Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 13

Trời vừa tảng sáng, Tăng Ảnh đã vào phòng đánh thức tôi dậy.

Trông mặt gã hình sự thấy sợ luôn, ăn nói cũng chẳng hòa nhã gì: “Môn chủ muốn gặp ngươi.”

Tăng Ảnh dừng lại bên ngoài đại sảnh, để tôi một mình vào trong.

Hà Đồng đang đứng giữa một đại sảnh dưới lòng đất, trên người khoác một bộ đạo bào ba lớp, vải xô gai trắng tinh, cổ áo giắt kín kẽ, mái tóc đen óng cũng được buộc lên thật chỉnh tề, đúng tiêu chuẩn một đạo sĩ theo như miêu tả trong sách giáo khoa luôn, trên người phảng phất khí chất thanh cao khổ hạnh, trông rất chi là nghiêm trang.

Thấy tôi bước vào, y gật gù, rồi nhỏ nhẹ cất giọng: “Ta sắp sử dụng mắt thần, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Chuẩn bị sẵn sàng? Chuẩn bị cái gì mà sẵn sàng cái gì cơ? Tôi ngẩn tò te ra.

Hà Đồng không chút chần chừ, chỉ giải thích ngắn gọn: “Tác dụng phụ của mắt thần, ngươi cũng biết rồi đó.”

Nếu y muốn tôi chuẩn bị tâm lý để đối mặt với một tên bóng lại cái, thì tôi đã chuẩn bị đến thừa luôn rồi.

“Kẻ ta muốn theo dõi là cái người bên cạnh Lý Sơ. Rất có thể sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, bởi vậy nên mới cần tới mi. Yêu tinh có thể san sẻ gánh chịu một phần dội lại của pháp thuật.”

Nói trắng ra là muốn lấy tôi làm cái khiên cho mấy người chớ gì.

“Hơn nữa trong người mi còn có một phần hồn của ta, hẳn là có thể giúp ích cho ta.”

Phải rồi, nó là một phần hồn của mấy người chớ gì.

Chẳng qua, kẻ mà mấy người muốn đối phó là Tiểu Hắc đó, gã ta…

Thây kệ đi, tốt nhất là cứ làm bộ ngây thơ vô (số) tội thì hơn.

Hà Đồng nhấc chiếc bút trên bàn lên, chấm một ít chu sa, vẽ lên thân thể cả tôi lẫn y những ký hiệu giống nhau.

Y giải thích ngắn gọn, trận pháp này sẽ giúp hai ta tạm thời hai xác một mạng.

Tôi sợ thót cả tim.

Hà Đồng lúc này đã ngồi xếp bằng xuống đất, mành trúc treo xung quanh cũng từ từ được hạ xuống, khói xám tỏa ra từ các lư hương lượn lờ khắp nơi. Tôi lúng túng chẳng biết nên làm sao, đành phải tự kiếm chỗ ngồi xuống theo.

Hà Đồng đưa mắt nhìn tôi, rồi chỉ vào góc đối diện, tôi dòm kĩ chỗ đó, mới thấy thì ra đã thiết lập sẵn kết giới rồi.

Tôi cấp tốc chuyển chỗ ngồi sang bên đó, mắt thần sẽ tạo nên áp lực rất lớn đối với yêu quái, nếu có kết giới chắn lại thì vẫn tốt hơn.

Hà Đồng nhanh chóng chuyển sang trạng thái tĩnh lặng, một luồng khí kì dị bắt đầu chậm rãi bốc lên từ giữa nơi bị che kín bởi màn trúc này, khói trong lư hương nương theo kẽ hở không khí lan rộng ra ngoài, tựa hồ như pháp lực được cụ thể hóa thành vật chất vậy.

Tôi còn đang mắt chữ O mồm chữ A, trái tim chợt nảy lên thình thịch, tôi vội vàng nhìn sang, thì thấy con mắt thần của Hà Đồng đang phát sáng, chẳng giống lần trước tí nào, dòm sợ thấy bà luôn hà, chắc có lẽ lần này hắn ta cho mắt thần phát huy tối đa công suất nên mới thế.

