Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 40

Khi Ngôn Tư Diễn còn nhỏ, có người đã hỏi cậu, Ngôn Tư Diễn a, sau này cháu muốn lấy một người vợ như thế nào.

Tiểu Ngôn đáp, muốn một người giống như bà nội ấy.

Người lớn xung quanh đều mỉm cười, bởi trong mắt họ, những lời này chỉ là lời nói của một đứa trẻ ngây thơ, Ngôn Tư Diễn còn nhỏ không hiểu được, tìm một người vợ như bà nội thì có gì không đúng, chẳng lẽ nên tìm một người như vợ của đại thúc ở thôn đông? Hung ác còn hay mắng chửi người?!

Thế nên rất nhiều năm sau, trong tâm chí Ngôn Tư Diễn vẫn luôn kiên định tìm cho mình một người vợ biết chăm sóc chồng, nhưng những cô gái cậu quen đều luôn phải để cậu chăm sóc, mà còn thiếu tam giản tứ, ước mơ kiên định kia cùng dần biến mất trong thực tế, cuối cùng chính cậu cũng sắp quên mất nó.

Cho đến khi được bảo vệ, được giúp đỡ, cậu mới chợt nhớ lại mình đã từng có ước mơ vĩ đại đó, từ khi bà nội mất, cậu đã không còn dựa lại người khác nữa, vì trên đời này không ai lại giúp đỡ người khác vô điều kiện, đây không phải là do lạnh lùng, mà là cuộc sống quá vất vả, bọn họ đã không còn sức để giúp đỡ người khác.

Trong bữa tối, trên bàn ăn đặt một bát canh ba ba lớn, bát được làm bằng sứ trắng tinh xảo, trong canh còn có thể ẩn ẩn thấy một cái đầu ba ba, trong lòng Ngôn Tư Diễn có chút ấm áp, nhất thời không biết nên nói gì.

Cậu nhìn người đàn ông ngồi đối diện múc một chén canh đưa tới trước mặt cậu, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng động tác rất ôn nhu, Ngôn Tư Diễn đột nhiên nghĩ, người đàn ông mang khuôn mặt người chết này, trừ cậu dám đòi hỏi anh, còn ai dám nữa?

Trong lòng cậu đã đưa ra một kết luận nào đó, nhưng rồi lại không khẳng định, cậu không phải nhân vật chính trong một bộ phim, chỉ vì một tình yêu mơ hồ mà khiến bản thân mệt mỏi, hơn nữa… Vương bát khí trên người Boss có mạnh đến mức nào, cũng không thể mạnh hơn sự xui xẻo của cậu, nên trước khi khẳng định tình cảm của mình vẫn là không nên nói ra, bằng không khiến cho anh xui xẻo tới mức gãy tay gãy chân thì làm sao, đến lúc đó không biết ai sẽ vì phần tình cảm này mà hối hận.

“Nghĩ gì vậy, uống canh đi.” Về đến nhà, lời nói của Tần Húc Cẩn trở thành lời ít ý nhiều, anh đặt canh xuống trước mặt Ngôn Tư Diễn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nhíu nhíu mày.

Uống bát canh hương vị thơm ngon, Ngôn Tư Diễn rất nghiêm túc nghĩ một vấn đề, kỳ thực mấy thứ cậu dùng ở nhà Boss cho dù trừ hết một tháng tiền lương cũng không đủ, vì vậy cậu có thể xem là được người ta bao ăn bao ở còn bao tiền lương sao?

Một chén canh uống đến khi nhìn thấy đáy, Ngôn Tư Diễn chợt nhớ đến một từ, bao dưỡng. Tay cậu run lên, cái bát trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhìn về phía Tần Húc Cẩn, kỳ thật đây cũng không tính là bao dưỡng đi, ít nhất cậu còn không phục vụ đặc biệt. Nghĩ như vậy, Ngôn Tư Diễn cảm thấy, mình so với những người được bao dưỡng còn không bằng, dù sao người ta còn phục vụ, còn cậu chỉ biết ăn chơi.

Sau khi liệt kê hết các điều kiện ra để chứng minh, mình không có bị bao dưỡng, mà là được lấy lòng, nghĩ như vậy, trong lòng Ngôn Tư Diễn vui sướng, hư vinh được thỏa mãn, vì thế lưu loát nhận bát canh tiếp theo của Tần Húc Cẩn, không do dự uống hết.

Ăn cơm xong, Ngôn Tư Diễn lười biếng ngồi trên sofa, đưa ra một kết luận, thì ra cảm giác no quá cũng khó chịu như đói quá vậy, cậu thay đổi vài tư thế trên sofa, nhưng vẫn không có tâm trí xem trên TV đang chiếu cái gì, chỉ cảm thấy ngồi thế nào cũng không thoải mái.

