Nuôi đồ đệ cũng không phải nuôi chó, nói buông tay là buông tayGiữa những đỉnh núi chim bay không lọt, một bóng người bay xuống dọc theo vách đá, giống như không có trọng lượng, gần như không mượn lực giảm xóc, đã nhẹ nhàng rơi trên tán cây rậm rạp, thoát thân ra khỏi khe hở từ cành lá xanh thẫm, giẫm trên đất ẩm ướt bên cạnh hồ xanh.
Hắn cởi túi nước bên hông xuống rót đầy nước trong, lại đổi chỗ, ngồi xổm ở chỗ hơi cạn của hồ xanh, nhìn chằm chằm mấy con cá dài một thước bơi qua bơi lại.
Văn Hành vén tay áo lên, nhắm ngay một con trong đó, thò tay vào nước như tia chớp.
Cá bơi nhanh nhẹn thế nào, vừa chấn động đã thoát ra xung quanh, nhưng nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Văn Hành ra tay. Ào ào bọt nước bắn ra, một con cá lớn giương sóng ra khỏi nước, không ngừng giãy giụa dưới sự kiềm chế của Văn Hành, bị hắn tiện tay ném lên hòn đá bên bờ đánh cho bất tỉnh.
Con thứ hai cũng làm y như cũ, Văn Hành lấy một con dao găm bên hông ra, ngồi xổm bên hồ làm thịt cá sạch sẽ, dùng nhánh cây xuyên qua xách trong tay, đứng dậy đi tới vách đá đối diện.
Vách đá này trụi lủi không có một ngọn cỏ, chỉ lác đác mấy chỗ lồi lõm, Văn Hành hít một hơi, giẫm lên điểm dừng chân có hạn phi thân bay lên, mấy hơi ngắn ngủi đã đạp lên bệ đá nhỏ dài chỉ nửa người trong vách núi, cúi người chui vào hang đá.
Hắn cao thêm mấy tấc thì toàn dài chân, hơi bất cẩn đã dễ bị đụng đầu, cũng may trong động đủ rộng rãi. Văn Hành giơ tay ném túi nước cho lão ăn mày ngủ trong góc, đối phương giống như có mắt ở sau gáy, cũng không quay đầu lại đã tiếp được, chậm rãi ngồi dậy uống một hớp, mất hết cả hứng nói: “Hôm nay lại ăn cá?”
Văn Hành tìm củi khô đốt lửa, thành thạo nướng cá, cũng không ngẩng đầu lên “Ừm” một tiếng.
Sau bốn năm, cộng thêm nguyên nhân luyện võ, vai của hắn rộng hơn trước một chút, xương cốt nẩy nở, rắn rỏi khỏe gầy, không còn là thân hình hơi có vẻ gầy yếu thời thiếu niên nữa; mặt mũi cũng không thay đổi nhiều, chỉ là đường nét sâu hơn, đường cong xương quai hàm rõ ràng, cởi bỏ chút ngây thơ cuối cùng, triệt để trưởng thành nhân vật khôi ngô chi lan ngọc thụ.
Đáng tiếc lão ăn mày không biết cái gì gọi là “Tú sắc khả xan”[1], lải nhải lại hừ hừ: “Hầy, chán ăn rồi, trong miệng nhạt nhẽo ra con chim!”
[1] tú sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phúLão ăn mày họ Túc tên húy Du Phong, vốn không phải tên ăn mày, nhưng mức độ chơi bời lêu lổng, cũng không thua kém bất kỳ tên ăn mày nào. Mặc dù ông cướp Văn Hành đến đây, nhưng bốn năm dạy bảo lại không phải giả, về tình về lý, Văn Hành phải gọi ông là sư phụ.
Là đệ tử nghe câu phàn này của sư phụ, không nói gì, chỉ yên lặng lấy một con cá nướng xuống lửa, giả vờ muốn vứt.
“Này, đừng vứt!” Túc Du Phong nhảy lên một cái, nhào tới cứu con cá kia, lại nghiêm chỉnh đặt lại trên đống lửa, nói lải nhải quở trách: “Mi nhìn đồ đệ bất hiếu nhà mi đi, vi sư chỉ nói một câu, mi đã giở thói ương bướng ra.”
