Xuân Phong Độ

Chương 57

Tin tức thái tử trúng độc như “Sấm sét giữa trời quang”!

Chạng vạng trong Thừa Kiến hỗn loạn, Lâu Thanh Vũ gần như chạy tới cùng một lúc với Già La Viêm Dạ.

Ngự y chưa tới, trong nội điện chỉ có các cung nữ thất kinh quỳ gối mà thôi.

“Đồng nhi ─ ”

“Đồng nhi ─ ”

Hai người nhào tới giường, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Đồng nhi trắng bệch, khóe miệng phát xanh cả người co quắp.

“Có chuyện gì xảy ra? Nói!” Già La Viêm Dạ vừa thấy Đồng nhi như vậy gần như tâm thần rạn nứt.

Liên nhị quỳ trên mặt đất run giọng nói: “Nô, nô tài cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Vào buổi trưa điện hạ vẫn còn khỏe. . . Sau đó Trần phi nương nương phái người tặng cháo tổ yến cho điện hạ, điện hạ uống xong thì như thế. . .”

“Ngự y đâu? Sao ngự y còn chưa tới!” Lâu Thanh Vũ bất chấp truy cứu ngọn nguồn ra sao, Thanh Vũ chỉ thấy tình hình Đồng nhi rõ ràng không tốt.

“Đã cho gọi ngự y rồi nhưng còn chưa tới. . .”

Lâu Thanh Vũ biết lúc này tuyệt không thể bối rối. Trong cung truyền ngự y qua tầng tầng điệp điệp, chờ ngự y tới chỉ sợ Đồng nhi cũng chịu không nổi. Hắn miễn cưỡng trấn định xuống, sắc mặt tái nhợt hỏi thăm: “Thái tử uống cháo qua bao lâu rồi? Trước đó còn ăn cái gì khác không?”

“Không có. Sau ngọ thiện(bữa trưa) chỉ ăn cháo tổ yến còn không ăn gì khác. Rồi, rồi sau nửa nén hương thì thế.”

Như vậy là khoảng mười lăm đến hai mươi phút.

Lâu Thanh Vũ bất chấp tất cả, một tay ôm lấy nhi tử từ vòng tay ôm chặt của Già La Viêm Dạ đặt trên giường. Sau đó mở miệng của nó vói ngón trỏ và ngón giữa vào cố sức móc yết hầu. Một tay kia dùng sức đè ép chỗ dạ dày nó.

“Ngươi đang làm gì?” Già La Viêm Dạ kinh hãi.

“Đồng nhi, nôn ra! Mau! Nôn ra!”

“Ọe ─” Đồng nhi trong hôn mê đau đớn giãy dụa, không tự chủ được bắt đầu nôn mửa.

Lâu Thanh Vũ một bên giúp nó nôn, một bên hô: “Đi lấy sữa bò! Nhanh đi lấy sữa bò tới!”

Lâu Thanh Vũ vì bồi bổ cho con nên kêu thiện phòng cung Thừa Kiền lúc nào cũng chuẩn bị sữa bò cho Đồng nhi mỗi ngày uống một cốc. Bởi vậy rất nhanh liền có cung nữ bưng tới.

Đồng nhi còn đang được phụ thân thúc dục nó nôn, thân thể bé nhỏ như lá rụng trong gió, càng không ngừng run.

Lâu Thanh Vũ thấy nó nôn hết thì nâng nó lại bưng cốc sữa bò đến miệng nó.

Trong dạ dày Đồng nhi còn đang co quắp, sữa dọc theo khóe miệng tràn ra. Lâu Thanh Vũ cố sức vỗ gò má nó không nương tay chút nào “Đồng nhi, tỉnh tỉnh! Uống sữa đi!”

Đồng nhi đau đớn xoáy chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa tỉnh nửa mê uống vào miệng lại bất chợt nôn ra. Lâu Thanh Vũ liền lần nữa nốc hết cốc sữa cho nó, lặp lại nhiều lần như vậy.

Già La Viêm Dạ ở bên nhìn chằm chằm. Hắn mặc dù không rõ Lâu Thanh Vũ đang làm gì nhưng hắn tin tưởng là Thanh Vũ đang cứu Đồng nhi. Thấy nhi tử chịu đau đớn, tâm Viêm Dạ cũng muốn nát tan.

