Cuối cùng hắn thật sự nổi giậnNửa tháng sau, Thuần Quân phái tuyển chọn đệ tử nhập môn, trong ánh mắt tiếc nuối đau lòng của một đám sư huynh đệ, Văn Hành chậm rãi bước xuống đài so kiếm.
Hắn dùng kiếm không thể nói là không tốt, nhưng ai cũng biết nội lực của hắn không mạnh, đối phó với hắn ngược lại đơn giản, chỉ cần không bị chiêu kiếm kỳ diệu của hắn dọa, coi hắn là đối thủ bình thường đè lên đánh là được rồi.
Liêu Trường Tinh luôn luôn đánh giá cao Văn Hành, vẫn luôn hy vọng hắn có thể ở lại, nhưng cũng hiểu nội lực của Văn Hành chung quy là nhược điểm. Bây giờ chuyện thành kết cục đã định, không thể thay đổi, trong lòng của Liêu Trường Tinh thương tiếc, lại chỉ có thể chấp nhận kết quả này, khuyến khích Văn Hành nói: “Thả ra ngoại môn rèn luyện mấy năm, về sau vẫn có cơ hội trở về, sư đệ đừng chán nản thất vọng.”
“Đệ hiểu.” Văn Hành thi lễ với Liêu Trường Tinh, cảm ơn nói, “Trong ba năm này, cảm ơn sư huynh nâng đỡ.”
Trong bốn vị đệ tử nhập môn của đỉnh Ngọc Tuyền, Văn Hành được gửi gắm kỳ vọng không thể ở lại, ngược lại là Thôi Quân An vẫn luôn không có tiếng tăm gì vững vàng, thắng liền ba trận, giành được tư cách đệ tử thân truyền.
Sắp tới lúc ly biệt, mỗi ngày trong Sơn Tế viện đều có người tới thăm, phần lớn là đệ tử quan hệ thân thiết với Chu Cần và Ngô Dụ. Văn Hành giao du không rộng, hầu như không qua lại với đệ tử các đỉnh núi khác, những ngày này chỉ có một người đến, còn là người hắn không muốn gặp cho lắm.
Hàn Tử Khởi từ lúc vào cửa vành mắt đã đỏ lên, điềm đạm đáng thương nhìn Văn Hành, mở miệng đã hỏi một vấn đề long trời lở đất: “Nhạc Trì, có phải ngươi cố ý thua không?”
Động tác lau kiếm của Văn Hành dừng lại một chớp mắt không thể nhận ra, thầm kinh ngạc cô lại có thị lực này, trên mặt vẫn như không có việc gì, mặt không đổi sắc đáp: “Không phải.”
Hàn Tử Khởi tức anh ách, cao giọng nói: “Ngày đó ta thấy hết rồi!”
Văn Hành: “Nhìn thấy cái gì rồi?”
“Nhìn thấy ngươi dạy họ Tiết kia luyện kiếm!” Hàn Tử Khởi giận đùng đùng quở trách, “Với bản lĩnh của ngươi, rõ ràng có thể ở lại, lại cố ý thua trận so tài, ta thấy ngươi vì để sớm rời khỏi núi Việt Ảnh, dễ đi tìm nó!”
Văn Hành ngẫm nghĩ, vậy mà gật đầu nhận: “Không sai, vậy thì sao?”
“Nhưng…” Hàn Tử Khởi tủi thân khóc ngay tại trận, nức nở nói, “Nhưng mà ta…”
Lời bày tỏ gần muốn thốt ra của cô bị Văn Hành cắt ngang trước, giọng nói và sắc mặt của hắn trầm xuống: “Sư tỷ ăn nói cẩn thận.”
Con gái giang hồ hồn nhiên ngây thơ, đến tuổi biết yêu cái đẹp, có đôi khi không quá chú trọng “Phát hồ tình chỉ hồ lễ”[1], Hàn Tử Khởi là con gái chưởng môn, từ nhỏ đã kiêu căng đến mức không biết trời cao đất rộng, luôn cho rằng không có được nhất định là cưỡng cầu không đủ. Nhưng không chỉ là tình cảm, thế sự sao có thể hết thảy đều như người mong muốn chứ?
