Thanh Lan, ta không có nhà nữaCho đến khi xuống lầu đi ra ngoài, lúc ngồi vào chỗ trong quán cơm Tiết Thanh Lan cũng hoang mang. Văn Hành gọi đồ ăn xong, rót chén trà đẩy đến trước mặt y, thấy Tiết Thanh Lan vẫn đang ngẩn người, không khỏi buồn cười, giơ tay huơ huơ trước mặt y: “Hoàn hồn.”
Tiết Thanh Lan giật mình ngửa ra sau, ý cười của Văn Hành sâu hơn: “Nhất kinh nhất sạ này, cẩn thận đừng ngã xuống ghế.”
(nhất kinh nhất sạ 一惊一乍: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi)“Còn không phải…”
Văn Hành hỏi: “Phải cái gì?”
Tiết Thanh Lan nhìn hắn một cái thật sâu, ngón tay suýt nữa bóp nát chén trà: “Huynh…”
“Công tử!”
Tiếng chào hỏi ngoài cửa cắt ngang bầu không khí mập mờ vi diệu giữa hai người, Văn Hành cười nói: “Phạm Dương tới rồi, ngồi đi.”
Phạm Dương theo sát bọn họ đến kinh thành, một thân một mình tới đây theo chỉ thị của Văn Hành, tiêu sư dưới sự quản lý đều bị đuổi ra ngoài hộ tống đệ tử các phái bị giam. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau bốn năm, Phạm Dương không biết cảnh ngộ của hắn trong những năm này, trước tiên chúc mừng hắn võ công đại thành, lại cẩn thận kể lại những chuyện khác. Hai người vốn là chủ tớ cùng đi ra từ trong bờ vực sống còn, cho tới bây giờ thân phận thay đổi không giống lúc trước, tình nghĩa sâu nặng lại vẫn như ngày xưa.
Kể xong chuyện xưa, Văn Hành hỏi hai câu tình hình bên kia, Phạm Dương đều nói bình yên, bảo hắn yên tâm, Tiết Thanh Lan ở bên cạnh nghe cả buổi, giờ phút này mới xen vào hỏi: “Hành Ca, huynh sắp xếp một nước cờ Phạm tiên sinh, vì nghi ngờ trong những người kia có nội gián?”
Phạm Dương mờ mịt “Hả” một tiếng, không hiểu y đang nói gì, Văn Hành khen ngợi nhìn Tiết Thanh Lan một cái, cười nói: “Quả nhiên nhạy bén. Đệ đoán là ai?”
Tiết Thanh Lan trầm tư một lát, dùng đầu ngón tay nhúng nước trà, viết một chữ “Chử” lên bàn.
Văn Hành gật đầu nói: “Không sai.”
Lúc này Phạm Dương cuối cùng bắt kịp hai người họ, lại vẫn không hiểu ý sâu xa trong đó, kinh ngạc nói: “Nội gián có liên quan gì đến họ? Tôi thấy bị bắt đi cũng có người phái họ mà?”
“Chính vì vậy mới kỳ quặc.” Văn Hành nói, “Những người này không phải bị bắt trên đường về, mà là uống phải rượu có thuốc mê trong bữa tiệc tiễn biệt tối đó, tỉnh lại đã bị giam trong xe tù sắt. Điểm nghi ngờ thứ nhất, Chử gia mở tiệc, trong rượu có thuốc mê, là ai ra tay? Ai có thể hạ độc thần không biết quỷ không hay trong sơn trang đầy cao thủ?”
“Điểm nghi ngờ thứ hai, ngay cả trưởng lão đi theo của Thuần Quân phái cũng trúng độc bị bỏ tù, đêm đó các cao thủ Chử gia cũng có mặt trong bữa tiệc tại sao không bị bắt cùng, ngược lại chỉ có mười đệ tử bình thường xui xẻo? Hơn nữa bắt cóc chỉ xảy ra trên núi Ti U, phải dẫn nhiều người đi như vậy, động tác lớn như thế, tại sao Chử gia không hề phát hiện?”
