Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 97

Không phải Nhữ Ninh, là Vũ Ninh

Văn Hành là người cực kỳ thông minh, từ nhỏ đến lớn không ai có thể phủ nhận điều này. Hắn giỏi suy đoán phân tích, nếu năm đó Khánh Vương phủ chưa từng xảy ra biến cố, nói không chừng hôm nay đã vào triều, hô mưa gọi gió trong Đại Lý tư.

Nhưng trong cuộc đời hắn chưa bao giờ giống như lúc này, nghi ngờ mình quá mệt mỏi đầu xảy ra vấn đề, hoặc là nhất thời đột phát bị điên.

Sao Văn Khắc Trinh lại là Nhiếp Trúc?

Thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều ký ức thuở thiếu thời đều đã mơ hồ, nhưng Văn Hành vẫn nhớ rõ Văn Khắc Trinh là một người cha khoan dung hiền lành, mẹ của ông, người thân bạn cũ, thậm chí thị vệ tôi tớ trong nhà, đều đối xử với ông tôn kính có thừa, khen ông lỗi lạc chính trực, “Ngông cuồng cũng hiệp nghĩa cũng tao nhã”. Chưa kể ông là con ruột của tiên đế, em ruột của hoàng thượng, một vị thiên hoàng quý tộc như vậy, ngoại trừ đương kim hoàng đế không ai sai khiến được ông. Sao ông có thể cam nguyện mai danh ẩn tích, trăm phương ngàn kế trà trộn vào môn phái võ lâm, chỉ vì đi trộm một thanh kiếm cổ không biết có tác dụng gì?

Nhưng nếu như không phải Văn Khắc Trinh, tội danh “Khi quân võng thượng” từ đâu mà có? Cái chết của ông tại sao có liên quan đến Phùng Bão Nhất và Huyền Uyên kiếm?

Văn Hành kinh ngạc xuất thần một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy trái tim lạnh, mãi đến khi bàn tay Tiết Thanh Lan đặt trên cổ tay hắn tuột xuống, Văn Hành mới chợt hoàn hồn, giật mình thì ra không phải hắn “như rơi vào hầm băng”, mà là cơ thể Tiết Thanh Lan lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch như tuyết, người đã mất đi tri giác.

Văn Hành vội vàng ôm Tiết Thanh Lan lên, một tay chống sau lưng y đưa vào một luồng chân khí tinh khiết. Đợi đến khi cơ thể y dần dần ấm lại, nỗi lo lắng của Văn Hành vẫn chưa buông xuống, âm thầm hối hận nói: “Vết thương của Thanh Lan đang ngàn cân treo sợi tóc, lúc này mình lại phân tâm, suýt nữa trì hoãn em ấy. Ngày sau có nhiều thời gian chậm rãi điều tra rõ chân tướng, chuyện quan trọng lúc này là chữa khỏi vết thương của em ấy trước, nhất định không thể nghĩ đông nghĩ tây nữa.”

Văn Hành vừa áy náy vì mình không quan sát trong một lúc, cũng muốn dựa vào chuyện này để khiến mình tập trung vào một chuyện, không còn hỗn loạn dao động vì những suy đoán kia nữa. Hắn đỡ Tiết Thanh Lan nằm xuống giường rồi xuống lầu hỏi tiểu nhị của quán trọ xin nước ấm, ăn đại ít đồ ăn cho đỡ đói. Ăn xong trở về phòng, trước tiên hắn vắt khăn tay lau vết máu trên người cho Tiết Thanh Lan, sau đó rửa mặt cho mình rồi nằm xuống một bên giường, kéo chăn qua đắp lên cho hai người.

Trên người Tiết Thanh Lan vẫn hơi lạnh, Văn Hành sợ kéo theo vết thương trên ngực y, không dám ôm chặt quá, thế là nghiêng người nắm lấy một tay của Tiết Thanh Lan, định bụng nửa đêm khí lạnh phát tác dễ kịp thời phát hiện. Hắn bôn ba mấy ngày liền, lao tâm lao lực, lúc này mệt mỏi như thủy triều trào lên, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong tư thế này.