Ngự y chạy tới, đúng là Trầm Tú Thanh.

Lâu Thanh Vũ không rảnh giật mình, vội kéo hắn tới thúc dục: “Mau! Mau trị liệu cho Đồng nhi!”

“Làm sao vậy? Thái tử rốt cuộc làm sao!” Già La Viêm Dạ cấp thiết hỏi.

Trầm Tú Thanh chẩn mạch cho thái tử rồi vội vã cho Đồng nhi uống thánh phẩm giải độc, trả lời; “Thái tử trúng độc rất mạnh, lại bỏ nhiều độc. Nếu không có Lâu quý phi đúng lúc giúp thái tử nôn ra và có sữa bò dường như đã giảm bớt tác dụng độc tố thì thái tử điện hạ sợ rất khó chống được tới lúc vi thần tới.”

Già La Viêm Dạ nghe được lời đó thì trố mắt như muốn nứt ra.

Trầm Tú Thanh nói: “Điện hạ tuy rằng đã uống giải dược nhưng độc này độc tính rất lớn còn cần chậm rãi tán độc. Tuổi điện hạ còn nhỏ, ngũ tạng bị hao tổn. Sau này giải độc còn cần chậm rãi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Độc này rốt cuộc là độc gì? Sao kịch liệt như vậy? Có thể hoàn toàn giải trừ không? Sẽ lưu lại di chứng gì?”

“Độc này là Đoạn Trường, cũng không phải là thứ độc hiếm. Chỉ là độc tính kịch liệt, trong một nén nhang sẽ mất mạng. . . Có điều giải quyết lại không khó lại giải trừ được hoàn toàn. Về phần di chứng, may mà Lâu quý phi ứng đối kịp thời, nếu thái tử điện hạ cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng thì không có vấn đề gì.”

Lúc này Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ mới hơi buông thả xuống lo lắng.

“Tú Thanh, trẫm liền giao thái tử cho ngươi. Ngươi nhất định phải trị liệu tốt, cần phải giúp thái tử sớm ngày khỏi hẳn.”

“Vâng.” Trầm Tú Thanh quỳ trên mặt đất, cung kính ứng đáp.

Lúc này Lâu Thanh Vũ mới có thời gian nhìn về phía Tú Thanh, hỏi: “Ngươi hồi cung từ lúc nào? Vì sao mấy tháng qua bản cung không thấy ngươi?”

Trầm Tú Thanh cúi đầu trả lời: “Trước đó vài ngày Giang Nam gặp ôn dịch, vi thần được hoàng thượng phái đi hiệp trợ cứu trị bách tính bị nạn thiên tai, vài ngày trước mới hồi cung.”

Lâu Thanh Vũ không yên lòng đáp lại một tiếng, tâm tư lại trở về trên người nhi tử.

Trong cung Thừa Kiền cứ thế bận rộn đến nửa đêm mới vất vả dàn xếp xong.

Tình huống Đồng nhi còn chưa ổn định, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như vôi khiến người nhìn liền kinh hãi.

Lâu Thanh Vũ vẫn luôn trông coi săn sóc nó, Già La Viêm Dạ vừa vội vừa thương cũng ngồi ở bên giường trông chừng.

Rốt cục, Trầm Tú Thanh rút ra cây ngân châm cuối cùng rồi tỉ mỉ lau mồ hôi cho thái tử, nói: “Hoàng thượng, nương nương, vi thần đã rút ra phần độc tố cuối cùng cho thái tử. Đợi thái tử chảy hết mồ hôi thì sẽ tốt thôi, có điều ngày mai còn cần tiếp tục c

hữa trị.”

Già La Viêm Dạ vừa rồi nhìn nhi tử cả người cắm đầy ngân châm khiến trái tim đau đến chết lặng. Lúc này đáp lại một tiếng rồi tiếp nhận cung nữ đưa khăn ướt lau mồ hôi cho nhi tử.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ngươi cứ xuống trước đi, nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai thái tử còn phải nhờ ngươi tiếp tục giải độc.”

“Vâng. Đây là chức trách của vi thần, vi thần sẽ đem hết toàn lực ra chữa trị.” Trầm Tú Thanh bình tĩnh nói, lúc đang sắp lui ra chợt thấy thân thể Già La Viêm Dạ lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

“Hoàng thượng!”