“Điểm đáng ngờ thứ ba, đệ tử các phái uống rượu sau đó trở về chỗ nghỉ ngơi, theo lý thuyết ra tay trong khu vực của người khác, đương nhiên là nhanh càng tốt, để cho tiện, trực tiếp nhốt người cùng môn phái vào một chiếc xe tù mới bớt việc nhất. Nhưng khi bọn họ bắt người lại chia rất cẩn thận, trong mỗi chiếc xe tù đúng lúc có một đệ tử của các phái, bởi vậy trong nhà ngục ở Hình Thành, mười mấy người Chử gia thuận lợi suôn sẻ chia đều trong mỗi nhà tù.”
Tiết Thanh Lan hiểu ý nói: “Phòng ngừa tù phạm vượt ngục, cho nên cài nội gián trong tù phạm, một khi có động tĩnh khác thường, lập tức báo cáo lên trên đàn áp.”
“Đúng vậy.” Văn Hành nói, “Kế hoạch ngày hôm qua có thể thành công, là đánh bất ngờ, một mực giam chân vị đại nhân kia trong Hình Thành. Y cũng biết Nhiếp Ảnh và Long Cảnh là mồi nhử thả ra, ngược lại không có nhiều cản trở, nên nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt ngục. May mà có hai người, mới có thể hoạt động bí mật dưới mí mắt của y.”
Trước khi Văn Hành đi vào, trong lòng đã định ra một kế hoạch nội ứng ngoại hợp, có một số việc hắn có thể giao phó cho Nhiếp Ảnh và Long Cảnh, nhưng chỗ mấu chốt cực quan trọng này, có thể khiến hắn yên tâm dựa vào, chỉ có Tiết Thanh Lan và Phạm Dương nhiều năm thân tín. Nếu không có hai tấm át chủ bài trong tay, hắn cũng không thể nào độc thân mạo hiểm, thao túng một ván cờ quyết định sống chết của con người.
Ba người tự nâng chén, dùng trà thay rượu đụng một cái. Phạm Dương tiêu hóa một lúc, lại nói: “Nhưng nếu Chử gia kiếm phái thật sự là nội gián, Thuần Quân phái nhận được tin báo, trao đổi với mấy phái khác, chỉ cần nhắc đến với Chử gia kiêm phái, chẳng phải bọn họ sẽ biết chúng ta đã biết kế hoạch của họ à?”
Văn Hành nhặt cốc nói: “Yên tâm, người nhận tin của Thuần Quân phái là Liêu sư huynh, đã dặn trước huynh ấy không hạn chế dùng lý do gì, nghĩ cách xếp Chử gia kiếm phái ở bên ngoài.”
Tiết Thanh Lan rót đầy nước trà cho hắn, thuận miệng hỏi: “Ngộ nhỡ không phải Chử gia thì sao? Hoặc là Chử gia bị người khác vu oan hãm hại?”
“Có một chút khả năng. Những điểm nghi ngờ vừa nói kia, sớm muộn gì cũng có người khác nghĩ đến, tương lai nếu hỏi đến Chử gia kiếm phái, bọn họ cũng nên có lời để làm cho chu toàn.” Văn Hành nói, “Ta không hiểu nhiều về thế cục giang hồ bây giờ, đoạn đường này nhìn tiếp, cảm thấy Chử gia có hiềm nghi hơi nặng, cho nên đặc biệt đề phòng họ. Về phần vu oan hãm hại, cái này cũng khó nói, nếu thật sự có thủ đoạn như thế, kẻ địch kia cực kỳ khó chơi.”
Phạm Dương nhớ tới chuyện xưa, cười nhạo nói: “Nếu nói xun xoe làm quan, họ Chử không phải luôn thích táy máy những chuyện này sao? Năm đó Chử cái gì Linh đi theo Kiến Vương thế tử, không đợi thò đầu đã bị công tử đánh bại, cũng không biết những năm này lại tạo ra trò gì mới.”
“Không nên xem thường Chử gia. Năm đó bọn họ dựa vào chỉ là Kiến Vương phủ, bây giờ sẵn sàng góp sức lại là nội vệ, ở giữa chênh lệch lớn rồi.” Văn Hành thấp giọng nói, “Thái độ của triều đình với võ lâm Trung Nguyên, có thể thấy được chút ít, lần này nội vệ làm kèo đầu, bị thiệt lớn, lần sau làm việc nhất định bí ẩn hơn, khiến người khó mà đề phòng.”