Tục ngữ nói “Ngày nghĩ đêm mơ”, ban ngày Văn hành bị chuyện của Chử gia kiếm phái ầm ĩ đến mức buồn bực mất tập trung, dù liên tục khuyên bảo bản thân đừng nghĩ lung tung, ngủ say quả nhiên vẫn mơ thấy ác mộng. Lúc thì mơ thấy cha mẹ chết thảm ở trước mặt  mình, lúc thì giật mình đang trên đường lánh nạn, tuyết lớn rét đậm, lạnh buốt thấu xương, Phạm Dương bị thương quỳ trước mặt hắn, mà nơi xa lại mơ hồ lộ ra ánh lửa ngút trời… Ngực hắn truyền đến cơn đau như xé rách, bỗng giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vô thức nắm chặt bàn tay, nhưng cảm giác chạm tay lạnh như băng, là khí lạnh của Tiết Thanh Lan không ép được nữa.

Bệnh khó chữa trong cơ thể y vừa đến đêm khuya sẽ phát tác rất dữ dội, Văn Hành dứt khoát không ngồi dậy nữa, chỉ nắm chặt lấy vai Tiết Thanh Lan để y xoay người về phía mình, duỗi tay kéo người, lòng bàn tay tự nhiên đặt giữa lưng. Hắn vừa truyền chân khí vừa âm thầm tính toán: Trong thị trấn nhỏ này thiếu thầy thiếu thuốc, quán trọ mỗi ngày người đến người đi, nội thương lại tối kỵ người ngoài quấy nhiễu, ngày mai nên tìm nơi yên tĩnh, chuẩn bị ở lại thời gian dài.

Đang lo lắng thì người trong lòng hắn bỗng nhiên giãy giụa mấy lần, Văn Hành còn tưởng là mình làm y đau, thoáng buông lỏng tay ra, lại không ngờ Tiết Thanh Lan trái lại như động vật nhỏ sợ lạnh chui sâu vào cái ôm của hắn, có lẽ là ngủ mơ, bỗng nhiên mơ mơ màng màng gọi một tiếng “Sư huynh”.

Có vẻ như đây là mơ thấy chuyện cũ bốn năm trước trên núi Việt Ảnh, Văn Hành không khỏi mềm lòng, ôm Tiết Thanh Lan ấm giọng đáp: “Ừ, ta đây.”

Tiết Thanh Lan nắm lấy ống tay áo của hắn, giống như muốn co mình lại thành một cục nhỏ nhét vào trong vạt áo hắn, lẩm bẩm nói: “Lạnh…”

“Không sợ.” Văn Hành sờ lên mái tóc dài mềm mại tán loạn sau lưng y, kiên nhẫn dỗ dành nói, “Sư huynh ôm em, chốc lát sẽ không lạnh nữa, ngủ đi.”

Từ nhỏ đến lớn Tiết Thanh Lan đều dễ dỗ như vậy, Văn Hành nghiêng người ôm y, chậm rãi vuốt dọc sống lưng y giống như vuốt mèo, vuốt mấy chục cái, Tiết Thanh Lan đã thả lỏng tay chân, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng có lẽ ngày hôm trước nói chuyện quá nhiều hao tổn tinh thần, số lần khí lạnh phát tác trong cơ thể nhiều hơn, ngày hôm sau vết thương của Tiết Thanh Lan không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại có xu thế nặng hơn, lúc trời sáng lại bị sốt. Mới sáng sớm Văn Hành gọi tiểu nhị của quán thuê chiếc xe, chở họ đến Vũ Ninh thành cách đó mấy chục dặm, vừa đi ra trấn nhỏ không lâu, sắc trời bên ngoài chuyển sang âm u, nơi xa láng máng có tiếng sấm chớp, một lát sau đã đổ mưa rả rích.

Tiết Thanh Lan sốt đến mức xương cốt toàn thân đau, ngực khó thở không tả nổi, chân tay không hề có sức lực cử động, mơ màng được Văn Hành ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy trên người mình lúc lạnh lúc nóng, giống như đông lạnh trong đất tuyết lại bị ném vào trong ngọn lửa thiêu đốt. Những năm này y bị khí lạnh trong cơ thể rèn luyện đến nỗi sức chịu đựng rất cao, nhưng cũng không chống cự nổi loại tra tấn này, ước gì có thể thoát khỏi thể xác nặng nề này ngay lập tức, tránh cho tiếp tục bị bệnh đau dày vò. Nhưng mà trong lòng lại như thể có sợi dây từ đầu đến cuối nắm linh hồn của y, khiến y vẫn không nỡ, không đành lòng lập tức thoát thân mà đi.