Lâu Thanh Vũ và Trầm Tú Thanh đều kêu lên một tiếng kinh hãi, cả hai vội vã đưa tay đỡ lấy Viêm Dạ.

“Hoàng thượng, ngươi không sao chứ?” Lâu Thanh Vũ đỡ hắn hỏi.

Trầm Tú Thanh nhíu mày nói: “Hoàng thượng, sắc mặt ngài không tốt. Ngài có cần vi thần bắt mạ

ch giúp không?”

Già La Viêm Dạ nhẫn choáng váng vừa rồi, nói: “Trẫm không có chuyện gì! Các ngươi đều lui xuống đi!”

“Hoàng thượng. . .”

“Lui xuống!”

Trầm Tú Thanh thấy hoàng thượng quát mắng thì chỉ đành bất đắc dĩ lui ra. Lâu Thanh Vũ cũng khẽ nhíu mi, nói: “Đêm đã khuya, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Đồng nhi có ta rồi.”

Già La Viêm Dạ bỏ qua tay hắn, tự mình ngồi xuống bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Đồng nhi rồi đờ ra. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Gọi tất cả nô tài ở cung Thừa Kiền đến!”

Rất nhanh tất cả nô tài nơm nớp lo sợ tiến đến quỳ trên mặt đất, ngay cả cung nhân ở hậu viện cũng tới.

“Việc thái tử xảy ra ngày hôm nay, các ngươi giải thích thế nào đây?” Thanh âm Già La Viêm Dạ lạnh băng.

Sắc mặt Liên Nhị và các nô tài khác đều trắng bệch, không dám hé răng.

Té ra do Trần phi rất thích thái tử, từ trước khi còn ở Phi Dực Cung cũng luôn luôn đưa cháo tới. Đồng nhi rất thích ăn cho nên Liên Nhị cũng không suy nghĩ nhiều. Huống chi người người đều biết cháo này đến từ chỗ Trần phi, có thể có lầm lẫn gì nữa? Ai dè lại có người lợi dụng điểm này. . .

Hai tay Già La Viêm Dạ nắm chặt, khớp xương đều trắng bệch. Lâu Thanh Vũ sợ hắn trong cơn giận dữ sẽ xảy ra chuyện liền đưa tay cầm lấy tay Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ ổn lại tâm thần, chậm rãi trấn định xuống mới trầm giọng nói: “Tất cả xuống dưới lĩnh năm mươi trượng.”

Tất cả mọi người khẽ run lên, khóc ròng nói: “Bệ hạ khai ân!”

Năm mươi trượng không phải muốn bọn họ chết sao?

Lâu Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Hiện tại Đồng nhi còn hôn mê bất tỉnh đang cần người hầu hạ. Ngươi trách phạt tất cả mọi người rồi thì ai tới chiếu cố nó? Bọn họ đều hầu hạ Đồng nhi từ khi nó mới vào cung cả, không bằng trước tiên ghi sổ lại về này để cho bọn họ hầu hạ tốt, lập công chuộc tội.”

Già La Viêm Dạ thở hai ngụm, không kiên nhẫn phất tay.

Lâu Thanh Vũ vội vã để cho bọn họ đi xuống, tất cả mọi người cảm kích lui. Trong nội điện chỉ còn lại có hai người và Đồng nhi đang hôn mê.

Lâu Thanh Vũ thấy thần sắc Già La Viêm Dạ mệt mỏi biếng nhác liền nói: “Ngươi cũng trở lại nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều đó.”

Già La Viêm Dạ thấp giọng nói: “Bộ dạng Đồng nhi thế này thì ta làm sao có thể rời khỏi?”

“Ngươi là hoàng thượng, phải bảo trọ

ng thân thể. Đồng nhi đã có ta, huống chi còn có Tú Thanh ở đây thì không có việc gì cả.”

Già La Viêm Dạ ngẩng đầu liếc hắn một cái, cúi đầu than thở: “Ta sai rồi. . .”

Một tiếng than nhẹ trầm thấp u thiển mang theo nhàn nhạt mệt mỏi cùng bất đắc dĩ. Cho dù là đế vương tôn sư cũng có chuyện khiến kẻ đó bất lực. Đây là việc lần đầu tiên Già La Viêm Dạ ý thức được rõ ràng.

Lâu Thanh Vũ nhìn hài tử, giống như thì thào tự nói nỉ non: “Cho nên ta không muốn ngươi làm hoàng đế. . .”

