Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 33

Chân Mạch một mực ngủ say, không hề bị động tĩnh của bọn họ nháo tỉnh.

Cao Kiến Quân vừa đi tới cửa chính, thay giầy, kéo Thẩm An Ninh qua ôm một cái, hôn cậu một hồi lâu rồi buông cậu ra, chuẩn bị mở cửa đi.

Thẩm An Ninh cười mỉm nhìn theo anh, hiển nhiên vui vẻ vô cùng.

Lúc Cao Kiến Quân sắp đi làm, vô tình liếc Chân Mạch một cái. Ánh sáng từ cửa chiếu vào khiến anh nhìn rõ được sắc mặt của Chân Mạch, sắc mặt hắn rất xấu. Anh có chút sửng sốt, đột nhiên đưa tay đóng cửa, cởi giầy đi về phía Chân Mạch.

Thẩm An Ninh có chút giật mình rồi cũng vội lao đến.

Cao Kiến Quân đưa tay sờ trán Chân Mạch, nói khẽ với Thẩm An Ninh: “Cậu ta sốt rồi.”

Thẩm An Ninh quýnh quáng: “Vậy… vậy… đưa tới bệnh viện?”

Cao Kiến Quân gật đầu, có chút suy nghĩ, rồi đưa tay ra định ôm cả người lẫn chăn cùng đi.

Chân Mạch gắng mở mắt, giọng rất nhẹ: “Không cần, bệnh cũ thôi, uống thuốc là được.”

Cao Kiến Quân khuyên hắn: “Tự mình uống bậy thuốc không tốt đâu, cứ đi bệnh viện đi, kiểm tra một chút vẫn tốt hơn.”

Chân Mạch hơi hơi lắc đầu, mỉm cười nói: “Bệnh lâu thành thầy, tôi trị người khác không được chứ trị mình thì dư sức. Anh cứ đi làm đi, để An Ninh mua cho tôi chút thuốc là được.”

Cao Kiến Quân biết hắn mà bắt đầu cố chấp thì ai cũng không khuyên nổi, đành chịu: “Vậy đi, tôi đi mua thuốc, An Ninh ở lại với cậu. Cậu muốn ăn cái gì, uống cái gì, để em ấy lấy cho.”

Chân Mạch còn muốn nói gì đó nữa nhưng Thẩm An Ninh cắt ngang: “Đúng, cứ vậy đi, cậu cần thuốc gì?”

Trong đời này, Chân Mạch không chịu trời không chịu đất cũng phải chịu thằng bạn thân này, liền không hề có nói nữa, chỉ liệt kê ra những thuốc mình cần.

Cao Kiến Quân ghi lại tên thuốc vào điện thoại di động của anh rồi lập tức đi mua ngay.

—————-

Thẩm An Ninh lấy sữa, bánh mì cho Chân Mạch lót bụng, Chân Mạch ngồi xuống, miễn cưỡng ăn một chút, rồi tựa vào đệm, nói chuyện phiếm với cậu.

Thẩm An Ninh nhìn hắn, do dự nửa ngày rồi quyết định không nói thêm gì.

Chân Mạch cũng hiểu ý cậu, biết cậu đang lo cho mình, dù sao mình cùng Tiết Minh Dương quen nhau lâu như vậy, giờ nói một câu chia tay gọn bâng như thế khó tránh khỏi trong lòng khổ sở. Hắn mỉm cười, bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, tớ không sao đâu.”

Thẩm An Ninh thở dài một tiếng.

Chân Mạch cũng biết cậu thở dài điều gì. Có lẽ cậu muốn nói hắn chấp mê bất ngộ, giẫm lên vết xe đổ. Hắn cười cười nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, họ không giống nhau. Hơn nữa, tớ cũng không còn là chú cừu non ngu ngốc ngày ấy nữa rồi.”

Lúc này Thẩm An Ninh mới yên tâm, nói với hắn: “Cậu cứ ngủ đi. Ngày mai sinh nhật cậu rồi, tớ với Kiến Quân sẽ tổ chức chúc mừng cho cậu.”

Chân Mạch cười nói: “Tuổi còn trẻ, cũng không phải đại thọ, có gì cần chúc mừng chứ?”

Thẩm An Ninh lanh lẹ cười một cái: “Bao giờ cũng cần cái cớ để chơi bời chứ.”

Chân Mạch cũng cười, không phản đối. Ngày hôm qua cố mà chống đỡ cả ngày, hiện tại hắn mới cảm thấy uể oải, vì vậy tiếp tục ngã đầu ngủ thêm một chút.

——————

Cao Kiến Quân rất mau trở về. Ngoại trừ thuốc cho Chân Mạch, anh còn mua rất nhiều món trở về.

Thấy Chân Mạch ăn uống, hai người nọ cùng nhau vào bếp.

