Ở một nơi như Thiên triều, rất nhiều thời điểm chuyện tang được làm tuyệt đối không hề kém hơn chuyện buồn, trong một số gia đình, chuyện tang thậm chí còn long trọng hơn chuyện vui, tựa hồ như vậy mới có thể biểu hiện ra hiếu thuận cùng với không nỡ của hậu bối đối với người chết.
Ngôn Tư Diễn nhìn bãi cỏ xanh mướt rộng lớn trước mắt, còn có cái gọi là nhân sĩ xã hội thượng tầng mặc trang phục trắng đen đi tới đi lui thắp hương đưa tiễn kia, cùng với đội ngũ khóc tang hoa lệ được mời tới, mày không tự giác cau lại.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài có thiếp mời không?” Ngôn Tư Diễn còn chưa tiến thêm một bước, đã bị một bồi bàn mặc quần áo đen đeo hoa trắng trước ngực ngăn lại.
Ngôn Tư Diễn mắt nhìn cái đầu gạch thêm cái mặt bánh nướng của bồi bàn, nhíu nhíu mày, bộ dáng không đẹp bằng Tần boss lại còn học theo người ta mặt than? Tuy rằng tính tình cậu từ trước đến nay rất tốt, nhưng hôm nay dưới bầu không khí này, không khỏi cũng dính chút tức giận, “Tôi chưa bao giờ biết con trai đến lễ tang của ba mình còn cần thiệp mời.”
Tần Húc Cẩn đứng ở bên cạnh cậu nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Ngôn Tư Diễn, phát hiện sắc mặt của cậu ta không có tươi cười như mọi ngày, lại có một loại đạm mạc nói không nên lời, anh chưa từng gặp qua Ngôn Tư Diễn như vậy, trong lúc nhất thời nhưng lại cảm thấy được, Ngôn Tư Diễn như vậy làm cho anh có loại đau lòng khó có thể nói rõ.
Bồi bàn nghe được lời nói của Ngôn Tư Diễn, hiển nhiên có chút không phản ứng kịp, bởi vì trong phản ứng của hắn, con của Ngôn Diệu Đông chỉ có thiếu gia Ngôn Thuật cùng tiểu thư Ngôn Vũ, thanh niên xinh đẹp này chẳng lẽ là con riêng của Ngôn tổng? Làm bồi bàn nho nhỏ, hắn cũng không biết nên làm như thế nào, để người này vào, hậu quả của hắn quả thực rất thảm, nhưng nếu không để, nếu người này quả thật là con trai của tổng giám đốc, hậu quả của hắn cũng không tốt đến chỗ nào.
Nghĩ đến chuyện tình không thể lộ ra của nhà giàu này, bồi bàn nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, bắt đầu hối hận buổi sáng gặm cái quả lê kia, nếu hắn không gặm quả lê kia. Không biết chừng còn không gặp đến loại chuyện không hay ho này ấy chứ.
“Đây là có chuyện gì?” Một cô gái trẻ tuổi mặc váy dệt tơ tằm màu đen đi tới, đầu tiên là nhìn lướt qua Ngôn Tư Diễn, sau đó lại nhìn Tần Húc Cẩn mặc complet hàng hiệu, lời nói coi như là lễ phép, “Nhị vị là?” Ánh mắt cũng không miễn liếc nhìn Ngôn Tư Diễn vài lần, người này hình như cô từng gặp qua ở đâu đó.
Tần Húc Cẩn mặt không chút thay đổi lấy ra thiệp mời, tỏ ý không muốn nói nhiều, “Tôi cùng cậu ấy tới.”
“Hóa ra là Tần tổng, thật sự là thất lễ,” vừa thấy tên người được mời trên thiệp mời, sắc mặt Ngôn Vũ đại biến, lập tức thay sắc mặt tôn kính, “Tần tổng, mời đi bên này.” Nói xong, cô liếc nhìn thanh niên bên cạnh Tần Húc Cẩn, “Vị này chính là?”
