Chân Mạch vùi đầu ngủ suốt một tuần cuối cùng cũng thức dậy.
Hắn không chỉ chấp nhận đi với Thẩm An Ninh ra ngoài ăn sáng còn không có cự tuyệt Tiết Minh Dương đi theo. Nhìn hắn dường như vẫn bình thường, Cao Kiến Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước Tết biết bao việc bận rộn, anh thấy Chân Mạch có Thẩm An Ninh với Tiết Minh Dương đi theo liền tự mình rời khỏi, đến công ty công tác.
Ngày hôm nay, lịch công tác của anh dày đặc, anh bận tới thời gian nhấp một ngụm trà cũng không có, thời gian quá ít. Đang uống, bỗng nhiên có điện thoại reo lên, anh nhìn số, là Tào Huy ở Canada, không khỏi kinh ngạc. Vị đại ca này không có chuyện gấp chắc chắn không gọi cho anh. Anh đứng dậy ra khỏi phòng họp, rồi mới tiếp điện thoại.
Y Lâm an vị ở bên phải hàng ghế thứ nhất, có thể thấy anh rất rõ. Tuy rằng lý trí cô luôn bảo mình nên hết hy vọng đi nhưng tình cảm vẫn khiến cô nhịn không được mà nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của anh khi nhận điện.
Thanh âm Tào Huy vẫn như cũ bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Cao tổng, tôi nghe nói giới xã hội đen có người mua mạng của một người, vốn không liên quan gì đến tôi nhưng người mua đặc biệt dặn, phải chờ khi cậu không ở thì mới động thủ, tôi sợ người đó là bạn cậu cho nên mới mạo muội gọi một cú…”
Cao Kiến Quân vừa nghe liền nóng nảy: “Tào đại ca, bọn họ muốn mua mạng ai?”
“Nghe nói là Thẩm An Ninh.” Tào Huy vẫn bình tĩnh như hằng. “Tôi đã nói cho mấy anh em khác, ai cũng không được nhận vụ này. Chẳng qua, đối phương ra giá tới 100.000, tôi sợ có chút người đui mù vô tri nhận việc.”
Cao Kiến Quân lòng nóng như lửa đốt, ngay cả về phòng họp nói một tiếng cũng không nói, chạy ngay khỏi văn phòng.
Anh vừa chạy vừa hỏi: “Tào đại ca, anh có biết ai mua không?”
“Tôi không rõ nữa, cậu cũng biết. Không ai dám tiết lộ thông tin người mua, trừ phi hắn không muốn sống.” Tào Huy nhàn nhạt nói. “Bất quá, tôi nghe là do bà xã một anh em cũng có chút tiếng tăm đưa mối.”
“Thế à, cảm ơn Tào đại ca, thật sự cảm ơn anh.” Cao Kiến Quân vừa thành khẩn nói, vừa lao ra thang máy, chạy một mạch ra xe mình.
Tào Huy từ tiếng động trong điện thoại cũng nghe ra anh đang làm gì, bèn nói: “Được rồi, vậy cậu cứ bận rộn việc cậu đi. Nếu có gì cần tôi hỗ trợ, cứ liên hệ cho tôi.”
“Được, cảm ơn Tào đại ca.” Cao Kiến Quân ném điện thoại, đánh tay lái, bay tới nhà Chân Mạch.
Cử động dị thường của Cao Kiến Quân khiến cho Y Lâm chú ý, cô không nói lời nào, lập tức khép lại giấy tờ hồ sơ, đứng dậy ra khỏi phòng họp, để một đám nhân viên quản lý cao cấp lõ mắt nhìn nhau.
Cô với Cao Kiến Quân hầu như một trước một sau vào thang máy. Lúc Cao Kiến Quân lái xe đi, cô cũng đã lên xe, cố theo sau anh.
—————–
Cao Kiến Quân một bên lái xe một bên lấy điện thoại, gọi cho Thẩm An Ninh nhưng không ai nghe máy. Anh lại gọi cho Chân Mạch, kết quả tắt máy. Anh gọi cho Tiết Minh Dương, vẫn không ai tiếp.
Lúc này ba người kia đang đi đến siêu thị Thiên Đô gần nhà Chân Mạch. Thẩm An Ninh cao hứng bừng bừng, Tiết Minh Dương âm thầm kích động, Chân Mạch không yên lòng, cả ba đều quên mang điện thoại.
Cao Kiến Quân càng nôn nóng, một đường lao như tên bắn, cái gì đèn đỏ, cấm quẹo trái, cấm quẹo phải, anh đều không nhìn thấy. Chẳng biết bị bao nhiêu camera chụp hình lại, anh cũng chẳng thèm nghĩ đến hậu quả gì.
Rất nhanh đã chạy ào tới đầu đường nhà Chân Mạch.
Con đường dài hai bên là cổ thụ thanh u, tuy rằng có không ít cửa hàng nhưng giờ là thời gian đi làm, không có nhiều người, Cao Kiến Quân liếc mắt một cái liền thấy ngay Thẩm An Ninh đang mang theo một bao đồ cùng Chân Mạch, Tiết Minh Dương qua đường.
