Xuân Phong Độ

Chương 32

Sáng sớm trong phủ một tiếng gà gáy đầu tiên truyền đến, Viêm Dạ ở trên giường trầm ngủ chậm rãi tỉnh lại, mê man mà trừng mắt nhìn, biết trời đã sáng, nên rời giường luyện binh rồi. Thế nhưng không biết vì sao, trên người cực kỳ mệt mỏi. Viễm Dạ đưa tay xoa xoa thắt lưng, vừa muốn bóp chân, mới chỉ nhẹ nhàng nhấc lên, liền cảm thấy nơi kia động đậy vô cùng trắc trở, đồng thời chỗ giữa đùi còn có chút đau đớn, theo cửa miệng vẫn lan tràn đau đớn tới chỗ bên trong cơ thể.

Cảm nhận quen thuộc đau đớn khiến Viêm Dạ nhớ lại chuyện tối qua, Viêm Dạ xoay người vươn dậy, lại cảm thấy thân thể cực kỳ cứng ngắc.

Nếu như nói mới vừa tỉnh dậy thì Viêm Dạ còn hoài nghi bản thân đêm qua trải qua mây mưa với Lâu Thanh Vũ là đang nằm mơ, vậy lúc này thấy vết tích hỗn loạn trên giường, còn không nghi hoặc chuyện đó là sự thật đã xảy ra.

Viêm Dạ tìm được quần áo của mình, phát hiện trên người đã được rửa ráy sạch sẽ, hậu huyệt ẩm ướt chứng minh đã được bôi thuốc. Viêm Dạ lúc lắc đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa lớn đi ra ngoài.

Trong sân sau, người nọ đang đứng trước ngựa nói chuyện cùng Trầm Tú Thanh, Mặt trời mới lên dát mỏng một tầng sáng vàng bao phủ trên người nọ, kèm theo dáng cười tao nhã, cảm giác không hợp với vùng biên cảnh hoang dã lạnh lẽo.

“Điện hạ.”Trầm Tú Thanh thấy Viêm Dạ vội vã hành lễ, nói: “Thuộc hạ đang cùng vương, ác… Đang cùng Lâu phó tướng thảo luận tình hình chiến trận biên quan. Vừa rồi Trần tướng quân kêu thuộc hạ nói lại, hắn về đại doanh trước. Ngày hôm nay ngài cũng về chứ?

“Về.” Viêm Dạ liếc nhìn Lâu thanh Vũ, nhàn nhạt nói.

Trầm Tú Thanh thức thời mà nói: “Thuộc hạ đi thông báo bọn họ.” Nói rồi lui xuống.

Viêm Dạ nhìn Lâu Thanh Vũ cho ngựa Sư Tử Thông ăn, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lâu Thanh Vũ suy nghĩ một chút nói: “Thành thật mà nói, ta cũng không biết.”

” Ngươi không biết?” Viêm Dạ đề cao thanh âm.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ta rất muốn tới giúp ngươi, nhưng ngươi lại không nghĩ tới hoàng thượng sẽ thực sự phái ta tới sao?”

“Phụ hoàng thực phái ngươi tới?”

“… Có thể là hoàng hậu cũng không chừng.” Lâu Thanh Vũ lắc đầu, nói: “Ta chỉ là muốn thỉnh phụ thân cùng hoàng hậu giúp ngươi giải trừ chướng ngại vật ở biên quan, thực không nghĩ tới hoàng thượng sẽ để ta đi theo quân.”

Già La Viêm Dạ hơi sửng sốt: “Ngươi ở kinh thành đã bôn ba vì giúp ta?”

“Ta cũng cũng không phải toàn bộ là vì ngươi. . .” Lâu Thanh Vũ hơi quẫn bách, quay đầu “Biên quan nhiều bách tính đang chờ trở về quê hương như vậy, các tuowsngsix đã chờ mong sóm có ngày đánh xong thắng trận. Kéo thêm một ngày, vẫn là khổ dân chúng.”

Già La Viêm Dạ không nói gì.

Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên nghĩ đến: “Ngươi vừa rồi nói phải về đại doanh?”

“Ừ.”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày. Đại doanh đóng quân tại ngoài thành Lô Châu ngoài hai dặm, dọc theo hẻm núi đi về phía trước chưa đầy trăm dặm, là Lan Sóc bị người Tây Lam chiếm. Hiện tại trong thành Lô Châu chật ních bách tính chạy nạn từ Lan Sóc tới, may mà có đại quân Viêm Dạ áp trấn, không thì bách tính càng thêm khiếp sợ.

