Xuân Sơn Nặng Mấy Vạn

Chương 8

Trung tuần tháng tư, Phượng Linh Quân phong trần mệt mỏi chạy về sư môn. Đệ tử thủ vệ Vân Hoa môn nhìn thấy hắn liền giúp hắn dắt ngựa vào, đồng thời ghé vào bên tai hắn bẩm báo cặn kẽ lại những chuyện đã phát sinh gần đây.

Thật ra thì, Phượng Linh Quân trên đường về sư môn đã biết chuyện.

Năm trước Võ Lâm đánh vào tổng đàn ma giáo, quyết tâm tiêu diệt toàn bộ ma giáo, đáng tiếc giang hồ không thể bình yên bao lâu, những tên nghiệt dư còn lại của tổng đàn quyết định gây dựng lại ma giáo, đổi sào huyệt, đổi luôn cả một giáo chủ mới.

Đáng nhắc tới chính là, vị tân nhậm giáo chủ này không phải là ai khác, chính là tên phản đồ năm đó phản bội Vân Hoa môn, sư thúc của Phượng Linh Quân – Tần Thanh.

Trong trí nhớ của Phượng Linh Quân, Tần Thanh sư thúc là người có dã tâm lớn, năm xưa si mê võ học, vì để luyện thành tuyệt thế thần công mà không tiếc bất cứ giá nào —— bao gồm cả việc cấu kết với ma giáo, phản bội sư môn, đem tâm pháp của Vân Hoa môn truyền ra ngoài kết hợp với tà công ma giáo, khai sáng môn phái cực hữu âm tà mới, còn chưa luyện thành đã bị phát hiện, sau đó bị đuổi khỏi sư môn.

Năm đó Phượng Linh Quân không quá mười bốn tuổi, đối với sư phụ lửa giận đầy trời khắc ấn tượng rất sâu. Sau này sư phụ hắn tự đi tìm Tần Thanh, phế đi võ công của gã, vì chuyện cũ mà tha cho gã một con đường sống, từ đó về sau gã liền mai danh ẩn tích.

Cho đến năm trước Võ Lâm đại chiến với ma giáo, có người nói đã gặp được Tần Thanh mất tích đã lâu, không biết hắn dùng bí pháp gì, không chỉ khôi phục võ công mà công lực còn tiến thêm một tầng.

Đó là lời đồn đãi, thật giả khó phân.

Rồi sau đó, chưa đầy nửa năm sau, Tần Thanh chính thức xuất hiện, tuyên bố công kích tất cả chánh phái lớn nhỏ, tiêu diệt Võ Lâm, thống nhất giang hồ.

Tần Thanh nói được làm được, một năm rưỡi trôi qua, việc ác gã làm nhiều đến mức đếm không xuể. Hết lần này tới lần khác hành tung bí ẩn, thường thường lựa chọn ban đêm để xuống tay, trước hừng đông liền biến mất không thấy tăm hơi. Thành phần ma giáo trên giang hồ cũng không hiểu vì sao xuất quỷ nhập thần, muốn kiếm một tên cũng không có, huống chi là sào huyệt của chúng.

Minh chủ Võ Lâm vì thế mà hao toàn lực, sau nhiều lần dò xét, cuối cùng đã tìm được tin tức, vì vậy lập tức bắt đầu chuẩn bị tiêu diệt ma giáo. Phượng Linh Quân cùng Vương Tử Chiếu chạy tới Vọng Xuân sớn, kế hoạch chưa thi hành thì bản thân hắn đã sống mơ mơ màng màng trong núi suốt mấy ngày trời, lúc xuống núi thế cục đã thay đổi chóng mặt.