Cái này kể rồi nhỉ, yêu quái mà bị mắt thần tia trúng thì sẽ thế nào, hãy thử tưởng tượng tới cảnh con người bị rắn độc nhìn chòng chọc ấy.

Sau khi được tận mắt chứng kiến cảnh tượng vận dụng mắt thần thật sự rồi, tôi nghĩ mình phải đính chính lại chút xíu, yêu quái mà bị mắt thần tia trúng, cũng giống như con ếch mà bị trăn Nam Mỹ nhìn trừng trừng vậy đó.

Đối mặt với mắt thần, các loài yêu tinh quỷ quái chỉ đành xụi lơ cả người để mặc cho nó giày vò, cho dù chưa qíu giò qíu cẳng, thì tối đa cũng chỉ có thể cố gắng tạo dáng sao cho đẹp mắt, rồi thì cũng phải mặc cho nó tùng xẻo thôi.

Muốn trốn ư? Hoàn toàn không có khả năng.

Tôi đành phải ngồi co ro trong hốc kẹt, cố gắng quên đi nỗi sợ hãi đến từ bản năng này.

Tôi không biết muốn dùng mắt thần quan sát cho ra nguồn gốc của vạn vật thì phải tốn bao lâu, chỉ cảm thấy được luồng khí xuất phát từ trong không gian nhỏ hẹp này đang cuồn cuộn tuôn trào ra bên ngoài mành trúc, mùi khói nhang nồng nặc đến là khó chịu.

Đầu tôi nặng chình chịch, choáng váng không dậy nổi, không cách nào giữ được tỉnh táo, cho đến khi từ phía sau mành trúc đột ngột truyền tới tiếng chuông ngân, tôi như bị ai gõ một cái mạnh vào đầu, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đến khi lần nữa mở mắt ra, thì trời đã tối mịt rồi, song tôi vẫn có thể cảm nhận được bên cạnh mình còn có người khác.

Chợt nghe thấy tiếng Hà Đồng: “Đừng quá căng thẳng, chỉ là hai xác một mạng thôi mà. Mi chỉ cần cẩn thận lúc bị pháp thuật dội lại là được.”

Hoá ra cảm giác bị trúng phép hai xác một mạng chính là thế này à, cứ thấy là lạ sao đó.

Cơ mà có lạ tới đâu cũng chẳng lạ bằng bản thân cái phép thuật này.

Thứ pháp thuật tên hai xác một mạng này nếu thi triển lên hai con người, thì xem như cũng công bằng đi. Trong thời gian hiệu lực của phép, hai người sẽ cùng chia sẻ và gánh vác giúp nhau mọi tình trạng thân thể, vì vậy mà người kia thấy được gì thì mình cũng sẽ thấy được y chang, mà người kia cảm nhận được gì thì mình cũng sẽ cảm nhận được y hệt, đương nhiên, nếu lỡ pháp thuật bị dội ngược, thì hai người sẽ chia nhau mỗi người nhận một nửa sát thương.

Thế nhưng nếu phép thuật này lại được thi triển lên một con người và một con yêu quái, thì cán cân đã bắt đầu nghiêng về một phía rồi.

Những kích thích các giác quan nhận được, bởi vì thể chất con người và yêu quái vốn không giống nhau, nên không thể hoàn toàn có cảm giác như nhau được. Mà yêu quái lại là chất dẫn pháp thuật tự nhiên, nếu gặp phải pháp thuật dội ngược hay bị phản kích, thế thì, thằng tôi đây thân là yêu quái, sẽ trở thành đối tượng chủ yếu nhận hết đống phép ấy. Còn y thân là con người, thì về cơ bản là sẽ chỉ phải nhận lấy chút đỉnh thương tích mà thôi.

Đây hẳn cũng là mục đích chính khi mà y chọn tôi ha.

