Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 2

Chàng trai ấy bước tới, nhịp chân nhanh nhẹn, rồi dừng ngay trước mặt tôi, nụ cười duyên dáng ấy vẫn nở trên môi, rồi chàng vươn tay ra, ngay đến động tác đó mà cũng có thể tao nhã đến thế, tôi tham lam cố ngước nhìn thêm nữa gương mặt ngày một phóng đại của chàng ta.

Chỉ nghe một tiếng póc rất khẽ, thế rồi tôi bỗng có cảm giác như đang bị treo lơ lửng trong không trung ấy. Cái khỉ gì vừa xảy ra vậy nhỉ?

Tôi còn chưa kịp nghĩ gì, đã cảm thấy mình bị nâng lên cao. Cô nương kia thấy thế liền bĩu môi: “Sao lại nhặt về một nhánh cỏ đuôi chó thế này.”

Tôi tôi tôi, tôi thế mà bị người ta nhổ lên đấy à?

Bàn tay đang giữ lấy tôi giũ một cái, bao nhiêu bùn đất bám trên chùm rễ của tôi đều rơi lộp độp xuống, khiến mấy sợi rễ cứ thế bay phất phơ trong gió.

Thật là mất mặt quá đi mà, tôi ra sức cuộn mớ rễ ấy lại, hy vọng không bị người khác nhìn thấy. Đối với thực vật mà nói, để người khác thấy được rễ của mình, chẳng khác nào hành vi cởi truồng chạy lòng vòng của bọn nhân loại cả.

Nhân đây tôi cũng nói luôn, tôi nói mấy người đó nha nhân loại, mấy người có biết cái gì gọi là tôn trọng thực vật chúng tôi không vậy.

Mấy người nói thử coi tại sao cây cối bị đào lên rồi di dời ra chỗ khác lại khó sống đến vậy hả? Đó không phải là vấn đề về sinh lý gì cả, mà đó hoàn toàn là vấn đề về tâm lý của chúng tôi đấy nhá.

Mấy người nhổ người ta lên, bắt người ta khoả thân trước mắt bàn dân thiên hạ thế này, sau đó lại dùng dây thừng trói người ta lại, kế đến liền thảy lên xe chở đi rêu rao khắp chốn, để đám họ hàng đang sống yên lành trong đất cười nhạo chúng tôi như thế.

Kiểu đó thì chúng tôi biết giấu mặt mũi đi đâu đây?

Cho dù là nhổ lên rồi lại trồng vào chỗ khác đi nữa, thì cả thể xác lẫn tinh thần đều đã bị tổn thương cả rồi, sao có thể làm một cái cây khoẻ mạnh, ngày ngày vươn mình về phía ánh dương được nữa!

Nếu đổi lại là nhân loại mấy người bị lột sạch quần áo rồi trói gô lại như trong ba cái trò SM, rồi kéo lê từng đám đi diễu hành trước mặt những người khác, sau đó mặc vào cho mấy người bộ quần áo khác, bảo mấy người tiếp tục ngoan ngoãn làm người đi, mấy người nghĩ coi mấy người làm nổi không.

Giờ đây tôi chỉ có thể cố gắng nhờ vào chút ít đất đai còn sót lại trên rễ để bảo vệ phần tôn nghiêm cuối cùng của chính mình, tựa như, tựa như nhân loại cố gắng giữ lại cái quần lót sau khi những thứ khác đã bị lột hết vậy đó.

Tôi mắc cỡ đến nỗi mấy cái lá gần như héo vàng hết cả rồi nè.

Thế mà chẳng hiểu sao cô nàng kia lại còn đi sang đây, ngón tay khẽ búng một phát vào chùm rễ đang cố cuộn mình lại của tôi, khiến cho phần đất duy nhất còn sót lại kia đều rơi sạch xuống đất cả.

Ngay khi tôi đang cố uốn éo nhích qua nhích lại, hi vọng có thể níu kéo được chút cặn đất nào đó, thì bọn họ đã tiếp tục trò chuyện.

“Tôi thấy khắp trên dưới Bình Tâm Nhai, cũng chỉ có gốc này là hợp.” – Chàng trai nọ mỉm cười – “Trông nó xem ra cũng sắp sửa thành tinh rồi, nếu đúng lúc này đem ra luyện hóa, mặc dù sẽ làm nó mất đi thân xác yêu tinh, nhưng nguyên thần vẫn có thể bất diệt như trước, sẽ theo bản năng hấp thụ thứ ở gần mình nhất, bất kể là yêu lực hay là yêu độc.”

