Xuất Sao

Chương 21

Bình địa phong ba (1) – Biết người biết ta, đánh trăm trận không phải lo lấy một lần.

Sau khi ăn sáng cùng các thủ hạ khác của Bình Chủ, hai người họ được Bình Chủ gọi ra viện trước.

Hôm qua vào sơn trang, Tịch Đình Vân đã ghi nhớ hết những cảnh sắc ven đường vào trong óc, hôm nay nhìn lại, lại thấy cảnh sắc đã hoàn toàn đổi khác. Ngọn giả sơn bình thường không có gì đặc sắc bị đục đẽo muôn ngàn vẻ kỳ lạ, hết sức thú vị, dựng sừng sững giữa hồ nước cá vàng. Mái Lãnh Đình sơn đỏ tươi, nhìn từ xa xa, như một đám mây bốc lửa từ trên trời rơi xuống.

Đến gần rồi, các nhân vật trong đình nhìn rõ không sót một ai.

Nhan Sơ Nhất: “Hồng vận đương đầu, thật là dấu hiệu tốt.” (Bạn này ý bảo mái hiên màu đỏ mang lại điềm may.)

Bình Chủ xê dịch ly rượu đi một chút, tránh khỏi miệng hũ rượu Nhan Sơ Nhất vươn tới, quay đầu nhìn Huống Chiếu, nói: “Huống huynh thật là bản lĩnh, chỉ trong một đêm mà có thể thần không biết quỷ không hay sửa chữa nơi này lại như mới.”

Huống Chiếu đáp: “Để Bình huynh chê cười rồi, muội ta đi khỏi đã lâu, sơn trang vẫn để hoang phế đến tận bây giờ, là do ta không trông coi chu đáo. Bình thường muội ấy rất thích náo nhiệt, nếu như nhìn thấy chư vị tới làm khách, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”

Bình Chủ hỏi: “Vương phi vẫn chưa có tung tích gì sao?”

Huống Chiếu cười khổ đáp: “Ngày đó lão vương gia đã tìm và hỏi hết lần lượt tất cả những người biết chuyện và những người không biết chuyện, có liên quan hay không có liên quan, đáng tiếc không thể lần được manh mối gì.”

Bàng Tiểu Đại nói: “Nghe nói vương phi mất tích trên đường từ sơn trang về Nam Cương vương phủ.”

“Đúng vậy. Trước khi mất tích mấy ngày ta còn nhận được thư của tỷ ấy, nói là hoàng đế tặng vài cống phẩm đến cho vương gia, đợi sau khi về phủ sẽ gửi qua, ai ngờ…” Huống Chiếu bi thương nhắm mắt lại.

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đi đến bên cạnh Bình Chủ.

Bình Chủ gật gật đầu với bọn họ, rồi cũng không để ý nữa.

“Ha ha, Huống lão đại thú vị thật, mới sáng bảnh mắt đã mời chúng ta đến uống rượu!” Giọng nói của Xá Quang sang sảng, bước chân nhanh nhẹn, vừa nói vừa đi, trong chốc lát đã vào đến đình, chọn chỗ ngồi gần Bình Chủ ngồi xuống, sau khi cung tay với mọi người, cầm lấy ly rượu của Bình Chủ một hơi uống cạn, cười nói: “Hoàn hồn tửu này đến thật đúng lúc.”

Huống Chiếu sắc mặt khôi phục lại như bình thường, nói: “Lão Xá hôm qua ngủ ngon không?”

“Ngon chứ!” Xá Quang nói: “Nhớ đến có một người ở chỗ này, tay ngứa ngáy đến phát hoảng.”

Huống Chiếu không ngờ được hắn nói thẳng thắn đến vậy, cười cười nói: “Nếu như ngươi muốn luyện tay, trong sơn trang này có rất nhiều người, ngươi cứ tùy ý chọn. Có điều bọn họ là người ta khổ công bồi dưỡng, ngươi hạ thủ lưu tình, đừng đánh hỏng mất đấy.”

Xá Quang đáp: “Hắc hắc, Xá Quang ta tuy không dám nhận là võ công cao cường, nhưng hiểu đạo lý, ai là người xấu ai là người tốt, hai con mắt ta nhìn cực kỳ rõ! Ý tốt của Huống lão đại ta xin nhận, oan có đầu nợ có chủ, ta cho dù có thô lỗ đến mấy cũng sẽ không giận cá chém thớt đâu.”

Huống Chiếu nói: “Có vài lời nói ra thì tốt.”

Bàng Tiểu Đại nói: “Sao không thấy Na huynh nhỉ?”

Huống Chiếu đáp: “Ta đã phái người đi mời, có thể đã trễ nải rồi.”

Những người khác cười ha ha tiếp tục nói những chủ đề khác.

Tịch Đình Vân lén nhìn Hoắc Quyết, sợ hắn tối qua ngủ trên ghế, đứng sẽ tê chân.

Hoắc Quyết lộ vẻ nghi hoặc.