Tôi vốn đã không thể chia sẻ nỗi khó chịu khi lọt vào tầm ngắm của mắt thần rồi thì thôi đi, nay lại còn phải gánh vác thêm phần dội lại của pháp thuật cùng với đòn phản kích của đối phương (nếu có) nữa.

Than ôi, chỉ hy vọng Tiểu Hắc có đánh trả thì cũng đừng ra tay quá ngoan độc, tốt xấu gì cũng nên chừa cho tôi một đường sống chứ.

Xung quanh tôi tối đen như mực, không còn nghe thấy tiếng Hà Đồng nữa, ước chừng là y đang phải tập trung toàn lực cho con mắt thần kia rồi.

Không có ánh sáng, không một tiếng động, không chút cảm giác, thật tình mà nói là chán ngắt luôn hà, tôi lại bắt đầu hồi tưởng lại những tuấn nam mỹ nữ đã từng thấy qua trong quá khứ, à, phải chi tôi có được mắt thần thì hay quá, thế thì tôi có thể tha hồ mà nhìn trộm người đẹp bất cứ lúc nào mình muốn rồi.

Giá mà có được con mắt thần ấy, giá mà tôi có được nó, hừm, thật muốn sở hữu được mắt thần quá đi, đương khi tâm hồn tôi còn đang treo ngược cành cây, thì bỗng đâu trong cơ thể xuất hiện một luồng nhiệt, có thứ gì đó túm lấy thần trí tôi quăng đi một cái, cảnh vật trước mắt liền hiện rõ lên, tôi trông thấy Tiểu Hắc đang nằm nghiêng một bên trên phản.

Đây là, những gì mà mắt thần đang quan sát được?

Không chỉ có vậy, tôi thấy đằng trước còn có một cái bóng mờ ảo, là Hà Đồng, y cũng đang theo dõi. Bên cạnh y còn có những họa tiết với màu sắc đậm nhạt khác nhau, hẳn là kết giới bảo hộ đây mà.

Đã có cái kết giới bảo hộ ngon lành như thế rồi, mà vẫn cố lôi kéo tôi theo cho bằng được, xem ra Hà Đồng quả thật đúng như lời y nói, về mặt pháp lực đã hết thuốc cứu rồi.

Mà tôi cứ thế ở nơi xa xôi này, quan sát Hà Đồng và Tiểu Hắc.

Không gian trước măt bắt đầu bị uốn cong và trở nên nhòe nhoẹt, đồng hồ thời gian bắt đầu quay ngược về quá khứ kể từ thời điểm Tiểu Hắc đang nằm trên phản kia.

Từng giây từng phút một, không sót một tí gì.

Dần dần, tốc độ của dòng thời gian đột ngột tăng lên chóng mặt, chỉ khi đến những đoạn mà tôi muốn xem cho kĩ, thì nó mới từ từ chảy chậm lại thôi.

Vì vậy mà tôi đã chứng kiến được hết toàn bộ, nghe vào tai được hết toàn bộ, và rồi tôi bàng hoàng! Hoàn toàn ngỡ ngàng về những gì mình đã thấy, đã nghe!

Mặc dù suốt bấy lâu nay tôi vẫn biết Tiểu Hắc là một tên lập dị, thế nhưng tôi lại chẳng bao giờ dám ngờ tới, ý đồ thật sự của tay Tiểu Hắc này lại quá đáng đến như vậy!

Lý Sơ quả là đáng thương biết bao.

Hiểu biết của nhóc ta về toàn bộ những chuyện này chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Vẫn lơ ngơ chạy theo cái gã nguy hiểm nhất với cậu ta như vậy.

Chính ngay lúc này, chợt nghe thấy tiếng Hà Đồng: “Lạ thật, tại sao lại lờ mờ như vậy, chẳng thấy rõ được gì cả.”

Tôi ngớ người ra, rõ ràng là toàn bộ quá trình đang hiện rành rành ra trước mắt tôi đây, từng chi tiết đều hiện rõ tới mức dường như chuyện đang xảy ra ngay trước mắt, chẳng sót một tí ti nào luôn ấy chứ.

