Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 12

Vài ngày nay, Cao Kiến Quân đều ngủ ở nhà. Tuy rằng mỗi ngày đều về rất trễ, hơn nữa đều ngủ trong phòng của khách nhưng Y Lâm vẫn vì thế mà cao hứng, cô nghĩ với kiểu người như anh tự nhiên không đơn giản mà chịu lép vé, bướng bỉnh một đoạn thời gian rồi mọi chuyện sẽ tiêu tan hết, vợ chồng tự nhiên vui vẻ lại với nhau.

Sáng sớm mỗi ngày, Cao Kiến Quân rời giường xong sẽ đi chạy bộ, sau đó về nhà ăn bữa sáng. Mỗi ngày đại khái chỉ có bữa sáng là anh ăn ở nhà. Trước đây, Y Lâm cũng chẳng quan tâm gì, đều do người giúp việc chuẩn bị cả, lúc này lại dựa theo ban chị em bạn gái ra chủ ý, vực dậy tinh thần, không ngừng mà thay đổi bản thân, khiến cho Cao Kiến Quân cảm thấy dễ thở hơn.

Tuy rằng cô chỉ là người ra chủ ý, người trời chưa sáng đã thức nấu cháo, mua đậu nành, bánh quẩy cho Cao Kiến Quân ăn vẫn là bảo mẫu, nhưng dù sao cũng coi như cô có chút quan tâm, với việc này Cao Kiến Quân đương nhiên biết cả, cũng không phải không hiểu.

Nếu như là trước đây, nếu chưa gặp Thẩm An Ninh, anh sẽ vì con trai, mọi việc đều cho qua cả. Tựa như lời mấy người bạn của anh, vợ chồng mà, cái chính vẫn là sống chung với nhau, còn muốn cái gì kích tình, nồng cháy chứ? Chẳng qua là trách nhiệm mà thôi. Dù sao cũng là vợ chồng đồng cam cộng khổ, sinh con đẻ cái, chỉ cần không sai chuyện gì quá lớn, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua, cần gì đến nước ly hôn.

Khi đó, Cao Kiến Quân cũng đồng ý với bọn họ một phần, phần còn lại thì không dám gật bừa, đó chính là “bồ nhí”. Anh cũng gặp qua không ít bồ bịch của bạn bè, nhìn qua rất ngọt ngào ân ái, thế nhưng nhắc tới ly hôn, bạn anh ai cũng kiên quyết từ chối, tối đa cũng chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt hay mua nhiều hàng hiệu dỗ dành cho có. Nếu như đối phương không chịu, kiên trì quậy, muốn họ bỏ vợ, liền bị nói là “Không hiểu chuyện”, sau có kết quả là chia tay mà thôi.

Trên đời này, phụ nữ thích đại gia rất nhiều, bọn họ cũng không lo không tìm được người tình. Ba ngày hai hôm là có người mới ngay, sau đó lại lặp lại cái vòng lẩn quẩn ấy. Đương sự làm không biết mệt, anh thì đứng nhìn không cũng thấy mệt cho họ.

Anh vốn là người rất cổ hủ, không cho rằng có được vài đồng đã có thể muốn làm gì thì làm, cho nên tính cách hiện tại cùng với phong cách làm việc trước giờ của anh rất thống nhất, chưa hề thay đổi bao giờ. Thế nhưng Y Lâm lại thay đổi rất nhiều, thích đồ xa xỉ cũng không có gì quá, dù sao trước đây khổ nhiều rồi, giờ hưởng thụ cũng chẳng có gì đáng trách, chỉ là, miệng của cô càng ngày càng độc, giao tiếp với cấp dưới bắt đầu ra vẻ ta đây, chưa gì đã tự cho mình là “khai quốc công thần”, vênh mặt hất hàm sai khiến trong công ty. Không chỉ có anh không thích hình dạng hiện tại của cô mà mấy người quản lý cao cấp trong công ty cũng không ưa nổi. Những người đó đều là tinh anh xã hội, cũng không phải dạng người không thể đi làm chỗ khác được, mấy công ty khác chiêu mộ những người như thế rất nhiều. Cho nên, bọn họ cũng chẳng thèm sợ Y Lâm, thường thường minh đao minh thương đối nghịch với cô, khiến cô sượng mặt. Đối với những điều này, Y Lâm chẳng bao giờ kiểm điểm bản thân, bao giờ cũng nổi trận lôi đình, không thèm nói lý.