Thẩm An Ninh cười hì hì trêu chọc Tiết Minh Dương. Tiết Minh Dương vẫn cái hình dạng vô lại thường ngày, đấu võ mồm với y, khiến Chân Mạch cười vui vẻ.
Vừa nhìn ba người bình yên vô sự, anh thở dài một hơi.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên có chiếc xe chạy vọt tới, hướng về phía Thẩm An Ninh.
Thẩm An Ninh còn không hiểu chuyện gì xảy ra, Chân Mạch đã ôm lấy cậu, cố sức đẩy ra một bên, bản thân chắn trước cậu. Thẩm An Ninh cũng phản ứng lại, lập tức chắn trước, song song cũng kéo cả bọn sang một bên.
Bọn họ vọt tới quá nhanh, không giữ được cân đối, lảo đảo vài bước, cùng nhau ngã xuống đất. Tiết Minh Dương như ánh chớp nhào vào người Chân Mạch với Thẩm An Ninh, nỗ lực dùng thân thể của chính mình che cho họ.
Phương hướng chiếc xe cũng theo động tác của bọn họ là biến hóa, nhưng vẫn lao thẳng vào họ.
Cao Kiến Quân vừa nhìn thấy chiếc xe ấy tăng tốc liền đạp mạnh ga, không quan tâm sống chết mà lao tới chỗ chiếc xe.
—————–
Y Lâm vừa lái xe đến đầu đường liền nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như thế.
Chiếc xe sắp đụng người kia ngoài Thẩm An Ninh là cái đinh trong mắt của cô ra còn có Chân Mạch với Tiết Minh Dương. Hai người cô đương nhiên biết, họ đều là người không thể tùy tiện đụng chạm, bằng không sóng to gió lớn sẽ nổi lên. Tiếp theo, cô liền thấy xe Cao Kiến Quân lao vào chiếc xe kia, thiếu chút nữa, cô đã hét lên.
Cô không muốn Cao Kiến Quân chết.
Cô dù giận dữ nhưng cũng hiểu, sự nghiệp của họ phát triển như ngày nay, cô có được danh tiếng với địa vị như hôm nay đều do thành tựu của Cao Kiến Quân tạo nên. Tuy nói giang sơn là hai người đồng cam cộng khổ tạo dựng, nhưng chủ lực vẫn là Cao Kiến Quân. Tập đoàn hóa, bán cổ phiếu, tiến quân bất động sản,…. tất cả đều là Cao Kiến Quân đơn độc làm, cô đâu hiểu gì. Một ngày Cao Kiến Quân không còn, tất cả mọi thứ cô có cũng sẽ như băng tuyết dưới ánh mặt trời, tan rã trong chớp mắt.
Trong lúc Y Lâm còn đang nghĩ thì chiếc xe kia đã chạy ào đến ba người kia, mà tốc độ Cao Kiến Quân còn nhanh hơn, trước tình thế chỉ mành treo chuông đã chạy ngay tới. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, chiếc xe Mercedes đụng vào đầu xe kia, hất nó vào ven đường, đập vào cây ngô đồng thô to mới dừng lại.
Người đi đường ven đường nhìn một cảnh kinh tâm động phách như thế đều sợ ngây người.
Y Lâm nhìn Cao Kiến Quân mở cửa xe, nhìn anh nhào ra, mở cửa chiếc xe đã biến dạng kia, túm lấy tài xế, ấn lên góc cây. Mặt anh xám ngắt, ánh mắt hung tàn, cúi đầu hỏi người nọ cái gì.
Y Lâm bỗng nhiên thấy rét lạnh. Ngày đó, cô lòng đầy căm phẫn, lại bị mấy phu nhân khác giật dây, vẫn thấy bản thân làm cái gì cũng là hợp tình hợp lý. Đều là do Cao Kiến Quân phụ bạc cô, là Cao Kiến Quân bức cô làm như vậy. Thế nhưng, hiện tại, thấy một màn như vậy, cô bỗng nhớ lại tính cách cùng lực lượng của anh. Khi xưa, anh vượt mọi chông gai, có gian khó, hiểm trở gì mà anh chưa từng trải qua? Những chông gai, hiểm trở ấy, anh đều có thể cắn răng, tiến tới, đi tới tận bây giờ. Hiện tại, chuyện này nhất định sẽ khiến Cao Kiến Quân tức giận, nếu như anh muốn quay đầu đối phó cô, cô có thể chống trả nổi hay không?
Cô nhìn Cao Kiến Quân đưa tay bóp chặt cổ gã kia, một hồi lâu mới buông ra. Nhìn Cao Kiến Quân lấy điện thoại ra gọi, cô như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng gọi cho đại tỷ sắp xếp vụ này.
“Minh tỷ, sao chị lại kêu người lái xe tông Thẩm An Ninh?” Cô trách cứ. “Thật là lỗ mãng, thiếu chút nữa thành chuyện lớn rồi.”