Lẽ nào, so với Hà Đồng thì tôi có khả năng nhìn được rõ ràng và hoàn chỉnh hơn?

Tôi nghi hoặc không thôi.

Trên lý thuyết thì chuyện này là không có khả năng, tôi là yêu quái, giác quan của tôi đâu thể cảm nhận giống hệt với những gì mà con người làm được đâu. Cho dù tôi có thể thông qua phép ‘hai xác một mạng’ để thấy được phần nào những gì hiện ra trước mắt Hà Đồng, thì cũng tuyệt đối không cách nào thấy được nhiều hơn và rõ hơn y được cả.

Mà xét thấy trong tình trạng hiện nay, thì dường như tôi lại có thể thấy được cả những thứ mà y không thể thấy thì phải.

Hà Đồng xem ra vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, quyết tâm cố gắng thử thêm lần nữa.

Tôi rất thông cảm với y, đã lỡ dùng tới mắt thần rồi, vậy mà chưa nhìn thấy được gì đã phải lo tất bật đi giả gái rồi, đổi lại là tôi cũng không chấp nhận nổi à.

Hình ảnh lại một lần nữa chuyển động theo dòng thời gian, rồi ngừng hẳn lại khi chiếu đến đoạn bóng đêm thăm thẳm ở cõi yêu.

Con ác thú kì lạ lượn lờ khắp nơi, đôi cánh đen nhánh như bầu trời đêm, cùng với những hoa văn vàng lấp lánh di động bên trên, đôi đồng tử vàng óng chói lòa, đẹp tuyệt, mỹ miều đến độ vừa nhìn đã biết không phải sinh vật thuộc về thế giới này rồi, ờ thì, vốn dĩ cũng đâu có phải là sinh vật của thế giới này đâu.

Hà Đồng hình như cũng đã nhìn thấy được rồi, y bật lên tiếng kêu đầy khiếp đảm.

Khi hai đứa bọn tôi còn đang mải trầm trồ trước vẻ đẹp rạng ngời của con quái thú này, thì tôi chợt có cảm giác như hồn phách mình bị cái gì đó siết thật chặt, một cọng lông vũ vàng óng hiện ra từ giữa hồn phách của tôi, tôi có thể thấy tường tận cảnh tượng ấy, cọng lông vũ màu vàng óng ánh, trên bề mặt còn có những họa tiết đen thẫm. Nó dừng lại trong chốc lát, rồi bất thình lình tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, xuyên thủng phần yếu ớt nhất của lớp màng kết giới, đâm thẳng về phía Hà Đồng từ sau lưng. Về phần sợi lông, ngay vào thời điểm nó thoát ra khỏi hồn phách của tôi, cảm giác đau đớn vì hồn phách bị xé xách khiến tôi kêu la thất thanh, thần trí trở nên mơ hồ, sau đó đã xảy ra những gì, tôi đều không biết được.

Đến khi tôi tỉnh dậy, đã thấy bên tai văng vẳng tiếng ai the thé xướng khúc “Gửi tương tư”.

Lời ca thiết tha, kể về một cô gái nhung nhớ phu quân đang ở phương xa. Thế nhưng dùng cái giọng ca chói lói như vậy để hát, nghe sao mà kinh dị quá chừng hà. Rõ ràng là chất giọng trầm khàn của đàn ông, thế mà lại luyện giọng cái kiểu này, thật không khỏi làm người ta nổi da gà da vịt toàn thân hà.

Trong lòng tôi cũng đã ngờ ngợ ra được đó là ai, chỉ là tôi thật chẳng muốn mở mắt ra để mà xác nhận đâu.

Có bàn tay ai đó khẽ khàng lay tôi dậy: “Tỉnh rồi?”

Nghe sao cũng ra một giọng tương đối bình thường.

