Xuất Hiệp Sắc Nam

Chương 5

Hạ Tình Hãn bảo trì lịch sự mời hai người vào nhà, sau khi dâng hai tách trà lên, anh mới hỏi: “Các người gần đây khoẻ không? A Cương, tiểu Huệ.”

Hồng Hải Cương gật đầu, chưa kịp nói vài lời; tiểu Huệ ở bên cạnh, luôn lấy tay đập đập nhè nhẹ lên cánh tay của cậu.

“Được, được, chờ một chút.” Biểu tình Hồng Hải Cương càng ngày càng nhăn nhó.

Tiểu Huệ nhẹ giọng nói: “nói đi, nói nhanh lên.”

Không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, Hạ Tình Hãn cũng không dám hỏi, dù sao chính mình cũng chỉ là người ngoài, nhưng thấy bọn họ thân mật như vậy, anh vẫn có chút đau khổ, nên quay mặt sang hướng khác.

Tiểu Huệ vẫn thúc giục Hồng Hải Cương, biểu tình của Hồng Hải Cương rất kỳ quái, đến cuối cùng lời qua tiếng lại giữa họ có chút lớn tiếng, làm cho Hạ Tình Hãn muốn giả vờ không nghe cũng không được.

“Kêu anh nói thì nói đi, có gì mà anh phải sợ? Vốn chuyện này cũng thật quái dị a, có cái gì không thể hỏi, kia vốn là của anh a.” thanh âm của tiểu Huệ có chút chanh chua.

Hồng Hải Cương vẫn giống cái hũ nút, không nói lời nào.

“Có chuyện gì không? A Cương?”

Rốt cuộc anh cũng hiểu được Hồng Hải Cương không phải đơn thuần muốn gặp anh mà đến, mà là bị tiểu Huệ ép buộc, bọn họ dường như có cái gì đó muốn nói với anh.

Tâm tình của Hạ Tình Hãn phút chốc lặn tới đáy cốc, quả nhiên mất đi anh đối với Hồng Hải Cương mà nói tuyệt không tính là gì, bọn họ đã lâu không gặp mặt như vậy, cậu cũng không nghĩ muốn gặp anh, vì không nghĩ thế nên tâm tình của cậu vẫn thoải mái, nhưng tâm tình của anh xác thực là bi thương, chẳng lẽ anh bồi bên cậu mười năm, ngay cả một tia cảm tình Hồng Hải Cương đối với anh đều không có ?

Hồng Hải Cương vẫn đóng chặt miệng.

Tiểu Huệ khẩn cấp nói: “thầy, bởi vì tính cách của A Cương hướng nội, cho nên em thay anh ấy nói vậy, thật ngượng ngùng.”

“Thế nào?” anh vẫn cố nhẫn nại mà hỏi.

Tiểu Huệ mở lớn hai mắt xinh đẹp, nhìn về phía anh hỏi: “thầy, A Cương làm việc nhiều năm như vậy, chi tiêu của anh ấy lại ít, hẳn là tiền để dành được rất nhiều đi.”

Hạ Tình Hãn lắp bắp kinh hãi, nguyên lai cô ta muốn gặp anh là để nói về vấn đề tiền bạc.

“Tiền này là của A Cương, em thật sự không hiểu vì cái gì mà phải để ở nơi thầy, thầy lại còn muốn mở tài khoản giúp anh ấy trông nom tiền, mà ngay cả chi phiếu công ty đưa cho anh ấy cũng đều phải giao cho thầy.” Cô ta càng nói càng làm càn: “thầy, không phải em hoài nghi tính cách của thầy, mà là như thế này thật sự là vi phạm lẽ thường, thầy dựa vào cái gì mà không cho A Cương trông nom tiền của mình? Thầy lại dựa vào cái gì mà lấy tiền của anh ấy? Các người chỉ là quan hệ thầy trò trước kia mà thôi, thầy căn bản không phải là người thân của anh ấy.”

Ý của cô ta rất rõ ràng: chính là Hạ Tình Hãn giúp Hồng Hải Cương trông nom tiền là có ý đồ khác, có thể là vì muốn lấy tiền của Hồng Hải Cương nên mới làm như vậy. Còn cô ta với A Cương mới là một đôi thân mật, dựa vào cái gì mà cô ta không thể trông nom, mà Hạ Tình Hãn là người ngoài lại có thể trông nom tiền của Hồng Hải Cương như vậy.