Tần Húc Cẩn nheo mắt, “Vị này chính là con trai của Ngôn tổng với vợ trước, Ngôn tiểu thư chưa từng gặp qua chắc cũng biết, Tiểu Ngôn, vị này chính là em gái của cậu, Ngôn tiểu thư.”
Ngôn vĩ nghe xong giới thiệu của Tần Húc Cẩn sắc mặt đã thay đổi lại biến, nhưng khi nhìn thấy thái độ rõ ràng của Tần Húc Cẩn ở bên cạnh Ngôn Tư Diễn, sắc mặt trắng vài phần, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì thái độ hữu hảo, “Như vậy, hai vị mời.”
Ngôn Tư Diễn nhíu nhíu mày, nogon vũ không gọi cậu là anh, cậu tự nhiên cũng sẽ không cho rằng cô gái thủ đoạn không tồi trước mắt này là em gái của cậu, làm gì ở loại chuyện này miễn cưỡng bản thân.
Ngôn Thuật ở chỗ khác chiêu đãi tân khách nhìn thấy em gái nhà mình đang nói chuyện gì đó với hai người đàn ông, liếc mắt một cái liền nhận ra một người trong đó là tổng giám đốc Tần Phong đã từng hợp tác với mình, hàn huyên với tân khách bên cạnh vài câu, liền đi qua nghênh đón.
“Tần tổng, đa tạ hôm nay đến thương tiếc vong phụ,” Ngôn Thuật từ trước đến nay biết tính cách của tổng giám đốc Tần Phong lạnh lùng, lại càng không thích giao tiếp, tuy rằng có gửi cho anh ta thiệp mời, nhưng thật sự không ngờ Tần Húc Cẩn sẽ đến thương tiếc, trong lúc nhất thời anh có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Xin nén bi thương,” Tần Húc Cẩn lạnh lùng gật đầu, cũng không để Ngôn Thuật đang quá mức khách khí vào mắt, tất cả lực chú ý thật ra lại đặt trên người Ngôn Tư Diễn đang đứng im lặng ở một bên.
Ngôn Thuật cũng theo đó mà nhìn Ngôn Tư Diễn vài lần, lập tức thay đổi sắc mặt, anh không phải Ngôn Vũ, bởi vì anh từng gặp qua Ngôn Tư Diễn, hôm nay nhìn thấy Ngôn Tư Diễn xuất hiện ở buổi khâm liệm, tâm tình quái dị nói không nên lời.
Nhưng là nhìn Tần Húc Cẩn, anh cũng liền đón hai người đi vào, chỉ là thần sắc thật sự không coi là đẹp, nhưng vì đang ở hoàn cảnh này, cho dù sắc mặt của anh có khó coi, cũng sẽ không có người cho rằng anh đãi khách không chu toàn, về phần một số người cố ý, tự nhiên hiểu được sự mập mờ ở trong đó, nhìn khuôn mặt có bốn phần giống nhau của Ngôn Tư Diễn cùng Ngôn Thuật, phần lớn đều biết đây là có chuyện gì.
Tất cả mọi người là đàn ông, ở bên ngoài chơi đùa cũng không sao, nhưng thế nào lại chơi ra cả đứa nhỏ, bây giờ thì tốt lắm, đã chết còn xấu hổ như vậy, cho nên đàn ông không chỉ phải chơi ở bên ngoài, nhưng lại phải biết chơi mới được.
Ngôn Tư Diễn không nhìn các loại ánh mắt xung quanh, đôi mắt nhìn thẳng ảnh chụp ở trên linh đường, người đàn ông không đến sáu mươi thoạt nhìn giống như bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo ý cười, cậu mặt không hề thay đổi bước lên, cung kính vái ba vái, gỡ xuống hoa trắng trước ngực đặt vào giữ đám hoa trắng, trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là thế nào.