[1] phát hồ tình chỉ hồ lễ: yêu đương thì được nhưng vẫn dừng trong mức lễ giáo cho phép, có nguồn gốc từ Kinh ThưHàn Tử Khởi không buông tha, khóc gào: “Ta không! Ta cứ muốn nói! Cho dù trong mắt ngươi không có ta, cũng không thể dây dưa cùng với họ Tiết kia!”
“Xoạch” một tiếng thanh kiếm vào vỏ, mang theo cơn gió nhẹ, thổi bay tóc mai rối của hai người.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
“Ta qua lại với ai, có phải ‘dây dưa’ hay không, không mượn người ngoài chỉ trích.” Văn Hành lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, “Ta sắp rời khỏi đỉnh Ngọc Tuyền, bọc hành lý có hạn, mong rằng sư tỷ đừng gây thêm phiền phức cho ta. Mời đi.”
“Rốt cuộc họ Tiết kia cho ngươi uống thuốc mê gì? Hai người… hai người là đàn ông mà, ngươi nhất định phải dây dưa không rõ với nó, môn phái nào có thể chứa chấp các ngươi, sau này làm sao đặt chân trên giang hồ?” Hàn Tử Khởi khóc to nói, “Mẹ ta bảo dạng như các ngươi là phải bị đánh thành tà ma ngoại đạo, bị chính đạo võ lâm truy sát đến chân trời góc biển!”
“…”
Cho dù Văn Hành bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh nhiều năm, vui giận không dễ lộ ra, chợt nghe lời này cũng không khỏi ngây người.
“Cô, nói, gì?” Trong giọng nói của hắn như thể chứa một cơn bão táp tàn phá bừa bãi, “Ta và Tiết Thanh Lan, là dạng gì?”
Hàn Tử Khởi bị hắn dọa sợ đến mức nín khóc, nấc một cái, yếu ớt nói: “Thì, thì là… dạng như sư tổ Phù Ngọc sơn trang ấy…”
Văn Hành chỉ bắt lấy mấy chữ “Phù Ngọc sơn trang”, trước sau xâu chuỗi lại nghĩ một lát, đã hiểu rõ.
Lúc Phù Ngọc sơn trang đến thăm Thuần Quân phái, bởi vì đệ tử đến đều là những cô gái xinh đẹp, do Hàn Tử Khởi đi chào hỏi đương nhiên không gì thích hợp bằng. E rằng khi các cô vui cười trò chuyện ngẫu nhiên nhắc đến chuyện của tiên tổ năm đó, bị Hàn Tử Khởi nghe được, mới biết hóa ra thế gian còn có tin lạ hai cô gái cảm mến yêu nhau. Sau đó nữa cô nhìn thấy Văn Hành và Tiết Thanh Lan luyện kiếm, thấy bọn họ thân mật, không biết làm sao nhất thời hiểu sai, lại không dám lộ ra, trở về mập mờ nhắc với phu nhân chưởng môn, phu nhân chưởng môn nghe lời biết ý, sợ Hàn Tử Khởi bị câu chuyện này thay đổi tính nết, để dọa cô, đã bịa ra một lời bàn “Bị chính đạo võ lâm truy sát” như thế.
Ai biết Hàn Tử Khởi vốn dĩ mượn điều này phỏng đoán Văn Hành và Tiết Thanh Lan, đoán sai thì chớ, còn không ngậm được miệng, oang oang vạch trần trước mặt chính chủ.
Văn Hành muốn đánh cô một trận, nhưng sắp khởi hành không tiện gây thêm phiền phức. Hắn ngồi xuống bình phục cơn giận một lúc, đứng dậy kéo cửa phòng ra, mặt không thay đổi chỉ ra ngoài nói: “Ra ngoài.”