Đến lúc ấy, người đau đầu lại là Cao Kiến Quân. Hiện tại, Y Lâm sửa tác phong ngày xưa, sử dụng chính sách dụ dỗ, anh cũng đau đầu chẳng khác khi xưa.

Trên thực tế hôn nhân của bọn họ đã hết thuốc chữa, thế nhưng đối mặt với Y Lâm tươi cười thế kia anh không thể kiên quyết đưa ra ý ly hôn. Cũng may gần đây Chân Mạch đã trở về, Thẩm An Ninh không để anh vào nhà, chỉ có thể đến quán bar nghe hát rồi ngồi nói chuyện một chút, sau đó lại phải về nhà. Điều này làm cho anh có thời gian thong dong tự hỏi, hy vọng có thể nghĩ ra một cái kế sách vẹn toàn rồi nói chuyện với Y Lâm được.

Ngồi trên bàn ăn sáng, con trai Cao Thiên Hoa dường như đang vui mừng chuyện gì, gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn quả thực dương quang sáng lạn. Cậu nhóc chỉ có sáng sớm mới có thể thấy ba mình, lúc này sẽ đem từ chuyện lớn tới chuyện bé trong nhà trẻ ra nói với ba. Cao Kiến Quân cùng con trai vừa nghe vừa hỏi, rất náo nhiệt, nhân cơ hội này bỏ qua Y Lâm. Bàn công chuyện thì ở công ty nói còn chuyện trong gia đình thì anh không ý kiến gì. Hiện tại, anh toàn xem sách về tài chính, kinh tế cùng quản lý, thỉnh thoảng xem các loại tạp chí như “Địa lý quốc gia”, “Tìm kiếm”, “Cuộc sống”, mà Y Lâm thì thích coi tạp chí thời thượng về trang phục, đồ trang sức hay phim tình cảm buồn chán. Hai người thật sự là không hợp với nhau, hai năm nay hầu như chẳng có gì nói với nhau, hiện tại cũng không cần nói gì.

Buông chén, Cao Kiến Quân hôn lên trán con mình sau đó lấy áo khoác ra cửa. Y Lâm nhìn bóng lưng anh rời đi, tâm tình rất phức tạp. Mấy ngày nay, nhìn anh cùng con thân thiết như vậy, tựa hồ là không còn ý ly hôn nữa, thế nhưng vẫn bất hòa với mình, cảm giác này thật sự rất khó chịu. Bang quân sư của cô nói, nếu cứ tiếp tục làm căng nhất định sẽ đẩy chồng ra tìm bồ nhí mà thôi, cho nên phải nhẫn nại. Cô suốt đời cường thế, mỗi lần ăn nói khép nép đều rất gian nan, ủy khuất, cũng không muốn thế. Nghĩ đến đây, cô cũng bất đắc dĩ thở dài, dặn bảo mẫu đưa con tới nhà trẻ đúng giờ rồi mới đi ra làm.

————————

Cao Kiến Quân đi vào văn phòng, nghênh tiếp anh là một chồng công việc căng thẳng cao ngất ngưởng. Tết đã đến gần, có rất nhiều việc cần xử lý xong xuôi trước khi nghỉ, qua năm mới sẽ bắt đầu kế hoạch mới. Văn phòng anh giờ người ra người vào tấp nập, Y Lâm cũng tới hai lần, đẩy cửa vào liền thấy hai người đang bàn chuyện, liền không nói một lời thay anh khép cửa lại rồi đi.

Nháy mắt đã đến buổi trưa, Cao Kiến Quân có xã giao, hẹn chủ nhiệm Ủy ban xây dựng đi ăn. Anh vừa vội vàng đi ra bãi giữ xe, vừa gọi điện cho Thẩm An Ninh.

