Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 30

Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp

Ngoài màn là gió mát hơi sương, trong chăn gối lại là ấm áp tập kích người. Tiết Thanh Lan bị Văn Hành giữ bên cạnh người, tiến thoái lưỡng nan, rất không được tự nhiên, chỉ có thể dùng lời nói chen vào: “Chẳng phải hôm nay Liêu sư huynh sẽ tới à? Thật sự phải chuyển đến việc khác, dù sao cũng phải cho đệ về nói rõ với sư phụ, thu dọn vài thứ.”

Giữa ban ngày, hai người vốn dậy muộn, lại nấn ná như thế một lúc nữa bị Liêu Trường Tinh tới đây bắt gặp, y còn sống nữa không?

Văn Hành không hề hoang mang nói: “Không vội, ăn cơm rồi đi. Thuận tiện nghĩ lại xem còn thiếu gì, lát nữa bảo sư huynh mua thêm.”

Từ lâu hắn đã không phải tôn thất quý tộc, nhưng vẫn còn thói quen hình thành từ nhỏ, nói chuyện làm việc chậm rãi, luôn mang theo sự hững hờ thong dong, giống như trời sập xuống cũng không có cách khiến hắn thay đổi sắc mặt. Tiết Thanh Lan bị hắn lôi kéo yên tĩnh lại, suy nghĩ một lát, nói: “Cũng không thiếu gì, nhưng phải nhờ Liêu sư huynh cho thêm hai cái chậu than, để tránh —— “

Văn Hành cười như không cười rũ mắt xuống, liếc nhìn y một cái: “Để tránh gì?”

Tiết Thanh Lan mở to mắt nhìn hắn một cái, kéo dài giọng nói: “Để tránh lại làm phiền sư huynh.”

Văn Hành cười một tiếng ngắn ngủi, học theo giọng điệu của y nói: “Sư đệ cứ tự nhiên, không phiền.”

Tiết Thanh Lan: “...”

Nhóc con này nhìn không thân thiết, nhưng Văn Hành cảm giác y chỉ im lìm, thật ra tính tình rất tốt, giống như con mèo chọc ba, bốn lần mới nhẹ nhàng đập người một cái, phiền lắm cũng chỉ là vẫy đuôi một phớt lờ người, chưa bao giờ lộ răng nhọn móng sắc, trên mặt dù hung dữ, trong lòng lại biết ai thật sự đối xử tối với nó.

“Giờ đã tỉnh ngủ chưa?” Văn Hành thấy y không nói nữa, biết là điềm báo sắp vẫy đuôi, cúi đầu ấm giọng nói, “Mùa đông trời giá rét, dậy đột ngột dễ bị lạnh, tốt nhất nằm một lát rồi dậy, như thế mới là cách dưỡng sinh.”

Tiết Thanh Lan gật đầu với biên độ nhỏ trong ngực hắn, Văn Hành buông tay ra nói: “Không trêu đệ nữa, xuống rửa mặt thay quần áo đi, áo choàng đang hong ấm bên cạnh chậu than.”

Cái giường này dựa sát vào vách tường, Văn Hành nằm ngoài Tiết Thanh nằm trong, theo lý phải là Văn Hành xuống trước mới đúng. Tiết Thanh Lan bò dậy từ trong chăn, hỏi: “Còn huynh?”

Văn Hành gõ một cái không nặng không nhẹ trên mu bàn tay y, cười khẩy nói: “Ta? Ta bị đệ đè một đêm, nửa người tê cứng không thể cử động, đệ còn hỏi ta?”

“…”

Tiết Thanh Lan vừa buồn cười vừa áy náy, ngồi quỳ ở bên cạnh, kéo cánh tay phải của Văn Hành qua, xoa bóp cho hắn bớt tê. Văn Hành chống một chân lên, nhấc cánh tay mặc y hành động. Tiết Thanh Lan cúi đầu xuống, mái tóc đen chưa buộc rủ xuống, che đi lỗ tai, chỉ lộ ra non nửa gương mặt, tuy y cúi đầu mím môi, trên má lại có cái lúm nhỏ, rõ ràng đang cố nhịn cười.