Tịch Đình Vân len lén kéo gấu áo của hắn, kéo nhích hắn vào trong nửa bước. Như vậy, cột đình sẽ ở ngay sau lưng hắn, có thể đứng dựa vào. (Hiền thê a~:”> hí hí)

Hoắc Quyết nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi dịch dung.

Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt hết sức phổ thông, Tịch Đình Vân lại dường như nhìn thấy dáng dấp của thiếu niên đuôi sam hướng lên trời vô cùng ngạo mạn lúc ban đầu đã tan đi lớp băng sương.

“Đại nhân!” Một thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, đến trước đình liền dừng lại đột ngột, ôm quyền, nói: “Chư vị đại nhân xin thứ lỗi, tiểu nhân có việc cần bẩm báo với đại nhân.”

Huống Chiếu khẽ chau mày, dường như không thể nhận ra, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói xin lỗi.

Thị vệ đó ghé vào bên tai của hắn to nhỏ vài câu, mà hắn sắc mặt khẽ biến, hỏi: “Người đang ở đâu?”

“Vẫn ở bên ngoài, tiểu nhân đã cho người trông coi.” Thị vệ nói.

Huống Chiếu quay đầu, sắc mặt ngưng trọng.

Xá Quang hỏi: “Huống lão đệ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Dù sao huynh đệ chúng ta đều ở đây, có chuyện gì chúng ta cùng bàn bạc.”

Huống Chiếu trầm giọng nói: “Hạ nhân phụng mệnh đi mời Na Phi Long, lại phát hiện hắn chết ở trong phòng.”

“Cái gì?”

Những người khác mặt đều lộ vẻ kinh hoàng.

Tịch Đình Vân trong lòng kinh hoàng, càng lưu ý đến sắc mặt của mọi người. Thủ lĩnh của các thế lực lớn tại Nam Cương giờ phút này đều đang ở Tỏa Cầm sơn trang, hung thủ sợ là chỉ nằm trong số những người này!

“Trước tiên chúng ta xem xem rồi hãy nói.” Bàng Tiểu Đại cũng rất kinh ngạc, chỉ là từ trước đến nay hắn ta hỷ nộ không thể hiện trên nét mặt, so sánh với người khác, có thể coi là rất bình tĩnh.

Huống Chiếu gật đầu, đi trước dẫn đường.

Xá Quang nhanh chân chạy theo, sau đó là Bàng Tiểu Đại, Bình Chủ đi cuối cùng. Nhan Sơ Nhất vốn đi sớm hơn hắn một bước, nhưng lại cố ý đi chậm để cùng sánh vai với hắn. “Bình Chủ đại nhân tối qua ngủ ngon chứ?”

Bình Chủ đáp: “Không bằng ngươi đêm đêm sanh ca phong lưu khoái hoạt.”

Nhan Sơ Nhất cười nói: “Bình Chủ đại nhân quả là tri kỷ số một của ta ở kiếp này, đối với chuyện của ta… mọi thứ đều rõ như lòng bàn tay.”

Bình Chủ đáp: “Binh pháp có nói, biết người biết ta, đánh trăm trận không phải lo đến một lần.”

Nhan Sơ Nhất nói: “Câu nói đó ta chỉ dùng trên tình trường thôi.”

Bước chân Bình Chủ chợt khựng lại, đợi Nhan Sơ Nhất đi được hai ba bước mới lại nhấc chân đi theo.

Cuộc đối thoại của hai người Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đi phía sau nghe rõ mồn một.

Hoắc Quyết bất ngờ hỏi: “Nàng thấy sao?”

Tịch Đình Vân trong chốc lát chưa hòa nhập được, “Thấy gì cơ?”

Hoắc Quyết im lặng suốt mấy bước chân liền, mới chậm rề rề nói: “Binh pháp ấy.”

Tịch Đình Vân lo lắng, trong đầu nảy lên một ý nghĩ mông lung, lại cảm thấy không đúng, trăn trở suốt đến tận lúc đứng trước cửa viện lạc nơi Na Phi Long ở.

Đám người Huống Chiếu một bước đi vào trước, Bình Chủ đứng ở ngoài cửa, khiến cho ngoài phòng trong phòng đều ách tắc.

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đứng sau lưng Bình Chủ, thấp thoáng nhìn được trên bàn có một người đang nằm ngửa, y phục chính là bộ tối qua Na Phi Long mặc vào dự tiệc.

Huống Chiếu nói: “Không thể ngờ, trong Tỏa Cầm sơn trang của ta lại có thể xảy ra việc như vậy!” Chư vị yên tâm, Huống Chiếu ta nhất định sẽ làm rõ cho mọi người.”

Bàng Tiểu Đại nói: “Na Phi Long ăn mặc chỉnh tề như vậy, rất giống như cả đêm không ngủ nhỉ.”

Nhan Sơ Nhất nói tiếp: “Hoặc cũng có thể chết trước lúc cởi đồ lên giường ngủ.”