Sắc mặt của Hạ Tình Hãn chuyển sang xanh mét.

“A Cương thành thật, không chịu nói ra số tiền đang ở nơi thầy, nhưng em dùng tư liệu của A Cương để tính toán thì số tiền kia rất nhiều, thầy, thầy đã cất đi nơi nào? Vì cái gì không chịu trả lại cho A Cương? Em nghe A Cương nói, mỗi tháng thầy chỉ cho anh ấy hai, ba vạn nguyên, thầy làm như thế này hơi quá đáng, số tiền này so với lợi tức ngân hàng còn ít.”

Hạ Tình Hãn trợn mắt há hốc mồm, cô ta cơ hồ chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng anh là kẻ trộm, hơn nữa còn trộm tiền mà A Cương đã mồ hôi nước mắt mới kiếm được.

Đúng là lúc trước, khi anh tức giận đã đem tiền của Hồng Hải Cương chuyển hết qua tài khoản của mình, nhưng một đồng của cậu cũng không hề bị tổn thất; từ khi anh quyết định buông tha tình cảm đối với A Cương, anh liền chuyển dời hết số tiền đó quay lại sổ tiết kiệm của cậu. Dù sao đó là tiền của A Cương, cũng không phải tiền của anh, anh phân định rất rành mạch.

“Tôi giúp A Cương mở tài khoản giữ tiền là vì A Cương không có khái niệm về tiền tài, cậu ta cầm chi phiếu liền lạc mất, chính mình cũng không biết đã để ở đâu, cho nên tôi mới giúp cậu ấy trông nom tiền, mỗi tháng cho cậu ấy hai, ba vạn tiêu vặt là vì A Cương thường nói đã quên mất mật mã tài khoản, cho nên tôi mới để lại một ít tiền mặt cho cậu ấy.”

Khi anh nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hồng Hải Cương, anh không thể mắng ra tiếng, chỉ nói ra nguyên nhân vì cái gì anh giúp A Cương quản lý tài sản. Anh không muốn làm cho việc này trở nên rắc rối hơn, ngay cả sự thật khó có thể tin cô ta còn chưa nhập môn, cũng đã bắt đầu muốn trông nôm tiền của A Cương, còn khởi binh tới nhà anh vấn tội, chất vấn anh như một tên cường đạo ăn trộm tiền.

Tiểu Huệ căn bản là không tin.“ thầy, thầy đem tiền của A Cương đưa ra đây đi a, A Cương có thể tự mình trông nom tiền của mình, không cần thầy giúp anh ấy trông nom, cho dù anh ấy không thể trông nom, em sẽ giúp anh ấy; thầy không phải là người thân của anh ấy, tiền vẫn để ở nơi thầy, làm sao chúng em biết thấy có dùng nó hay không.”

Thái độ của cô ta càng ngày càng quá đáng, làm cho Hạ Tình Hãn tức giận đến phát run.

Anh đứng dậy mở tủ quần áo lấy ra sổ tiết kiệm và con dấu. “Đây là tiền của A Cương, tôi thề một đồng tôi cũng chưa từng dùng qua.”

Tiểu Huệ cầm lấy số tiết kiệm, lật ra xem, sắc mặt nhìn không tốt lắm, nói: “em phải đi về đối chiếu với tư liệu của A Cương lưu lại mới biết được số lượng tiền có đúng hay không.”

Hạ Tình Hãn bất mãn rống lớn lên: “ Cô cứ việc đi mà đối chiếu, nếu dư ra thì thối lui lại cho tôi.”

Rống xong, anh cơ hồ quá thương tâm mà nước mắt sắp chảy ra.

Hồng Hải Cương đã không có cảm ơn anh vì cậu vài năm nay vất vả tồn tiền, mà lại còn cùng tiểu Huệ đến nhà anh đòi tiền, xem anh như một kẻ trộm, làm anh cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Cậu không thương anh, nhưng có cần tất yếu ở trước mặt bạn gái của cậu đem anh trở thành một tên trộm không? Mệt anh còn cao hứng phấn chấn chạy về nhà, không nghĩ tới sẽ phải đối mặt với sự ô nhục như vậy.

“ chúng em đi trước, nếu có vấn đề gì, chúng em sẽ lại liên lạc với thầy.”