Hàn Tử Khởi nhìn dáng vẻ đó của hắn, mơ hồ biết hình như mình gặp rắc rối rồi, lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Nhưng Văn Hành ngay thẳng đuổi cô đi như thế, ít nhiều cũng tổn thương lòng tự trọng của cô, mặt Hàn Tử Khởi đỏ bừng, bực tức nói: “Không biết lòng tốt như thế! Ngày thường đúng là ta nhìn lầm ngươi!”
Văn Hành đẩy ngón cái, trường kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Cuối cùng hắn thật sự nổi giận.
“Ta khuyên sư tỷ sau này ít nhìn người thôi, luyện kiếm nhiều, thu lại những tâm tư nhi nữ tình trường kia. Nếu không lần sau lại đắc tội người khác, cũng không đơn giản là bảo tỷ ra ngoài thế này.”
Ánh mắt Văn Hành rất lạnh, là vẻ mặt cô chưa bao giờ nhìn thấy. Mọi cố tình gây sự hôm nay của cô cuối cùng có một điểm không nói sai, với thân thủ của Văn Hành, nếu không phải hắn cố ý thua trận, đệ tử thân truyền tất nhiên có một chỗ của hắn.
Nhưng hắn từ bỏ Thuần Quân phái, núi Việt Ảnh, và những ngày đêm trong ba năm qua, trong ánh mắt của hắn rõ ràng viết, nếu không phải chú ý đến tình đồng môn ít ỏi, hôm nay Hàn Tử Khởi không có khả năng toàn tay toàn chân ra khỏi cửa này.
Bé thỏ trắng nuôi trong núi sâu, lớn đến từng này chưa từng thấy ánh sáng như máu, Văn Hành lại tiện tay giết đạo tặc Hoàng Ưng bang bằng dao vào ba năm trước đây, từng đi qua bờ sinh tử mấy lần, bình thường hắn chưa từng lộ ra một mặt ác nghiệt, không có nghĩa trong tính cách của hắn không có lớp mặt này.
Tâm tư của Hàn Tử Khởi đối với hắn, nói lớn chuyện ra chẳng qua là hai chữ “Háo sắc”, cô vừa ý vẻ ngoài đẹp đẽ của Văn Hành, thích khí chất đặc biệt không giống với đệ tử khác của hắn, ngay cả sự lạnh lùng của hắn đối xử với cô cũng bị cô giải thích là mất tự nhiên kiêu ngạo. Nhưng đây đều là ánh sáng nổi bên ngoài, khi phá vỡ gợn sóng trong ao, sẽ lộ ra tảng đá đen thui cứng rắn lạnh như băng ở dưới đáy, thiên tính hướng lợi tránh hại cuối cùng cũng lập tức áp đảo mọi suy nghĩ.
Cô không muốn thiếu niên nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng lui ra ngoài.
Cánh cửa hốt hoảng đóng vào lại đẩy ra, Văn Hành nghe tiếng bước chân và tiếng nức nở đi ra, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, hắn hừ lạnh một tiếng đặt mạnh kiếm lên mặt bàn.
Cũng chỉ có Hàn Tử Khởi trong đầu toàn tình tình yêu yêu, mới có thể bẻ cong tình bạn bè giữa hắn và Tiết Thanh Lan đến tư tình nhi nữ. Không nói đến Văn Hành chưa từng động tâm tư về phương diện này, cho dù hắn thật sự có sở thích đặc biệt gì, với Tiết Thanh Lan mới mấy tuổi, xuống tay với y chẳng phải là cầm thú sao?
Mấy ngày sau, Trạm Xuyên thành.
Hồ Côn – trưởng lão chấp sự[2] Trạm Xuyên thành dẫn hai đệ tử cuối cùng vào một tiệm thuốc tên là “Duy Cẩm đường”, nói với ông chủ: “Đây là đệ tử chấp sự năm nay mới tới, một người tên là Ngô Dụ, một người tên Nhạc Trì, sau này làm phiền ông chỉ dạy hai người họ.”