Thiếu nữ hừ một tiếng: “Muốn tôi luyện hóa nó cũng được thôi, điều kiện chính là chuyện lần trước chúng ta đã bàn rồi đó.”

“Dĩ nhiên.” – Chàng trai gật đậu, đồng thời nhét cả người tôi vào cái giỏ tre nọ.

Ông trời ơi, tôi hận ông, ngay trước khi tôi thành tinh, sao ông lại nỡ ra tay ngoan độc như vậy chứ?

Nếu có thể rơi lệ thì nhất định nước mắt tôi đã giàn giụa như mưa rồi, nhất là khi trông thấy cái lò lửa to đúng ấy.

Với mấy người mà nói thì đây rõ ràng là luyện hóa, thế nhưng tôi mà nói thì đó chính là lò hoả táng đó!

Về quá trình luyện hóa thì tôi đã không còn nhớ rõ nữa, mà cũng chẳng thấy đau đớn gì cho cam, chỉ biết toàn thân tê liệt, trong khoảnh khắc ấy tôi như mất hết đi ý thức, cảm thấy như mình đang trôi bềnh bồng, dường như tôi đã hiểu hết cả thế giới này, như tôi có mặt ở bất kì nơi đâu trên thế giới này, lại hình như chẳng tồn tại ở nơi nào cả, cũng chẳng biết một chút gì. Tôi cứ thế mơ mơ màng màng, chìm đắm trong một màn sương mù hỗn độn.

Thế rồi trong phút chốc, tôi tựa hồ như bị lôi ra khỏi mớ hỗn độn ấy. Một lần nữa trí não được kích hoạt là khi tôi rơi vào điểm giao hoà giữa hai dòng nước, một nóng hôi hổi và một rét căm căm, có thứ gì đó đang cuồn cuộn ùa vào đây. Không rõ bắt đầu từ khi nào, ý thức về bản ngã đột nhiên một lần nữa quay trở lại trong tôi, tôi đã bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và những đồ vật xung quanh. Thứ tiếp theo được trả về trong tôi đó là cảm giác, cơn đói cồn cào khiến tôi không ngừng nỗ lực hút lấy những thứ ở cạnh mình. Điều kì lạ là, càng hút, tôi lại càng thấy đói hơn, song hễ mà càng đói, thì ý thức lại càng rõ rệt hơn.

Tôi láng máng có cảm giác như là, bản thân đã hút phải một thứ gì đó rất khó lường.

Kế đó, xúc giác bắt đầu quay trở lại, tôi có thể cảm thấy được rằng mình đang bám vào một vật thể cứng cáp, mặc dù bản thân bị bóc ra từng lớp một khỏi vật thể đó, song ý thức của tôi trái lại không hề mất đi, mà còn dần dần tập trung lại. Tôi thử thăm dò hình dạng của cái vật thể kia, rồi hấp thụ toàn bộ trong cơn đói khát.

Thế rồi một hôm nào đó, rốt cục tôi cũng lấy lại được thị giác quý giá nhất của mình, hai mắt đột ngột mở choàng ra, thế là thấy hết toàn bộ khung cảnh xung quanh.

Trước mặt tôi lúc này, chính là cái thứ mà tôi đã bám cứng ngắc lấy bấy lâu nay, tôi biết thứ sinh vật có thân thể mang hình dạng này là con người. Nhưng mãi đến về sau, khi tôi đã tiếp xúc thêm với rất nhiều người khác nữa, tôi mới biết gã này không chỉ đơn thuần là một người bình thường.

Vào thời điểm mà tôi trông thấy hắn ta, thứ duy nhất mà tôi nhìn thấy là một đôi mắt sáng long lanh đến mức chói loà, nằm trên một gương mặt xanh tím không phân được đâu là mũi đâu là miệng, đôi mắt ấy cứ lẳng lặng nhìn tôi, hết sức điềm nhiên.

Tôi nhìn đến hình dạng người của gã ta, rồi một thứ khát khao nào đó bất chợt bùng cháy trong tôi, thay đổi dần theo dòng chảy năng lượng chảy tràn lan cả người tôi, tôi vươn mình về phía đó, thế rồi lại trông thấy thứ đang đưa về phía trước là một cánh tay trông giống hệt gã ta, một cánh tay màu đỏ tươi, đầu tiên là một tay, kế đó lại thấy thêm một tay nữa.