Văn Hành miễn cưỡng liếc ông một cái, hỏi lại: “Nếu sư phụ đã biết, tại sao còn lắm miệng vậy?”
Túc Du Phong tính vui vẻ cởi mở, bị đồ đệ này làm nghẹn họng quen rồi, cũng không quá so đo chuyện tôn ti sư đồ, lấy hạ phạm thượng, ngồi đó xoa tay tính toán nói: “Mi muốn ăn gì, không bằng ngày mai vi sư ra ngoài kiếm con gà về làm bữa ăn ngon?”
Văn Hành gẩy đống lửa nói: “Cũng được, dẫn cả con theo đi.”
Túc Du Phong lòng tràn đầy gà quay, thuận miệng “Ừ” một tiếng, một lát sau đột nhiên phản ứng lại: “Mi muốn đi đâu?”
“Con đã luyện thành ‘Lăng Tiêu chân kinh’, ở ẩn chung quy không phải kế lâu dài, chuyện nên làm vẫn phải làm.” Văn Hành không nhanh không chậm lật cá nướng, “Thầy dẫn con ra ngoài, tình nghĩa sư đồ chúng ta còn có thể có thủy có chung, nếu con lén chạy, chỉ sợ sư phụ lại muốn mắng con bất hiếu.”
Túc Du Phong ngạc nhiên hỏi: “Mi mi mi… sao mi biết đường ra?”
Trong ánh mắt Văn Hành nhìn ông gần như mang theo thương hại, nhẹ giọng thì thầm giải thích: “Sư phụ à, nơi đây tổng cộng có hai lối ra, một cái là khe đá ngày thường thầy chui, cái kia ngay dưới đáy hồ nước… Bốn năm, có là đồ đần cũng nên thăm dò rõ ràng.”
Túc Du Phong thường xuyên không chào hỏi đã biến mất một ngày nửa ngày, lúc lại xuất hiện trong động sẽ có thêm gà quay thịt muối bánh nướng màn thầu đủ loại đồ ăn, những vật này không thể mọc trên đây, Văn Hành không cần cố ý theo dõi, ông tự để lộ bí mật không sót một mảnh.
Túc Du Phong gãi đầu nói: “Sao ta không biết dưới đáy hồ nước còn có lối ra?”
“Sư phụ.” Văn Hành hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, “Nếu đó là một hồ nước đọng, thầy cảm thấy cá chúng ta ăn trong bốn năm này, ở đâu ra?”
“…”
Túc Du Phong là cao thủ hoàn toàn luyện thành “Lăng Tiêu chân kinh” hiếm có đương thời, gãy mất một cánh tay cũng có thể đánh ngang tài với Văn Hành. Nếu không phải cố ý cải trang thành tên ăn mày che dấu hành tung, ông nên là nhân vật nổi danh như chưởng môn Thuần Quân phái. Trên người người này có rất nhiều bí ẩn, đáng tiếc Văn Hành không phải là một người tò mò.
Văn Hành vẫn cảm thấy ông cố ý giả ngu, nhưng hôm nay hắn có phần nghi ngờ mình nghĩ sai rồi.
“Con đó.” Túc Du Phong thu lại vẻ mặt vui cười, dựa vào vách đá, giống như cười giống như than thở hỏi, “Nếu đã sớm biết, tại sao không đi?”
Đứa trẻ này luôn có chừng mực đến mức quá đáng, trong bốn năm này chưa từng chủ động nhắc tới, bây giờ thần công đại thành, quyết định muốn đi, cũng nên đi không lưu luyến chút nào.
Văn Hành có vô số cơ hội có thể rời đi, lúc trước Túc Du Phong cướp hắn đến, hắn trả thù một chút cũng hợp tình hợp lý —— còn có sự trả thù nào tốt hơn bốn năm mưu đồ rổ tre đựng nước cũng bằng không đây?
“Bởi vì con gọi thầy một tiếng sư phụ.” Văn Hành tỉnh bơi đáp, “Với công đức của thầy, vốn dĩ có thể làm cha mẹ tái sinh, đáng tiếc bị thầy tự làm mất.”
