Xúc Thủ Sinh Xuân

Chương 27

Gần đây, Kraken cảm thấy có chút buồn rầu.

Thân thể của Ngu Dung đã tốt lên rất nhiều, thai kỳ cũng rất tốt, nhưng từ khi Ngu Dung biết mình có đứa nhỏ liền bắt đầu chú ý đến hoạt động hàng ngày của mình, không còn hấp tấp, vội vàng, không còn tham gia những hoạt động quá kịch liệt nữa.

Mà làm tình, cũng được phân vào loại vận động kich liệt. . . .

Cho nên, Kraken nhiều lần cầu hoan đều bị cự tuyệt. Bất kể hắn cam đoan với Ngu Dung đứa nhỏ rất rất khỏe mạnh, cho dù cậu có cố ý đập mạnh bụng mình xuống đất, đứa bé vẫn không hề hấn gì, Ngu Dung vẫn kiên trì muốn dưỡng thai, mà quan trọng hơn cả, không thể ở trước mặt đứa nhỏ làm những hành động tục tĩu như vậy nha. Kraken nghe thấy thế càng trở nên u sầu hơn, nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn đành suốt ngày ôm lấy Ngu Dung, truyền thêm thần lực cho cậu để đứa nhỏ có thể chào dời nhanh một chút.

Mà hôm nay chính là ngày Kraken buồn rầu nhất.

Ngu Dung cảm thấy dạo gần đây mình thiếu vận động thì phải, trừ bỏ mấy ngày đầu cậu cùng Kraken phải đến nhà bà Ulla hỏi mấy vấn đề liên quan đến thai kỳ ra, thời gian còn lại đều ru rú trong cung điện. Tuy là đàn ông nhưng khi mang thai cũng cần phải vận động một chút, cho nên Ngu Dung quyết định cùng Kraken ra ngoài bơi mấy vòng để thả lòng tâm tình, cũng như để Kraken không thể suốt ngày ôm lấy cậu muốn cầu hoan.

Bình thường khi cùng Ngu Dung một chỗ, các xúc tu của Kraken đều quấn qua quấn lại, không thể phân biệt rõ chúng với nhau, nhưng lúc này, khi cùng nhau bơi lội, xúc tu của hắn duỗi ra để đẩy nước, cho nên Ngu Dung liền phát hiện ra chỗ không thích hợp.

“Hai, Bốn, Sáu, Tám, Chín. . . Sao chỉ có chín cái?” Ngu Dung bơi tương đối chậm, rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, cậu bơi vòng ra sau Kraken, đếm đếm.



94

“Krakentos! Mấy xúc tu khác của anh đâu? Sao chỉ còn có chín cái?” Ngu Dung là một nhà nghiên cứu sinh vật biển, cho nên rất tò mò đối với chủng tộc của Kraken, trong một lần tâm huyết dâng trào, cậu đã bắt Kraken đem xúc tu của mình bung ra để đếm, tính lun cả bộ phận sinh dục nhìn giống như xúc tu kia, hắn có tổng cộng mười hai cái, hơn những động vật nhuyễn thể khác mà cậu từng biết bốn cái, khi đó cũng chính vì phát hiện này mà cậu đã hưng phấn cả một thời gian dài. Cậu và Kraken đều ở chung với nhau mỗi ngày, sao tự nhiên lại mất đi ba cái?

“A. . .” Bị Ngu Dung truy hỏi, Kraken cũng không biết nên trả lời như thế nào. Một người chồng tốt là không nên để bà xã của mình đau buồn, cho nên bình thường mình đều đem chúng giấu rất tốt, sao hôm nay lại sơ sót thế nhỉ? Những lần trước, khi đi ra ngoài Kraken đều cố ý bơi tụt lại phía sau để cậu không phát hiện ra, nhưng hôm nay, khi Ngu Dung nổi hứng đòi ra ngoài bơi lội để vận động gân cốt, tự nhiên hắn lại quên mất, cho nên mới tạo nên tình huống hiện tại.