Gã đàn ông ấy nghiêng nghiêng mái đầu giữa dòng nước đang sôi sùng sục, quan sát tôi thật kỹ từ đầu tới chân, rồi tỏ vẻ như thể cực kỳ mãn nguyện: “Rất được, rất được, không uổng phí biết bao công sức đã bỏ ra, chẳng mấy chốc đã thành hình rồi.”

Tôi không hiểu hắn ta đang nói gì cho lắm, song hắn đem đến cho tôi một cảm giác hết sức thân thiết, dường như hắn đang khen ngợi hành vi này của tôi thì phải, thế là tôi càng ra sức vươn người mạnh mẽ hơn, hoá ra tôi đã có được một thân thể tương tự như hắn ta, chỉ là việc cử động vẫn còn rất khó khăn.

“Nhà mi bây giờ vẫn chưa phải một thể hoàn chỉnh đâu. Thế nhưng chỉ cần mi hấp thụ thêm nhiều yêu độc và pháp lực, thì liền có thể tự do hành động như một con yêu quái thực thụ rồi.” – Hắn ta nói tới đây thì ngừng một lát, đoạn mới giải thích tiếp – “Yêu độc và pháp lực mà mi hút được là lấy từ trên người ta, về phần cái thứ hơi giống với luồng nhiệt kia, dựa trên bản năng của chính mi, hẳn là có thể phân biệt được thứ nào có chứa pháp lực, thứ nào không, đúng chứ?”

Đúng vậy, tôi biết rất rõ, tỷ dụ như tiềm ẩn bên dưới làn da kia của hắn ta, là một nguồn pháp lực hết sức dồi dào đang cuộn trào mãnh liệt, quả thật tôi rất muốn bám vào ngay trên đó để hút một trận đã đời.

Tôi bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, hang động này nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cửa hang rất hẹp, phải nhờ vào vô số viên dạ minh châu sáng rực đính trên vách mới có thể thấy được cảnh vật bên trong. Bởi vì ngay giữa động là một hồ nước đang sôi trào, nên nhiệt độ không khí trong này nóng như đổ lửa, hơi nước bốc lên ngùn ngụt. Khắp bốn bề, sương mù ngưng tụ lại thành những bọt nước rồi rơi xuống, những bọt nước ấy tập hợp lại tạo thành những dòng nước ào ạt chảy khắp nơi. Ẩm ướt và oi bức, chính là đặc điểm lớn nhất của hang động này.

Chẳng qua điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà lại vẫn có người có thể thản nhiên say giấc nồng cơ đấy. Ngay chỗ gần cửa động kia có một tên đang nằm chèo queo ngáy pho pho như kéo bễ. Cậu ta ngủ say như chết ấy, cả tấm thân trần trùng trục chỉ dùng duy nhất một chiếc khăn lông che lại mà thôi. Song bên trong thân thể đó, cũng đang tiềm ẩn một nguồn pháp lực cực mạnh.

Lạ ở chỗ là, pháp lực trên người cậu ta dường như xuất phát từ cùng một nguồn với tên kia, bởi chúng có hương vị không khác nhau là mấy.

Mà tên kia khi trông thấy bộ dạng tôi ngó nghiêng tứ phía như vậy, liền trố mắt ra nhìn tôi chằm chằm: “Nhà mi đã có thể thấy đường rồi ư?”

“…”

“Thế thì nghe đây, nếu ngươi trưởng thành nhờ vào việc hấp thụ yêu độc trên người ta, thì phải biết ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ta, biết chưa.” – Giọng nói của hắn ta cứ đều đều không chút lên xuống – “Bằng không…”

Tôi gật đầu lia lịa. Người này cực kì hung ác luôn, mặc dầu trong lòng tôi nghĩ phen này số mình đúng đen hơn cái đít nồi mà, song cũng không dám để lộ sự bất mãn ra mặt. Hơn nữa, tự thân tôi cũng thừa hiểu, dù sao có thể được một lần nữa trở thành thực thể, là đều nhờ có gã đàn ông này, thế nên chỉ cần hắn muốn, là tôi sẽ lập tức bị biến trở về một cục bột ngay, bởi vậy cho dù trong lòng đang không ngừng sỉ vả giẫm đạp hắn ta cả ngàn vạn lần, song ngoài mặt vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.

Giọng nói của hắn truyền ra từ trong bóng tối: “Bây giờ vẫn còn sớm lắm, mi cứ tiếp tục giả làm một cục bột đi, cứ từ từ, tuyệt đối đừng để bị người khác phát hiện đấy.”

