Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 29

CHƯƠNG 29

Nam Ca Nhi phát hiện, rất không đúng!

Chuyện không đúng này không phải là tình trạng trong huyện thành có gì không đúng, mà là thái độ của Mạc Thụ đại gia đối với mình, có chút bất đồng dĩ vãng.

Cụ thể như hiện tại, Mạc Thụ trở nên rất nhiệt tình cùng hành động chung, hơn nữa cự tuyệt bất cứ ai tiến hành các loại tiếp xúc đụng chạm da thịt với y, còn sẽ thỉnh thoảng tiến hành các loại quấy rối sờ sờ đụng đụng với y…

Tuy vẫn tỏ ra rất khinh thường Mạc Thụ, nhưng Nam Ca Nhi phát hiện bản thân không chán ghét sự đụng chạm của Mạc Thụ___ nếu như hắn có thể đừng muốn bị đánh như vậy thì càng hoàn mỹ.

Năm nay vẫn rất yên tĩnh, Nam Ca Nhi lại nhờ người đi mua mấy cây mai.

Vẫn như cũ bày sạp trà, khi rảnh sẽ cùng Mạc Thụ đi khắp nơi, sau đó thỉnh thoảng bị Mạc Thụ chọc tức đến phát cuồng, bị người của Quảng Điền chọc cho dở khóc dở cười…

Vẫn là mỗi ngày rất bình thường yên tĩnh.

Một ngày mùa thu, Tiểu Hạ tới tìm y, nói tìm y cùng đi chơi.

Mạc Thụ vì phải xem những công văn bị tích lũy lại cho nên không thể nào đi cùng, thế là dặn tới dặn lui Nam Ca Nhi không được cho phép Tiểu Hạ đụng chạm y, lại minh thị ám thị Nam Ca Nhi là người của hắn, yêu cầu Tiểu Hạ đừng chấm mút gì đó.

Cuối cùng bị Nam Ca Nhi không thể nhịn nổi triệu hoán Chu Khê ra mới chịu thôi.

Mạc Thụ đành long lanh đáng thương nhìn hai hài tử tuổi tác sấp xỉ chạy về phía bờ sông.

Chu Khê càng mát lạnh vứt lại một câu: “Lão đầu tử, ngươi ghen tỵ cũng vô dụng, bọn họ mới là người đồng trang lứa.”

Gia hỏa bình thường luôn chọc giận người cuối cùng bị người chọc tức đến nói không nên lời, vẻ mặt thất vọng lo lắng nhìn hai người kia đi khỏi đại môn nha môn.

Hạ Gia Phú tiểu bằng hữu luôn thích chạy ra bờ sông nhặt người, đương nhiên, hôm nay hắn vẫn sẽ tới bờ sông, vẫn, nhặt được người.

Nam Ca Nhi ngồi xổm trước mặt nam nhân mất đi ý thức, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Tiểu Hạ.

… Ngươi rốt cuộc có từ trường gì vậy!

Tiểu Hạ một chút cũng không thấy quái dị, vui vẻ ngồi xổm xuống theo, không biết từ đâu biến ra một cành cây, khều khều: “Lại một người.” Biểu tình của hắn nhìn rất hạnh phúc.

Điều này càng khiến Nam Ca Nhi đơ ra.

“Ngươi tính xử lý thế nào?” Suy nghĩ nửa ngày, Nam Ca Nhi hỏi.

“Xử lý thế nào?” Tiểu Hạ tựa hồ cảm thấy vấn đề của Nam Ca Nhi rất kỳ quái, ném một ánh mắt quái dị cho y, “Đương nhiên là đẩy lại.”

“Đẩy lại?” Nam Ca Nhi không hiểu.

“Quảng Điền không cần người ngoài.” Tiểu Hạ cười vô cùng vui vẻ.

“… Ta mới đầu cũng là người ngoài.” Nam Ca Nhi nhắc nhở.

“Ân, nhưng là bộ dáng đó của ngươi, so với người chết không khác gì.” Tiểu Hạ cười, “Nghĩ tất trước kia người ngươi gặp phải không chỉ hy vọng ngươi chết, mà còn muốn giày vò ngươi đến chết.”

