Edit + Beta: Shim
“Đồ ngu ngốc!” Lang ném thư sinh lên gường, bắt đầu chỉ trích y là “Người tốt mù quáng”, “Thứ gì bậy bạ không rõ cũng dám cứu”, “Não ngắn”…
Mắng liên hồi không ngừng nghỉ, làm thư sinh ù ù cạc cạc không có sức cãi lại.
Đến khi miệng khô lưỡi đắng, hắn thở phì phò ra lệnh: “Sau này muốn làm việc tốt thì phải thương lượng trước với ta. Nếu ta không cho phép, tuyệt đối không được xằng bậy, nghe chưa?”
“Cái, cái gì? Đâu phải ta lúc nào cũng dính lấy ngươi, sao có thể thương lượng?”
Tuy rằng bị lang mắng đến phát ngốc, thư sinh vẫn biết phản bác.
“Còn dám cái?” Lang trừng mắt hung ác. Cái con người này càng ngày càng lớn mật. Ta rõ ràng có lòng tốt, tên ngu ngốc này còn không cảm kích thì chớ!
Lang hùng hổ đến gần thư sinh. Đối phương đang muốn đứng lên, thình lình bị đẩy trở lại giường.
“Ngươi!”
Thư sinh có dự cảm chẳng lành, đang muốn chạy trốn thì bị kẻ kia đá văng giày rồi nhảy lên giường.
“Không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi liền không biết ai mới là đại gia*!”
*Cụ lớn, ý chỉ bề trên
Nói xong hắn liền tức giận bừng bừng lôi kéo quần áo thư sinh.
Rõ ràng đầu óc ngươi chỉ biết mỗi loại chuyện đồi trụy này, còn lấy cớ làm gì!
Thư sinh vừa phản bác vừa giận dữ trong lòng. Nhưng y không phải đối thủ của lang, mắng chửi hắn cũng chẳng được mấy từ, rất nhanh liền chịu lép vế.
Đối phương thấy y thất bại thảm hại, vui sướng vần vò cái thân trơn bóng, quần áo trên người cũng từ từ rớt xuống, sau đó lang tiếp tục nhào vào người thư sinh.
Lang cùng thư sinh đại chiến ba trăm hiệp, mãi đến tối mịt, thư sinh bụng đói réo vang, năn nỉ hắn dừng lại. Nhưng hắn lấy cớ “trừng phạt” không thèm để ý.
Cuối cùng thư sinh bị dằn vặt đến không còn khí lực kêu đói. Sau đó, bụng y lại “ùng ục” lần nữa.
Ánh mắt xấu xa của lang đảo một cái, mang theo ý xấu ôm thư sinh đứng lên.
“A…”
Không kịp đề phòng hắn đột nhiên đứng lên, chỗ nối liền với hắn bị tập kích cắm vào tận cùng, nhồi nhét đến nỗi tim gan phèo phổi cũng sắp lòi ra. Y sợ tới mức liên tục kêu to: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?”
Lang cười giảo hoạt, “Ta vốn nghĩ đút ngươi “thức ăn” của ta thì ngươi sẽ không thấy đói. Nhưng xem ra ngươi tiêu hóa nhanh như vậy, ta đút ngươi một lần mà vẫn chưa no bụng. Vậy làm chút đồ ăn đi.”
Đầu óc sớm rối loạn, thư sinh nửa hiểu nửa không, khi nghe thấy đi làm đồ ăn gì đó, thế là khẩn trương gật đầu, “Ta đói bụng. Ngươi mau thả ta ra, ta đi nấu cơm tối.”
“Ngu ngốc!” Lang hăng hái ưỡn thẳng lưng, “Ngươi không biết có thể đồng thời làm hai việc một lúc sao?”
Nói xong hắn cắn lấy cái tai ở trước miệng, nghe tiếng rên rỉ khàn khàn của thư sinh, bụng dưới không khỏi căng chặt, cây gậy nào đó lại lớn thêm một vòng, ra sức động thắt lưng. Một bên lang chuyên chú chà đạp mông thư sinh, một bên đi ra ngoài.
“A… Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Thư sinh căng thẳng. Con lang này, không phải định ở nhà bếp…
Suy đoán oanh tạc làm y xấu hổ muốn chết, “Buông ra! A! Lang thối…”
“Hôm nay ta không bày kết giới ngoài sân. Ngươi muốn kêu lớn thì tùy ngươi. Dù sao ta cũng chẳng sợ bị nghe thấy.”
Lang xảo quyệt uy hiếp.
Thư sinh tức thời cắn chặt môi dưới. Bọn họ xuyên qua hành lang dưới mái hiên, đi qua phòng ngủ, đằng sau là căn bếp đơn sơ sạch sẽ.
Tiến vào bếp, rên rỉ ẩn nhẫn từ miệng thư sinh lọt ra ngoài.
Gậy của lang quá lớn, ngậm vào thôi đã như bị nhồi hỏng, huống hồ y còn bị hắn thao lộng như vậy.
Thư sinh không dám kêu quá lớn, kích thích đáng xấu hổ làm nước mắt tràn ra. Cái tên yêu tinh này thật đáng hận, thật vô nhân tính, bất cứ chỗ nào, lúc nào muốn làm liền làm!
Nhưng đây còn chưa phải điều xấu xa nhất. Tại thời điểm thư sinh căm phẫn không chịu nổi lại tràn ngập khoái cảm, lang nâng cái mông tuyết trắng của y lên, ghé lỗ tai, “Bây giờ ngươi nhặt củi nấu cơm đi.”