Lâu Thanh Vũ chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Ngươi dự định mấy ngày tới tấn công bất ngờ Lan Sóc?”

Già La Viêm Dạ lấy làm kinh hãi, nhanh chóng quét mắt qua Thanh Vũ, trầm thanh nói: “Ai nói chứ.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Không ai nói, chỉ là ta suy đoán. Tối hôm qua ở bữa tiệc nghe nói ngươi dự định nội trong bảy ngày đánh Lan Sóc, sợ là che người biết ha.”

Già La Viêm Dạ híp mắt, đôi mắt lợi hại như kiếm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ thở dài, nói: “Ngươi đừng hoài nghi. Ngươi an bài chu đáo chặt chẽ như thế, thân tín bên người sẽ không bán đứng ngươi.”

Viêm Dạ cũng biết Trần Cánh quyết không sẽ phản bội mình, trầm mặc chốc lát, nói: “Nói nhanh, tối nay hành động.”

Lâu Thanh Vũ hơi kinh hãi, bật thốt lên nói: “Nhanh như vậy? Sớm biết thế đêm qua sẽ không chạm ngươi.”

“Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì đó! ?”Già La Viêm Dạ sắc mặt lập tức đỏ lên, trên trán gân xanh nhanh chóng nổi lên.

“Ha ha. . . Ở đây không người khác.”Lâu Thanh Vũ cười gượng hai tiếng.

Già La Viêm Dạ nộ trừng mắt nhìn Thanh Vũ. Đêm qua nếu không uống tận hai chén, bản thân cũng sẽ không choáng váng quên mất đại sự, cứ như vậy bị hắn ta lừa lên giường rồi.

Trong lòng Thanh Vũ cũng hối hận. Thế nhưng ngươi nói thử xem: một đôi phu thê nhiều tháng không gặp nhau thì đêm đầu tiên còn có thể làm gì? Tiểu biệt thắng tân hôn, ngoài trừ lên giường, Thanh Vũ thật không nghĩ ra cái gì khác. Thẳng cho tới sáng sớm hôm nay gặp Trầm Tú Thanh, từ hắn nói chuyện phiếm để lộ ra tin tức mới đột nhiên suy đoán đến dự định khả năng thực hiện của Viêm Dạ.

“Ngươi yên tâm, bản vương còn không vô dụng như vậy.” Viêm Dạ thô thanh nói. Tuy rằng hạ thể mơ hồ chậm rãi đau nhức còn đang nhắc nhở sự lỗ mãng của Thanh Vũ đêm qua, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương, Viêm Dạ căn bản không để những điều này trong lòng.

Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nghiêm túc nói: “Ngươi còn hoài nghi trong doanh có gian tế?!”

Già La Viêm Dạ dừng một chút, nói: “Thận trọng một chút lúc nào cũng tốt.” Nói xong quay đầu đi về phía ngoài sân. “Đi ăn cơm sáng thôi.”

Lâu Thanh Vũ vài bước theo sau, nói: “Ta đi quân doanh cùng ngươi.”

“Không được!”Già La Viêm Dạ gần như là vô thức nói.

“Ta muốn đi.”

“Ta nói rồi, không được!”

Lâu Thanh Vũ liếc nhìn Viêm Dạ thật sâu, trực tiếp đi về phía trước.

Già La Viêm Dạ ở phía sau Thanh Vũ khẽ quát: “Ta nói rồi không cho ngươi đi, có nghe hay không! ?”

Lâu Thanh Vũ quay đầu lại mỉm cười, đôi môi bạc ngậm cười nhạt nhẽo, đạm nhiên nói: “Nghe thấy, đại tướng quân.”

Dáng cười kia quả là cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc Viêm Dạ bán tín bán nghi, không hơi đâu thưởng thức.

Dùng xong cơm sáng thu dọn xong xuôi, Viêm Dạ vẫn không thấy thân ảnh Thanh Vũ, lòng còn đang nghi hoặc,



đợi Viêm Dạ cưỡi Sư Tử Thông đi tới trước cửa thành, thấy Thanh Vũ một thân quân trang, mang theo một đội binh mã áp lương, thản nhiên mà ngồi ở trên lưng ngựa tốt ở Bắc Uyển Lương. Thấy Viêm Dạ, còn nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” Nói xong phóng ngựa đi đầu, đem vẻ mặt xám ngoét của nhị hoàng tử vứt ở sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment