Edit: Lam | Beta: Đen“Sư phụ Hạ…”
Tạ Xuân Phi ngỡ ngàng nhìn Hạ Minh, mãi một lúc sau, tay của y đặt lên trên phần bụng vẫn bằng phẳng, bờ môi của y run rẩy hỏi: “Đây… Đây là thật sao…”
“Con còn không tin vào y thuật của ta sao? Thể chất của song nhi vốn dễ thụ thai, con đã mang thai được hơn hai tháng rồi.” Hạ Minh thở dài: “Khi ta trở về từ nước Sở, cốc Lạc Hà đã chẳng còn bóng dáng của con. Sau đó ta ra ngoài nghe ngóng thì mới biết rằng con đã gả đến Tần gia này… Ta cố gắng đuổi tới chính là vì muốn đưa đan tránh thai cho con, nhưng cuối cùng vẫn tới chậm một bước.”
“Con, con không thể sinh nó ra ư?”
“Con thực sự không rõ sức khỏe của mình ra sao à?” Hạ Minh hừ lạnh, “Dù ta có tiếp tục chăm sóc thì cũng không dám chắc chắn tấm thân này của con có thể dễ dàng sinh nó ra được đâu, cha con bình an vô sự chỉ là hy vọng xa vời.”
“Ý của người là…”
“Ý của ta chính là giữa con và đứa bé, chỉ nắm chắc có thể bảo vệ được một người.”
Đứa bé này xuất hiện quá bất ngờ khiến người ta không lường trước được.
Tạ Xuân Phi xoa bụng. Trong đầu của y chợt rối loạn, nhất thời không biết nên nói gì.
Hạ Minh nhìn y một lúc, giọng của ông nặng trĩu: “Đứa bé này… Tạm thời chỉ có hai chúng ta biết. Con cứ tự suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc con có muốn đổi tính mạng của mình cho nó hay không… Nếu con chọn không thì hãy về cốc Lạc Hà với ta, ta sẽ phá bỏ nó giúp con. Nếu con cứ khăng khăng muốn sinh nó ra thì ta sẽ trở về… Ta sẽ ở lại Tần phủ ba ngày để cho con có thời gian suy xét. Ba ngày sau, nếu con quyết định không cần nó, ta sẽ đưa con về cốc Lạc Hà.”
“Con…”
“Con cứ tự suy nghĩ thật kỹ đi. Tuy rằng ta cũng coi như sư phụ của con, nhìn con khôn lớn, ta cũng không mong con sẽ vì một đứa bé mà mặc kệ tính mạng của mình. Nhưng trong chuyện này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay con, ta cũng chẳng thể can dự sâu hơn được, ta chờ con tự đưa ra quyết định của mình.”
Trong mắt của Tạ Xuân Phi thoáng lộ ra vẻ xúc động. Y nhìn những nếp nhăn trên khóe mắt của vị trưởng bối trước mắt này, y nhớ về lúc còn nhỏ, khi y vừa tới cốc Lạc Hà.
Vì sợ người lạ nên Tạ Xuân Phi không hề dám nói chuyện với Hạ Minh. Nhưng Hạ Minh không trách móc y, mà ông lại đi chặt mấy cành trúc để làm diều giấy cho y chơi.
Khi đó Hạ Minh còn rất trẻ, bản thân y cũng là một đứa nhóc, ông suốt ngày tìm những trò mới lạ để chọc cho Tạ Xuân Phi vui vẻ. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, y trưởng thành thì Hạ Minh cũng đã già rồi.
“Vâng, để con nghĩ lại.”
Tạ Xuân Phi sắp xếp một căn phòng cho Hạ Minh, lại sai người hầu dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ rơi vỡ và nước, sau đó y mới trở về tiếp tục đọc sách. Nhưng cuốn sách ấy, y lật ra cả buổi chiều vẫn chưa đọc xong nổi một tờ.
Y bị Tần Túng gọi dậy.