Tôi nheo nheo mắt nhìn, Tăng Ảnh đang từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi với hắn ta bốn mắt nhìn nhau một hồi, có cảm giác như cả người cứng đờ, liền thử ngọ ngoạy cái cổ. Chỉ mới hơi nghiêng mặt tí thôi, mặt dù tôi cực kì không muốn thấy, nhưng cũng đã lỡ trông thấy một Hà Đồng y trang lòe loẹt đang vung tay áo dài thượt của y, múa hát rộn ràng phía sau mành trúc kia.

Tôi lật đật quay đầu lại để mà tiếp tục đấu mắt với Tăng Ảnh.

Tăng Ảnh cũng nhìn thoáng qua tình cảnh trong kia, thở dài ảo não: “Xem ra, tác dụng phụ lại càng vượt trội rồi, trước giờ ngài ấy có bao giờ phải hát ca vậy đâu.”

Chuẩn cơm mẹ nấu rồi, khi trước quá lắm cũng chỉ hãm hại người khỏe mạnh mà thôi, nhưng nay thì ngay đến người mù cũng không thoát kiếp chịu trận rồi.

Tôi nằm thêm chốc nữa, đến khi lấy lại sức rồi, mới vừa chống tay định ngồi dậy, lập tức nhận ra có gì đó khác thường. Tay tôi mềm nhũn hà, nhìn lên ngó xuống một hồi, sao lại quay về với bộ dạng con tò he rồi.

“Sao thế này?” – Tôi nhảy dựng lên – “Sao tôi bị biến về thế này rồi?”

Tăng Ảnh dòm tôi với vẻ coi thường: “Đợi ngài ấy bình phục rồi mi tự đi mà hỏi ngài ấy.”

Tôi dòm cái thím Hà Đồng vẫn còn đang múa hát say sưa bên kia, nhất thời lại cảm thấy toàn thân mệt rũ rượi.

Hai canh giờ sau, Hà Đồng mới bắt đầu hát tới khúc thứ ba mươi trong tuyển tập “Gửi tương tư”.

Tôi ỉ ôi van nài Tăng Ảnh: “Anh mau thả tôi ra trước đi, tôi chịu hết nổi rồi nè.”

“Môn chủ đã dặn rồi, có chuyện gì thì đợi ngài tỉnh lại hẵng tính.”

“Thế nhưng,” – Tôi còn đang thử thuyết phục thêm, Tăng Ảnh đã cộc lên: “Mày tưởng có mình mày phải chịu khổ thôi đấy à! Tao đây cũng phải nghe tới nỗi toàn thân đông cứng tay chân rụng rời đây này!”

“Thì anh cũng chỉ bị mỗi chứng khó chịu trong người thôi mà,” – Tôi gân cổ lên cãi với hắn – “Nhưng tôi thì khác! Thằng chả vừa cất cao giọng hát, là tôi chỉ muốn treo cao cần cổ, chết quách đi cho xong thôi!”

“Thì mi ráng nhịn tí đi, sắp xong rồi.” – Tăng Ảnh dịu giọng khuyên – “Quả thật ta cũng sắp chịu hết nổi rồi! Lần nào cũng phải lên cơn suốt mười hai, mười ba canh giờ liền mới chịu dứt hà!”

Đúng ngay lúc này, cái giọng khản đặc đang cố nghêu ngao rống “Gửi tương tư” kia chợt ngưng bặt, Hà Đồng vén mành lên, nũng nịu gọi như hát cải lương: “Tiện thiếp lỡ bỏ quên cây trâm vàng nạm phỉ thúy hình chín con phượng trong phòng rồi, Ảnh nhi, chàng đi lấy về giúp thiếp có được không?”

Tăng Ảnh như được tha bổng, lập tức dạ ran một tiếng, rồi phi như bay đi mất tiêu.

Tôi nằm nghe khúc Gửi tương tư lại bị xướng lên lần nữa, lại dòm theo cái bóng thướt tha yêu kiều bỏ chạy té khói của hắn ta, tôi thật chỉ muốn lột ngay giày ra mà chọi bể đầu hắn ngay thôi. Thứ duy nhất lặp đi lặp lại suốt trong đầu tôi, chính là cái chuyện màn biến thái này sẽ kéo dài suốt trong vòng mười hai canh giờ liền.