Thường thường, vào lúc này Thẩm An Ninh vừa mới tỉnh ngủ, bao giờ cũng mơ mơ màng màng nói chuyện làm cho anh rất buồn cười. Hôm nay, Thẩm An Ninh lại rất thanh tỉnh, vui vẻ nói: “Em với Mạch Mạch đi cắt tóc rồi.”

“Thế à? Tóc em không dài mà, cắt xong thành bộ dạng gì rồi?” Cao Kiến Quân ngồi vào trong xe, một bên mang tai nghe một bên tiếp tục nói chuyện, chạy xe ra ngoài. Trên mặt anh vẫn mang một nụ cười rạng rỡ.

Thẩm An Ninh cười hì hì: “Tại Mạch Mạch nghĩ tóc cậu ta dài quá định đi cắt. Em đi theo chơi, dù sao không có việc gì, nên cũng cắt luôn.”

Nghe tiếng cười trong trẻo của cậu, Cao Kiến Quân nhịn không được cười ra tiếng: “Em đã nhuộm tóc màu gì thế?”

Thẩm An Ninh cười nói ha ha: “Nhuộm vài màu lận, màu vàng nè, màu hạt dẻ nè, màu cà phê nữa đó.”

Cao Kiến Quân chọc cậu: “Sao anh nghe giống yêu quái trong Tây du ký quá vậy?”

Thẩm An Ninh cười to: “Mạch Mạch cũng nói như vậy.”

“Em coi, cái này kêu là anh hùng suy nghĩ như nhau.” Cao Kiến Quân cười cười, hài lòng hàn huyên một hồi, đến tận khi đến nơi, mới kết thúc.

Buổi chiều cũng bề bộn nhiều việc, buổi tối vẫn là xã giao, tự nhiên muốn uống chút rượu. Tác chiến liên tục như vậy, Cao Kiến Quân cũng sắp chống đỡ không nổi, may là Hàn Vệ Quốc muốn hẹn khách mời hôm nay của anh nên cũng chạy đến, giúp anh kính rượu người ta, rốt cuộc chia sẽ bớt lượng rượu cho anh.

Đến khi tân chủ tẫn hoan, bắt tay nhau đi về, Cao Kiến Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Vệ Quốc cùng anh uống đã say chuếnh choáng nhưng không định về nhà, cười hỏi: “Thế nào? Có đi đâu tiếp nữa không?”

“Còn đi đâu nữa? Mệt chưa hả?” Cao Kiến Quân mỉm cười. “Đang muốn đến quán bar ngồi một hồi đây.”

“Vậy tôi đi với.” Hàn Vệ Quốc nói ngay, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ. “Nghe nói cậu ngày nào cũng tới quán bar cả, đây không giống phong cách của cậu. Sao vậy? Muốn cua ai?”

“Nói bậy nói bạ.” Cao Kiến Quân cho hắn một quyền. “Anh em ta quen biết hơn mười năm, tôi là loại người như vậy sao?”

“Cho nên tôi mới không hiểu nha.” Hàn Vệ Quốc túm cánh tay anh. “Đi một chút đi, hai anh em ta cùng đi, đi coi chỗ đó có gì hấp dẫn cậu. Mặc kệ là cái gì, có thể hấp dẫn Cao Kiến Quân cậu thì nhất định là thứ tốt. Cậu cũng đừng quá nhỏ mọn, nếu phát hiện cái gì tốt phải cho bạn bè chiêm ngưỡng với chứ.”

Cao Kiến Quân hết cách với hắn, biết lần này nếu như cự tuyệt hắn, người này nhất định sẽ quậy một trận tưng bừng. Anh nhìn đồng hồ một chút, biết lúc này Thẩm An Ninh hẳn là đang ở “Khiêu Vũ Với Bầy Sói” biểu diễn, liền mang theo Hàn Vệ Quốc đi tới đó.

END 12
Bình Luận (0)
Comment