Những lời này, không biết Già La Viêm Dạ nghe được hay không. Hắn chỉ là lẳng lặng mà ngồi tỉ mỉ nhìn Đồng nhi.

Qua một lát, hắn chậm rãi đứng dậy. Lâu Thanh Vũ cho rằng hắn muốn đi nghỉ ngơi nên đang sắp nói tiếp đã thấy hắn chống khung giường, thân thể lảo đảo yếu đuối ngã về phía trước.

Lâu Thanh Vũ lấy làm kinh hãi, lập tức nhào qua ôm Viêm Dạ vào lòng.

Già La Viêm Dạ vừa rồi đứng dậy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm,



cả người vô lực ngay lập tức mất hết tri giác.

Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi tỉnh dậy phát hiện vẫn là nửa đêm. Bản thân thì đang nằm ở trên giường Thiên Điện thuộc cung Thừa Kiền, Lâu Thanh Vũ ngồi ở một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn xoa bóp trán, cảm thấy ngực có chút khó thở, cả người bủn rủn.

“Trẫm làm sao vậy?”

Lâu Thanh Vũ thần sắc bình tĩnh mà nói: “Ngươi mang thai hơn một tháng rồi.”

“. . . Nga.” Già La Viêm Dạ mạn bất kinh tâm lên tiếng, “Là Trầm Tú Thanh chẩn mạch cho trẫm sao?”

“Đúng.”

Già La Viêm Dạ không thèm nói lại, chỉ là có chút mệt mỏi nằm.

Lâu Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Ngươi giống như không giật mình chút nào?”

Già La Viêm Dạ cười nhạo một tiếng, nói: “Thể chất của trẫm ngươi cũng không phải không biết, việc này sớm muộn gì cũng xảy ra.”

Lâu Thanh Vũ nhìn hắn, “Vậy ngươi dự định như thế nào?”

Già La Viêm Dạ nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Không phải nói sẽ sinh sao.”

“Vậy ngươi ăn nói làm sao. . . với chúng thần trên triều và hậu cung?”

“Trẫm làm việc cần ‘ăn nói’ với bọn họ sao?” Nói đến đây, hắn hơi mở mắt, ánh mắt nặng nề nhìn Lâu Thanh Vũ, nói: “Không để cho bọn họ biết là được. Ta sẽ tuyên bố hài tử là do ngươi sinh, từ giờ trở đi ngươi nên giả mang bầu chớ để người ta hoài nghi.”

Lâu Thanh Vũ hơi nhíu mày, nói: “Ngươi cho là hiện tại đang ở Thương Châu sao? Nhiều ánh mắt dòm ngó, nhiều đôi tai thăm dò thì sao giấu nổi.”

Già La Viêm Dạ cười nhạo nói: “Không có hậu cung nào làm không nên chuyện, việc này phải

xem bản lĩnh của ái phi ra sao.”

Lâu Thanh Vũ lặng im trong chốc lát nhìn bụng Viêm Dạ vẫn bằng phẳng như cũ, buồn bã nói: “Viêm Dạ, ta không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nếu ngươi đã làm trái lời hứa khi trước của chúng ta thì hôm nay hậu cung vô số phi tần. Ngươi muốn hài tử để các nàng sinh cho ngươi là được rồi, hà tất lấy tôn sư đế vương bản thân chịu khổ sở?”

Trong lòng Già La Viêm Dạ do dự trong chốc lát nhưng rồi vẫn không muốn nói cho Thanh Vũ chân tướng sự thật. Dù sao không thể khiến nữ nhân thụ thai vẫn luôn là sỉ nhục của bất luận một nam nhân nào. Hắn nhàn nhạt mà nói: “Trẫm tự có dự định.”

Lâu Thanh Vũ cúi xuống thân nửa nằm bên cạnh Viêm Dạ, một tay chống mình, một tay phủ lên bụng của Viêm Dạ. Gắt gao nhìn hắn nói: “Viêm Dạ, ta muốn biết lý do!

Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi vì sao phải lưu lại hài tử này?”

Già La Viêm Dạ nhìn song mâu mỹ lệ Thanh Vũ, bên trong trong suốt ôn nhu lóe ra quang mang mơ hồ mong mỏi. Hắn chần chờ trong chốc lát rồi giật giật môi, chung quy nói không nên lời điều đối phương muốn nghe.