Trong lời nói của cô ta chính là không tin anh không có lấy tiền của Hồng Hải Cương, còn cố ý nhấn mạnh ngữ khí ba chữ “có vấn đề”, Hạ Tình Hãn nghe xong càng cảm thấy nhục nhã hơn.

Thu thập xong sổ tiết kiệm cùng con dấu, tiểu Huệ đã đạt thành mục đích. Cô ta cường thế lôi kéo Hồng Hải Cương đứng dậy, Hồng Hải Cương sợ hãi nhìn Hạ Tình Hãn kêu một tiếng thầy.

Hạ Tình Hãn không có trả lời lại, anh dùng tay che lại mặt, vẫn chờ cho cánh cửa khép lại, anh mới nghẹn ngào phẫn hận khóc thành tiếng.

Anh vài năm nay vì Hồng Hải Cương làm trâu làm ngựa, đến tột cùng là vì cái gì? Hay tất cả những thứ đó đều là để minh chứng anh là một tên ngốc, thật sự là một tên ngu ngốc!

※ ※ ※

Đêm hôm ấy, Hạ Tình Hãn đi ra ngoài uống rượu để giải sầu, lúc về nhà phun đắc loạn thất bát tao, nhưng tâm tình buồn bực vẫn rất là thống khổ.

Vài ngày sau, anh không nhận được điện thoại của Hồng Hải Cương cùng tiểu Huệ, chứng tỏ số tiền kia căn bản là không có vấn đề gì. Mà bọn họ cũng không gọi điện thoại xin lỗi hành vi ô nhục của bọn họ đối với anh, làm cho Hạ Tình Hãn cảm thấy vừa tức giận vừa thương tâm.

Cũng bởi vì sự kiện này, anh đối với Hồng Hải Cương nhớ nhung càng nhiều hơn, trước kia nhớ tới cậu là từng đợt tình ý nhẹ nhàng, hiện tại nhớ tới lại biến thành tràn ngập chua xót.

“Uy uy, tiểu Tình, đừng uống nhiều như vậy …”

Trước đây, anh đối với Ngũ Xương Liên thật sự không có mấy hảo cảm, nhưng Ngũ Xương Liên là một người bạn rượu rất tuyệt, anh ta chẳng những có thể uống, lại ngàn chén không say, cùng uống rượu với anh ta rất vui vẻ, anh ta nói rất nhiều chuyện cười để không khí trở nên vô cùng thoải mái, không hổ danh là nghiệp vụ viên số một, hiện tại anh rất khâm phục anh ta.

“Ngô, tôi cảm thấy rất khổ sở….”

Mấy ngày nay anh thường tìm Ngũ Xương Liên uống rượu, Ngũ Xương Liên dường như cũng nhìn ra tâm tình của anh rất xấu, nên dù anh ta rất bận rộn cũng ráng dành thời gian để đi cùng anh, trong lòng anh thật sự rất cảm ơn anh ta.

Anh không muốn ở thời điểm thống khổ như vậy, chỉ có một mình ngồi uống rượu giải sầu, như thế anh nhất định sẽ nổi điên.

Ngũ Xương Liên cười nói, “Anh uống nhiều như vậy, không khó chịu mới là lạ.”

Đầu Hạ Tình Hãn có điểm choáng váng, lập tức nằm úp sấp ở trên ngực của Ngũ Xương Liên; Ngũ Xương Liên không cao bằng Hồng Hải Cương, nhưng thân thể nam nhân rất cường tráng, làm anh không khỏi đánh một trận run run, hương vị nam nhân làm cho anh mê muội.



“A Cương… A Cương…”

Hạ Tình Hãn bỗng nhiên bật khóc, ôm chặt thân thể của Ngũ Xương Liên gọi tên Hồng Hải Cương, chóp mũi không ngừng cọ tới cọ lui, ngữi mùi vị nam tính trên thân thể ấy.

Giây tiếp theo, anh và thân thể người trước mắt cùng nhau rơi xuống giường, không nghĩ qua vì sao quán rượu lại có thể có giường xuất hiện, chỉ cảm thấy có người đè anh nằm xuống, anh liền nằm xuống.

Anh cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân khô nóng, cà-vạt buộc chặt trên cổ làm cho anh cảm thấy được thập phần khó chịu, không bao lâu đã có người giúp anh tháo nó xuống.