“Tần Thanh hướng Võ Lâm Minh Chủ hạ chiến thư, tỷ thí võ công, tuyên bố nếu không ai có thể đánh thắng hắn thì chức Minh Chủ phải giao cho hắn...... Năm trước đánh một trận, Triệu minh chủ vết thương cũ chưa lành, ắt không thể ứng chiến, nghe Vương sư huynh nói, Võ Lâm thương thảo mấy lần vẫn chưa thương lượng ra kết quả. Chưa kể, bọn họ ngăn ở nơi này đã ba ngày, la hét muốn lên núi mời chưởng môn xuất quan, tự tay thanh lý môn hộ. Phượng sư huynh, huynh xem việc này phải xử trí thế nào?”

Phượng Linh Quân im lặng nghe, mặt không đổi đi vào đạo môn, vừa lúc chạm mặt Vương Tử Chiếu.

“Sư huynh! Ai, huynh cuối cùng đã trở lại!” Vương Tử Chiếu ồn ào, thời điểm nhìn thấy Phượng Linh Quân như thấy cứu tinh, gã phất tay để đệ tử thủ vệ rời đi, một mình lôi kéo Phượng Linh Quân quẹo vào lối đi nhỏ, lén lén lút lút, vừa đi vừa nói: “Huynh trước đừng qua bên kia, bên đó toàn là người......”

“......” Phượng Linh Quân cau mày, “Chuyện gì xảy ra?”

Vương Tử Chiếu hừ một tiếng, khinh thường nói: “Còn có thể là chuyện gì? Nghe nói trước đó vài ngày lão tặc Tần Thanh luyện thành thần công, không ai nguyện ý đi giao chiến với hắn, nhưng phía Võ Lâm không thể đi làm con rùa rụt đầu, nhất quyết phải tuyển một người ra ứng chiến, thế phải làm sao? Tất nhiên là tìm đến chúng ta rồi  —— cái gì mà muốn chúng ta phải thanh lý môn hộ, Tần Thanh tám trăm năm trước đã bị trục xuất khỏi sư môn, sư phụ phế võ công của hắn, hắn lại đi luyện cái gì tà công, cùng Vân Hoa chúng ta có liên quan sao? Huynh nói xem, lý lẽ ở đâu chứ?”

Phượng Linh Quân từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Chiến thư nói thế nào, có kỳ hạn không?”

“Nửa năm, chậm nhất là nửa năm.” Vương Tử Chiếu nói, “Sư phụ ở trên Bất Tu sơn bế quan đã hơn hai năm, nếu tính đúng nửa năm sau sẽ xuất quan. Nhưng vạn nhất lão nhân gia không thể thuận lợi xuất quan ——”

Vương Tử Chiếu dừng lại một chút, “Tóm lại hiện tại không được, không thể quấy nhiễu sư phụ.”

Phượng Linh Quân hiển nhiên cũng hiểu, hắn so với ai càng hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Ban đầu sư phụ hắn bế quan đã tìm hắn nói chuyện cả đêm, liên tục dặn dò hắn phải trông coi chuyện sư môn. Hắn biết sư phụ bế quan là để tìm hiểu ‘Tố Thủy Tâm Kinh’, trước đó sư phụ đã tìm hiểu nữa đời vẫn không thể đột phá được tầng cuối, suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma mới buộc phải bế quan. Đây là chuyện bí mật của sư môn, chỉ có hắn và Vương Tử Chiếu, hai người được biết.

Sư phụ đã nói, sớm nhất ngày mồng chín tháng chín năm nay sẽ xuất quan, nếu không thể sẽ phải đợi thêm một năm, trong thời gian này bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được phép quấy rầy. Phượng Linh Quân nhớ kĩ lời sư phụ dặn, năm trước đại sự tiêu diệt ma giáo cũng không có lên Bất Tu sơn tìm người.

“Vậy đi, đệ đi tìm Triệu minh chủ.” Phượng Linh Quân và Vương Tử Chiếu vòng qua sơn giả, đi tới chỗ ở trong hậu viện, hắn đẩy cửa vào, quay đầu hướng Vương Tử Chiếu nói: “Đệ nói cho ông ấy biết, trước mồng chín sư phụ sẽ xuất quan, nếu không có hyunh sẽ đi ứng chiến.”