Lâu Thanh Vũ chăm chú nhìn hắn, thu sắc mặt vào đáy mắt. Mắt Thanh Vũ hơi hạ xuống, che lại thất vọng bản thân nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, thân thể là quan trọng. Ta đi xem Đồng nhi.” Nói xong xoay người muốn đứng lên, ai dè Già La Viêm Dạ đột nhiên kéo tay hắn.

Lâu Thanh Vũ dừng lại quay đầu, thấy Già La Viêm Dạ tựa hồ cũng có chút giật mình, quẫn bách nói: “Đêm đã khuya, ngươi. . . Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâu Thanh Vũ lăng lăng nhìn hắn. Sau một lúc lâu mới đạm đạm nhất tiếu, Thanh Vũ nhẹ nhàng buông tay hắn, thấp giọng nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi đi, trời lập tức sáng. Ta không quấy rầy hoàng thượng nữa, ta đi xem Đồng nhi sao rồi.” Dứt lời tỉ mỉ đắp lại chăn giúp Viêm Dạ rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Già La Viêm Dạ nhìn bóng lưng Thanh Vũ. Hắn không phải không biết Lâu Thanh Vũ vừa rồi đang khát vọng cái gì, hắn biết Thanh Vũ chờ mong: tự bản thân nói hài tử này vì Thanh Vũ mới sinh. Thế nhưng hắn không thể dối mình gạt người. Tuy rằng cũng có vì Lâu Thanh Vũ nhưng trong lòng Già La Viêm Dạ tâm lý thập phần rõ ràng: việc mang bầu càng nhiều vì bản thân hắn hơn. Hoặc có thể nói: là vì củng cố hoàng quyền của hắn.

Ta quả nhiên là người ích kỷ. . .

Già La Viêm Dạ nhắm lại hai mắt. Nhớ tới năm đó ân ái triền miên, thề non hẹn biển cùng Lâu Thanh Vũ. Nhớ tới cuộc sống thanh bần khổ cực lại ấm áp hài lòng ở Thương Châu như bừng tỉnh một giấc mộng kiếp trước.

Hạnh phúc đã từng bị bản thân tự tay đánh vỡ. Bởi rằng Lâu Thanh Vũ không hiểu: kẻ sinh ra trong hoàng gia thì quyền vị chính là cái mà họ truy đuổi suốt đời.

Không, có thể Lâu Thanh Vũ không phải không hiểu. Hắn là một người trong sáng thanh cao mà có thể chính bởi vì quá hiểu, cho nên hắn mới mong muốn bản thân có thể bình thản thong dong sống hết một đời.

Thế nhưng nhân sinh không thể sống lại, cơ hội đặt ngay trước mắt vậy mà Già La Viêm Dạ vô pháp thuyết phục bản thân không làm bất luận việc gì.

Thanh Vũ, Thanh Vũ. . .

Ngươi nghĩ rằng ta làm trái lời hứa năm đó nhưng làm sao biết trong lòng ta khổ thế nào?

Già La Viêm Dạ chậm rãi vuốt ve chiếc bụng âm thầm cầu khẩn: mong muốn trong cuộc sống hậu cung nặng nề khô khan này hài tử trong bụng có thể cho Lâu Thanh Vũ một chút vui sướng và chờ mong, cũng có thể lại lần nữa cho bọn họ một cơ hội có hạnh phúc. . .

Lúc này Lâu Thanh Vũ còn đang nhìn Đồng nhi hôn mê, trong lòng đau đớn mà mê man.

Trong hậu cung này trùng điệp nguy hiểm, lúc này mới có vài ngày mà Đồng nhi đã vậy rồi. Là do hắn bảo vệ Đồng nhi không chu toàn.

Tâm tư Lâu Thanh Vũ càng không ngừng chuyển, xem ra phải lập chỗ đứng ở trong cung, không có một chức hão trong này là không xong. Đầu tiên phải tra ra sự kiện lần này phía sau ai làm chủ. Kẻ có thể lợi dụng Trần phi, nhất định địa vị trên Trần phi. Địa vị Dư mỹ nhân thấp, còn là người dị quốc, trong hậu cung vô quyền vô thế thì sẽ không làm loại chuyện này. Hiện tại chỉ có Lâm Nhị phi hiềm nghi nặng nhất.

