Rốt cuộc thì tôi đã trôi lênh đênh như thế bao xa hay là bao lâu rồi, tôi cũng chẳng rõ, chỉ nhớ được là khi đến một ngã rẽ trên con sông, vì không kịp né tránh, nên đã đâm sầm vào một con tàu lớn đang chạy ngược dòng. (không hiểu trôi kiểu gì mà từ hồ ra tới sông được…)
Nước sông chảy xiết quá nên tôi tông thẳng vào mũi tàu người ta luôn, cú đụng mạnh tới nỗi làm tôi nổ đom đóm mắt. Đến khi tỉnh táo lại, tôi mới bắt đầu phân vân không biết rốt cục thì mình nên trèo lên, hay là cứ thả cho trôi tiếp đây.
Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng bước chân gấp gáp truyền tới từ trên boong tàu, kế đến, có ai đó thả lưới đánh cá xuống, vớt tôi lên.
Thời điểm bị kéo lên tới boong tàu, trong bụng tôi vẫn còn càu nhàu, với cái bộ dạng đặc quánh như mạch nha này của tôi, có khi nào sẽ hù người ta chết khiếp không. Sau đó tôi bị quẳng cái ạch xuống sàn tàu, chật vật ngẩng đầu lên, mới hay trước mặt mình chỉ có một người, đang nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng quan sát hắn ta qua những mắt lưới.
Hắn vẫn nín thinh, chỉ xốc lưới lên, thả tôi ra, tôi lắc mình vẩy sạch những giọt nước còn vương trên người mình, rồi biến trở lại hình người.
Hắn ta dường như chẳng chút ngạc nhiên trước một con tò he như tôi, chỉ ra dấu bảo tôi đi theo, rồi dẫn tôi vào trong khoang tàu.
“Anh gì ơi?” – Tôi do dự cất tiếng gọi.
“Gọi ta là Tăng Ảnh.” – Hắn nói mà chẳng thèm quay lại dòm tôi.
Lúc bước vào bên trong khoang, tôi thật sự bị choáng ngợp.
Cả khoang tàu rộng thênh thang được trang trí theo phong cách chỉ toàn hường chóe, lớn thì có cái bàn cái ghế, nhỏ thì là cái chén cái tách, thứ nào cũng có màu hồng, ngước mắt một cái là thấy ngay, tất cả đều là hàng thêu treo ngọc lủng lẳng, ren rúa đính lưu ly, cực kỳ lộng lẫy.
Mà thứ chói mắt nhất chính là cái bàn trang điểm cỡ đại nằm ở xa xa, cùng với một tấm gương đồng viền vàng, trên bàn là hằng hà sa số chai lọ hộp, đa phần là các thứ phấn son. Ngoài ra còn một mớ đồ trang sức trân châu phỉ thúy bị vứt ngổn ngang khắp chốn, theo đánh giá sơ bộ thì chủ nhân của khuê phòng này không chỉ là một thiếu nữ con nhà bình dân thôi đâu, mà chắc chắn phải là một tiểu thư quý tộc sang chảnh nào đó.
Khoang thuyền bị che kín bởi hàng tá lớp màn mỏng, bên trong hình như có người đang nằm, mờ mờ ảo ảo.
Tăng Ảnh bảo tôi dừng lại ngay trước mấy tấm rèm ngăn ấy, sau đó dùng một cái gậy pha lê, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Đập ngay vào mắt tôi là một đôi giày thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến có xâu trân châu, được gia công tinh xảo, khéo léo, lấp la lấp lánh, tôi không nén nổi sự tò mò dành cho chủ nhân đôi giày.
Tăng Ảnh nhanh như cắt vén toàn bộ rèm che lên, cho phép tôi trông thấy toàn bộ dung mạo người này.
Ngay giây kế tiếp, tôi liền dùng tốc độ nhanh như tia chớp mắt không kịp nhìn để mà nhào tới bên cửa sổ, ói ra hết bao nhiêu là mật xanh mật vàng.
