Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 53

Vết thương trên lưng huynh tại sao mà có?

Sau đó Văn Hành nói gì, Tiết Thanh Lan không nhớ rõ lắm, khi y tỉnh táo lại từ trong hoảng hốt, hai người đã chạy tới trước cửa quán trọ.

Văn Hành thu dù, đằng sau hoàn toàn ướt đẫm, quần áo dán lên người, phác họa ra hình dáng tuyệt đẹp của vai và eo, so ra Tiết Thanh Lan tốt hơn nhiều, ngoại trừ vạt áo và ống tay áo dính vài vệt nước, nơi khác gần như không bị dính mưa.

“Hai gian phòng tốt, mau chóng đưa nước ấm tới.” Tiết Thanh Lan ném một thỏi bạc lên quầy, tiểu nhị ân cần dẫn đường, mở hai gian phòng khách liền nhau giúp hai người họ, cung kính nói: “Khách quan ngồi tạm, dưới bếp có sẵn nước ấm, sẽ mang lên cho hai ngài. Khách quan còn gì dặn dò?”

Văn Hành lắc đầu tỏ ý không có việc gì, Tiết Thanh Lan liếc nhìn hắn, quay đầu nói với tiểu nhị: “Ngươi đến hiệu may phía tây phố, bảo họ dựa theo kích thước của vị khách vừa rồi chuẩn bị một bộ áo bào, đưa cả quần áo trong và giày vớ tới. Làm nhanh lên.”

Tiểu nhị nhận lệnh rời đi, trong hành lang chỉ còn hai người họ. Tiết Thanh Lan đứng bên cạnh Văn Hành, lại cứng họng không có gì để nói. Cuộc đối thoại vừa rồi dưới trời mưa tựa như đã hao hết sự cứng cỏi mà hơi chấp nhất y định xé lòng ra, xấu hổ hậu tri hậu giác nổi lên. Văn Hành ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy hết vẻ ngần ngại giữa lông mày y, thông cảm vào cửa trước tiên: “Còn sớm, đi nghỉ một lát đợi ta tắm xong lại qua tìm đệ.”

Chẳng mấy chốc nước ấm được đưa đến, Văn Hành cởi áo đi tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi trong sóng nước ấm áp. Trong đầu lần lượt chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, trước mắt đã tìm được Tiết Thanh Lan, một nỗi lòng quan trọng nhất đã rơi xuống, tiếp theo là Thuần Quân phái và tiêu cục Lộc Minh, không biết mấy năm nay Phạm Dương biến thành dáng vẻ gì. Đợi gặp bạn cũ xong, còn có Thuần Quân kiếm Cố Thùy Phương nhờ vả, kẻ thù không đội trời chung Phùng Bão Nhất của sư đồ Túc Du Phong bọn họ… Không phải không thể đến kinh thành, năm đó rời nhà quá vội vàng, rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, chỉ mong còn kịp.

Không biết qua bao lâu, ngoài cánh cửa bị người gõ, Văn Hành còn tưởng là tiểu nhị đưa quần áo, cao giọng nói “Vào đi”. Khi bước chân đến gần, hắn nghe thấy tiếng bước chân mới nhận ra không đúng: “Thanh Lan? Sao đệ lại tới đây?”

Phòng tốt trong quán trọ ở trấn nhỏ này ngay cả bình phong cũng không có, chỉ treo một miếng màn lụa xanh ở chỗ ngăn cách, miễn cưỡng che khuất phòng trong. Văn Hành đưa lưng về phía cửa ngâm mình trong thùng gỗ, từ chỗ Tiết Thanh Lan đứng, có thể nhìn xuyên qua vải lụa mỏng lờ mờ thấy mép thùng và một đoạn vai lưng lộ ở trên. Vết sẹo đỏ sẫm từ đầu vai phải, ngang qua bả vai không vào trong nước, tuy là vết thương cũ nhiều năm, trên da thịt trắng tinh vẫn có vẻ nhìn thấy mà giật mình.

Tiết Thanh Lan đặt túi quần áo trong tay lên bàn, quay mặt qua chỗ khác, nói: “Đưa quần áo tới cho huynh, không cần đứng lên, ta nói mấy câu rồi đi.”

Có màn mỏng cản trở, Văn Hành cũng không sợ bị y nhìn, nhưng trong lòng hơi mất tự nhiên nhỏ xíu: “Cái gì?”