Lần này Đồng nhi trúng độc khơi dậy lệ khí của Lâu Thanh Vũ.

Nhớ tới kiếp trước, hắn vì tranh đấu gay gắt trong tập đoàn Phó thị vì Đồng và mình nên đã làm không ít việc tàn nhẫn trái lương tâm. Tính cách Đồng rộng rãi đơn thuần, có lẽ là do bản thân từ nhỏ bảo vệ Đồng quá tốt nên đối với nhân tính hắn thủy chung tồn tại nhẹ dạ và hi vọng nhưng lại không biết những điều đó đều là thương tích trí mệnh.

Lâu Thanh Vũ nhìn hai tay. Kiếp trước vì Đồng, hai tay này đẫm máu. Hôm nay vì Đồng nhi, Đồng nhi là xương trong xương, thịt trong thịt của hắn không thể không lại lần nữa cầm lấy vũ khí.

Trốn tránh không phải tính cách của hắn. Vì an toàn của Đồng nhi nơi hậu cung, vì đảm bảo bình an hạnh phúc cho Đồng nhi sau này, Lâu Thanh Vũ không ngại lại lần nữa làm kẻ cầm đao.

Hai tần phi thế lực mạnh nhưng đánh thế lực phía sau các nàng thì chỉ có thể “trị được phần ngọn không trị được tận gốc”. Chỉ cần nhìn Già La Viêm Dạ chán ghét nữ nhân nhưng vẫn phải đảm bảo mỗi tháng đều phải ngủ lại qua đêm chỗ các nàng cũng nhìn ra được ảnh hưởng ‘nương gia’ của các nàng trên triều. Đã vậy, không phải chỉ ngăn chặn thế lực đứng phía sau họ còn phải sớm dụng kế ‘rút củi dưới đáy nồi’.

Lâu Thanh Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đồng nhi mà nắm thật chặt song quyền.

Đồng nhi hãy yên tâm, cha vì con điều gì cũng làm được!

Ngày thứ hai Già La Viêm Dạ chưa lâm triều. Tin thái tử trúng độc khiến toàn dân khiếp sợ, Lâu Thanh Vũ vô tâm ứng phó những người khác. Già La Viêm Dạ hạ chỉ: cấm kẻ thăm hỏi để thái y chuyên tâm giải độc cho thái tử cũng như tra rõ sự kiện hạ độc lần này.

Cung nữ đưa cháo kia đã tự sát, Trần Tụ nhi quỳ trước cung Thừa Kiền bốn canh giờ thỉnh tội.

Già La Viêm Dạ biết nàng bị người ta hãm hại nhưng buồn bực nàng không biết dạy kẻ dưới. Trong các cung khác chưa từng xảy ra việc gì, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện ở cung nàng.

Niệm ca ca nàng_Trần Cánh theo Viêm Dạ nhiều năm, hôm nay lại đang trấn thủ biên quan. Già La Viêm Dạ rốt cục vẫn không để ý tới những lời yêu cầu trừng phạt nặng mà chỉ rút lại phong hào tần phi của nàng. Trần Tụ giáng xuống làm quý nhân, biếm đến Tĩnh Tú cung tự kiểm điểm, rốt cuộc biến tướng thành đánh vào lãnh cung. Còn lại những kẻ khác, trải qua vài ngày tra rõ: kẻ nào nên giết thì giết, nên biếm thì biếm(ana: giáng chức) rồi cũng đều xử lý xong.

Chuyện này chỉ ngắn ngủi trong mấy ngày thì qua loa kết thúc, kết quả cũng không khiến Lâu Thanh Vũ thoả mãn. Hắn biết Già La Viêm Dạ hiểu rõ ‘hắc thủ’ chân chính đứng phía sau nhưng do cố kỵ trên triều phân tranh mà thôi.

Lâu Thanh Vũ đang xử lý hậu quả thì nghe thấy, phẫn nộ vốn có trong lòng dâng lên muốn chất vấn Già La Viêm Dạ. Nhưng thấy thần sắc Viêm Dạ uể oải bất đắc dĩ thì trong lòng mềm nhũn, lại nghĩ đến thân thể hiện tại đang mang bầu thì đành cứng rắn nuốt lời muốn nói xuống.

Già La Viêm Dạ nói: “Có phải ngươi rất thất vọng với ta?”