Chất giọng lạnh tanh của Tăng Ảnh vang lên: “Say sóng?”
Không, kỳ thật tôi chả có say tàu thuyền gì đâu.
Vì sao thế.
Vì kẻ bên trong kia là một thằng đực rựa.
Tôi dám khẳng định hắn ta là con trai, bởi vì chả có cô nàng nào trông như vậy cả.
Song tôi lại không dám chắc liệu mình xếp hắn ta vào hàng ngũ nam giới thì có khi nào sẽ đắc tội với toàn bộ cánh đàn ông trên đời này không nữa.
Chỉ riêng việc nhìn vào người hắn ta thôi, đã là một thách thức lớn đối với bản năng sinh tồn rồi.
Trên đầu cắm chi chít đủ loại trâm thoa khiến hắn trông chẳng khác nào một cây xương rồng di động, mặt thì trét một lớp phấn son đậm lè, dày ít nhất nửa tấc, cộng thêm mớ dây châu ngọc lòng thòng cơ hồ muốn siết rụng cổ kia nữa. Bàn tay bị che lại bên dưới mớ cà rá hột xoàn cùng bộ móng tay giả dày cui kia, khiến tôi không khỏi liên tưởng tới mấy lão rùa già thành tinh chưa tới bến, về phần rừng lông chân rậm rạp ẩn hiện sau làn vải voan mỏng tanh rũ xuống của chiếc váy mà hắn mặc, thật phải nói so với thuật đoạt hồn thì nó còn giúp bạn trải nghiệm cảm giác hồn phi phách tán một cách chân thực hơn cơ.
Hắn nằm nghiêng trong tư thế chống một tay lên, tay còn lại cầm một cái gương đồng nhỏ, tự ngắm nghía “dung nhan” của chính mình.
Tôi lại không nhịn được quay đầu ra sau tiếp tục ói nốt những gì còn sót lại ra.
Trời hỡi!
Cho dù ông không muốn tôi sống kiếp đào hoa, thì cũng đâu nhất thiết phải làm quá tới vậy đâu?
Hai thằng cha sau lưng hình như đang thì thầm với nhau điều gì, tôi đang phải “tập trung chuyên môn” ói mửa nên chỉ nghe được loáng thoáng, đến khi quay đầu lại, Tăng Ảnh đã thả rèm xuống, trả lại cho tôi một khung cảnh yên bình.
Hắn liếc cái thằng tôi vừa bị dọa cho hồn vía lên tới chín tầng trời một cái, rồi mới lạnh lùng quăng cho một câu: “Không có gì, thêm chừng hai ba tiếng đồng hồ nữa là được rồi.”
Giề cơ?
Tôi dòm gã bằng đôi mắt hình dấu hỏi chấm. Tăng Ảnh ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, tôi liền lựa ngay cái ghế cách tấm màn voan ấy xa nhất có thể, rồi nhìn đăm đăm ra phong cảnh ngoài cửa sổ, bụng bảo dạ, rốt cục là đang xảy ra chuyện gì?
Thật tình tôi rất muốn nêu lên thắc mắc của mình, thế nhưng Tăng Ảnh cứ đứng trước tấm rèm nọ cúi gằm mặt xuống mãi thôi, thái độ như thể hắn ta chẳng buồn tiếp chuyện với tôi ấy. Tôi âm thầm quan sát, gã này mặt mũi cũng ưa nhìn đấy, chẳng qua tính tình lãnh đạm quá thôi, từ đầu tới giờ không tặng tôi được lấy một nụ cười nào. Cơ mà nếu đem so với cái tên đang nằm soi gương tự kỷ một đống trong kia, thì vẫn thích mắt hơn nhiều.