Nghiêng đầu nhìn Nam Ca Nhi, “Cho nên, cho dù cứu sống ngươi, ngươi đối với thế giới bên ngoài đã mất đi hứng thú rồi.”

Tuy biết rõ thảm trạng của mình lúc đó, nhưng bị Tiểu Hạ nói thẳng ra như vậy, y vẫn cảm thấy có chút đè nén.

… Thì ra, ta lúc đó, đã bị bức bách thành bộ dáng cho dù có sống tiếp cũng mất đi ý chí sao?”

Y vẫn nhớ bản thân là vì nguyên nhân gì mới tới nơi này, vẫn nhớ rõ ngày tháng không thấy ánh mắt trời trong thủy lao âm lạnh ẩm ướt đợi tròn ba năm, thậm chí còn nhớ mình từng là thân vương của Bắc Quận, chỉ nhớ ngày tháng lúc đó đều cực kỳ hắc ám khó chịu, nhưng dần dần đã không còn nhớ sự thống khổ tuyệt vọng khi đó nữa.

Có lẽ là bản năng không nguyện ý nhớ tới hoàn cảnh đáng thương lúc đó cho nên đại não đã đem những ký ức đó chôn vùi đi.

“Cho nên, Nam Ca Nhi là người thuộc về Quảng Điền.” Tiểu Hạ cười nói, sau đó khép mắt nhìn nam nhân hôn mê bên bờ sông: “Người này, trên thân thể tuy rằng có ngoại thương, nhưng cũng không chí mạng, tuy hôn mê, nhưng cũng không có nội thương gì, lưu lại, sẽ không tốt cho Quảng Điền.”

“Sẽ đem sự tồn tại của Quảng Điền nói ra ngoài?” Nam Ca Nhi hỏi.

Tiểu Hạ mỉm cười: “Nam Ca Nhi quả nhiên biết rồi.”

“Ân.” Nam Ca Nhi gật đầu.

Thật ra, y sớm đã đoán được sự tồn tại của Quảng Điền đại khái là bốn quốc gia trên đại lục này không biết tới, nếu không mọi người ở Quảng Điền không thể sinh sống an dật như thế, vì thực lực tàng giữ của Quảng Điền thực sự không phải là nơi có thể khiến cho các quân chủ yên tâm.

Đại khái bờ sông này là nơi duy nhất có thể tự do thông ra ngoài, cho nên Tiểu Hạ mới chuyên môn phụ trách mảng này, mỗi ngày đến đây tuần tra.

Tiểu Hạ suy nghĩ, sau đó lấy ngón tay chọt chọt Nam Ca Nhi: “Ngươi thích nơi này không?” Tiểu Hạ hỏi y, “Thích chúng ta không?”

Nam Ca Nhi ngưng trệ một lát, sau đó hỏi: “Nếu như ta nói không thích thì sao? Ngươi sẽ đẩy ta xuống sông sao?”

Tiểu Hạ mở to mắt: “Làm sao có thể.” Cười nói, “Vì chúng ta thích ngươi a, cho nên nếu như ngươi nói không thích, vậy thì điều đó nói rõ là chúng ta còn chưa phấn đấu đủ, cần phải cố tốt với ngươi hơn nữa, để ngươi thích nơi này, thích chúng ta mới thôi.”

“Hả?” Nam Ca Nhi ngạc nhiên.

“Lẽ nào không phải chính là đạo lý này sao?” Tiểu Hạ hỏi y, “Thích một người, liền muốn chiều chuộng người đó. Nương ta chính là nói với ta như vậy.”

Nam Ca Nhi trầm mặc một lúc, sau đó cười: “Ân.”

“Ân là ý gì?” Tiểu Hạ vẫn là một tiểu oa chậm chạp, câu trả lời của Nam Ca Nhi càng khiến hắn nghi hoặc.

“Ta là nói, ta cũng thích nơi này, thích Quảng Điền, thích các ngươi.” Nam Ca Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cười trả lời.

Bắt đầu từ hiện tại, ta đã có thể hiểu rõ rồi.

Cũng may, còn chưa muộn.

Hoặc nên nói, vì sự chiều chuộng của mọi người, cho nên ta mới có thể hiểu được những điều này.

Đứng thẳng dậy, sau đó nói với Tiểu Hạ: “Vậy thì đẩy xuống thôi.”