Tần Húc Cẩn đến gần cậu, nhìn cậu đang xem TV mà mang vẻ mặt đau khổ, ngồi xuống bên cạnh cậu: “No đến mức khó chịu sao?”

Ngôn Tư Diễn liếc mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn cậu nói, bởi vì vừa nãy lỡ uống nhiều canh quá? Cậu đường đường một người đàn ông lại ăn đến gần bội thực, cũng quá dọa người.

Khi Ngôn Tư Diễn đang bi phẫn, một bàn tay ấm áp đã xoa xoa bụng cậu, động tác rất nhẹ nhàng, cậu sửng sốt, cảm thấy bụng mình dường như không còn khó chịu nữa, cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông khuôn mặt vô cảm đang ngồi bên cạnh mình, ngửa ra một chút, để đối phương xoa bụng cho mình.

Trong một góc, Mạt Lan đẩy gọng kính, phun ra ba chữ: “Thê, nô, a.” Sau đó thay đổi một tư thế ngồi xổm khác, già rồi nên ngồi xổm khó quá.

Đào Dao chọt chọt vai anh: “Kỳ thật anh có cảm thấy cậu Ngôn cũng có tình cảm với chủ nhân không, anh nhìn xem khi cậu ấy ở cùng chủ nhân, cảm giác thực ấm áp.”

Mạt Lan liếc nhìn Đào Dao: “Ấm áp hay không tôi không biết, tôi chỉ biết tương lai chủ nhân sẽ là vợ nói hướng đông ngài tuyệt đối không đi hướng tây.”

“Vẫn có thể đứng im tại chỗ mà.” Đào Dao thật không thể tin được chủ nhân đường đường là đế vương công lại sa đọa đến mức thành một trung khuyển công.

“Nếu các người còn bất động ở đó nữa, đợi lát mọc nấm luôn đi.” Mai quản gia âm trầm đứng sau hai người: “Chủ nhân đang nhìn hai người đó.”

Đào Dao cùng Mạt Lan đồng thời đứng dậy, lủi luôn, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có.

Mai quản gia nhìn hai người đi rồi, mới híp mắt nhìn hai người đang ngồi trên sofa, khe khẽ thở dài, chủ nhân thì không có vấn đề gì, ông chỉ hi vọng nhân loại này có thể thật lòng thích chủ nhân.

Có lẽ bởi Tần Húc Cẩn có kỹ thuật rất tốt, hoặc do bản thân quá mệt, Ngôn Tư Diễn dựa trên sofa dần ngủ mất.

Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn đã ngủ, khi cậu ngủ luôn khiến anh cảm thấy thật an bình, tựa như có thể ngồi cùng anh là một chuyện rất thư thái, anh nghiêng đầu nhìn sắc trời dần tối, theo thói quen ôm người ngồi trên sofa, bế cậu về phòng.

Ra khỏi phòng Ngôn Tư Diễn, tia dịu dàng trên mặt Tần Húc Cẩn lập tức biến mất, anh đi xuống lầu, nhìn Mai quản gia đang đứng ở cửa, ra khỏi biệt thự.

Trong khu vườn ánh trăng đang tỏa sáng, ngẫu nhiên có vài tiếng kêu của côn trùng, nhưng khi Tần Húc Cẩn đi ra liền trở nên im lặng, ngay cả một âm thanh cũng không có, yên lặng tới mức quỷ dị.

Ở một góc sáng sủa trong hoa viên, một linh hồn đang sợ tới mức run rẩy, nhưng không biết tại sao vẫn còn ở đây.

Ánh mắt Tần Húc Cẩn dừng trên người hắn, ánh mắt so với mặt trăng còn lạnh lùng hơn.

Linh hồn đáng thương này dưới vương bát khí cường đại của Tần Húc Cẩn rốt cục thốt lên được vài chữ: “Anh… Anh hãy thả tiểu Ngôn đi.” Tuy rằng ông rất vất vả mới vào được ngôi nhà này, nhưng lại gặp một ông già kỳ lạ đánh giá ông từ trên xuống dưới, rồi lại thật vất vả mới tìm được người mình muốn tìm, ai ngờ đối phương chưa nói gì bản thân đã không chịu nổi.

Tần Húc Cẩn khóe miệng cong lên châm chọc: “Ông là đứng từ địa vị nào mà nói, một người cha ư? Mấy chục năm ông không hề quan tâm tới cậu ấy, giờ ông lấy tư cách gì lên tiếng?”

Linh hồn co rúm lại .

“Nếu ông không phải là cha tiểu Ngôn, tôi nghĩ hiện tại ông đã sớm bị hắc bạch vô thường thu hồn rồi, hôm nay tôi để ông vào, là muốn nói cho ông, ông không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tiểu Ngôn.” Nụ cười châm chọc của Tần Húc Cẩn dần biến mất, thần sắc trở nên lạnh lùng: “Cậu ấy sẽ luôn ở bên tôi, ai cũng không thể khiến cậu ấy rời khỏi tôi.” Nói rồi, xoay người bỏ đi, qua chớp mắt, âm thanh côn trùng lại vang lên trong vườn.