Thế là tôi tiếp tục ngụy trang thành một đống bột nhão, phải đến vài ngày sau đó, tôi mới biết hoá ra cái gã này tên là Điển Mặc, còn cái thằng nhóc hôm đó nằm lăn kềnh ra đất mà ngủ say sưa trong tình trạng gần như không mảnh vải che thân kia, thì là Lý Sơ – sư phụ của hắn ta. Theo như lối trò chuyện giữa hai người bọn họ, thì có vẻ như địa vị của Lý Sơ cũng tương đối cao so với tên kia. Cái gã Điển Mặc khi nói chuyện với tôi thì tỏ ra hung tợn là thế, mà khi đứng trước mặt cậu nhóc này lại khúm núm khép nép đến là lạ, phải nói là hệt như biến thành một con người hoàn toàn khác luôn vậy.

Tôi thấy lạ lắm nha, rõ ràng pháp lực của Điển Mặc mạnh hơn Lý Sơ nhiều, thế nhưng tại sao lại chịu răm rắp nghe lời nhóc ta thế nhỉ?

Căn cứ theo quan sát của tôi, thì Điển Mặc là một gã hết sức hào phóng độ lượng. Hắn ta không chỉ cho phép tôi hấp thụ yêu độc trên người hắn, mà còn tặng kèm thêm một ít pháp lực nữa, giúp tôi có thể tu thành hình người một cách thần tốc. Thời gian dần trôi, tôi cũng dần dần có thể dễ dàng hóa thành hình người, hành động cũng ngày càng thuận tiện hơn.

Tôi hăm hở hướng đến một cuộc sống mới, ban ngày cố gắng ra vẻ mình là một cục bột vô dụng, đến đêm lại cần mẫn góp nhặt từng mảng bột rơi ra từ trên người Điển Mặc, hoà vào trong nước hồ, ôm ấp hy vọng có thể sớm ngày thoát khỏi chốn này.

Trong lòng tôi vẫn hằng nhớ nhung cánh rừng đào nằm ở cách Bình Tâm Nhai không xa kia, đó mới chính là ý nghĩa sống của tôi.

Vào một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh lại thì phát hiện không thấy cái tên Điển Mặc đem sì ở giữa hồ đâu nữa. Tôi quan sát xung quanh, Lý Sơ thì vẫn nằm ngáy o o ngoài cửa như thường lệ, nhưng ngoài nhóc ta ra thì chẳng còn ai khác cả.

Tôi loạng choạng trèo lên khỏi hồ nước, nằm dài ra đất thử duỗi người ra.

Vốn dĩ tôi là yêu tinh thực vật, thế nhưng sau khi trải qua một trận giày vò, tôi cũng không biết rốt cục thì mình đã thành cái gì rồi nữa. Đằng nào thì cũng được xem như là yêu tinh rồi nhỉ? Chẳng qua cho dù có là yêu tinh thì sao nào, bắt người ta cả ngày phải ngâm mình trong nước suốt như thế ai mà chịu cho nổi chứ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ bị cái hồ nước sôi sùng sục kia ninh nhừ ra. Chưa hết, lượng yêu độc trên người Điển Mặc cũng bị tôi hấp thụ gần hết rồi, nên là hổm rày toàn ăn không ngồi rồi thôi, đến nỗi da thịt đều bủng beo cả ra.

Tôi nằm sấp trên mặt đất lộn một vòng, sảng khoái biết nhường nào, thế là tôi lại thích chí lăn thêm vòng nữa, rồi lăn mãi lăn mãi~~~

Thú vui mới này, quả thực trước giờ chưa từng được thể nghiệm qua, có được thân thể như con người thật là tuyệt.

Trong lúc tôi mải mê lăn lộn, vui chơi thoả thuê đến mức quên đời, thì đột nhiên nghe một tiếng “bẹp”, hình như chân tôi giẫm phải thứ gì đó rồi thì phải. Mềm èo hà, cái này, hình như là cái mặt của nhóc Lý Sơ í.

Sau đó tôi liền nghe “ưm” một tiếng đầy uể oải, rồi Lý Sơ khẽ động đậy, cậu ta…hình như…bị tôi đạp tỉnh rồi…

Làm sao bây giờ?????

Nếu cậu ta tỉnh dậy rồi phát hiện ra Điển Mặc không có ở đây, mà thay vào đó là một tên tò he, tức là tôi ấy, thì biết phải xử lý thế nào đây?!