Tiểu Hạ ngạc nhiên một lúc, nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ không đồng ý chứ.”

“Tại sao?” Nam Ca Nhi buồn cười hỏi hắn.

“Khi ngươi nhìn thấy người này, ánh mắt mở to mất một lúc, ta nghĩ hắn đại khái là người quen của ngươi.” Tiểu Hạ nói.

Nam Ca Nhi gật đầu: “Đã từng.” Cười cười, “Hiện tại người quen của ta chỉ có các ngươi thôi.” Nam nhân này là một quân quan của Bắc Quận, y đã từng gặp qua.

Ngay cả quan viên cao cấp cũng bị thương trôi dạt tới đây, có thể thấy, Bắc Quận tựa hồ quân sự khẩn cấp?

Tiểu Hạ cũng đứng lên, thò tay rờ đầu Nam Ca Nhi: “Nam Ca Nhi đáng thương, nhớ tới những ký ức chết tiệt rồi.” Hắn cao hơn Nam Ca Nhi một chút, cho nên rất dễ rờ đến đầu Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi đen mặt: “Ta một chút cũng không hiếm lạ sự đồng tình của ngươi.” Bị một gia hỏa không bình thường đồng tình, ta rốt cuộc còn chịu bao nhiêu khổ sở đây!

Tiểu Hạ một cước đạp gia hỏa xui xẻo kia rớt lại xuống sông, “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thái độ dứt khoát nhanh gọn, khiến người ta vừa nhìn đã biết hắn rất quen thuộc với việc này…

Chỉ là, một cước đó, đại khái lực đạo không nhẹ, có thể sẽ tăng thêm trọng thương….

Nam Ca Nhi híp mắt nhìn gia hỏa đang trôi trong dòng sông, nghĩ nghĩ, nói: “Kéo hắn lên.”

“Hả?” Tiểu Hạ đã đi được hai bước, nghe Nam Ca Nhi nói như vậy, có chút quái dị quay đầu.

“Vừa rồi ta nhìn thấy đầu ngón tay hắn cử động.” Nam Ca Nhi nhàn nhạt nói.

Tiểu Hạ ngạc nhiên một chút: “Giết hắn?”

“Ân.” Nam Ca Nhi không chút chậm trễ.

“Được không?”

“Đương nhiên.” Nam Ca Nhi lộ ra nụ cười, “Quyết định như vậy ta đã làm rất nhiều rồi.” Năm đó khi ở Bắc Quận, không biết có bao nhiêu người đều vì một lời sai khiến của ta mà chết dưới dao mổ, hiện tại ta cũng có thể làm được.

Nếu như sự tồn tại của Quảng Diền bị lộ ra ngoài, thì sự bình lặng hiện tại sẽ bị thổi bay, thậm chí sẽ có người vì thế mà chết.

Người nói thích ta, vì sự lơ là của ta mà chết.

Tuyệt đối không thể để như vậy.

Ta không biết hắn có thể sống sót không, nhưng ta không dám cược, ta vẫn luôn không phải người giỏi đánh cược, trước giờ đều không làm chuyện gì không nắm chắc.

Bất luận là vương cung hay Quảng Điền, điểm này ta sẽ không có bất cứ thay đổi nào.

Nghe Nam Ca Nhi nói như vậy, Tiểu Hạ không còn nói gì nữa.

Trực tiếp nhảy lên không, đạp qua mặt nước, nhấc hàn đao trong tay, đâm đao xuống, nam nhân đã bắt đầu giãy dụa đó chỉ trong thoáng chốc đã bị trảm thành mấy đoạn, thậm chí ngay cả kêu thét cũng không kịp phát ra nửa chữ, chỉ có dòng máu bị nước sông cuốn đi.

Tiểu Hạ thu đao, không nhiễm một giọt máu, đạp nước đi về.

Thấy biểu tình ngưng trọng như vậy của Tiểu Hạ, Nam Ca Nhi có chút bất đắc dĩ cười một tiếng: “Có phải là cảm thấy, ta và Nam Ca Nhi yếu đuối trong tưởng tượng của ngươi không giống lắm? Rất đáng sợ?”

Tiểu Hạ đi tới đụng vai Nam Ca Nhi, nghiêng đầu nhìn y.