[2] chấp sự: chỉ người có cương vị công tác, quan viên hoặc là chỉ tôi tớÔng chủ cung kính có thừa với trưởng lão, nghe vậy lập tức khom người đáp lời: “Đệ tử đã rõ, trưởng lão yên tâm. Mời ngài vào trong ngồi tạm, tôi bảo người dâng trà.”
Hồ Côn kiêu căng gật đầu một cái, khoát tay từ chối lời mời của ông chủ, quay đầu dạy dỗ hai đệ tử: “Ta đã dẫn người tới rồi, tạo hóa sau này xem bản thân các ngươi. Nhớ lấy, muốn sống tiếp, sống tốt trong Trạm Xuyên thành, phải chăm chỉ làm việc, Thuần Quân phái sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Ngô Dụ và Nhạc Trì không có nhiệt tình gì khom mình hành lễ với trưởng lão, cùng nói: “Cảm ơn trưởng lão dạy bảo.”
Đệ tử nhập môn hạ xuống ngoại môn, chứng minh thiên phú tư chất không đủ, nhưng còn có mấy phần công phu quyền cước, Thuần Quân phái sẽ không để họ rời khỏi môn phái như vậy, mà dẫn đến các điền trang cửa hàng trong thành dưới núi Việt Ảnh, làm đệ tử chấp sự. Nếu thật sự là trân châu lưu lạc, ba năm sau môn phái tuyển chọn còn có thể trở lại nội môn; nếu chí hướng không ở võ công, có mánh khóe biết kinh doanh, dốc sức làm mấy năm nói không chừng còn có thể làm thành tổng quản chấp sự, kinh doanh một sản nghiệp cho Thuần Quân phái. Tương lai sống yên phận trong Trạm Xuyên thành, địa vị có thể so với thân hào nông thôn, nhưng quan phủ cũng phải nể mặt mũi ba phần.
Cao hơn một chút, chính là kiểu trưởng lão chấp sự như Hồ Côn, mỗi thành chỉ có một vị trí, địa vị có thể so với trưởng lão tất cả đỉnh núi trên núi Việt Ảnh, đều là nhân vật lợi hại võ công và thủ đoạn giỏi. Những người này trên có thể qua lại với quan phủ, dưới có thể xử lý buôn bán, như là con nhện xuyên tơ, may liền Thuần Quân phái và bốn thành xung quanh thành một cái lưới lớn, từ đây vui buồn có nhau, như thể chân tay.
Trước đây Văn Hành chỉ có chút hiểu biết về nhà ngoại của mình, Vạn Lại môn có thể chiếm cứ một phương ở Mạnh Phong thành, một nửa dựa vào tự buôn bán, một nửa dựa vào thông gia với Khánh Vương phủ. Đây vẫn chỉ là môn phái hạng hai, đổi lại là đại môn phái như Thuần Quân phái có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ một ngọn núi Việt Ảnh bất kể như thế nào không nuôi dưỡng nổi vài trăm người.
Mọi thứ hắn thấy trước mắt, mới là chỗ mạch máu của Thuần Quân phái.
Cửa hàng ruộng đất trải rộng bốn thành, mức độ giàu có gần như là một phiên vương nhỏ, chưa kể còn có đệ tử trẻ tuổi luyện võ số lượng lớn — nếu không phải người trong giang hồ không dính vào chuyện triều đình, e rằng bọn họ sẽ trở thành một lực lượng mưu phản tiềm ẩn không thể khinh thường.
Văn Hành lắc đầu, tự giễu cười một tiếng ở nơi không ai chú ý. Nhiều năm như vậy vẫn không sửa được bệnh thiếu gia của hắn, gặp chuyện không tự chủ được mà trước tiên đứng trên lập trường triều đình phân tích vớ vẩn một hồi. Bây giờ hắn là lùm cỏ trong giang hồ, thân mình còn không lo nổi, còn có thời gian rảnh rỗi nhọc lòng thay triều đình?