Đối với một người không hề xuất hiện trong cuộc đời của mình, cho dù có là danh nghĩa cha ruột, đối với cậu mà nói, cũng so ra kém chiếu cố của ông bà nội ở nông thôn.
Ánh mắt hoặc trêu tức hoặc xem diễn hoặc khinh thị xung quanh khi nhìn thấy tổng giám đốc Tần Phong luôn luôn nổi tiếng lạnh lùng đi về phía thanh niên thì thay đổi sắc mặt.
Lúc trước bọn họ nghĩ đến Tần Húc Cẩn là cho Ngôn gia mặt mũi mới đến tham gia lễ khâm liệm, hiện giờ xem ra chỉ sợ không phải cho Ngôn gia mặt mũi, mà có lẽ là cho người thanh niên là con riêng của Ngôn Diệu Đông này mặt mũi.
Ánh mắt trêu tức hoặc là khinh thị nhất thời đều biến thành chăm chú, ai cũng không phải đồ ngốc, ai cũng không phải người mù, nhìn thấy hai người thừa kế của Ngôn gia sắc mặt không hề tự nhiên, là biết vấn đề di sản của Ngôn Diệu Đông không tốt giải quyết như vậy.
Sau khi khâm liệm xong chính là yến hội, một ít tân khách ở lại không về thật ra là có ý muốn xem náo nhiệt, an bài chỗ ngồi này chính là một vấn đề lớn.
Thanh niên gọi Ngôn Tư Diễn này nên làm sao? Ghế tân khách hay ghế chủ nhân?
Thời điểm Lâm Quyên mang một thân mỏi mệt tham dự yến hội, phát hiện sắc mặt con gái của mình tựa hồ mang theo một tia bất an, bà liếc nhìn xung quanh, liền phát hiện thân ảnh đứng ở một bên kia, dĩ nhiên là đứa nhỏ đó.
Trong lòng bà ngũ vị tạp trần, vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy cổ họng ngứa ngáy liền ho lên, chỉ là tầm mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào thanh niên đứng ở cách đó không xa. Bà nghĩ đến lời nói trước khi chết của Ngôn Diệu Đông, thế nhưng muốn bà đem di sản phân 10% cho con của người đàn bà khác, trong lòng chung quy có gì đó nghẹn lại, nghĩ thế nào cũng không thuận.
Bà quên không được cảm giác khi nhìn thấy đứa nhỏ này tám năm trước, chẳng qua là một đứa trẻ hơn mười tuổi, không khóc không kêu lại làm cho bà thấy quỷ dị đến đnág sợ, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ kia bà ốm ước chừng hai tháng, ở sâu trong lòng bà, tồn tại của Ngôn Tư Diễn là không rõ ràng, mặc dù vào lần đầu tiên gặp mặt, đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp kia cao giọng gọi bà là dì, hơn nữa nói thích bà.
Ngôn Vũ thấy Lâm Quyên đi ra, bước đến đỡ lấy cánh tay của bà, “Mẹ, thân thể mẹ còn chưa khỏe, đi ra làm gì, nơi này con cùng anh hai lo là được rồi.”
Lâm Quyên nhìn đỏ hốc mắt, “Hôm nay tất cả mọi người là tới thương tiếc Diệu Đông, mẹ đến cảm ơn mọi người cũng là điều nên làm.”
Mấy người ở gần đó nghe lời này, đều nói khách khách khí khí.
Sau khi chào hỏi với mọi người Lâm Quyên mời từ giúp đỡ của Ngôn Vũ đi về phía Ngôn Tư Diễn, đỏ mắt nói, “Tư Diễn, thật không ngờ hôm nay chấu cũng đến đây, mấy năm nay bình thường cháu cùng Diệu Đông cũng không thân cận, hiện giờ Diệu Đông đi rồi, cháu cũng không nên oán ông ấy.”