Tần Túng thấy Tạ Xuân Phi tỉnh rồi, hắn cười khẽ: “Sao Xuân Phi lại ngủ say vậy? Ta gọi huynh mấy câu rồi mà huynh vẫn chẳng tỉnh. Như vậy là không được đâu đó nha…”
Tần Túng véo một bên má của Tạ Xuân Phi: “Huynh vẫn chưa chịu tỉnh à? Thế có định ăn cơm không đây?”
Mặt của Tạ Xuân Phi hơi đo đỏ, y đánh cái tay xấu xa đang giở trò của Tần Túng, nhỏ giọng nói: “Đệ cứ trêu ta.”
Tần Túng nửa đỡ nửa ôm Tạ Xuân Phi dậy khỏi giường, sau đó tay của hắn dùng cây trâm dài búi lại mái tóc dài hơi lỏng lẻo của y lên: “Dạo này huynh không có hứng ăn gì nhưng cơm thì vẫn phải ăn, còn phải uống thuốc nữa, không thì ôm vào sẽ rất cộm tay!”
Tạ Xuân Phi biết người này thích trêu chọc mình, miệng hắn toàn nói những lời không đứng đắn, nên y mặc kệ hắn mà đi gọi người hầu mang bữa tối lên.
Bữa tối có một đĩa vịt bát bảo*, một con cá mè hấp, còn có một bát canh và hai món chay.
(*vịt nhồi tám loại, bao gồm: nấm, măng củ, thịt lợn, ngô, tôm, hạt sen, gạo nếp, đậu xanh.)Tạ Xuân Phi không nén sự nổi khó chịu trào lên trong dạ dày, y không kìm nổi mà vịn bàn nôn khan.
“Xuân Phi? Huynh sao rồi?” Tần Túng đi đến đỡ lấy y, hắn thấy mặt Tạ Xuân Phi tái nhợt thì hơi lo lắng: “Có muốn ta mời đại phu đến không?”
“Không cần!” Tạ Xuân Phi túm hắn lại, lại vờ như giải thích: “Sư phụ của ta đã đến đây.”
“Sư phụ huynh? Sư phụ Hạ – Hạ Minh ư?”
Đại danh của Hạ Minh, Tần Túng có nghe qua.
“Ừm, ông ấy đã xem qua cho ta, ông ấy nói… Dạo này dạ dày của ta không tốt nên chỉ cần ăn thanh đạm là được.”
Tạ Xuân Phi rũ mắt xuống, ánh mắt lại lướt đến bụng của mình.
Không phải y muốn nói dối Tần Túng, chỉ là quả thực y vẫn chưa nghĩ xong chuyện có nên giữ lại đứa bé này hay không.
“A Túng…” Giọng Tạ Xuân Phi rất nhỏ, dưới ánh nến êm dịu khẽ chập chờn, ánh mắt của y như một hồ nước sâu không thấy đáy: “Giữa ta và con… Nếu chỉ được chọn một, đệ muốn chọn ai?”
Tần Túng cong môi, ôm trọn người kia vào lòng: “Tất nhiên là huynh rồi! Xuân Phi, huynh phải biết rằng trên đời này không gì có thể quan trọng hơn huynh… Còn con, chúng ta cứ chờ đến khi thân thể huynh khỏe lên rồi hẵng tính.”
Tạ Xuân Phi dựa vào bờ vai của hắn, viền mắt y ẩm ướt, hai tay của y từ từ ôm lấy bờ lưng rộng lớn của Tần Túng, sau đó y ôm chầm lấy nam nhân này.
Y muốn ở bên Tần Túng, đi xa hơn một chút, xa hơn một chút nữa.
Y không thể vì đứa bé này mà bỏ lại Tần Túng, khiến Tần phủ vừa mới phủ lên lụa đỏ đã phải thay thành lụa trắng.
“A Túng, ba ngày nữa ta phải về cốc Lạc Hà với sư phụ một chuyến, sư phụ có vài thứ muốn giao cho ta. Chắc là nhanh nhất thì cũng phải mất một tháng mới trở về được. Đệ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói y ích kỷ cũng được, tham luyến hồng trần cũng được, đơn giản chỉ là không nỡ bỏ lại một người là Tần Túng trên cõi đời này thôi.