Hắn để bao quần áo xuống trong sương phòng đơn sơ, thay áo ngắn vải thô. Những điều mắt thấy tai nghe dọc đường đi theo Hồ Côn khiến hắn nhận ra phạm vi thế lực của Thuần Quân phái lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều, tùy ý rời đi có lẽ không phải cách hay, hắn định bụng làm không công hai ngày trước, tạm thời ổn định người trong tiệm thuốc, lại tìm cơ hội thoát thân.
Công việc trong tiệm thuốc không có độ khó gì, chuyện bào chế thuốc không đến lượt những người ngoài nghề như họ nhúng tay vào, còn lại đơn giản là vận chuyển sắp xếp, cân đóng gói, chỉ cần cẩn thận nhanh tay là đủ rồi. Ông chủ rất hòa thuận với Văn Hành và Ngô Dụ, đệ tử chấp sự dù sao cũng không giống người học việc, theo quy củ môn phái bọn họ xem như huynh đệ, chỉ cần không phải có thù cũ hoặc là tính cách vô cùng ác liệt, thật ra không cần phải cố ý làm khó người ta.
Buổi trưa Văn Hành ăn cơm xong, theo sự phân phó của ông chủ đến cửa sau chuyển dược liệu mới vận chuyển đến, vừa mở cửa suýt nữa vấp ngã bởi một đống đen thui ngoài cửa, hắn vịn khung cửa mới đứng vững, cúi đầu nhìn lại, hóa ra là lão ăn mày quần áo rách.
Tóc và râu người kia như cỏ khô sinh trưởng tốt, ống tay áo bên phải trống rỗng rũ xuống, còn sót lại cánh tay trái, đi chân trần, dựa bên tường không nhúc nhích, cũng không biết là đang ngủ hay là chết rồi.
Người buôn đánh xe đến đưa thuốc ngậm cây cỏ trong miệng, nói không rõ: “Lúc vừa tới ông ta đã ở đó rồi, khuyên ngươi bảo ông ta đi nhanh, nếu không chốc nữa chết cóng ở cửa các ngươi, xúi quẩy lắm.”
Văn Hành đi tới, hơi cúi người trước mặt lão ăn mày kia, giơ tay vung nhẹ một cái bên ngoài khuỷu tay trái của ông, hình như là chạm trúng, lại như thể chỉ là sượt qua áo choàng, thấp giọng hỏi thăm: “Lão ơi tỉnh đi, ngõ sau tiểu điếm không tiện nghỉ chân, lão có thể di chuyển đến nơi khác không?”
Người kia đã tỉnh khi Văn Hành đụng vào ông, lại chỉ liếc nhìn hắn một cái từ mái tóc rối bù xù như cỏ, vừa không lên tiếng, cũng không di chuyển.
Phu xe đưa thuốc ê răng “chậc” một tiếng: “Trưởng giả[3] này, ngươi cho ông ta một đạp chẳng phải xong ư!”
[3] trưởng giả mang nghĩa xấuVăn Hành phớt lờ gã, lấy ra năm đồng tiền trong tay áo, bỏ vào trong tay trái của lão ăn mày, nhẹ lời lại kiên quyết thấp giọng nói: “Chút tiền ít ỏi, không đáng là gì, lão cầm đi mua cái bánh bao ăn đỡ đói.”
Lão ăn mày kia cuối cùng ngẩng đầu khỏi cái áo rách bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc, mắt già tràn đầy nếp nhăn vậy mà ẩn chứa ánh sáng, ông quan sát Văn hành từ trên xuống dưới, hồi lâu cuối cùng khàn giọng cười khẩy một tiếng, nói: “Tiểu tử ngươi hiểu nghề.”
Văn Hành đứng thẳng người, lùi lại một bước, giấu tay vào tay áo nói: “Mời lão.”