Văn Hành nhìn thấy trong lòng tự nhủ như vậy mới đúng, y nên sống mà tham giận cười ngốc trong hồng trần cuồn cuộn, cần gì nghĩ quẩn muốn đi làm ngôi sao lạnh trên bầu trời.

Cánh tay dần dần có tri giác, hắn thử cử động ngón tay cổ tay, cười nói: “Cảm ơn, được rồi. Coi như ta không phí công thương đệ.”

Tiết Thanh Lan bị trái một câu phải một câu của hắn chọc quen rồi, không còn câu nệ, giúp hắn thả ống tay áo kéo cao xuống, nói: “Huynh từ từ dậy, ta đi làm điểm tâm.”

Văn Hành hơi kinh ngạc nhướng mày lên, đang định hỏi Tiết Thanh Lan đã biết hắn muốn nói gì, lưu loát xoay người xuống giường, nói: “Của ngon vật lạ dù không được, nấu nước nấu cháo vẫn biết. Sư huynh cứ việc yên tâm, không đốt bếp của huynh đâu.”

Cũng không lâu lắm, Tiết Thanh Lan thật sự bưng một bát cháo hoa, hai đĩa dưa muối lên, nguyên liệu nấu ăn có hạn, y cũng không làm cầu kỳ, chỉ luộc thêm hai quả trứng gà. Hai người ăn điểm tâm đơn giản xong, đúng lúc Liêu Trường Tinh tìm tới đây, bị Văn Hành ép giúp một tay, ba người cùng nhau thu dọn chăn đệm và mấy thứ linh tinh đến Sơn Tế viện.

Sơn Tế viện là chỗ ở của đệ tử ký danh, năm đó Văn Hành vốn nên ở đây, nhưng vì chỗ ở không đủ lại phải chịu tang, một mình dọn ra sau núi. Về sau Lý Trực rời đi, Tần Lăng không thu đồ đệ mới nữa, một gian phòng trong đó vẫn bỏ trống, lần này vì sắp xếp cho Tiết Thanh Lan và Văn Hành, mới quét dọn bố trí lần nữa.

Không gian trong phòng có hạn, không có chỗ cho hai chiếc giường, dứt khoát đổi thành một chiếc giường rộng, đủ cho ba người ngủ song song. Liêu Trường Tinh đứng trong phòng đảo mắt một vòng, áy náy nói với Tiết Thanh Lan: “Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, chỉ có thể dọn ra một chỗ như vậy, tiếp đãi Tiết sư đệ không chu toàn. Về sau có chuyện gì, cứ việc làm phiền Nhạc Trì, tuyệt đối đừng khách sáo.”

Tiết Thanh Lan còn chưa lên tiếng, Văn Hành đã nói trêu trước: “Sư huynh đã làm một ân huệ tốt.”

Liêu Trường Tinh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Tiết sư đệ không phải bị đệ liên lụy? Chưa kể người ta còn cứu đệ một mạng, thì bảo đệ làm trâu làm ngựa cũng được.”

“Tuyệt đối không thể.” Tiết Thanh Lan vội nói, “Sư huynh ta không dám nhận[1].”

[1] gốc là chiết sát 折煞: dùng để tỏ ý không nhận nổi, người hưởng thụ quá mức là giảm phúc thọ 

Văn Hành sợ y không được tự nhiên, khoác vai y ở phía sau, nói: “Sư huynh lòng dạ lương thiện, chuyện này xem như bình thường, đừng ngại.”

Tiết Thanh Lan không hiểu ý: “Dạ?”

Liêu Trường Tinh vừa nghe đã biết hắn ý tại ngôn ngoại, lại nhìn Văn Hành che chở cho Tiết Thanh Lan giống như bảo vệ con, không nhịn được cười lắc đầu, nói: “Thôi, kế tiếp làm việc của các đệ đi, nếu không có chuyện gì ta đi trước, sư phụ vẫn đang chờ ta.”