Tiết Thanh Lan nói: “Mấy năm này ta thu thập một vài tin tức của Thuần Quân kiếm, cũng thử điều tra Nhiếp Trúc. Thanh kiếm giả bị trộm bốn năm trước đến nay tung tích không rõ, kiếm thật hơn ba mươi năm trước vẫn có chút manh mối.”

“Hửm?” Văn Hành ngồi thẳng, “Đệ nói đi.”

“Thùy Tinh tông ở núi Lục Nguy Mục Châu, dưới núi có một cái hồ lớn, tên là hồ Tây Cực, là nơi quan trọng cơ mật của tông môn, canh phòng tầng tầng, bình thường bộ hạ không được phép đi vào. Sau khi ta đến Thùy Tinh tông mới biết được, đáy hồ Tây Cực có địa cung chiếm diện tích cực lớn, tương truyền là chỗ khởi nguồn của võ công bản tông. Cách nói này rất quen thuộc đúng không?” Tiết Thanh Lan nói, “Ta lại hỏi thăm trong tông, quả nhiên nghe nói Thùy Tinh tông cũng có một thanh danh kiếm tổ truyền, tên là ‘Phụng Nguyệt’. Tông chủ Phương Vô Cữu tuy không dùng nó, lại vô cùng quý trọng, luôn giấu trong địa cung. Năm ngoái ta mới tìm cơ hội vào nhìn một cái, kiếm kia rất đặc biệt, nếu Thuần Quân kiếm tương tự nó, huynh nhìn một lần đã có thể nhận ra.”

“Kiếm này đúc thành một thể, chất liệu không phải sắt vàng bình thường, trong đen hiện màu bạc, trọng lượng rất nặng, chính diện kiếm khắc ‘Phùng Nguyệt’, mặt sau có khắc hoa văn, vô cùng tinh tế, nhưng không nhìn rõ là hình vẽ gì.”

“Sau đó ta lại sai người tìm kiếm hỏi thăm kiếm khí na ná ở xung quanh, tin tức nhận được có hạn, chỉ nghe nói từ miệng một đạo tặc đã rửa tay chậu vàng, năm đó hắn từng trộm trong cung, bị cao thủ đại nội đuổi theo đâm một kiếm, ở dưới ánh trăng nhìn thấy hình dáng thanh kiếm này, tổng thể giống Phụng Nguyệt.”

“Trong cung…” Văn Hành lẩm bẩm nói, “Lại là trong cung?”

Tiết Thanh Lan đứng lên nói: “Ta chỉ biết từng này. Nhiếp Trúc kia thực sự khó tìm, đã nhiều năm như vậy, nói không chừng hắn đã chết lâu rồi.”

Văn Hành bỗng nhiên hỏi không ăn khớp gì: “Đệ biết rõ Nhiếp Ảnh nhiều như thế, là vì hắn họ Nhiếp phải không?”

Tiết Thanh Lan khựng lại, khẩu hình đó giống như muốn nói: “Không”, nhưng đến cùng không lên tiếng, chỉ nói: “Dù sao Cố Thùy Phương chỉ cần huynh tìm Thuần Quân kiếm, Nhiếp Trúc sống hay chết không quan trọng.”

Trong lòng Văn Hành hiểu ra, thở dài nói: “Cảm ơn. Mấy năm qua đệ vất vả rồi.”

Tiết Thanh Lan nói những chuyện này không phải để tranh công với hắn, không để ý đáp một tiếng, lưỡng lự một lúc cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Vết thương trên lưng huynh… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Văn Hành nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau vai, khóe mắt thoáng nhìn vẻ chăm chú giữa lông mày y dường như có sầu lo, hắn ra vẻ ung dung nói: “Lúc mới học khinh công té ngã không cao lắm, bị cành cây móc trúng, cũng khỏi lâu rồi.”

Hắn nói nhẹ nhàng, thật ra là hắn trượt chân từ trên vách đá ngã xuống đống đá lộn xộn, suýt nữa bị tảng đá đâm xuyên, may mà Túc Du Phong về kịp, bảo vệ một mạng nhỏ của hắn. Nhưng khi đó Văn Hành vừa mới luyện “Lăng Tiêu chân kinh” không lâu, lúc hành công bị vết thương này ảnh hưởng, cánh tay phải xém tí thì tàn phế, hơn nửa năm không có cảm giác, cũng may sau đó đã dưỡng lại.

“Ừm.” Không biết Tiết Thanh Lan tin không, thản nhiên nói, “Không có chuyện gì khác. Huynh tắm từ từ, ta đi trước.”