“Hyunh?” Vương Tử Chiếu kinh hãi, “Sư huynh, lão tặc họ Tần kia không dễ đối phó, vạn nhất huynh có mệnh hệ gì, đệ, đệ sao bẩm báo lại cho sư phụ đây?!”

Phượng Linh Quân bất mãn, “Đệ từ lúc nào trở nên nhát gan phiền phức vậy?”

“Đệ ——”

“Được rồi, đừng nói nữa, đệ trước tiên đem mấy người ở bên ngoài đuổi đi đi, huynh phải nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai bàn.”

“......”

Vương Tử Chiếu bị đuổi đi, trong lòng không khỏi nói thầm, gã cùng với Phượng Linh Quân làm chuyện xấu đã thành thói quen, không nghĩ tới loại ‘chuyện tốt’ này sư huynh lại nguyện ý làm, sư huynh không hổ là sư huynh, giác ngộ cao, người tầm thường không thể với tới.

Mà lúc này, Phượng Linh Quân ngồi trong phòng chợt nhớ tới Sở Kiền.

Năm ngày, hắn từ Vọng Xuân sơn chạy về sư môn, một đường phong trần mệt mỏi, tâm tình càng thêm buồn bã. Hắn từng kết giao với không ít người, nhưng tất cả đều không được mấy ngày, nói hợp là hợp nói chia là chia, chưa có người nào giống như Sở Kiền ——

Điểm nào đặc biệt? Cái khác không nói, Phượng Linh Quân có thể cảm giác được Sở Kiền đặc biệt thích hắn, thích lệ thuộc vào, dù có thế nào cũng không bỏ được, vừa nghĩ tới Sở Kiền đang vì hắn mà thương tâm, trong lòng hắn liền phát sinh gợn sóng, dồn dập mà kéo tới. Ngực giống như bị sợi dây thừng siết lấy, tuy cách xa ngàn dặm nhưng lại trở thành gánh nặng hắn không thể buông xuống.

Phượng Linh Quân than nhẹ một tiếng, ngã xuống giường nằm ngủ.

Ngày hôm sau, hắn liền bắt đầu bận rộn, chuyện vụn vặt trong sư môn tuy nhiều nhưng hiện tại tạm thời không đụng đến, nhiệm vụ cấp bách là tiêu diệt ma giáo. Nếu như sư phụ đến lúc đó vẫn chưa xuất quan, hắn cam nguyện thay Võ Lâm ra mặt, đi ứng chiến với Tần Thanh, nhưng chuyện này không thể giải quyết đơn giản thế được.

Nếu như giết chết Tần Thanh mà giải quyết được mọi chuyện thì quá tốt, nhưng lỡ may bên trong có bẫy hoặc chiến bại, tình hình sẽ như thế nào? Không thể không làm trước tất cả chuẩn bị.

Chính bởi vì vậy, một đoạn thời gian về sau, Phượng Linh Quân vì Võ Lâm, vì kế hoạch ‘trừ ma vệ đạo’ được bố trí chặt chẽ nhất mà bôn ba khắp nơi, tìm kiếm động tĩnh ma giáo, đồng thời nâng cao kiếm pháp của mình, một ngày cũng không thể hoang phế.

Chớp mắt, mồng chín đã tới. Phượng Linh Quân đã sớm vượt quá thời hạn ‘hai ba tháng’ đã hứa với Sở Kiền. Có một lần trở về, hắn cùng đám người của Triệu minh chủ xuôi nam, đi qua phủ Vọng Xuân.

Lúc ấy đang là ban đêm, mười lăm tháng tám trăng treo giữa trời, hắn cưỡi ngựa nhìn ngọn núi nguy nga phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần dịu dàng.

Phượng Linh Quân: “Không biết ta khi nào mới có thể trở lại nơi đào nguyên, không biết ta còn thể quay về gặp đệ hay không..... ”

Mong là có.
Bình Luận (0)
Comment