Đành rằng Điển Mặc có ở đây hay không là chuyện của hắn, thế nhưng tên nhóc Lý Sơ này là bị tôi đạp cho giật mình thức giấc đó…

Trời ạ!!!

Bản năng mách bảo với tôi rằng nếu tôi mà để Điển Mặc biết rằng Lý Sơ đã phát hiện ra mình, thì thế nào cũng sẽ không yên với hắn đâu.

Nhân lúc cậu ta còn chưa kịp mở mắt ra, tôi liền nhảy ùm xuống nước, còn chưa kịp giả trang làm cục bột, thì đã nghe thấy cái giọng ngái ngủ của Lý Sơ: “Ủa?”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!!!!!

Nếu như Lý Sơ phát hiện Điển Mặc không có ở đây… Trăm phần trăm là tôi sẽ bị Điển Mặc thủ tiêu ngay lập tức.

Nếu như Lý Sơ phát hiện kẻ đang tồn tại ở đây là tôi… Điển Mặc cũng sẽ thủ tiêu tôi như thường.

Nếu như Lý Sơ phát hiện ra tôi là tò he… Điển Mặc vẫn sẽ không tha cho tôi một mạng nào đâu.

Trong lúc tôi đang cố vùi mình xuống nước thì nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta đến ngày một gần hơn, hơn nữa còn có tiếng hỏi thăm đầy lo lắng của cậu nhóc khi không nhìn thấy Điển Mặc đâu: “Con vẫn ổn đấy chứ?”

Nếu như lúc này tôi là Điển Mặc thì tốt rồi!!!

Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu tôi, hình ảnh gã Điển Mặc đen thui như nhọ nồi kia không ngừng hiện về trong đầu tôi, cả người tôi bất chợt nóng rực lên. Tay của tôi, rồi đến thân thể của tôi, bắt đầu đen xỉn đi dưới mặt nước, tôi… Sao tôi lại bắt đầu biến thành Điển Mặc thế này!

Từ trong nước tôi ngước nhìn lên, thấy ảnh phản chiếu của Lý Sơ, đại khái chắc là nhóc ta tính ghé sát vào mặt nước để tìm kiếm Điển Mặc đây mà.

Tôi ráng định thần lại, khẽ khàng lặn sang chỗ khác, rồi thò đầu lên, duỗi người ra.

Lý Sơ thấy tôi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lắc đầu tự nói với mình: “Kì lạ thật, mới rồi sao thầy không nhìn thấy con nhỉ.”

Tôi vờ ngáp một cái, rồi phất tay với nhóc ta.

Lý Sơ thấy tôi vẫn ổn, thì ngoảnh đầu bỏ đi về hướng cửa hang, vừa tới nơi nằm xuống chưa đây một phút đã nghe thấy tiếng ngáy như lợn vang lêni.

Mồ hôi lạnh trên người tôi, lúc này mới dám tí tách rơi xuống.

Vừa rồi nguy hiểm thật, may là Lý Sơ không hỏi gì nhiều, chứ tôi thì vẫn chưa có được nói chuyện đâu.

Cũng may mà Điển Mặc vốn đã đen sì, trong động lại mịt mù hơi nước, nên Lý Sơ thấy không rõ lắm. Bằng không với cái màn hoá trang hết sức thô kệch này của tôi, làm sao mà gạt nổi cậu ta chớ.

Đang nghĩ ngợi, bỗng đâu có một ngón tay lạnh ngắt như băng chạm nhẹ lên vai tôi.

Tôi sợ đến mức không dám động đậy.

Chậm rãi quay đầu lại nhìn, là Điển Mặc, gã ta về rồi à.

Gã quan sát tấm thân đen sì của tôi, rồi lại nhìn nhìn sang chỗ Lý Sơ đang nằm ngáy khò khò.

“Mi quậy cho thầy ấy tỉnh, cho nên mới giả làm ta?”

Tiểu nhân biết sai rồi!!!

Tôi vội vàng biến về nguyên hình, nhìn gã ta bằng ánh mắt long lanh của cún con, khẩn cầu một con đường sống.

“Lần này xem như bỏ qua cho mi, dù gì cũng nhờ mi mà ta đã nghĩ ra được một kế hay.” – Gã quan sát tôi từ trên xuống dưới – “Ừm, biết đâu được, nhà mi còn hữu dụng hơn ta tưởng thì sao.”
Bình Luận (0)
Comment