Bình Chủ hỏi: “Tại sao không phải là hắn mặc nguyên đồ mà ngủ?”

Nhan Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn, liên tiếp gật đầu, nói: “Có lý, có lý.”

Ba người bọn họ tuy rằng đang bàn luận về nguyên nhân cái chết của Na Phi Long, nhưng thái độ lại rất vui vẻ, hài lòng, hoàn toàn là dáng vẻ việc không liên quan gì đến mình, dường như sự kinh ngạc lúc nghe tin đã biểu đạt hết sạch suy nghĩ và cảm nhận của bọn họ về cái chết của Na Phi Long.

Huống Chiếu nói: “Ta nghĩ, việc này giao cho quan phủ giải quyết là tốt nhất.”

Bàng Tiểu Đại cười nói: “Chỗ chúng ta không phải có một vị quan phủ hay sao?” Hắn nhìn về phía Xá Quang.

Xá Quang đứng bên cạnh thi thể của Na Phi Long, mũi chân hướng thẳng đỉnh đầu của Na Phi Long, cúi đầu đánh giá thi thể đến xuất thần, ngay cả ánh mắt của những người khác đều tập trung hết về phía mình dường như cũng không có cảm giác gì.

“Có phải lão Xá phát hiện ra cái gì rồi không?” Huống Chiếu hỏi.

Xá Quang đáp: “Ta đang nghĩ xem hắn đã chết như thế nào.”

Huống Chiếu nói: “Đợi ta giao vụ này cho quan phủ rồi, quan phủ nhất định sẽ tra rõ gốc rễ ngọn ngành.”

Bàng Tiểu Đại hỏi: “Dương tổng quản đâu rồi?”

Huống Chiếu đáp: “Vẫn chưa dậy, có điều ta đã phái người đi mời rồi.”

Tịch Đình Vân nghe vậy, bất động thanh sắc nhìn Hoắc Quyết một cái. Lúc này Dương tổng quản không có mặt là một điều cực kỳ không hay, chẳng may người khác lợi dụng cơ hội này mà đạt được sự đồng thuận, vẩy nước bẩn lên vương phủ, lúc đó ngay cả một người nói hộ cũng không có.

Xá Quang nói: “Dương tổng quản cũng đã lớn tuổi rồi…”

Lời hắn nói được một nửa thì ngừng, chỉ vì Dương tổng quản đã vội chạy vào viện tử, “Ai nói ta lớn tuổi rồi thế?”

Mọi người quay đầu định cười, nhưng rất nhanh liền sửng sốt.

“Dương tổng quản.” Huống Chiếu bị chèn ép ở sâu trong phòng đi ra, cũng sửng sốt theo.

Sau lưng Dương Vũ Hi, Na Phi Long đang đường đường chính chính đứng đó, quay lưng lại với mặt trời, sống động, chân thật.

Bàng Tiểu Đại thản nhiên nói: “Xem ra Na thủ lĩnh đã giở một trò đùa nho nhỏ với chúng ta rồi.”

Na Phi Long không ngừng cười lạnh, “Còn là một trò đùa khiến cho rất nhiều người thất vọng nữa!”

Huống Chiếu nói: “Cho dù là như thế nào, thì vẫn là một vụ án mạng, ta thấy vẫn nên phái người đi báo quan phủ, chư vị, xin hãy đợi ở hoa đình một lát, đợi tôi giải quyết xong việc này.”

“Huống huynh thong thả nào.” Nhan Sơ Nhất nói, “Hai vị Na thủ lĩnh, chúng ta vẫn chưa phân ra thật giả mà.”

Na Phi Long nhăn mày, nói: “Nhan Sơ Nhất, câu nói này của ngươi là có ý gì?”

Nhan Sơ Nhất nói: “Chính là… ta không tin ngươi là Na Phi Long thật.”

Na Phi Long sầm mặt.

Huống Chiếu hòa giải, nói: “Vừa hay chúng ta cũng nhìn xem xem thi thể này rốt cuộc là ai.” Hắn khụy gối xuống, ngón tay nhéo nhéo phần mặt của thi thể, sau đó lần mò ở bên cạnh từng li từng tí.

Tịch Đình Vân đứng xem ở bên cạnh. Thi thể này chính xác là Na Phi Long đã được dịch dung đó, nhưng thủ pháp hết sức cao minh. Thuật dịch dung nếu như làm cẩn thận, có thể gói cả người trong một tấm da, như vậy không những không sợ tắm rửa, ngay cả cho người khác lần mò khắp người cũng khó phân được thật giả. Thi thể trên mặt đất rõ ràng là loại đấy, tay của Huống Chiếu lần mò thẳng xuống dưới, ngay cả vạt áo cũng vươn vào, vẫn không thể tìm được mép da dán lên.

Bàng Tiểu Đại mặt không biểu cảm gì, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, kỳ lạ thật.”

Sắc mặt của Na Phi Long đã trở nên hết sức khó coi.
Bình Luận (0)
Comment