Không chỉ tháo cà-vạt xuống, đồng thời thân thể nóng lên của anh cũng dần dần cảm thấy một trận mát mẻ, có người cũng đang cởi y phục của anh ra.

“A Cương…”

Hạ Tình Hãn phát ra thanh âm ngọt ngào, nhẹ giọng gọi tên người yêu mà trước kia vẫn luôn đè ép anh làm tình, chính mình dường như trở lại tình cảnh trước kia, lúc A Cương làm cho anh ý loạn tình mê.

“Ngoan, ngoan….” Tiếng nói của Ngũ Xương Liên trầm thấp tràn ngập dục vọng.

Nghe được tiếng gọi ngọt ngào kia của anh, ngay cả không phải gọi tên của mình, cũng đủ làm cho Ngũ Xương Liên điên cuồng.

“A Cương… A Cương…”

“Mặt thoạt nhìn không được xinh lắm, nhưng thanh âm ngọt ngào đến chết người, tắt đèn rồi làm hẳn là cảm giác rất tuyệt đi, về sau cứ tắt đèn rồi ôm anh ta sẽ tốt lắm; không nhìn mặt, chỉ cần nghe thanh âm, hẳn là so với A Phiến còn khích thích người hơn.” Khuôn mặt luôn tươi cười của Ngũ Xương Liên, lộ ra một tia hiểm ác.

Anh ta di chuyển xuống dưới, bắt đầu tháo dây lưng quần của Hạ Tình Hãn, tiếp theo cởi quần của anh xuống.

Anh ta chậm rãi vuốt ve mỗi tấc da thịt của anh, tựa như đang muốn hưởng thụ hết thân thể tốt đẹp của Hạ Tình Hãn.

Khi Hạ Tình Hãn bị anh ta đụng chạm thân thể, nhịn không được phát ra từng đạo rên rỉ ngọt ngào.

“Ôi… đầu đau quá.”

Đầu Hạ Tình Hãn đau đến mức muốn nứt ra, sáng dậy mới biết tối hôm qua mình uống nhiều bao nhiêu, may mắn hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, còn có thể ngủ được thêm một giấc nữa, nên anh mới dám uống nhiều như vậy.

Anh nhớ rõ tối hôm qua anh ngồi uống rượu, sau khi uống rượu xong, cảm thấy buồn nôn, đầu thực choáng váng, tiếp theo sau đó không còn nhớ được gì nữa.

Anh ngồi dậy, mới phát giác có một cánh tay đang dùng sức ôm lấy anh.

Anh nhất thời chưa rõ ràng tình hình lắm, mắng một tiếng. “Làm cái gì vậy, muốn ngủ sao không đi nơi khác mà ngủ, sao nhất định phải theo tôi tranh một cái giường?”

“Chào… Chào buổi sáng, tiểu Tình…” Ngũ Xương Liên nằm bên cạnh hé ra khuôn mặt tươi cười vẫn còn đang buồn ngủ.

Anh ta ngồi dậy, Hạ Tình Hãn mới thấy anh ta không mặc quần áo cùng mình ngủ ở trên một cái giường.

“Anh ngu ngốc a, say đến chết sao? Không mặc quần áo mà ngủ ở bên cạnh tôi làm gì?”

Hạ Tình Hãn cảm thấy hơi xấu hổ, quay đầu đi, anh biết có một vài nam nhân sau khi uống rượu có thói quen cởi sạch tất cả, nhưng dù sao anh cũng là đồng tính luyến ái, nhìn đến nam nhân trần truồng khó trách khỏi có điểm không được tự nhiên.

“Tiểu Tình, sao lạnh lùng quá vậy, rõ ràng tối hôm qua nhiệt tình như vậy …”

“ Nhiệt tình cái đầu anh…”

Ngay lúc đang muốn lấy tay đẩy anh ta ra xa một chút, Hạ Tình Hãn mới giật mình phát giác chính mình thế nhưng cũng không mặc quần áo đang nằm ở mặt giường phía trong.

Anh nghiêng đầu lại nhìn thấy Ngũ Xương Liên cười đến rất vui vẻ, trong khoảng nhất thời anh không biết nên tức giận hay là kinh ngạc.