Văn Hành thấy Tiết Thanh Lan không ngừng nhích tới nhích lui, ngay cả ngất cũng ngất không yên, đôi môi trắng bệch, gò má lại sốt đỏ bừng, dáng vẻ nhíu mày chịu đau kia dường như trực tiếp đâm một nhát dao vào tim hắn, khiến hắn đau đớn lạnh lẽo, lại chỉ có thể bó tay ở bên trơ mắt nhìn, ngay cả chia sẻ một chút ốm đau giúp y cũng không thể.

Ban đầu hắn định dứt khoát điểm huyệt ngủ của Tiết Thanh Lan, để y khỏi bị đau tạm thời, lại sợ chuyện có ngộ nhỡ ảnh hưởng hắn kịp thời phát hiện vấn đề, chỉ có thể không ngừng hao phí nội lực áp chế khí lạnh nổi lên cho Tiết Thanh Lan. Cứ như vậy trong lòng nóng như lửa đốt không biết bao lâu, hình như Tiết Thanh Lan hơi tỉnh táo một chút, hai mắt như mở ra nhưng không phải mở, nằm trong ngực Văn Hành ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt vì sốt cao mà lộ vẻ mông lung. Văn Hành còn tưởng là y khó chịu ở đâu, dùng mu bàn tay dán lên cái trán nóng bỏng của y, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Xe ngựa lắc lư, bên tai Tiết Thanh Lan đều là tiếng mưa gió, chợt nghe giống như mình ở trong nơi hoang dã, y dùng rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng phát ra một âm thanh yếu ớt: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Giọng nói y quá nhỏ, Văn Hành phải hơi khom người cúi đầu xuống mới có thể nghe rõ ràng rồi đáp lời: “Đến Vũ Ninh thành. Ngoan, đợi chúng ta yên ổn lại, sẽ bắt đầu trị thương cho em.”

Hắn vốn cho rằng lúc này thần trí Tiết Thanh Lan tỉnh táo, ai ngờ còn chưa dứt lời, không biết sức lực của Tiết Thanh Lan từ đâu sinh ra, lại túm lấy cổ áo hắn, hoảng sợ nói: “Đừng đi!”

Một tiếng này vừa khàn vừa vội, mà trong vẻ mặt của y thậm chí mang theo sự thê lương hiếm thấy, Văn Hành giật nảy mình, vội vàng làm yên lòng nói: “Đừng vội đừng vội, nói từ từ, sao vậy?”

Tiết Thanh Lan nắm chặt quần áo hắn, cho dù giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe ra rõ ràng, giọng nghẹn ngào giống như cầu xin: “Đừng đến Nhữ Ninh… Nguy hiểm…”

Văn Hành nói: “Không phải Nhữ Ninh, là Vũ Ninh…”

Hắn bỗng nhiên dừng lại.

Vô số nguyên nhân chuyện xưa như đèn kéo quân, đủ loại chi tiết hắn để ý hoặc chưa từng để ý, nghi ngờ chôn giấu dưới đáy lòng và mối hận suốt đời không dám đụng vào… Ngàn vạn mảnh vỡ vào khoảnh khắc này cuối cùng chắp vá thành một hình ảnh hoàn chỉnh. Đêm tuyết tối tăm bảy năm trước và hôm nay của bảy năm sau dần dần trùng khít, tiếng hô phá vỡ sương mù từ hồi ức xa xôi truyền đến, biến thành nhịp tim điên cuồng tưởng chừng như thoát cương trong lồng ngực hắn.

Văn Hành vừa mở miệng, âm thanh đã gần như thất thố, hắn như là sợ kinh động vỡ mất mộng đẹp của ai đó, nhẹ nhàng thử thăm gì gọi y: “A Tước?”

Mà Tiết Thanh Lan vẫn cứ vùi sâu trong mơ, dùng câu trả lời y chưa từng thay đổi, ghé bên tai Văn Hành lẩm bẩm nói: “Công tử… Người đừng sợ.”

Ta nhất định sẽ bảo vệ người.
Bình Luận (0)
Comment