài Ngọc so muội muội còn thất vọng hơn, nhưng nàng biết quan tâm huynh trưởng, chạy tới nhỏgiọng an ủi Lục Gia Bình. Lục Gia Bình tính cách sang sảng, cũng không để ý một hồi thắng thua, chỉ là tiếc nuối nói: “Đại ca nhìn lầm, Hoài Ngọc đừng nóng vội, trong chốc lát nếu có người có thể bắn trúng hoa đăng kia, đại ca hỏi xem một chút, nếu có thể mua thì sẽ mua cho muội.”

Lục Hoài Ngọc cười ừ một tiếng.

Nhưng Lục Gia Bình đều thất bại, mấy cậu ấm xếp hàng phía sau tất cả đều rút lui hết.

“Để ta thử.” Nhìn thật sâu bia ngắm, Hạ Dụ hờ hững tiến lên, đem một thỏi bạc vụn bỏ vào khay.

Lục Hoài Ngọc khiếp sợ mà nhìn hắn, “Dụ biểu ca……”

Hạ Dụ sâu kín liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng xác nhận: “Muốn bên phải?”

Lục Hoài Ngọc kỳ thật cùng hắn không thân, nhưng ánh mắt nam nhân bình tĩnh, thoạt nhìn so đường huynh còn có tin tưởng, Lục Hoài Ngọc mạc danh mà liền tin hắn, hưng phấn gật gật đầu, đứng ở mộtbên xem.

Hạ Dụ kéo cung, mũi tên nhắm chuẩn vào vòng giấy, đại khái dùng năm phần công phu, hai mắt hắnnhắm lại.

Lục Hoài Ngọc kinh ngạc mà mở ra miệng, nhưng không chờ nàng nhắc nhở, Hạ Dụ nhẹ buông tay, Lục Hoài Ngọc khẩn trương mà đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy mũi tên vèo một cái xuyên qua vòng, “Leng keng” một tiếng, Bắn thẳng vào tấm ván tường.

Lục Hoài Ngọc choáng váng, tất cả mọi người cũng choáng váng, đầu của mũi tên trúc không bén nhọn, nhưng Hạ Dụ có thể làm đầu mũi tên cấm vào ván tường, sức lực lớn bao nhiêu mới có thể?

Khiếp sợ qua đi, các bá tánh sôi nổi vỗ tay khen ngợi.

Lục Hoài Ngọc còn đứng ì, ngơ ngác nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, trong mắt ánh đèn lưu chuyển, trong mắt chỉ còn một người Hạ Dụ.

“Cho ngươi.” Hạ Dụ tiếp nhận hoa đăng tiểu nhị đưa lại đây, đưa cho Lục Hoài Ngọc.

Mặt Lục Hoài Ngọc bỗng nhiên đỏ, cuối cùng tầm mắt nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của nam nhân, nhận lấy rồi chạy nhanh về chỗ cũ. Sở Doanh, Sở Tương vây lại đây xem hoa đăng, sắc mặt Hạ Lễ có chút khó coi, ghé mắt nhìn phía Hạ Dụ. Hạ Dụ nhìn như không thấy, yên lặng đứng ở bên người Lục Gia An, Lục Gia An cũng là lần đầu được nhìn phong thái của hắn như vậy, tự đáy lòng kính nể nói: “Biểu ca tài bắn cung cao siêu, thật là làm người người khâm phục.”

Hạ Dụ khiêm tốn nói: “So sánh cùng Sở đại nhân, ta chỉ là chút tài mọn.”

Lục Gia An kinh ngạc nhìn về phía Sở Hành.

Nam nhân nãy giờ bị lãng quên đứng gần bờ sông, sườn mặt lạnh nhạt, phảng phất náo nhiệt phát sinh nhiều như vậy ở dưới mí mắt hắn, đều không thể làm lay động được hắn.
Bình Luận (0)
Comment