Lâu Thanh Vũ nghe hắn dùng chính là “Ta” mà không phải “Trẫm”, biết trong lòng hắn cũng chao đảo liền nhàn nhạt mà nói: “Ta biết ngươi cũng có nỗi khổ tâm.”

Già La Viêm Dạ ngồi bên giường mê man nhìn Đồng nhi nằm bên, song quyền nắm chặt nói: “Ngươi yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ khiến bọn người thương tổn Đồng nhi phải trả giá đắt!

Lâu Thanh Vũ vỗ vỗ tay hắn, thầm nghĩ trong lòng: yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp ngươi!

Đồng nhi hôn mê tròn hai ngày mới tỉnh, tuy rằng không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng dư độc chưa hết, thân thể gầy yếu vẫn sốt nhẹ. Điều này khiến Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ đều lo lắng không ngớt.

Bởi vì hài tử tuổi còn quá nhỏ Trầm Tú Thanh không dám hạ dược mạnh nên chỉ có thể dùng ngân châm tiêu độc từng chút một, phụ với dược bài độc dưỡng thân chậm rãi điều dưỡng cho nên khôi phục rất chậm. Hai ngày sau rốt cục ổn định chút, Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ hầu như đều ở cạnh bên.

Nhưng Già La Viêm Dạ dù sao cũng là hoàng đế, ngoại trừ chiếu cố Đồng nhi còn phải quản lý quốc gia đại sự. Bởi vậy mỗi ngày còn phải bớt thời gian đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương và cùng các đại thần trao đổi chuyện quan trọng rồi buổi tối mới có thể tới cung Thừa Kiền. Đại khái tâm mệt thân cũng mệt, thai khí cũng có chút bất ổn do đó Trầm Tú Thanh liền khai thuốc dưỡng thai giúp hắn.

Già La Viêm Dạ nói: “Việc này ngươi trước cứ gạt sang một bên đừng tiết lộ bất luận tin tức gì. Đến lúc đó trẫm sẽ nói cho ngươi nên làm như thế nào.”

“Vâng.”

Hiện tại tuy Trầm Tú Thanh đứng đầu thái y viện_quan tam phẩm nhưng mỗi vị dược liệu của thái



y viện cho dù là Tú Thanh khai cũng phải ghi tên vào sổ sách bởi vậy có thể lừa gạt được nhất thời, cũng lừa không được lâu dài. Huống chi. . .

Trầm Tú Thanh nghĩ thầm: cho dù không cần hắn giấu thì chờ bụng hoàng thượng lớn thì không biết nên làm sao.

Buổi tối Đồng nhi tỉnh một hồi, Già La Viêm Dạ ôm nó kêu Lâu Thanh Vũ bón nó ăn bát cháo hoa.

Hiện tại dạ dày Đồng nhi yếu chỉ có thể ăn cháo và uống sữa bò, ăn không được thứ khác.

Già La Viêm Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhọn và trắng bệch của Đồng nhi mà yêu thương đến muốn rơi máu.

“Đồng nhi, uống thêm một chén.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Không thể uống nữa, ngự y nói nó tiêu hóa không được.”

Đồng nhi yếu đuối nói: “Cha, phụ hoàng, con khó chịu. . .”

Lâu Thanh Vũ an ủi nói: “Con ngoan, chờ hết bệnh sẽ không khó chịu nữa. Là nam hài tử phải kiên cường một chút, cha cùng phụ hoàng đều ở đây.”

Đồng nhi ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”

“Hoàng thượng, Lại bộ thượng thư_Lý đại nhân có việc gấp cầu kiến diện thánh.” thanh âm Vương Cung Thị đột nhiên trầm thấp vang lên ở bên ngoài.

Già La Viêm Dạ đang muốn nói chuyện với Đồng nhi một lúc, nghe vậy không vui nói: “Có việc ngày mai nói, trẫm hiện tại không rảnh.”

Vương Cung Thị chần chờ nói: “Lý đại nhân nói có chuyện gấp, đêm nay nhất định phải kiến giá.”

Già La Viêm Dạ nhíu nhíu mày.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ngươi nên đi đi, quốc sự quan trọng hơn, nơi này có ta rồi.”

Già La Viêm Dạ nhìn Đồng nhi trong lòng, Đồng nhi cũng nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng, Đồng nhi rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Hắn thấy nhi tử hiểu chuyện nghe lời như vậy thì trong lòng không khỏi ấm áp. Viêm Dạ cúi đầu hôn lên trán nó rồi đi ra.