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bước chân đi xa, Văn Hành ngửa người ra sau, dựa vào mép thùng tắm, chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn vẫn nghĩ bốn năm này quá nhẹ rồi.

Tiết Thanh Lan thậm chí có thể không có đạo lý giận lây sang Thuần Quân phái, sao y có thể dễ dàng từ bỏ việc tìm kiếm Văn Hành? Tiến thêm một bước chẳng lẽ y chưa từng có lúc nghi ngờ Văn Hành trái lời hứa lỡ hẹn, bỏ y lại? Tìm Thuần Quân kiếm là việc Văn Hành ôm lấy, không có tí liên quan nào với Tiết Thanh Lan, y hoàn toàn có thể không cần hao tâm tổn trí. Nhưng bao năm qua Tiết Thanh Lan một mực nhọc lòng, tìm tung tích của Thuần Quân kiếm, có bao nhiêu là để hoàn thành tâm nguyện giúp Văn Hành?

Lại có bao nhiêu là hy vọng của vô vọng —— hy vọng văn Hành cũng đang tìm Thuần Quân kiếm, y chỉ cần kiên trì tiếp tục tìm, một ngày nào đó có thể gặp gỡ Văn Hành?

Nước ấm dần dần nguội trong lúc hắn im lặng suy nghĩ sâu xa. Văn Hành đứng lên kéo khăn vải lau khô, vén màn đi lấy thầy áo để thay. Hắn thay quần áo xong, mới nhận ra trong bao vải còn có một bọc nhỏ nặng trĩu, mở ra xem, bên trong có hơn mười hai thoi vàng và khoảng năm mươi lượng bạc vụn.

Một cuộn giấy nhỏ xen lẫn trong đống bạc, Văn Hành lôi ra mở ra, bên trên là chữ viết của Tiết Thanh Lan: “Phí xe ngựa, huynh đừng từ chối. Nếu có chuyện quan trọng, có thể cầm một chén rượu đến hiệu cầm đồ An Bình tìm ông chủ Tạ, ta sẽ tới gặp huynh.”

Văn Hành cầm kiếm quanh năm, tay vững như Thái Sơn, cầm tờ giấy nhẹ như không thế mà khó tự kiềm chế run lên một cái.

Sắc mặt hắn âm u như mây đen, ném bao quần áo bước nhanh đi ra ngoài, đến trước cửa phòng sát vách gõ mấy lần, lại không có người trả lời. Trái tim nặng trĩu hơn, Văn Hành nhấc chân đạp một phát vào cửa, trong phòng quả nhiên sạch sành sanh, không hề có vật tùy thân, chỉ có hai cánh cửa sổ đón gió rộng mở.

Gió mát ôm theo mưa phùn rơi vào trong phòng, nhìn xuống giọt nước trên đất, Tiết Thanh Lan đi đã được một lúc.

Văn Hành bị sự ỷ lại của Tiết Thanh Lan làm đầu óc mê muội, không ngờ tên oắt con này nam đại thập bát biến[1], chẳng những học được cách uống rượu, mà còn học được cách thừa dịp hắn không chuẩn bị lén lút chạy trốn!

[1] câu gốc là nữ đại thập bát biến: chỉ con gái trong quá trình dậy thì trưởng thành, bề ngoài có thay đổi lớn, ý ở đây là bạn Lan lớn rồi thay đổi rồi

Hắn vốn tưởng rằng nói rõ ràng ra, chí ít có thể giữ y lại bên cạnh một hai ngày, bây giờ xem ra, là hắn đánh giá thấp tâm sự của Tiết Thanh Lan, cũng đánh giá cao trọng lượng của mình.

Văn Hành im lặng đứng trước cửa sổ một lúc rồi quay người trở về gian phòng của mình.

Đại hội luận kiếm ngày thứ hai, Tiết hộ pháp Thùy Tinh tông và Nhạc Trì đệ tử Thuần Quân đột nhiên xuất hiện không một ai hiện thân, hào kiệt võ lâm chờ xem trò hay không khỏi mất hứng. Đệ tử Thuần Quân phái cũng lộ vẻ tiếc nuối, Ôn Trường Khanh lại nói: “Đệ ấy rút đi vào lúc này, có thể thấy được không phải đến để nêu cao tên tuổi, có lẽ ngay từ đầu Nhạc Trì vốn không dự định xuất đầu lộ diện, chỉ vì giữ gìn thanh danh bản phái, mới đứng ra.”

Mạnh Phi Tuyết cũng gật đầu nói: “Dù không ở bản môn, lại nhớ ơn cũ, là đứa trẻ ngoan trọng tình trọng nghĩa.”