Văn Hành để đồ trong tay xuống, hỏi: “Chuyện ngày hôm trước sao rồi?”

Đây là chuyện riêng của Thuần Quân phái, Tiết Thanh Lan không tiện dự thính, chủ động lấy cớ múc nước đi ra ngoài, để nhà chính lại cho sư huynh đệ bọn họ. Liêu Trường Tinh thấy y rời đi, mới nói với Văn Hành: “Liên quan trọng đại, sư phụ cũng không nói nhiều lời với ta. Bây giờ chỉ có thể dựa vào trưởng lão của tất cả các đỉnh ra mặt cố gắng hòa giải, trước tiên ổn định họ, lại lặng lẽ âm thầm điều tra.”

Văn Hành lắc đầu: “Muộn rồi, hiện giờ chuyện đã bị làm lớn rồi, muốn giữ họ lại, e rằng rất khó.”

Danh môn chính phái được mời đến đây ai ai cũng kiêu căng tự mãn, ai chịu bị trông giữ như hạng người cướp gà trộm chó? Nói ra Thuần Quân phái chỉ sợ sẽ bị một nhóm tấn công. Vả lại thế lực giang hồ này lên kia xuống, phái khác và Thuần Quân phái lại không phải xưa nay không lục đục, dù họ không đến mức làm ra chuyện trộm kiếm, nhưng rất vui xem Thuần Quân phái làm trò cười. Bởi vậy trừ mấy vị thật sự có giao tình với Thuần Quân phái, những người khác chắc chắn sẽ không bó tay phối hợp hành động của Thuần Quân phái, nhiều nhất là kéo dài ba ngày nữa dù không tìm ra kẻ cầm đầu, Thuần Quân phái cũng nhất định phải thả người.

Liêu Trường Tinh mệt lòng thở dài, nhắc đến chuyện này lại sầu cau mày lại. Là đệ tử gánh vác công việc chính trên đỉnh Ngọc Tuyền, hắn ta có rất nhiều khó xử, nhưng không tiện nói với Văn Hành, chỉ vỗ vỗ hai hắn nói: “Một môn phái lớn như vậy, khó hơn nữa cũng không cần mấy đứa trẻ các đệ nhọc lòng theo. Những ngày này đừng chạy lung tung, bảo vệ tốt cho Tiết sư đệ, nếu có động tác lạ, nhớ lập tức tìm ta.”

Văn Hành hiểu rõ nói: “Đệ hiểu, sư huynh yên tâm.”

Một lát sau, Tiết Thanh Lan từ ngoài cửa đi vào, trong tay bưng chậu nước và khăn vải, thuận miệng hỏi: “Liêu sư huynh đi rồi? Ta thấy huynh ấy có vẻ rất bận.”

Văn Hành nhận lấy chậu đồng đặt lên kệ, nói: “Chuyện mất kiếm này phải xử lý trong ngoài vẹn toàn, không để lại đầu đề câu chuyện, chỉ sợ gần đây huynh ấy cũng không có thời gian rỗi.”

Tiết Thanh Lan vẫn nhớ lời nói vừa nãy, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi huynh nói ‘coi như bình thường’ là ý gì? Chẳng lẽ Thuần Quân phái còn có quy củ khác à?”

“Cái…” Văn Hành bị y hỏi cho ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, chịu khổ cả buổi, thực sự không nhịn được, quay mặt sang chỗ khác cười một hơi.

Hắn cười cũng rất hay, giọng thấp giống tiếng nước chảy róc rách, Tiết Thanh Lan càng mờ mịt: “Huynh cười cái gì?”

“Đồ ngốc.” Văn Hành chọc một ngón tay lên trán y, “Cũng bởi vì không phải lời hay mới không nói rõ, đệ còn cứ muốn vặn hỏi, bảo ta sau này làm người thế nào?”