Lâu Thanh Vũ chờ hắn đi rồi ôm Đồng nhi vào ***g ngực, ôn nhu nói: “Đồng nhi còn khó chịu không?”

Đồng nhi gật đầu lại lắc đầu.

“Sao?”

Đồng nhi nói: “Hiện tại đỡ hơn nhiều, khi châm kim mới khó chịu.”

“Con ngoan, thật dũng cảm.”

“Cha. . .”

“Hả?”

“Con trúng độc sao?”

Lâu Thanh Vũ thần sắc biến đổi, “Con nghe ai nói?”

“Lúc ngủ con nghe Trầm ngự y nói với cha. Cha, sao con lại trúng độc?” Đồng nhi vào cung đã một thời gian cũng dần dần hiểu rất nhiều chuyện, hơn nữa thường ngày Lâu Thanh Vũ tận lực giáo huấn nên tuy tuổi còn nhỏ cũng hiểu được cái gì gọi là nguy hiểm.

Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Bởi vì bữa trưa ngày đó con ăn đỗ chưa chín, Đồng nhi ăn còn mọc mụn đậu nên liền trúng độc.”

Trước đây trong thôn Tường Hòa, Vương nãi nãi ở sát vách bởi vì ăn đỗ con dâu không xào chín mà trúng độc, việc này Đồng nhi còn nhớ rõ. Thế nhưng nó cau mày, nói: “Nhưng ngày đó con không ăn đỗ.”

“Con bị bệnh đến lơ mơ nên nhớ lầm rồi.”

Đồng nhi không hé môi. Nó rõ ràng nhớ kỹ nó không có ăn.

Lâu Thanh Vũ cảm giác ra nhi tử không vui, thế nhưng hắn không muốn để Đồng nhi hiểu rõ hắc ám trong hoàng cung này quá sớm, cũng như không muốn nó còn tuổi nhỏ đã bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh quyền lực. Do đó Thanh Vũ liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói: “Có tin tức tốt muốn nói cho Đồng nhi. Cha và phụ hoàng con lập tức vì Đồng nhi sinh tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội rồi, Đồng nhi thích không?”

Nhãn tình Đồng nhi sáng lên, “Thật?”

“Thật.” Lâu Thanh Vũ gật đầu, cười nói: “Con muốn đệ đệ, muội muội hay là song nhi?”

Đồng nhi chăm chú suy nghĩ một chút, nói: “Con muốn đệ đệ, song nhi cũng được. Đệ đệ và song nhi có thể chơi với con, muội muội sẽ khóc, con không thích.”

Lâu Thanh Vũ ha ha cười, gõ đầu nó cái, nói: “Cho dù là muội muội cũng không được không thích. Đồng nhi lập tức sẽ làm ca ca rồi, nhất định phải làm một tấm gương tốt và chăm sóc các đệ muội.”

“Vâng.” Đồng nhi gật đầu mạnh, nó vô cùng vui vẻ.

Cả hai cha con lại nói liên miên một hồi mà Già La Viêm Dạ còn chưa trở về. Đồng nhi mệt mỏi, đánh cái ngáp buồn ngủ.

Lâu Thanh Vũ dỗ nó đi vào giấc ngủ, lại nhẹ giọng dặn nói: “Chuyện đệ đệ muội muội nên giữ bí mật, trước đó Đồng nhi không được nói với người khác đó, biết không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì cho mọi người một kinh hỉ nha. Đồng nhi nhớ kỹ, nhất định không được nói lung tung.”

“Vâng. Con không nói.” Đồng nhi nghe lời đáp ứng liền nặng nề ngủ.

Lâu Thanh Vũ nhìn dung nhan Đồng nhi bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, không khỏi có chút đau đầu.

Đệ đệ muội muội này rốt cuộc nên là nói cha sinh hay phụ hoàng sinh với Đồng nhi đây?

Lúc Lâu Thanh Vũ đang phiền não thì tiểu Hưng Tử đột nhiên vội vã chạy vào, nói: “Nương nương, không tốt rồi, hoàng thượng té xỉu ở ngự thư phòng!”

Lâu Thanh Vũ cả kinh, lập tức xoay người ngồi dậy.

Bình Luận (0)
Comment