Ngũ Xương Liên vuốt ve bờ vai trần trụi của anh, cười đến rất vui vẻ, “tiểu Tình, tối hôm qua anh rất nhiệt tình nha, thanh âm của anh thật quyến rũ, cái tên xú nam nhân kia của anh quả thực là tên ngu ngốc, nếu tôi mà có được tình nhân ở trên giường phát ra thanh âm hấp dẫn như anh vậy, nhất định sẽ luyến tiếc khi thả anh ra a.”

Hạ Tình Hãn toàn thân run rẩy, anh căn bản không thể đoán ra Ngũ Xương Liên là loại người vô sỉ, hạ lưu như vậy, thừa dịp anh uống rượu say đem anh đưa vào khách sạn.

May mắn anh không cảm thấy chính mình có cái gì dị trạng, nhưng chiêu bài tươi cười của Ngũ Xương Liên lại vào lúc này thoạt nhìn tràn ngập tâm cơ nồng hậu.

Anh cầm quần áo ở trên giường, ra sức giữ mình đứng dậy, rồi mặc quần áo vào.

Ngũ Xương Liên nhìn anh mặc quần áo, khoé miệng vẫn là nhất mạt cười, không ngừng nói: “tiểu Tình, tối hôm qua, sự nhiệt tình của anh làm tôi thật mê luyến anh a, khi nào chúng ta rảnh lại cùng nhau đi khách sạn đi, tôi lúc nào cũng có thể phụng bồi.”

Sau khi Hạ Tình Hãn mặc quần áo tử tế, quay lại nhìn Ngũ Xương Liên, khẩu khí vô cùng lạnh lùng không có một chút e ngại. “ Tuỳ anh muốn nói gì thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không tái cùng loại người như anh ở cùng một chỗ nữa.”

Thái độ nghiêm nghị của anh làm cho Ngũ Xương Liên có điểm khó có thể chống đỡ, anh ta vốn tưởng Hạ Tình Hãn sẽ hướng anh ta cầu xin tha thứ, cầu chính anh ta đem chuyện này quên đi.

“Ai, dường như sau khi thất thân anh cũng không có gì kinh ngạc, có phải hay không chuyện tình một đêm với anh là phát sinh thường thường a?”

Ý tưởng của Ngũ Xương Liên làm cho anh buồn nôn, Hạ Tình Hãn mở to hai mắt trừng anh ta. “Anh ăn nói đàng hoàng cho tôi, tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người như anh.”

Ngũ Xương Liên càng nói càng hạ lưu: “Anh không muốn biết ít nhiều chuyện tuyệt vời của chúng ta phát sinh ngày hôm qua sao? Anh còn ôm chặt thắt lưng của tôi rồi kêu A Cương… A Cương…”

Thân hình Hạ Tình Hãn hơi hơi run rẩy, anh không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, anh đã thật lâu không cùng bất cứ kẻ nào cùng một chỗ, cho nên nếu có cùng nam nhân phát sinh quan hệ cũng là bình thường, nhưng vì sao một chút cảm giác anh đều không có.

“Không có bất cứ chuyện gì phát sinh cả, nhiều lắm là vào thời điểm anh nghĩ muốn đối với tôi xằng bậy, tôi ói lên người anh mà thôi.”

Hạ Tình Hãn liệu việc như thần làm cho chiêu bài tươi cười của Ngũ Xương Liên lập tức biến mất, khoé miệng run run vài cái. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta cười ha hả, cười đến ngã lăn ra trên giường.

“Hạ Tình Hãn, anh đúng là người thật thú vị, tôi còn nghĩ rằng những người làm việc văn phòng rất dễ bị lừa, và anh, nhất định sẽ bị tôi lừa.”

“Anh là tên hỗn đản, cũng không phải tất cả mọi người đều ngu ngốc, lần sau anh thử đem phiền toái tới cho tôi nữa xem, tôi nhất định sẽ làm cho anh rất khó nhìn.” Hạ Tình Hãn xoay người bước đi.

Ngũ Xương Liên nằm ở trên giường, một tay chống đỡ gương mặt, nhìn bóng dáng Hạ Tình Hãn rời đi, một cỗ hưng phấn nói không nên lời bỗng nhiên nảy lên trong lòng.

“Nói xinh đẹp cũng không xinh đẹp, tuổi cũng hơi lớn một chút, nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy, hơn nữa khuôn mặt tức giận vừa rồi thật sự là siêu cấp mê người, nếu biết sẽ như thế này, cho dù tối hôm qua bị anh ta ói mửa một trận, vẫn cứ thế mà đùa vui một chút xem.”