Tiết Thanh Lan nhíu mày nhìn hắn, năm phần nghi ngờ ba phần dò xét, còn có hai phần tò mò, biểu cảm kia dường như đang nói “Ta ngược lại muốn xem xem trong miệng huynh có thể phun ra ngà voi gì.”

Dáng vẻ này của Tiết Thanh Lan thực sự rất mới mẻ, cùng lần đầu gặp gỡ tưởng như hai người, Văn Hành bất lực cười nói: “Chỉ biết giày vò ta… Đệ tự ngẫm lại, thường nói báo đáp ơn cứu mạng, ngoại trừ kết cỏ ngậm vành[2], làm trâu làm ngựa, còn có cái gì?”

[2] kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được

Tiết Thanh Lan vốn là đứa trẻ thông minh, chỉ là nhất thời nghĩ sai, bây giờ bị Văn Hành vạch trần, mang tai lập tức ửng hồng, lúng ta lúng túng nói: “Thì ra là thế…”

“Ơn cứu mạng, thì ra là thế?” Văn Hành cố ý trêu y, “Tục ngữ không nói như vậy, đệ có biết quy củ giang hồ không? Lại nào, nói to lên, ơn cứu mạng nên làm thế nào?”

Tiết Thanh Lan rất khó xử nhìn hắn: “Sư huynh...”

Văn Hành: “Đừng gọi sư huynh, gọi sư phụ cũng vô dụng.”

Tiết Thanh Lan nghiêm túc đặt câu hỏi: “Huynh muốn lấy thân báo đáp đệ đến vậy hả.”

Văn Hành: “...”

Hắn nhéo phần gáy của Tiết Thanh Lan, xách y đến trước mặt, nghiến răng oán hận nói: “Được, buổi tối ngủ ta, ban ngày tiêu khiển ra, oắt con, trong mắt đệ còn có sư huynh không?”

Tiết Thanh Lan không đáp lời cũng không giãy giụa, chỉ núp trong ngực hắn cười không ngừng, âm thanh nhỏ vụn, cuối cùng cười khiến Văn Hành mất hết cáu kỉnh, nhẹ nhàng vỗ một cái trên lưng y cho xong chuyện.

Sau bữa cơm trưa hai người chia ra mà đi, Tiết Thanh Lan về khách viện giúp đỡ Tiết Từ, Văn Hành thì đến Lệ Kim đường ở đỉnh núi chính tìm đọc điển tích của bản môn. Chuyến này đi mãi đến khi hoàng hôn mới trở về, khi Văn Hành quay về Sơn Tế viện, lập tức bị ba đệ tử và Hàn Tử Khởi vây quanh. Mấy ngày nay cảnh ngộ của hắn truyền khắp Thuần Quân phái, đám đệ tử ký danh thường ngày quan hệ với hắn cũng được, Hàn Tử Khởi đặc biệt lo lắng, nên khi nghe nói hắn chuyển vào Sơn Tế viện đã lập tức chạy đến thăm hỏi.

Văn Hành không có gì tiện nói rõ với bọn họ, chỉ chọn tình huống không quan trọng nói vài lời, cảm ơn đám người hỏi han, lại dặn thêm một câu Tiết Thanh Lan cũng vào ở, bảo ba đệ tử kia an phận một chút, đừng trêu chọc người ta.

Chu Cần và Hàn Tử Khởi đã chịu thiệt lớn trên người Tiết Thanh Lan, vừa nghe cái tên này thì nhíu mày. Hàn Tử Khởi cực kỳ không vui, chua xót nói: “Cũng không biết Liêu sư huynh rốt cuộc nghĩ thế nào, cứ phải là đệ trông nom cậu ta.”

Tiết Thanh Lan vừa đến bên ngoài viện đúng lúc nghe được câu nói này, bước chân dừng lại.

Giọng Văn Hành không lớn, nhưng người tập võ dù sao thính lực cũng tốt, đứng bên ngoài tường cũng có thể nghe rõ ràng, hắn không có giọng điệu gì, lại bình thản đáp: “Có ơn báo ơn, chuyện đương nhiên.”