Không biết Ôn Trường Khanh nghĩ đến cái gì, cười khổ nói: “Nếu năm đó cưỡng ép giữ đệ ấy ở lại, sẽ không có nhiều chuyện ở phía sau, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.”

Đang nói chuyện, chỉ thấy giao đấu trên đài kết thúc, đại đệ tử Chiêu Dao sơn trang giành thắng lợi. Trình độ kiếm pháp của Long Cảnh rất sâu, lại là quân tử chi lan ngọc thụ anh tuấn nho nhã, lúc này giành được người đứng đầu, ai xem rồi không khen một tiếng “Thiếu niên anh hùng”? Nhưng bản tính của mọi người đều có phần không biết đủ, hôm qua đã thấy kiếm pháp của hai người Tiết Thanh Lan và Văn Hành, lại xem Long Cảnh rồi cảm thấy thiếu chút hứng thú, có vẻ như “Thiên hạ đệ nhất” của Long Cảnh là nhặt nhạnh chỗ tốt mà có được.

Suy nghĩ như vậy, có vài người chỉ thầm nghĩ trong lòng, cũng có vài người thiên vị bàn luận viển vông, trong lúc nói chuyện thì mang ra, làm cho đám người Chiêu Dao sơn trang vô cùng ấm ức. Bản thân Long Cảnh không quan tâm, có mấy đệ tử trẻ tuổi lại không nhịn được, lúc này vác kiếm lên hùng dũng oai vệ lao ra, muốn tìm Thuần Quân phái lý luận một phen.

Biểu hiện ngày hôm trước của Thuần Quân phái có thể nói là yếu đuối có thể lấn át, nếu không phải Văn Hành cứu được một chút, chỉ sợ cũng sẽ thất bại ở trận đầu. Về sau các đệ tử tuy đã giải độc trị thương, khôi phục võ công, nhưng suy cho cùng có chỗ hao tổn, so kiếm môn phái dừng bước ở thứ tư, thua bởi trang chủ Chiêu Dao sơn trang. Kể từ đó, Chiêu Dao sơn trang rõ ràng trận nào cũng thắng Thuần Quân phái, trong miệng người khác ngược lại giống như đâu đâu cũng không bằng Thuần Quân phái, chuyện này sao có thể không khiến người ta tức giận?

Chứ đừng nói là lúc mới lên đỉnh núi bọn họ và Nhạc Trì kia còn có khúc mắc nho nhỏ.

Ban đầu quan hệ hai phái cũng được, nhưng lời đồn đại đâm ống thở của con người, trong lúc vô hình châm ngòi quan hệ hai bên. Chiêu Dao sơn trang tự cao tự đạo, không muốn so đo với những người giang hồ rảnh rỗi kia, tránh cho hạ thấp thân phận, chỉ dùng Thuần Quân phái trút giận, cũng đã cân nhắc đến ầm ĩ thì ầm ĩ, tất nhiên Thuần Quân phái không muốn triệt để rạch mặt.

Đúng lúc Ôn Trường Khanh đang nghỉ ngơi ở phòng khách, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa la hét ồn ào. Hắn dỏng tai lên, chỉ nghe thấy vài câu nói vô vị như “Tài nghệ không bằng người còn nói huyên thuyên” “Không phục thù đánh nhau” “Kẻ nói sau lưng bị thiên lôi đánh”, không biết những người này đang lên cơn điên gì.

Hắn đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy một đống đệ tử Chiêu Dao lấp kín sân lớn tiếng quát mắng, bên cạnh là từng đệ tử Thuần Quân lòng đầy căm phẫn, ước gì có thể vén tay áo đi lên đánh người.

“Chuyện gì đây?”

Không đợi hắn lên tiếng tra hỏi, có người mở miệng trước hắn. Một đệ tử trẻ tuổi mặc trường bào đỏ thẫm từ hành lang bên kia đi tới, trên mặt là nụ cười tao nhã, nho nhã lễ độ nói: “Chư vị khách quý, giờ dậu đã tới, bản phái đã chuẩn bị rượu ngon món ngon, mời các vị rời bước đến Tụ Hiệp sảnh dự tiệc.”

Ôn Trường Khanh nghe thấy giọng nói này, trong lòng rung động, âm thầm do dự nói: “Lý Trực?”

***

Tác giả có lời: thay đổi thất thường là tố dưỡng nghề nghiệp thiết yếu của hộ pháp Ma giáo
Bình Luận (0)
Comment