Nhưng vừa nghĩ tới thái độ nghiêm nghị của Hạ Tình Hãn so với anh trước đây càng hung dữ càng khó chịu, Ngũ Xương Liên bỗng nhiên thay đổi ý tưởng, thì thào tự nói: “tốt nhất vẫn là không nên, anh ta thoạt nhìn chính là loại hình giết người không nương tay, vạn nhất chạm vào anh ta, ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta nhất định sẽ không chút khách khí mà giết người; bất quá thật đúng là làm cho người ta không tưởng được, mình vốn nghĩ rằng anh ta là người thành thật dễ bị khi dễ, không nghĩ anh ta cùng người hay đùa trước kia hoàn toàn không giống nhau.”

Biểu tình anh ta trầm ngâm lộ ra ý tứ nghiền ngẫm hàm xúc, ánh mắt loè loè toả sáng, trong lòng hiện lên một tia rung động, thèm khát.

※ ※ ※

“Tiểu Tình…” Ngũ Xương Liên kéo dài âm cuối biến thành kiều âm làm nũng.

Một đại nam nhân phát ra loại thanh âm này, hẳn sẽ làm cho người ta thực sự chán ghét, nhưng đi cùng với biểu tình tươi cười rạng rỡ của Ngũ Xương Liên, các đồng nghiệp trong công ty sẽ nghĩ anh ta là người thích đùa giỡn, sẽ càng có hảo cảm với anh ta.

“Anh mà tiếp tục bước qua đây, cẩn thận không thì tôi cắt yến hầu của anh.”

Hạ Tình Hãn cầm con dao rọc giấy trong tay, hơn nữa khi anh nói câu kia, ánh mắt thắt cổ, lộ ra một tia âm ngoan, tuyệt đối không có người nào ngu ngốc dám hoài nghi lời nói của anh là lời nói đùa.

Mà ngay cả Ngũ Xương Liên là loại cáo già cũng không dám từng bước vượt qua Lôi Trì, lập tức đem bàn tay muốn chạm vào Hạ Tình Hãn ngừng ở trên không trung, sau đó rút lui về.

“Tôi muốn xin tiền thôi…” Ngũ Xương Liên vẻ mặt đầy uỷ khuất, giống như Hạ Tình Hãn đối với hắn làm chuyện rất xấu.

Hạn Tình Hãn căn bản không nghĩ để ý tới người này.

Từ lần trước, bởi vì anh uống say, thần trí không rõ ràng bị Ngũ Xương Liên đưa vào khách sạn, sau anh liền cai rượu, và thái độ đối với người này không còn hoà nhã nữa.

Nhưng Ngũ Xương Liên chẳng những không lấy chuyện ngày đó làm hổ thẹn, mà còn nhiều lần trêu chọc anh, anh chỉ biết trừng mắt lạnh lùng mà chống đỡ; bất quá anh càng làm như vậy, tựa hồ càng làm cho Ngũ Xương Liên thêm hứng thú.

Anh thật sự không hiểu anh ta đang muốn làm cái gì? Nhưng anh có thể tự mình hiểu lấy một ít, hiểu được Ngũ Xương Liên cũng không phải vì thương yêu anh đến thần hồn điên đảo, mà đến đây trêu chọc anh. Vậy rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì ?

“ Để tôi thượng một lần thử xem, nói không chừng anh sẽ thích a.”

Ngũ Xương Liên ghé vào lỗ tai anh phun ra ngữ khí khiêu khích chỉ làm cho Hạ Tình Hãn nghĩ muốn buồn nôn.

Nếu không phải ở trong công ty không thể né tránh người này, càng không thể ở trước mắt bao người đánh anh ta, nếu không chỉ sợ Hạ Tình Hãn đã sớm vươn tay đối với anh ta quyền đấm cưới đá một phen rồi.

“Một vạn năm nữa anh cũng không có khả năng.”

Câu trả lời tiêu chuẩn của Hạ Tình Hãn làm cho ý cười ngoài miệng của Ngũ Xương Liên càng thêm sâu sắc, dù sao càng không chiếm được mới càng thú vị, rất dễ dàng có được thì tuyệt không đáng giá quý trọng.
Bình Luận (0)
Comment