Phạm Dương hỏi: “Vậy theo ý kiến của công tử, tiếp theo triều đình sẽ có hành động gì?”
Văn Hành nói: “Lần này bàn tay đen sau màn trù tính kế điệu hổ ly sơn, đánh tan từng người, ngay từ đầu đã dùng cách cứng đối cứng, có chủ kiến giết gà dọa khỉ, trong mấy phái lớn hắn tóm bừa một phái nào, cũng sẽ hình thành sợ hãi đối với phái khác, trên khí thế sẽ đè người ta một đầu trước.”
“Nhưng kế sách này thất bại, không chỉ thân phận và ý đồ của bọn họ bị lộ, hơn nữa khiến võ lâm Trung Nguyên sinh ra cảnh giác, lại muốn ra tay với một phái nào, ắt sẽ bị rất nhiều người cùng tấn công. Nếu bảo ta nghĩ cách, tốt nhất là giả vờ ngừng công kích, trong bóng tối kích động võ lâm Trung Nguyên nội đấu, để người một nhà họ đánh người một nhà, đến lúc đó triều đình tự nhiên ngồi thu lợi của ngư ông.”
Tiết Thanh Lan nói: “Hiểu rồi, kế tiếp chỉ cần để mắt tới các môn phái lớn, ai gây sự, người đó là do thám của triều đình.”
Văn Hành mỉm cười liếc nhìn y một cái. Bên ngoài nói cho cùng nhiều người phức tạp, hắn không muốn nói sâu quá nên bảo: “Thôi, những chuyện này có vô khối người đang sầu muộn, vốn không đến lượt chúng ta quan tâm. Ăn no cả chưa? Bảy năm rồi ta chưa trở về kinh thành, hiếm khi có thời gian rảnh, đi với ta một vòng?”
Tiết Thanh Lan và Phạm Dương đều biết thân thế của hắn, đương nhiên sẽ không từ chối. Ba người trả tiền xong, đi ra ngoài đi đến đường lớn phía đông.
Bọn họ ở phía Tây thành, Khánh Vương phủ ban đầu ở phía Đông Bắc, đúng lúc đi qua trước cung thành. Văn Hành và Phạm Dương đã quen nhìn cung điện cửa nặng, Tiết Thanh Lan lại là lần đầu tiên đến kinh thành Dù y không có nhiều tò mò với phong cảnh kinh thành, Văn Hành cố ý cho y xem nhiều hơn, tâm trạng mở rộng, nên cố gắng bước chậm lại. Ba người chậm rãi đi dọc theo một con phố dài, Phạm Dương ở bên cạnh thỉnh thoảng giới thiệu vài câu, giống như bạn thân ba năm kết bạn du lịch kinh thành vậy, quả nhiên là không hề nhìn ra trong lòng bọn họ lại đang có chủ định gan to bằng trời vào cung trộm kiếm.
Đi qua cung thành, qua một con đường nữa chính là Khánh Vương phủ. Văn Hành càng đi bước chân càng đình trệ, Phạm Dương càng đi càng im lặng, ngay cả Tiết Thanh Lan cũng không tự giác bị hai người họ kéo theo mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị. Cái này cũng có thể nói là “Cận hương tình càng khiếp”[1] mà người xưa nói, dù là “quê quán” này với họ mà nói, giống như hình ảnh của giấc mộng đẹp tan vỡ.
[1] Cận hương tình càng khiếp: chỉ con người ở lúc nào đó vì phạm tội bị lưu đày đến nơi khác, mãn hạn trở về quê hương, càng gần nhà càng cảm thấy sợ, sợ lỗi lầm của mình khiến người nhà bị liên lụy. Nói lên tâm trạng mâu thuẫn phức tạp khi đó của thi nhân; giải thích này khác “Cận hương tình khiếp”Vòng qua một tường sân khác, mái cong đấu củng[2], ngói xanh nóc nhà đỏ thắm của Khánh Vương phủ, bỗng nhiên không che đậy chút nào hiện ra trước mặt họ, không mảy mảy cho người ta khoảng trống để thở. Giờ phút này, buồn vui nhiều năm như tường cao ầm ầm sụp đổ, gạch vỡ ngón vụn đổ xuống như nước, mỗi một hạt cũng phát ra ánh sáng nhạt, dính lấy máu đỏ thắm.