Ngôn Tư Diễn sắc mặt không thay đổi, “Bình thường ba đều bận việc, không có thời gian chiếu cố cháu cũng là bình thường.” Bà đã nói tôi không thân cận với người đàn ông kia, tôi liền thuận theo bà nói.
Biểu tình trên mặt Lâm Quyên cứng đờ, lập tức lại nói, “Tôi cũng biết cháu là đứa nhỏ tốt, một khi đã như vậy, trước hết ngồi vào vị trí đi.” Nói xong, chỉ chỉ một bàn bên cạnh bàn chủ nhà, ngồi trên bàn kia phần lớn là những thương nhân nổi tiếng, hành động này của Lâm Quyên rõ ràng là không nghĩ thừa nhận thân phận chủ nhân của Ngôn Tư Diễn, hơn nữa muốn cho cậu thấy rõ địa vị của bản thân, cùng với những nhân vật nổi tiếng này so sánh, cậu không tính là cái gì.
Ngôn Thuật nhìn thấy an bài như vậy của mẹ mình, sắc mặt khẽ biến, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Húc Cẩn, quả thực nhìn thấy sắc mặt anh ta rét lạnh hai phần, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
“Đa tạ dì Lâm khích lệ,” ngôn tư nhìn nhìn về phía sau bà, “Nếu như ba còn sống mà biết ngài đối cháu thân thiết như thế, nhất định sẽ rất cảm động.”
Lâm Quyên nhìn thấy cậu ta nhìn ra phía sau của mình, nhưng lại như phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, phía sau trống rỗng không hề có gì, xa xa là linh đường của Ngôn Diệu Đông.
“Cháu vẫn luôn rất thích dì Lâm đấy,” nói đến đây Ngôn Tư Diễn cúi đầu môi hơi cong lên một vòng cung, cậu nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ của mình ôm mình khóc nức nở, sau đó rời khỏi thôn không bao giờ trở về nữa, nhà bọn họ vốn là gia đình có tiền nhất trong thôn, chỉ là về sau, lại thành đối tượng cần người trợ giúp trong thôn.
Sau đó mới biết được, ba của mình vào lúc mẹ mang thai mình lại ở cùng với người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia bây giờ thành vợ của Ngôn Diệu Đông. Tuy rằng không phẫn hận giống như nhân vật chính trong phim truyền hình, nhưng nhiều ít vẫn có chút không thoải mái, cậu dù sao chỉ là một phàm nhân, không phải thánh nhân.
Lâm Quyên cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt nhịn không được run rẩy, dẫn tới Ngôn Vũ đang đỡ lấy bà lo lắng nhìn.
“Lâm phu nhân có thể có chút hiểu lầm,” Tần Húc Cẩn lạnh lùng mở miệng, “Tiểu Ngôn là con vợ trước của Ngôn tiên sinh, làm chủ nhân sao có thể ngồi ở chỗ của khách.”
Tân khách nhất thời hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Quyên hơn phần đánh giá, hóa ra đây mới là người đến sau, nhìn cái dạng này, chỉ sợ cũng là cái việc không tốt đẹp.
Sắc mặt Lâm Quyên có chút khó coi, thấy người đàn ông lạnh lùng này nói rõ mọi chuyện, lập tức cũng không khách khí, “Vị tiên sinh này cũng hiểu được cậu ta chẳng qua là con vợ trước?!”
“Mẹ…” Ngôn Vũ ở một bên khó xử nhìn mẹ mình, nhìn lại Tần Húc Cẩn sắc mặt lạnh lùng, trong lòng chuông rung ầm ĩ, mẹ của con à, vị này chính là tổng giám đốc của Tần Phong, lão nhân gia ngài đắc tội ai đều được, chỉ là đừng tìm nhân vật lớn này khiêu khích, lúc trước một người khiêu khích anh ta đã sớm xin phá sản, ngài ngàn vạn lần không nên xúc động a!