Mười hai canh giờ dài đến cỡ nào, cốt yếu còn tùy vào việc bạn sẽ trải qua với ai cơ.

Được ở cạnh giai nhân ấy à, mười hai canh giờ chỉ có thể xem như hạnh phúc thoáng qua thôi.

Mà nếu phải ở cạnh một tên bóng lại cái, thì mười hai canh giờ có thể nói là tương đương với với thống khổ vĩnh hằng.

Trong quá trình chờ đợi mười hai canh giờ dài đằng đẵng ấy qua đi, đã không ít lần tôi có cảm giác như thật ra thì thời gian sau khi trôi đi được một canh giờ, thì lại chạy lùi về một canh giờ, lặp đi lặp lại vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.

Mà cái tên Tăng Ảnh không chút nghĩa khí kia sau khi trốn thoát được rồi thì chẳng thấy bén mảng trở về nữa, tôi ước ao mãnh liệt rằng Hà Đồng sẽ phái tôi đi xem coi hắn làm ăn tới đâu rồi, nhưng không, Hà Đồng cứ làm như đã quên bẵng đi chuyện này rồi hay sao ấy, chẳng mở miệng hỏi lấy một lời về cây trâm vàng nọ của mình.

Bởi vậy nên tôi đã may mắn được tận mắt chứng kiến một màn kết thúc hoành tráng của cái thứ gọi là tác dụng phụ kia.

Khi đó tên kia đang hát tới đoạn cao trào của Gửi tương tư, phối hợp với giọng gió cao chót vót, Hà Đồng mạnh mẽ uốn người vặn eo vung mũi chân, phất tay áo về phía sau bằng một tư thế có độ khó kỹ thuật cực cao, chính vào giây phút ấy, thời hạn cũng chấm dứt, tiếng ca ngưng bặt, cả người y đột ngột khựng lại.

Bị hành hạ suốt mười mấy canh giờ liền, nay bỗng chốc tất cả đều trở nên yên tĩnh, làm tôi thấy ngạc nhiên vô cùng. Tôi thậm chí còn hoài nghi có khi nào nhờ cơ chế bảo toàn sinh mạng nào đó, nên lỗ tai tôi đã tự động bị điếc rồi hay không.

Vì thế mà tôi ngước đầu lên dòm y. Hà Đồng vẫn giữ nguyên cái động tác khom lưng uốn người đá chân ban nãy, chỉ có điều nét mặt thì lại rất chi là trang nghiêm, kết hợp chung với cái tư thế cùng với bộ y phục sặc sỡ này, phải nói là quả là thách thức lớn cho sợi thần kinh gây cười của tôi mà!

Thế nhưng mặt Hà Đồng lúc này đang đằng đằng sát khí, tôi đồ rằng chỉ cần mình dám cười dù chỉ một tiếng thôi, là sẽ lập tức máu chảy thành sông ngay, thế nên phải tập trung tinh thần thi triển vô diện đại pháp ra, làm cho mọi bộ phận trên mặt đều biến đi hết, chỉ dám ngấm ngầm cười muốn nổ ruột trong lòng mà thôi.

Y trừng mắt lườm cái bản mặt lạnh như tiền của tôi một cái sắc lẻm, nghiến răng ken két, phất tay áo xoay người đi, mành trúc treo bốn phía đại sảnh lập tức bị hạ xuống phành phạch, rồi tôi nghe thấy tiếng hắn ta đập phá đồ rầm rầm trong đó, cùng với tiếng gầm thét nghẹn ngào.

Tự nhiên tôi lại thấy sảng khoái lạ thường, bị đày đoạ suốt bấy lâu nay, giờ phút này xem như được xả hết cơn giận rồi.

Thì cũng chỉ mạnh miệng được vậy thôi!
Bình Luận (0)
Comment