Lạc Tầm Phong dại ra.
Thẩm Chỉ Ngọc thu hồi tay, nói: “ Gầy.”
“ Không, không……không có” Lạc Tầm Phong lắp bắp nói “ Ta….ta ta mỗi lần đều ăn hai bát cơm lớn…..”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Nhiều như vậy? Vậy về sau không cho ngươi lưu lại ăn cơm nữa, nuôi không nổi.”
Lạc Tầm Phong: “ …… Ta sẽ ăn ít đi một chút?”
Thẩm Chỉ Ngọc quay mặt đi, bả vai hơi run lên.
Lạc Tầm Phong xắn tay áo hắn “ Ngươi chê cười ta?”
“ Không có” Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút quay mặt đi nhẹ giọng nói “ Ta biết, ngươi quá mệt mỏi, căng thẳng rồi, Diêu Tùng, Thừa Dương Vương đã có quá nhiều sự việc xảy ra….”
Lạc Tầm Phong bỗng nhớ tới hôm nay khi Diêu Tùng đã tức giận nói lời kia “ Chỉ Ngọc, Diêu Tùng trước kia hại ngươi, cùng các ngươi có nảy sinh gì không?”
“ Có lẽ là không có” Thẩm Chỉ Ngọc nhíu mày nói “ Hắn là khi nhị thúc ta săn thú ở trên núi thì gặp được…..”
Năm ấy, Thẩm Chỉ Ngọc mới mười tuổi, nhị thúc y Thẩm Bắc Chước lên núi săn thú gặp phải Diêu Tùng bị thú cào thương.
Diêu Tùng lúc ấy chỉ là một tiểu hài tử mà bên cạnh lại không có ai, nói rằng chính mình không có chỗ để đi, liền đi theo Thẩm Bắc Chước.
Thẩm Bắc Chước vốn dĩ không muốn nhưng nhị thúc y lại ham mê đấu dế mà Diêu Tùng lại thập phần am hiểu cái này, nhị thúc liền mang hắn về Lưu Vân sơn trang.
Diêu Tùng rất thông minh khiến phụ thân Thẩm Chỉ Ngọc là Thẩm Phụ Thạch cũng tán thưởng hắn.
Sau này, Thẩm Phụ Thạch cùng Thẩm Bắc Chước lần lượt qua đời, Thẩm Chỉ Ngọc mới mười bảy tuổi liền tiếp nhận vị trí trang chủ, Diêu Tùng trở thành phó trang chủ.
Nhưng hai tháng sau, người vốn đã sống ở Lưu Vân sơn trang sáu năm lại ra tay với Thẩm Chỉ Ngọc.
“ Kỳ quái” Lạc Tầm Phong trầm ngâm nói “ Hôm nay hắn nói là Thẩm gia thiếu hắn….”
Thẩm Chỉ Ngọc nói: “ Ta từng cùng sư phụ đi ra ngoài mấy năm, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó trong thời điểm này?”
Lạc Tầm Phong nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “ Ta vẫn luôn khá tò mò, tính tình của Mục tiền bối kém như vậy, sao ngươi lại cùng tiền bối trở thành sư đồ?”
Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặt trong chốc lát, nói: “ Phụ thân ta cùng sư phụ đánh nhau, đánh thua liền bán ta cho sư phụ.”
Lạc Tầm Phong: “…..”
Sau khi biết Phùng An mất tích, Thừa Dương Vương càng tức giận hơn, liền phái cả hộ vệ trong vương phủ để tìm người.
Lạc Tầm Phong dù sao cũng là bộ khoái của Vân Châu, mỗi ngày hắn đều mang theo người làm bộ làm tịch mà chạy tới chạy lui trên phố.
Hôm nay, hắn vẫn theo lẽ thường mang theo nha dịch ‘ Tìm người’, lúc đi ngang qua tửu lầu lớn nhất Vân Châu liền thấy một người ở trong lâu đang dựa cửa sổ uống rượu ăn thịt.
Lạc Tầm Phong cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ cả ngày trời rốt cuộc cũng nhớ ra đây là gia phó của Phương phủ.
Ngày đó, Huyết Linh Chi bị trộm mất tên gia phó kia còn nói có thấy hắc y nhân nhảy qua mái nhà chạy thoát.
Nhưng một tên gia phó sao có tiền tới tửu lầu này chứ lại còn uống rượu ăn thịt? Tửu lầu này nổi tiếng là đắt, Lạc Tầm Phong tới thành Vân Châu ba năm rồi cũng chưa tới được vài lần.
Lúc này, đối diện với người của phủ Thừa Dương Vương, Lạc Tầm Phong kêu nha dịch nhìn chằm chằm tên gia phó kia còn chính mình lại mang theo những người khác tiếp tục đi ‘ tìm người’.
‘ Tìm người’ thêm một lúc nữa, Lạc Tầm Phong đã chạy một ngày liền trở về Lưu Vân sơn trang, đem chuyện phát hiện tên gia phó của Phương phủ ở tửu lâu uống rượu ăn thịt nói cho Thẩm Chỉ Ngọc.
“ Sau đó, hắn còn đi sòng bạc đánh bạc, thua không ít đâu, lại còn đi Hoa Nguyệt Các nghe khúc * ” Lạc Tầm Phong nói “ Một tên hạ nhân như hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“ Tiêu lãng phí như vậy hẳn là tiền không trong sạch…” Thẩm Chỉ Ngọc nói xong mới phát hiện Lạc Tầm Phong im lặng, vừa quay đầu lại liền thấy hắn ghé vào trên bàn đá ngủ say.
Đại khái do hắn quá mệt mỏi rồi, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Thẩm Chỉ Ngọc tiến lại gần nhìn hắn lại bị hô hấp của hắn cào đến ngứa trong tâm.
Y bỗng nhớ tới ngày đó khi cùng sư phụ nói chuyện, y hỏi: “ Làm thế nào mới có thể xác định….
có thích hay không?”
Sư phụ y nói: “ Này thì đơn giản, ngươi hôn hắn một chút.
Với cái tính tình luôn không thích người khác chạm vào người của ngươi, nếu như không thích chắc chắn ngươi sẽ ghét bỏ……..”
——————————————————
Chú thích:
Nghe khúc: là nghe nhạc, hí khúc..