Suy đi nghĩ lại thì, hắn ta vớt được cái tấm thân tò he mà phải cố lắm mới nặn ra được hình dạng tương tự như con người của tôi lên, thế mà lại chẳng chút kinh ngạc, coi mòi là đã quen với việc gặp phải yêu quái rồi nhỉ. Thậm chí rất có khả năng hắn là một kẻ tu đạo cũng nên.
Nhưng đến tột cùng thì bọn chúng có mưu đồ gì, tính xử lý tôi ra làm sao, tôi biết chết liền á, mà có biết thì cũng làm gì được đâu?
Giờ đây tôi chỉ là một con tiểu yêu với chút pháp lực yếu kém, ngay đến cái vỏ bọc hình tò he này cũng phải trầy trật lắm mới giữ được, nào dám lộn xộn nữa?
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Thỉnh thoảng lại liếc trộm Tăng Ảnh, đằng nào thì hắn cũng đứng y nguyên ở đó, nhìn cũng vui mắt lắm chứ bộ.
Con tàu quay đầu lại, bắt đầu chạy xuôi dòng, chẳng mấy chốc đã rẽ vào một nhánh sông.
Sau một hồi đứng im như khúc gỗ, Tăng Ảnh đột nhiên đi đến bên cửa sổ, gọi tôi qua cùng xem.
Tôi lề mề lết xác qua, thấy không xa phía trước là một bến cảng, người bán hàng rong và người đi đường qua lại như mắc cưởi, hết sức ồn ào náo nhiệt. Tôi nằm vắt ngang khung cửa mà quan sát, cảm thấy thú vị vô cùng.
Bất thình lình Tăng Ảnh cất giọng hỏi: “Xúc động lắm sao?”
“Cũng không tới mức ấy, nào phải lần đầu tiên tôi đến lãnh địa của loài người đâu.” – Tôi vẫn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
“À há?” – Hắn tỏ vẻ như đang đợi tôi nói tiếp.
Tôi bèn giải thích: “Tôi sống ở núi Bình Tâm.”
Không ngờ Tăng Ảnh lại cười khẩy: “Chỗ đó mà cũng được xem là lãnh địa của loài người sao?”
Ban đầu tôi còn nghĩ, sao lại không chứ?
Nhưng rồi tôi lại cảm thấy, ừm, Tăng Ảnh này nói cũng có lý phết (ý là mấy kẻ ở đó đều không thể coi là người được =)).
Con tàu bắt đầu cập bến, Tăng Ảnh nhíu mày bỏ mặc tôi đứng đó, còn mình thì vội vàng đi tới đầu bên kia của khoang tàu, vén rèm lên nhỏ nhẹ nói: “Môn chủ, tới rồi.”
Để miễn cho việc xui xẻo đụng mặt tay môn chủ kia, tôi bèn quay đầu ra ngoài ngắm cảnh tiếp, bến đò lúc này đông đúc nhộn nhịp lắm, cũng có không ít tàu thuyền nhỏ đang thả neo, chắc là của mấy người bán hàng rong trên bến đây mà.
Tăng Ảnh đưa tôi một tấm áo bào và một cái nón lá, bảo tôi che kín người lại. Sau khi trùm hết lên người, tôi chỉ việc rúc tay vào trong tay áo, thì nhìn sơ qua liền chẳng khác gì người thường rồi.
Mà thứ khiến tôi vui nhất chính là, lão môn chủ kia cũng phải choàng thêm một cái áo khoác dày cui, giấu cái “dung nhan mỹ miều” của hắn bên dưới lớp mạng che mặt cũng dày không kém. Thế này mới tốt thế này mới tốt, mắc công chạy ra đường lại hù lũ chó mèo chuột chim sợ mất mật nữa.
Lúc bọn tôi rời tàu, là vừa đúng chính ngọ, mấy sạp hàng rong trên bờ đã bắt đầu thu dọn, từ bến đò muốn ra thị trấn phải đi qua một đoạn đường ngắn, người qua kẻ lại, rất chi là sầm uất.