Đại tỷ kia không biết chuyện có gì nghiêm trọng, hời hợt cười nói: “Có gì đâu? Đụng cho nó trọng thương, đưa đến bệnh viện, rồi nghĩ cách chuồn khỏi thành phố, chuyện dễ mà. Chẳng qua là tai nạn giao thông, chỉ cần không chạy trốn, đưa nó tới bệnh viện, cũng chỉ đền tiền thôi, không cần ngồi tù. Không có việc gì, cô không cần lo lắng.”
“Trời ơi là trời, chị nói thiệt dễ nghe.” Y Lâm thiếu chút nữa giơ chân. “Tôi tận mắt thấy, lúc người kia đâm chết Thẩm An Ninh, bên cạnh thằng đó còn có Chân tổng của Chí Tôn Square, đại danh đỉnh đỉnh Tiết tổng của tập đoàn Thiên Đô. Người kia mà thật sự đụng vào hai người này, chị nghĩ thế nào đối phó Tiết gia? Còn có Lương gia nữa, chúng ta trêu vào được hay sao?”
“A?” Đại tỷ kia bình thường tới Chí Tôn Danh Lưu Square uống trà đương nhiên biết Chân Mạch với Tiết Minh Dương. Lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào. “Chết rồi, chết rồi, mấy thằng nhỏ này, làm việc mà không biết nghĩ gì cả.”
“Minh tỷ ơi là Minh tỷ, chị hại chết tôi rồi.” Y Lâm oán giận. “Kiến Quân cũng không biết thế nào hay tin, công ty đang họp mà bỏ chạy ngay, lái xe qua tông chiếc xe kia, quả thực không muốn sống nữa mà. Anh ta mà muốn tính sổ với chị, chị có thể chịu được không?”
Bên kia trầm mặc một hồi, dường như không ngờ tới chuyện đơn giản như thế mà mình lại trêu phải hai tôn đại thần. Một lát, đại tỷ kia liền nói: “Việc này là chị không tốt. Y Lâm, cô cũng đừng trách chị nữa, chị xin lỗi cô, tiền chị sẽ trả lại hết cho cô. Chị phải lập tức xuất ngoại tránh nạn, tuyệt đối không để dính dáng đến cô. Cô cũng giả như không biết gì đi, cho dù người khác hỏi thế nào, cô một chữ cũng đừng nhận.”
Y Lâm suy nghĩ một chút, cũng chỉ còn cách đó, không khỏi thở dài: “Thôi được rồi. Minh tỷ, tôi tự nhiên không trách chị, chị cũng vì giúp tôi… aiii, quên đi, tôi cũng hết cách, chỉ còn trông cậy vào lương tâm Cao Kiến Quân thôi.”
“Đúng vậy, một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, trăm ngày vợ chồng tình sâu như biển. Hai người dù gì cũng là vợ chồng, lại có một đứa con với nhau. Chị thấy lão Cao cũng không đến mức tuyệt tình đâu.” Đại tỷ kia an ủi cô. “Được rồi, chị phải đi, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau.”
“Được.” Y Lâm buông điện thoại, trong lòng lúc này mới nhẹ được một ít.
——————–
Lúc này, Cao Kiến Quân cũng nói xong câu cuối: “… thay tôi truyền một lời, Thẩm An Ninh với Chân Mạch là bạn thân của Cao Kiến Quân này, sau này ai dám động tới họ chính là muốn đối địch với Cao Kiến Quân. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt mũi ai… được, được, vậy cảm ơn nhị ca.”
Tiết Minh Dương ở một bên cũng cất cao giọng: “Thêm một câu, ai dám động tới hai người kia cũng là đối địch với Tiết Minh Dương này.”
Lúc này, Thẩm An Ninh nhìn gương mặt Chân Mạch có chút dịu đi, cười nói: “Mạch Mạch, y biết sửa sai rồi, cậu tạm tha cho y đi.”
Chân Mạch gầy gầy tái nhợt đứng ở một bên cũng cười rộ lên.
Cao Kiến Quân nhìn Thẩm An Ninh ở một bên quan tâm khuyên bảo Chân Mạch, hoàn toàn chẳng biết bản thân đã rơi vào nguy hiểm, đi qua một chỗ vắng, gọi cho Y Lâm. Tiếng của anh cực kỳ ngưng trọng, áp bách người khác: “Y Lâm, cố ý gây thương tích là tội hình sự đó, dù chỉ đứng một bên giật dây cũng không thể trốn thoát đâu. Cho dù là mưu sát chưa thành cũng vẫn chịu trách nhiệm hình sự như thường. Tôi hy vọng cô biết cách giải quyết cho tốt, không còn lần sau nữa. Tôi tự nhận đã thoái nhượng đến mức cuối cùng rồi, mong cô đừng bức tôi nữa. Tôi cho cô thời gian ba ngày, bằng không, cô tự biết hậu quả, chỉ bằng vào hành vi lần này của cô, tôi đã có thể báo cho cảnh sát.”
Y Lâm ngồi trong xe, nghe những lời lạnh đến tận xương, nhìn thân ảnh vest đen, đứng giữa gió lạnh ấy, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.
Một lúc lâu, cô nhẹ nhàng mà nói: “Được rồi, Kiến Quân, chúng ta ly hôn.”
END 39