Cao Kiến Quân nhẹ giọng nói: “Anh thấy Mạch Mạch bao giờ cũng tâm sự nặng nề, có phải trước đây đã có chuyện gì hay không?”

Thẩm An Ninh thở dài thườn thược: “Đúng vậy, cũng gần bốn năm rồi, aii…”

Cao Kiến Quân nhìn cậu như có ý hỏi.

Thẩm An Ninh lén đóng cửa nhà bếp rồi mới hạ giọng nói: “Trước đây, Mạch Mạch có một người bạn trai. Khi đó cậu ta mới tốt nghiệp đại học, liền vào tập đoàn Lợi Bách công tác, thành tích rất tốt, rất được coi trọng. Chẳng biết thế nào, gặp được người kia, gã tên Tiết Minh.”

Cao Kiến Quân nghe quen quen tai, dù đang rửa chén cũng không khỏi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tên quen quá phải không anh?” Thẩm An Ninh hừ một tiếng: “Tiết Minh Dương.”

Cao Kiến Quân bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy thực là…trùng hợp quá ha?”

“Còn trùng hợp hơn nữa kìa, hình dạng bọn họ rất giống nhau.” Thẩm An Ninh căm giận bất bình. “Em cũng không hiểu sao Mạch Mạch lại để ý y, hồi đó Mạch Mạch bị Tiết Minh hại thảm lắm, giờ thấy loại người đó là tránh xa tám thước mới phải chứ.”

Cao Kiến Quân ôn nhu cười: “Chỉ là giống thôi, không có nghĩa họ cùng là một loại người, em đừng quá cực đoan, Mạch Mạch cũng rõ mà. Uhm, Tiết Minh kia hồi trước làm nghề gì?”

Thẩm An Ninh dừng dừng một chút rồi nói: “Gã lớn hơn Mạch Mạch rất nhiều, vừa thấy Mạch Mạch là theo đuôi quyết liệt lắm, dỗ ngon dỗ ngọt, hoa tươi tấn công, cái gì cũng dùng hết. Mạch Mạch khi đó mới hơn hai mươi tuổi đầu, tự nhiên là cảm động. Sau đó, bọn họ quen nhau. Mạch Mạch rất thật tình với gã. Tiết Minh lúc đó cũng buôn bán, sau đó công ty phá sản, lừa Mạch Mạch tham ô công quỹ.”

Cao Kiến Quân kinh hãi nhưng tay vẫn không dừng việc, chỉ tắt nước, chuyên tâm nghe.

Thẩm An Ninh tức giận đến đỏ cả mắt: “Mạch Mạch cũng ngu nữa, vì gã mà tham ô cả triệu đồng tiền hàng. Hơn nữa, đúng là họa vô đơn chí, lúc đó ba mẹ cậu ấy đi công tác thì máy bay gặp sự cố, mất. Công ty hàng không với công ty bảo hiểm bồi thường một khoản tiền, chỗ làm của ba mẹ cậu ta cũng cho một khoản. Cậu ấy đem hết cho thằng khốn ấy, vậy mà gã còn nói chưa đủ, Mạch Mạch về bán luôn nhà ba mẹ, đưa hết cho gã. Sau đó, gã lặn mất tăm…” nói đến đây, nước mắt của Thẩm An Ninh cũng rơi xuống.

Cao Kiến Quân cảm thấy chấn động vô cùng. Không ngờ trên đời này lại có kẻ đê tiện như thế, trước đây chỉ là nghe nói, hiện tại chuyện lại xảy ra trên người một người quen biết như thế khiến anh cảm thấy thật trăm mối ngổn ngang. Vừa thống hận thằng khốn Tiết Minh kia vừa thương cho hai cậu thanh niên trẻ trước mắt. Anh lau khô tay, ôm Thẩm An Ninhvào trong ngực.

Thẩm An Ninh nức nở: “Khi đó Mạch Mạch tìm gã khắp nơi, tìm tới muốn điên luôn. Vậy mà gã chuồn sạch trơn, không tra ra manh mối nào. Sau đó, cậu ấy hiểu đã, không còn đi tìm gã nữa. Mạch Mạch chạy tới nhà em, cậu ấy không nói gì cả, chỉ ngủ mãi ngủ mãi, đến tận khi công ty báo án, cảnh sát tìm tới cửa, bắt cậu ấy đi.”

Cao Kiến Quân ngồi xuống ghế, để cậu ngồi lên đùi mình, yêu thương mà ôm lấy cậu.