Tôi tò mò chết đi được, bất kể là mấy hòn đá lót đường dưới chân, hay là tấm biển hiệu có chữ ‘Rượu’ thật to treo trước cửa mấy quán nhậu, đều khiến tôi phải dừng chân lại để mà quan sát cho kĩ. Trên người của mấy người qua đường không hề có mùi của pháp thuật, hết sức trong lành, tôi thích lắm cơ. Thế giới loài người hòa bình yên ổn là đây.
Chẳng qua rốt cục vẫn xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Tụi tôi vừa đi được nửa đường, thì bất thình lình một cơn gió lớn không biết ở đâu ra quét qua.
Nón lá trên đầu tôi chỉ thắt hờ dây thôi, bị cái cơn gió này tự dưng thổi tới, vèo một cái làm tốc nón tôi, để lộ ra cái bản mặt bột mì đỏ lòm của tôi với mắt tai mũi miệng còn chưa được thành hình.
Nguy rồi!
Ánh mắt người qua đường lập tức tia sang chỗ tôi. Lập tức có người rú lên khiếp vía, có người thì cứ lặng người đứng nhìn.
Tàn đời rồi!
Diện mạo tôi lúc này ngó kiểu gì cũng giống yêu quái cả, nếu lỡ dọa phải người ta, hoặc là chọc tụi con nít khóc, người ta xúm vô uýnh hội đồng tôi rồi biết làm sao? Tôi hổng có muốn làm yêu tinh chết oan đâu à nha!
Chưa kể là, cho dù có là yêu quái, tôi cũng là cái loại xấu tới nỗi ma chê quỷ hờn, bởi vậy ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, bắn tới tấp vào người làm tôi sượng trân hà, đừng nhìn tôi mà đừng nhìn tôi mà đừng nhìn tôi mà đừng nhìn tôi nữa mà!!!
Tôi vội vàng né ra sau, tới khi đụng trúng môn chủ mới phải dừng bước.
Rồi bất chợt tôi nảy ra một ý định.
Chỗ này xin phép cho tôi được giải trình một chút, trời đất chứng giám cho, lúc bấy giờ tôi quả thật chỉ là muốn di chuyển sự chú ý của mọi người mà thôi, hoàn toàn không có ác ý gì đâu.
Đề tránh cho quần chúng cứ tăm tia tôi hoài, tôi bèn vung tay giật tấm mạng che mặt dày ơi là dày của tay môn chủ xuống.
Đúng như tôi mong muốn, toàn bộ những ánh mắt vốn tia thẳng vào người tôi nay đều bị thu hút sang thứ hấp dẫn hơn kia, tôi nghe thấy âm thanh xuýt xoa vang lên khắp bốn phía, mấy người xúi quẩy đứng hơi bị gần chỗ chúng tôi thì chỉ biết trợn trừng mắt lên mà dòm thôi.
Một bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tôi quay đầu lại dòm thử, cũng câm lặng theo luôn.
Môn chủ vẫn mang cái bộ dạng như hồi trên tàu, chẳng qua lớn son phấn trên mặt hình như dày hơn trước, đống trâm cài trên đầu hình như nhiều hơn trước, mớ lông chân hình như càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc hơn trước.
Trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, môn chủ chỉ mỉm cười, uyển chuyển chắp tay bên hông nhún chào: “Tiện thiếp thất lễ rồi.”
Tiện thiếp vừa ra chiêu, đố ai dám tranh tài?
Trong nháy mắt cả con đường thương vong vô số, chỉ còn lại vài mống là sống sót.
Ngay đến cái gã Tăng Ảnh lúc nào cũng kè kè bộ mặt lạnh như tiền kia cũng phải nhăn nhó như đòi nợ. Gã ta trừng mắt lườm tôi đầy hung tợn.
Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tội tôi đáng chết.