Túc Du Phong ngẩn ra, tiếp đó hiểu rõ mà cười lên.
Cá nướng tỏa ra hương thơm trên lửa, là hương vị họ vô cùng quen thuộc trong hơn nghìn ngày đêm này. Trong hơi khó lửa duy nhất ở thế giới thần tiên này, một già một trẻ ngồi đối diện nhau, cuối cùng đợi được một sự thẳng thắn khoan thai tới chậm.
“Lần đầu tiên ta gặp con, cảm thấy đứa trẻ này cẩn thận, tỉ mỉ, tuổi không lớn lắm, nhưng đối xử lão luyện, không nên là người học việc ở dược đường; sau đó thừa dịp đêm hôm nhìn con luyện kiếm, lại cảm thấy con là minh châu long đong, nảy tâm tư nhận đồ đệ.”
“Thôi đừng tâng bốc nữa,” Văn Hành thực sự không nhịn được, đâm xuyên ông, “Khi đó rõ ràng thầy nói kiếm của con chỉ xứng dùng để giết cá.”
Túc Du Phong giễu cợt nói: “Ranh con, chỉ biết lôi chuyện cũ, khi đó mi dùng kiếm như gậy nhóm lửa, chẳng lẽ ta nói sai mi?”
Văn Hành lười lôi kéo với ông, cười một tiếng cho qua.
“Lăng Tiêu chân kinh” là thần công chưa từng hiện thế, hơn nữa liên quan trọng đại, Túc Du Phong hết sức cẩn thận với chuyện thu đồ đệ, vừa muốn đồ đệ thiên tư tốt, lại muốn đồ đệ có thể gánh vác chuyện. Nhưng đồ nhi ngoan này đâu dễ tìm như thế? Tốt nhất vẫn là tay cầm tay dạy từ nhỏ. Đáng tiếc những hạt giống tư chất tốt thường được đưa vào các đại môn phái từ sớm, còn lại đều mai một trong chúng sinh tầm thường, Túc Du Phong muốn tìm, cũng chỉ có thể trà trộn trong phố xá, chậm rãi tìm kiếm xung quanh.
Văn Hành xem như trường hợp đặc biệt khó gặp, hắn thật sự có thiên phú về kiếm thuật, cũng thật sự cơ sở non yếu, nội lực thiếu thốn quá rõ ràng, ngay cả Thuần Quân phái cũng không cứu được. Loại “đá vụn” này nguy hiểm rất lớn, khai thác tốt là ngọc đẹp vô giá, khai thác không tốt không khác gì gạch xây tường, nhưng cố tình để Túc Du Phong gặp được, không thể không nói là duyên phận sư đồ trời định.
“Con đi theo vi sư, không tính là hoang dã, phái này của chúng ta có thừa kế đàng hoàng, từng nghe nói Bộ Hư cung núi Côn Lôn chưa?”
Núi Côn Lôn nguy nga trong mây, người đi đường rất khó, Bộ Hư cung là môn phái ẩn thế, gần như không qua lại với võ lâm Trung Nguyên, Văn Hành từng nghe, nhưng biết thực sự không nhiều.
Túc Du Phong thở dài sâu xa: “Côn Lôn Bộ Hư mười hai lầu, ‘Phạt nghịch bất thần’ Huyền Minh lâu ty, chính là lai lịch của sư phụ con.”
“Con làm thế nào cũng không ngờ tới, lại có may mắn bái nhập Bộ Hư cung.” Văn Hành cũng thở dài theo, “Sư phụ à thầy không tu thân dưỡng tính trên núi Côn Lôn, ngược lại lưu lạc đầu đường, dáng vẻ nghèo túng, là phạm phải sai lầm lớn bị trục xuất sư môn, hay là bị kẻ thù lai lịch cực lớn truy sát?”
Túc Du Phong liếc nhìn hắn một cái, rất muốn vỗ tay cho sự mạnh miệng sáng suốt của hắn.