Tiết Thanh Lan nhớ đến lời nói đùa buổi sáng, khóe môi khẽ cong, chợt nghe một người trong tường cười hì hì khuyên nhủ: “Sư tỷ cũng không cần để bụng như thế, dù sao bọn họ ở hai tháng rồi đi, tóm lại là người ngoài, nào có thân thiết như sư huynh muội đồng môn chúng ta.”

Ý cười bên môi cứng lại một lát rồi lập tức tiêu tan.

Tiết Thanh Lan nhìn lên ngọn cây lộ ra trên đỉnh tường viện, dưới chân như bị dính lại, cho dù làm thế nào cũng không cất bước nổi, chỉ có thể lùi lại mấy bước, tìm một cây đại thụ cách Sơn Tế viện không xa, nhẹ bay lên, giấu mình trong cành lá nửa tàn héo.

Y vô tình gây ra tranh chấp với đệ tử Thuần Quân, là một người ngoài, bây giờ xông vào chỉ thêm xấu hổ, nên đợi họ giải tán rồi nói sau.

Mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi, nhưng bóng đêm vẫn chưa đến, chân trời là hoàng hôn màu vàng xám, không có ráng chiều, chỉ có mây đùn vô biên. Tiết Thanh Lan trông về bốn phương xa xa chẳng có mục đích, chợt nhớ tới hoàng hôn xán lạn như lưu ly ngày hôm qua, nghĩ thầm rời khỏi núi Việt Ảnh, sau này có lẽ y không nhìn thấy trời chiều như thế nữa.

Thế gian đủ thứ đẹp đẽ, bình minh hoàng hôn, xuân hoa thu nguyệt, duyên phận gặp gỡ bất ngờ… Hóa ra đều là có thể gặp nhưng không thể cầu, đáng quý nhưng lại ngắn ngủi.

Hoàng hôn rút đi, đêm lạnh bao phủ cả đỉnh núi, trong sân dần dần sáng đèn, khách tới Sơn Tế viện không biết đã rời đi từ lúc nào, Tiết Thanh Lan lại vẫn duy trì tư thế cũ ngồi trên tàng cây, toàn thân áo đen tan trong màn đêm, tựa như bị gió núi thổi thành hòn đá không biết nói chuyện.

Bước chân không nhanh không chậm giẫm lên lá rụng từ xa tới gần, cuối cùng dừng dưới cây, y không nghe thấy, cũng có thể là nghe thấy nhưng không phân tâm chú ý.

Văn Hành đứng dưới tàng cây khẽ hỏi: “Ngôi sao đẹp không?”

Gương mặt trắng như tuyết của Tiết Thanh Lan hơi cử động trong tối tăm trước mắt, cuối cùng hoàn hồn, đuôi mày khóe mắt có vẻ tức giận, chậm chạp cụp mắt nhìn xuống dưới một cái.

Giọng y nhẹ mà hơi khàn, thật ra giọng nói bình thường, nhưng Văn Hành nghe ra chút tủi thân, y nói: “Không có sao.”

Tối nay không trăng không sao, là thời tiết âm u.

Văn Hành vươn tay hướng lên cây, nói: “Vậy xuống đây đi, về ăn cơm.”

Tiết Thanh Lan cử động tay chân cứng ngắc, thu hồi tất cả suy nghĩ tản mạn, như không có việc gì nói với Văn Hành dưới cây: “Sư huynh tránh ra.”

“Không cần.” Văn Hành thúc giục nói, “Đệ xuống đi.”

Tiết Thanh Lan đành phải nghe lời nhảy xuống, lần này y vận khinh công, lúc rơi xuống áo bào tung bay, nhanh nhẹn im ắng, giống một sợi lông vũ ung dung từ giữa không trung đáp xuống.

Y đã tính được khoảng cách, chú ý cẩn thận, để tránh đập trúng Văn Hành như hôm qua, nhưng lông vũ vẫn chưa rơi xuống đất, đã được người đỡ trong lòng bàn tay.