Thẩm An Ninh ôm chặt cánh tay anh, giọng như trôi về thời ấy: “Mạch Mạch bị nhốt trong trại tạm giam một thời gian rất lâu, em nghĩ hết mọi biện pháp để gặp cậu ấy mà không gặp được. Sau đó, em cũng tìm được người hỏi thăm thì mới biết ngày thứ hai sau khi lấy được tiền Tiết Minh đã bay ngay sang Canada. Thằng khốn đó đã sớm có chuẩn bị, lén kết hôn với một phụ nữ người Trung Quốc có quốc tịch Canada sau lưng Mạch Mạch. Lúc đó, người phụ nữ này cũng đã mang thai. Thằng đó là thằng khốn nạn còn không bằng cầm thú nữa! Em cũng không còn cách nào ngoài cách chạy tới công ty Mạch Mạch, xin họ đừng kiện cậu ấy, tiền xem như em với Mạch Mạch vay công ty, tụi em sẽ trả lại cho công ty ngay. Sau đó, nghe nói chủ tịch tập đoàn ở Bắc Kinh lên tiếng, lấy một triệu của ông ta trả cho công ty, coi như tiền là do ổng lấy tư cách cá nhân cho Mạch Mạch vay, kêu Mạch Mạch đến tổng bộ Bắc Kinh công tác, chậm rãi trả lại tiền. Công ty chi nhánh ở đó rốt cuộc cũng rút đơn kiện, Mạch Mạch được thả ra. Em cũng không thấy cậu ấy đâu cả, cậu ta đi thẳng đến Bắc Kinh luôn. Ba năm qua, cả hai chưa từng gặp mặt nhau lần nào, cùng lắm chỉ tán chuyện qua điện thoại. Cậu ấy nói cậu ấy sống rất khá, em cũng yên tâm đôi phần.”

Cao Kiến Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, dịu dàng hỏi: “Vậy tiền cậu ấy nợ công ty trả xong rồi à?”

“Trả xong.” Thẩm An Ninh liền vui lên một chút. “Trước đây Mạch Mạch gọi điện cho em, em có hỏi. Cậu ấy nói tiền lương với tiền trích phần trăm ba năm nay cũng đủ trả tiền nợ công ty, hiện tại không nợ nần gì cả, có thể tự do tự tại mà trở về.”

Cao Kiến Quân cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Nhưng trên mặt Thẩm An Ninh hiện ra sự phẫn hận: “Nhưng vẫn hời cho thằng khốn Tiết Minh đó.”

“Việc này giao cho anh.” Cao Kiến Quân hôn lên gương mặt Thẩm An Ninh. “Cho dù gã ở Canada, anh cũng có cách tìm ra. Việc này không thể quên đi như thế được.”

“Thật sự?” Thẩm An Ninh thiếu chút nữa reo vui thành tiếng. “Anh có thể cho gã một trận?”

“Đương nhiên.” Cao Kiến Quân mỉm cười. “Có đôi khi, tiền rất hữu dụng.”

Thẩm An Ninh vui vẻ cực kỳ, cánh tay ôm anh càng thêm ra sức lắc qua lắc lại: “Vậy anh nhanh làm đi, nhất định phải tìm được gã, cho gã một trận tởn thần. Không chỉ vậy, phải đòi lại tiền gã nợ Mạch Mạch.”

“Đương nhiên, cả vốn cả lãi đều phải đòi không thiếu một xu.” Cao Kiến Quân khẳng định. “Mạch Mạch cho gã bao nhiêu tiền?”

“1.860.000.” Thẩm An Ninh căm phẫn.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, anh nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời về.” Cao Kiến Quân cười nói. “Em đi ra ngoài với Mạch Mạch đi, anh đem đồ ăn ra cho.”

Thẩm An Ninh gật đầu, vui vẻ ra ngoài.

Cao Kiến Quân ra sân thượng, lấy điện thoại di động gọi điện: “Alo, Tào đại ca, tôi Cao Kiến Quân đây…. ha ha, chào anh, khỏe không… thế nào? Bây giờ anh còn ở Canada không? À, tốt tốt, tôi muốn nhờ anh tìm dùm tôi một người… Đúng, gã tên Tiết Minh, bốn năm trước đi Canada, cưới một phụ nữ Trung Quốc quốc tịch Canada… Đúng, Tiết của họ Tiết, Minh (明) của nhật (日) nguyệt (月)… khoảng 30 tuổi hơn… được được, nhờ anh vậy.”

Buông điện thoại, anh bình tĩnh đi vào nhà bếp, tiếp tục làm cơm.

Vị Tào đại ca, Tào Huy ấy là kiêu hùng giới hắc đạo, xưa ở đây cũng là oai phong một cõi, sau đó di dân đi Canada, ở bên kia cũng phát triển thế lực rất lớn, mà mạng lưới quan hệ ở trong nước cũng không mất, mấy người huynh đệ trước đây của hắn ta cũng đều trở thành nhân vật thép trong giới hắc đạo tại bản địa, muốn tìm một người, hẳn là không khó khăn gì.

END 33
Bình Luận (0)
Comment