Linh hồn dần trở nên trong suốt, ông ta ngẩng đầu nhìn đến một nơi nào đó, một cơn gió thổi qua, tất cả đều biến mất.

Mai quản gia đứng ở cửa, trầm mặc nhìn từ đầu đến cuối, đến khi Tần Húc Cẩn đến bên cạnh ông: “Chủ nhân, ông ta…”

“Nên đến đâu thì đưa ông ta đến.” Tần Húc Cẩn dường như nghĩ đến điều gì, mày càng nhíu lại, ở Ngôn gia, anh không ngờ một linh hồn nho nhỏ mà lại dám xuất hiện dưới mắt anh, anh không hiểu người này, rõ ràng là tình cảm hai mươi năm qua không chú ý, vì sao sau khi chết lại coi trọng đến vậy, thậm chí còn dũng cảm hơn ngày thường.

Loại tình cảm này, là áy náy hay hối hận?

Anh không rõ loại tình cảm này, anh chỉ hiểu, thích là thích, yêu là yêu, thực thuần túy, không hề mang theo chút áy náy hay cảm kích nào.

Vậy nên con người, thật yếu ớt, nhưng cũng thật phức tạp, anh không tìm hiểu thứ suy nghĩ phức tạp đó, anh chỉ cần biết tình yêu của anh là dành cho ai là được rồi.

“Cô nói xem, tâm tình chủ nhân giờ thế nào?” Mạt Lan đứng ở một góc sáng sủa, nhỏ giọng hỏi Đào Dao.

“Khó nói, nếu không anh thử khảo sát chủ nhân một vòng xem?” Đào Dao nhíu mày.

“Độc nhất phụ nhân tâm.” Mạt Lan đẩy gọng kính, liếc nhìn Đào Dao: “Đào hoa vô tâm, quả đúng.” Nói rồi, xoay người chuẩn bị đi.

Đào Dao cười nhạo: “Còn nói lan là tượng trưng của người quân tử, nực cười.”

“Hai người nếu ngại sống quá tốt, có thể đi Châu Phi từ thiện.” Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn hai người.

Đào Dao và Mạt Lan ngoan ngoãn cúi người, Mạt Lan vội ho một tiếng: “Chủ nhân, chúng tôi chỉ quan tâm tới tâm tình của ngài và cậu Ngôn.”

Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn anh.

Dưới ánh mắt mang lực sát thương cực lớn đó, Mạt Lan thua thảm, anh bất giác lùi ra phía sau mấy bước: “Tôi đi xem dạ lan hương trong vườn.” Nói rồi rất nhanh chuồn xuống lầu, khi đi qua Tần Húc Cẩn, còn run lên.

Đào Dao thừa dịp, đã lết a lết trở về phòng mình, muốn bọn họ đến Châu Phi? Cô lập tức biết tâm trạng của chủ nhân, là không tốt.

Tần Húc Cẩn đứng bất động ở hành lang rộng rãi, thật lâu sau anh mới nhẹ nhàng mở của ra, trong bóng tối truyền đến tiếng thở nhỏ, ánh mắt anh dừng trên thứ đang nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn nhiều, đi đến bên giường, nhờ ánh trăng mờ ảo, ánh có thể nhìn rõ lông mi của người đó.

Không ai có thể từ bên người tôi cướp cậu đi, cho dù là cha mẹ của cậu.

Trừ khi… Cậu không muốn ở bên tôi nữa.

Tác giả lảm nhảm: Hôm nay Nguyệt Hạ muốn nói một việc rất quan trọng, khụ khụ, nội dung là thế này:

Hôm nay tại hạ thấy trên một trang web xuất hiện một tác giả cùng tên với tôi, càng trùng hợp là có mộtChương cùng tên với tôi, nội dung giống nhau. Đương nhiên nếu là tác phẩm của tôi được xuyên việt, tôi cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cả bút danh và tác phẩm của tôi cùng xuyên qua, tôi cảm thấy rất bi thống. Vì thế Nguyệt Hạ trịnh trọng nói với các vị bằng hữu đọc tác phẩm của tôi, Nguyệt Hạ là tác giả đã ký hợp đồng với Tấn Giang, tất cả tác phẩm của tôi chỉ xuất hiện ở Tấn Giang, các tác giả tác phẩm cùng tên với tôi ở các trang web khác, tuyệt đối không phải do nhân cách thứ hai của tôi hay là do tôi mộng du post. Hy vọng các vị đọc giả không hiểu lầm, dù sao vị tác giả này chỉ có mộtChương truyện hoàn toàn giống tôi, cácChương truyện khác tôi không rõ.
Bình Luận (0)
Comment