Cái ôm của Văn Hành phủ xuống, hơi ấm toàn thân như thủy triều bao vây lấy y. Tiết Thanh Lan không đẩy hắn, chỉ cứng đờ đứng tại chỗ không muốn di chuyển bước chân.

“Sao vậy?”

Y há miệng, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, lại càng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Tâm tư Văn Hành vô cùng nhạy bén, từ lâu đã đoán được tám chín phần sự thật, ghé vào bên tai y nhẹ giọng hỏi: “Không thích chỗ này phải không? Chúng ta có thể chuyển về sau núi.”

Có đôi khi Tiết Thanh Lan cảm thấy rất kỳ lạ, Văn Hành đoán tâm tư của y hình như luôn luôn rất chuẩn, hết thảy ngụy trang của y ở trước mặt người này lúc này cũng bị phá vỡ.

“Ta…” Y chậm rãi thở ra một hơi lạnh tích tụ trong phổi, gian nan nói, “Không phải không thích, là ở không được bao lâu, chỗ nào cũng như nhau.”

Y vừa mở miệng, Văn Hành đã mềm lòng, đỡ sau gáy y đặt lên đầu vai mình. Mượn một ít ánh sáng yếu ớt trong đêm, hắn cúi đầu thoáng nhìn bên gáy trắng nõn của Tiết Thanh Lan có hai cái điểm nhỏ giống nốt ruồi son, không biết là bẩm sinh, hay bị côn trùng cắn.

“Nghe thấy họ nói chuyện à?” Hắn hỏi rõ ràng, “Chẳng lẽ là vừa nghĩ rằng mình sắp đi, không nỡ xa ta, cho nên mới trốn ở đây vụng trộm đau lòng?”

Tiết Thanh Lan lắc đầu trên vai hắn, Văn Hành tưởng là y muốn thề thốt phủ nhận, không ngờ y nói: “Không biết.”

Quả nhiên vẫn là đứa trẻ, mơ mơ hồ hồ về mọi thứ.

“Không biết cũng không sao.” Văn Hành dỗ y, “Đợi sang năm ta cũng phải xuống núi rồi, đến lúc đó đến núi Nghi Tô tìm đệ, được không?”

Lần này Tiết Thanh Lan thật sự bị hắn dọa: “Tại sao huynh phải xuống núi?”

Văn Hành kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là xuống núi tìm kiếm, chẳng lẽ ta còn có thể ngồi trên núi Việt Ảnh chờ Nhiếp Trúc chủ động tới tìm ta sao?”

Tiết Thanh Lan ngẫm nghĩ cũng đúng, Văn Hành lại nói: “Việc này tuy là một mình ta ôm đồm, nhưng ta suy nghĩ kỹ càng, đệ cũng bỏ khá nhiều công sức trong đó, bảo đệ làm trợ thủ cho ta không quá đáng chứ?”

Tiết Thanh Lan: “...”

Nỗi lòng ủ dột của y bị dăm ba câu của Văn Hành khuấy tan, hoàn toàn không buồn nổi. Văn Hành dịu dàng xoa tóc y một cái, hỏi như dỗ trẻ con: “Còn buồn không? Không buồn nữa thì theo ta về ăn cơm, bên này đủ đồ, buổi tối có thể ngâm nước nóng nghỉ ngơi.”

Tiết Thanh Lan lùi lại nửa bước, muốn rời khỏi ngực hắn, Văn Hành lại hơi khom người ôm cả đầu gối bế y lên.

Tầm nhìn đột nhiên lên cao, Tiết Thanh Lan thoáng chốc cứng như ván quan tài, không dám cử động, run giọng nói: “Huynh… sư huynh làm gì vậy!”

“Sợ đệ chạy.” Văn Hành bước đi vững vàng về phía viện, bình tĩnh đáp, “Giờ biết ai gần gũi với đệ hơn chưa?”
Bình Luận (0)
Comment