Bầu bạn hơn mười năm, người này đã khắc sâu vào trong trái tim y từ lâu, tiếng gọi ca ca kia cũng đã hòa vào máu thịt… Tất cả tâm tư của y đều chỉ là muốn sống đến bạc đầu với Tần Túng.
“Hả? Phải trở về ư? Nhưng ta không muốn để Xuân Phi đi…”
Tần Túng giống như một con chó sói, đầu của hắn dụi vào trong tóc của Tạ Xuân Phi.
Cười gượng gạo, Tạ Xuân Phi nói: “Ta sẽ trở về nhanh thôi. Đệ ở nhà đợi ta có được không?”
“Ừm. Về sớm một chút đó! Một tháng là phải về đấy!”
“Lâu hơn một ngày cũng không được à?”
“Không được! Ta sẽ nhớ huynh lắm!”
Người này y hệt trẻ con.
Vậy thì những chuyện này cũng không cần để cho Tần Túng biết nữa, nếu không sẽ rước thêm phiền phức. Y mong A Túng của y có thể mãi giữ được vẻ thuần khiết ấy trong lòng.
Ba ngày sau, Tạ Xuân Phi đến trước phòng Hạ Minh.
Hạ Minh thấy là y, trong đôi mắt hiện lên một tia vui mừng.
“Xuân Phi, ta rất vui vì con có thể nghĩ thông suốt.”
Cánh môi màu nhạt của Tạ Xuân Phi cong lên, khẽ cười một tiếng.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cả người y gầy đi một vòng, đứng dưới cái nắng hè khô nóng, y trông như một chiếc lá cây khô héo.
Hạ Minh đưa Tạ Xuân Phi về cốc Lạc Hà. Ông sắc một bát thuốc đen ngòm rồi đặt lên trên cái bàn thấp trước mặt Tạ Xuân Phi.
Ánh mắt Tạ Xuân Phi nặng nề nhìn bát thuốc kia, tay của y cứ lần lữa mãi mà không vươn tay ra cầm lấy.
“Xuân Phi. Tuy phá thai sẽ gây tổn thương cho cơ thể con, nhưng đối với tình trạng hiện giờ của con, sinh nó ra chính là mất đi cả cái mạng. Dù sao thì phá thai vẫn tốt hơn mang thai rồi sinh con ra rất nhiều…”
“Sư phụ Hạ… Người nói xem… Nếu con bỏ đứa bé này thì sau này con còn có cơ hội sinh cho Tần Túng một đứa bé khác không?”
Hạ Minh im lặng hồi lâu, cuối cùng ông chỉ bưng bát thuốc lên và đưa cho Tạ Xuân Phi.
Tất cả quá trình ông đều không nói lời nào.
Tạ Xuân Phi nhận bát thuốc, hàng lông mi của y khẽ chớp, y nuốt xuống bát thuốc đắng chát hòa cùng nước mắt.
Vị đắng chát lan ra khắp đầu lưỡi, trôi thẳng một đường vào đáy lòng, cuối cùng hóa thành từng cơn đau nhói xâu xé bụng dưới.
Vầng trán Tạ Xuân ướt đẫm mồ hôi, mặt vàng như tờ giấy, cánh môi trắng bệch run rẩy khẽ lọt ra vài tiếng rên rỉ. Cơn đau nhức ở bụng khiến y phải nắm chặt lấy đệm chăn dưới người, cuộn tròn thành một đống.
Không biết đã qua bao lâu, giữa hai chân của y nhớp nháp thành một mảng, trong phòng tỏa ra một mùi tanh của máu.
Tạ Xuân Phi tuyệt vọng nhắm mắt lại, khắp mặt của y đều in vệt nước mắt ngoằn ngoèo.
Y đau đớn không chịu nổi, cơn đau đớn quặn thắt trong bụng khiến tầm mắt của y mông lung. Tạ Xuân Phi run rẩy, đầu óc của y đã mơ hồ, trong cơn mê mang, y dường như nghe thấy có người dựa vào bờ vai của y, ngọt ngào gọi y một tiếng ca ca.
“Tần Túng…”
Tạ Xuân Phi khẽ thì thào, lặp đi lặp lại, cứ mở miệng ra đều là tên của người này.
– Hết chương thứ tư –