Tuy trên y phục vẫn sạch sẽ, nhưng vì vừa mới giết người, cho nên khó tránh nhiễm lên khí tức máu tươi.

“Không có.” Tiểu Hạ lắc đầu, “Chuyện như vậy, ta làm rất nhiều rồi.” Nghĩ rồi nghĩ, lại nói: “Thật ra ta cũng nhận ra người đó tỉnh rồi, khí tức của hắn ta cảm nhận được, ta vốn muốn chờ người trôi tới hạ du mới giết.”

“Không muốn ta nhìn thấy?” Nam Ca Nhi cười hỏi.

“Ân.” Tiểu Hạ gật đầu, nhét đao vào thắt lưng, sau đó giơ tay sờ đầu Nam Ca Nhi: “Trước đây Nam Ca Nhi nhất định gặp phải rất nhiều chuyện chết tiệt, cho nên mới giống chúng ta.”

Nam Ca Nhi ngây ra.

“Muốn bảo hộ gì đó, mới sẽ trở nên tàn khốc, kết quả còn bị trôi dạt tới đây?” Tiểu Hạ mang theo chút cảm thán nói.

Tuy Tiểu Hạ không tinh tường nói ra, nhưng đích thực đã đoán được tám chín phần.

Nam Ca Nhi cười cười, không nói.

“Sau này, không cần làm chuyện như vậy nữa.” Tiểu Hạ sờ sờ đầu Nam Ca Nhi, cười, “Chúng ta sẽ làm, ngươi không cần làm nữa.”

Thân thể Nam Ca Nhi chấn động, có chút ngốc nghếch nhìn Tiểu Hạ.

“Ta nghĩ, mọi người đều hy vọng như vậy.” Tiểu Hạ cười, “Ngươi chỉ cần yên tâm sống ở đây, bầu bạn cùng Mạc Thụ tiên sinh, sau đó đến nhà hàng xóm láng giềng tán doc, khi nhàn rỗi đến nha môn kể chuyện, như vậy là được rồi.”

“Những chuyện này, không phải chuyện ngươi cần làm, ngươi yếu như vậy, thân thể cũng không tốt, không thích hợp làm chuyện này, ngươi cần chiếu cố tốt bản thân.”

“Chuyện khác thì không cần lo lắng nữa, chúng ta đều sẽ làm tốt.”

“Nam Ca Nhi có thể yên ổn sống ở đây, chính là kỳ vọng của chúng ta.”

Nam Ca Nhi ngây ngây ngẩng đầu, nhìn gương mặt non trẻ của Tiểu Hạ, tầm mắt từ từ trở nên mơ hồ.

Có lẽ, ta vẫn luôn mong đợi có người có thể nói với ta như vậy.

Không cần phải liều mạng như vậy vì muốn làm chút gì đó, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ cần tự do tự tại mà sống, là được.

“Cho nên mới nói a, ngươi thích thế nào thì cứ thế nấy, không cần lo nghĩ tới chúng ta đâu, vì chúng ta mới là người nên bảo hộ ngươi a.”

“Ngươi muốn sống như thế nào cũng được, chúng ta cũng cảm thấy Nam Ca Nhi thích hợp với cuộc sống bình thường, thích hợp cười híp mắt chào hỏi cùng mọi người.”

“Ân, chính là như vậy, cho nên… Hả? Này! Tại sao lại khóc!”

“Ô a, đừng khóc a, ta vừa rồi không có ức hiếp ngươi mà, ngươi đừng khóc a!”

“Chết rồi chết rồi, Mạc Thụ tiên sinh nhất định sẽ tìm ta tính toán đó!”

“Này này, Nam Ca Nhi đừng khóc a, ta sai rồi, không thì sau này cái gì, ta cũng không giành đồ ăn với ngươi nữa, được không?”

“A, ta, ta, ta nghe nói ngươi thích ăn cá, ta lập tức xuống sông bắt, đợi nha, đừng khóc đừng khóc a, đại gia!”

“Hỗn đàn, con sông mới giết người, cá đó ta ăn nổi sao?” Nam Ca Nhi chảy nước mắt ào ào như cuồng phong, nhưng vẫn đen mặt.

Bình Luận (0)
Comment