“Tốt nhất anh nên thành thật kể hết cho em biết!” Ngu Dung trừng mắt, nghiêm túc nhìn Kraken, ép hắn nói ra sự thật. Vẻ mặt khi tức giận của cậu thật sự rất đáng yêu, nhưng trong mắt Kraken mà nói, nó cũng vô cùng có uy lực nha.

Ngu Dung thấy Kraken vẫn trầm mặc không chịu trả lời mình, trong lòng cậu bắt đầu suy nghĩ xem chuyện này phát sinh khi nào. Cả ngày cậu đều dùng thân thể Kraken như gối ôm mà ôm ngủ, hai người bọn họ gần như là dính lấy nhau suốt cả ngày lẫn đêm, ngoại trừ. . . . khoảng thời gian cậu hôn mê kia, khi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong nhà bà Ulla, còn Kraken thì không có bên cạnh.

“Anh. . . có phải anh đã chấp nhận điều kiện gì đó để có thể chữa khỏi bệnh cho em, phải không?” Ngu Dung vẫn cho là thân thể của cậu tốt lên là do uống thuốc của bà Ulla, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cậu cảm thấy cơ thể mình chỉ thật sự khá lên từ sau khi đến thần điện của Poseidon để gặp cha hắn. Chẳng lẽ Kraken đã chấp nhận điều kiện gì đó, để cho cha hắn chữa trị cho mình?

Ngu Dung càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, còn Kraken thì vẫn trầm mặc như cũ, không biết nên giải thích ra sao với cậu để giấu chuyện này nữa, xúc tu của hắn đã mất ba cái, bằng chứng rõ ràng như vậy, làm sao có thể chối cãi đây?! Trong lòng hắn cảm thấy bi ai không thôi,



95

chờ qua một thời gian ngắn nữa, xúc tu sẽ bắt đầu tách ra và sinh trưởng trở lại rồi, sau đó có thể dùng lý do là chủng tộc của mình đến thời kỳ sẽ tự động phân chia xúc tu để trả lời là được, hôm nay tự nhiên lại sơ ý để bà xã phát hiện, aizzzz. . . .

Hiện tại, hắn chỉ có thể nói ra sự thật. . . .

Ngu Dung nghe xong, hốc mắt liền đỏ, không biết có phải đang khóc không nữa, bởi vì đang ở trong biển, cho nên Kraken không thể chắc chắn về điều này, vì nước mắt chảy ra liền hòa tan vào trong biển cả bao la, dù hắn nhìn kỹ cỡ nào cũng không thể phát hiện được.

“Sau này anh phải cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ đau lòng lắm, anh biết chưa?” Ngu Dung bơi tới bên cạnh Kraken, dùng tay sờ sờ phần còn sót lại của mấy cái xúc tu bị đứt, lên tiếng nói. Tuy Kraken dùng giọng điệu bâng quơ để kể qua loa cho xong chuyện, nhưng cậu biết, khi đó nhất định rất là đau.

“Ừm. . . Anh, sau này anh sẽ cẩn thận hơn.” Kraken được cậu quan tâm lo lắng, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào muốn chết, nhanh chóng giải thích thêm: “Anh cam đoan, chờ thêm một thời gian nữa nó sẽ mọc dài lại như cũ, anh cũng chỉ đau có chút xíu à, cho nên em. . . em đừng có khóc nữa nha. . .”

Ngu Dung phì cười một tiếng, bộ dáng Kraken kích động quơ qua quơ lại mấy cái xúc tu hướng cậu giải thích thiệt là buồn cười mà, cái người không sợ trời không sợ đất như hắn, vậy mà chỉ sợ mình khóc. Cậu không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng dùng tay nắm lấy xúc tu của Kraken, mỉm cười kéo hắn tiếp tục bơi đi, tiếp tục cuộc dạo chơi của bọn họ.



96

Bình Luận (0)
Comment