[2] đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)Văn Hành giẫm lên một tảng đá xanh, cũng không có cách nào bước lên trước một bước.
Hắn tưởng rằng trong lòng chứa chuyện khác, giả vờ thuận tiện đi ngang qua, trốn tránh đối diện ngay mặt, thì có thể không đau khổ như thế. Nhưng hoàn toàn sai rồi, quá khứ thật sự ghi lòng tạc dạ, thậm chí không cần tự đi vào trong đó, dù chỉ liếc mắt từ xa, cũng đủ để gây nên trời sập đất lở.
Bảy năm trôi qua, hắn nếm đủ gian nan vất vả biến cố, huyết hải thâm cừu cũng có thể tỉnh bơ tóm lược, nhưng Khánh Vương phủ trước mắt không phải đối tượng thù hận của hắn, mỗi một đình đài lầu các ở đây, thậm chí một cánh cửa, một con đường, đều gánh chịu toàn bộ ký ức liên quan đến “nhà” trong cuộc đời mười lăm năm trước của hắn.
Tất cả đồ vật mất đi đều in dấu trong lòng, Văn Hành học được cách ở chung với hận, nhưng bất kể thế nào cũng không học được cách từ biệt với quá khứ.
Phạm Dương khó đè nén nghẹn ngào, sợ thất thố làm người chú ý, bước nhanh đi đến một bóng râm bên cạnh lau nước mắt. Chỉ để lại mình Văn Hành gần như tự ngược bất động ở đó. Mặt trời treo cao trên trời, gió hè nóng bỏng, hắn lại bị bi thương mười lăm năm như biển dội xuống đầu, khắp người lạnh lẽo, bị đánh bại.
Cho đến khi một bàn tay hơi lạnh xoa lên gương mặt, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho hắn.
Văn Hành vô thức cầm bàn tay kia, dường như thông qua động tác này, có thể bắt lấy một tấm ván nổi trong sóng biển vô tận, khiến hắn một lần nữa bình tĩnh lại.
Tiết Thanh Lan mặc hắn nắm chặt, giống như không cảm thấy đau, khẽ hỏi: “Hành ca, đây là nơi huynh lớn lên, phải không?”
Văn Hành khàn giọng nói: “Phải.”
“Ta vẫn nghĩ, nơi như thế nào mới có thể nuôi ra người như huynh.” Tiết Thanh Lan lau nước mắt cho hắn, nói rất nhỏ, “Lầu son cửa vàng, cơm ngon áo đẹp vẫn không đủ, còn cần cha mẹ yêu thương, rất nhiều tôi tớ trung thành, những người này nuôi dạy huynh, làm bạn với huynh, biến huynh trở thành dáng vẻ như vậy giờ.”
“Hành ca, huynh rất tốt.” Tiết Thanh Lan ôm lấy gò má hắn, mỗi chữ mỗi câu, nghiêm túc nói, “Huynh đi xa trở về, bọn họ nhìn thấy huynh, nhất định cũng cảm thấy phấn khởi vui mừng.”
Tiết Thanh Lan nói rất chân thành ngay thẳng, không mượn cớ che đậy, thật ra nghiên cứu kỹ cũng chỉ là vài câu tán gẫu gia đình ngày thường. Nhưng Văn Hành chợt như bị cái gì đánh nát, hít sâu một hơi cố nén chua xót nhắm mắt lại, ôm lấy Tiết Thanh Lan vùi mặt vào sâu trong cổ y.
Nước mắt bảy năm trước khóc không ra, cuối cùng khoan thai tới chậm.
“Thanh Lan.” Hắn thì thào nói, “Ta không có nhà.”
Tiết Thanh Lan ôm chặt hắn, dùng âm thanh không ai có thể nghe được, không biết hứa hẹn với hắn hay với bản thân: “Có. Nhất định có.”