“Cánh tay này của ta bị một tên phản đồ của bản môn chặt đứt,” Ông chỉ ống tay áo trống không của mình, “Nó không trung thực với Bộ Hư cung, trộm đi mấy quyển bí kíp quý báu trong cung, sau khi cung chủ phát hiện lệnh cho ta xuống núi lùng bắt người này. Mấy ngày sau ta chặn nó ở chân núi phía bắc Bác Sơn, mười đệ tử vây quanh, nhưng vẫn để nó chạy thoát.”
Mười mấy người vây giết, trong đó còn có cao thủ như Túc Du Phong, kết quả Túc Du Phong bị gã chặt đứt một tay, để lại vết sẹo toàn mặt từ nam chí bắc.
Văn Hành chỉ nhìn vết sẹo dữ tợn kia, trong lòng đã dâng lên một cảm giác run rẩy vi diệu. Cũng không phải là e ngại, mà là cảnh giác là phấn khích tự nhiên sinh ra từ trong xương cốt khi đốt mặt với kẻ địch mạnh.
Trước kia hắn không phát hiện mình hiếu chiến đến vậy, nhưng võ công tu luyện đến trình độ nhất định, sẽ có phản ứng theo bản năng như thế, có lẽ là một loại trực giác nhạy cảm của người tập võ đối với sát ý.
Túc Du Phong tiếp tục nói: “Huyền Minh lâu hao tổn một nhóm tinh nhuệ, vẫn chưa mang người về được, tình hình này thực sự dị thường. Trong cung bắt ta xuống khỏi vị trí lâu chủ, không còn trọng dụng, họ không tin người này có võ công mạnh như vậy, nghi ngờ ta làm việc thiên tư lén lút thả nó đi.”
Văn Hành hỏi: “Cho nên thầy trong cơn nóng giận đã rời khỏi núi Côn Lôn, cải trang thành tên ăn mày là để bắt hắn về, rửa sạch oan khuất cho mình? Người kia là ai?”
Túc Du Phong lắc đầu, nói: “Tài nghệ không bằng người, lại là nửa tàn, còn nói oan khuất gì nữa? Ta chỉ không hiểu tại sao nó phải phản bội chạy trốn, cứ cảm thấy chuyện không phải như thế, muốn xem xem rốt cuộc nó tính toán điều gì.”
“Về phần nhận con làm đồ đệ, lúc trước ta thực sự mang tâm tư dạy dỗ thiên tài tuyệt thế, báo thù rửa nhục cho ta, nhưng nuôi đồ đệ cũng không phải nuôi chó, nói buông tay là buông tay.” Ông than thở xua tay, “Chuyện cho tới bây giờ, vi sư sao còn có thể nhẫn tâm bảo con đi chịu chết? Con thích làm gì thì làm cái đó đi.”
Văn Hành: “...”
Là một tấm lòng tốt, nhưng sao nghe ra lại không phải lời hữu ích nhỉ?
Văn hành biết rõ đức hạnh sư phục của mình trong mồm chó không nhả ra ngà voi, cười một tiếng hững hờ nói: “Thương yêu của sư phụ, đệ tử rất cảm ơn. Thầy nói cho con người kia tên gì, ngộ nhỡ ngày nào gặp, nói không chừng con thuận tay tận hiếu một lần cho sư phụ thì sao.”
Túc Du Phong nghe vậy cười to, giống như xem câu nói của hắn thành giải trí đơn thuần, cũng có thể là đang cười nhạo sự cuồng vọng không biết trời cao đất dày của hắn.
Bộ Hư cung ẩn thế nhiều năm, ông nói ra cũng không sợ Văn Hành biết: “Người này từng là chủ nhân của Đan Nguyên lâu, chiếm lĩnh hết bí kíp cất giấu trong Bộ Hư cung, kiến thức uyên bác, tâm cơ thâm trầm, võ công càng trên ta.” Túc Du Phong nói, “‘Thánh nhân bão nhất vi thiên hạ thức’, tên thật của hắn là Phùng Bão Nhất.”
Trong đầu Văn Hành “bùm” một tiếng, đồng tử đột nhiên co lại.
“Ai?”